0
“Đại tá à, như vậy có phải còn quá sớm không? Tôi có nói còn cần phần mềm…” Anh Phong cười khổ.
“Phần mềm, với thiên tài như cậu, không phải rất nhanh có thể nghiên cứu ra được sao? Không được, tôi nhất định phải đặt trước. Nghe nói bây giờ mấy thứ đó đang hiếm hàng lắm. Cứ quyết định như vậy đi!” Đại tá Dũng chém đinh chặt sắt nói.
Thấy đại tá Dũng khăng khăng như vậy, Anh Phong đành thôi không gàn nữa. 2 người nói chuyện thêm một lúc, đại tá Dũng hẹn cuối tuần sau sẽ đưa Anh Phong đi xem t·ên l·ửa đạn đạo thử nghiệm, rồi mới dập máy.
Nói chuyện xong với đại tá Dũng, Anh Phong bèn gọi Mỹ Tiên vào, đoạn nói với nàng ta chuyện q·uân đ·ội sẽ đặt hàng 10,000 bộ xGlass và Neuralink. Mỹ Tiên bật cười nói:
“Quân đội nước mình xem ra chiếm được chút tiên cơ. Cũng đã có một số nước khác bắt đầu đặt hàng thiết bị VR của chúng ta với số lượng lớn, đi đầu là Mỹ, Nga, Trung Quốc… Xem ra họ cũng biết được việc sử dụng Metaverse sẽ thuận tiện cho việc huấn luyện bộ đội thế nào.”
“Vậy cô định xử lý thế nào với những đơn đặt hàng này?”
“Đương nhiên là… không đồng ý rồi! Thiết bị VR, chúng ta tiêu hoá còn chưa xong, hơi đâu mà lo đến họ.” Mỹ Tiên lè lưỡi tinh nghịch trả lời.
“Ok, vậy tạm thời lấy lý do nguồn cung không đủ để trì hoãn những đơn đặt hàng đó.” Anh Phong gật đầu.
“Thế này chắc người Tây sẽ hận chúng ta c·hết mất, thiết bị VR và điện thoại của chúng ta, khi được nhập khẩu vào nước họ, lại qua tay chợ đen, đã bị đẩy lên giá gấp 4,5 lần rồi.”
“Cũng không có cách nào giải quyết đúng không? Việc đã như vậy, nghĩ nhiều cũng vô ích.” Anh Phong nhún nhún vai.
Lúc này, cửa bật mở. Một bóng hình xinh đẹp bước vào.
“Phong à, anh đã ăn cơm trưa chưa, chúng mình cùng nhau ăn nhé?” Mai Chi vừa tiến đến, trên tay nàng còn là 2 hộp cơm thơm phức.
Nhận ra Mỹ Tiên cũng đang ở đây, Mai Chi khẽ đỏ mặt đoạn bổ sung:
“Chị Tiên cũng ở đây à? Quá đúng dịp, em mang nhiều cơm lắm. Vậy 3 chúng ta cùng ăn đi!”
“Còn có em nữa! Chị quên em à!” Lúc này Tố Uyên đi vào, phụng phịu nói. Trên tay nàng cũng có một hộp cơm.
Thế là, 4 người cùng ngồi quanh bàn làm việc của Anh Phong ăn cơm. Không khí vô cùng hài hoà.
“Mình có diễm phúc… cũng không tệ chứ nhỉ?” Anh Phong vừa ngắm mấy cô gái đẹp có khí chất thanh nhã như lan, vừa hài lòng nghĩ.
Buổi chiều, Anh Phong nhận được một cuộc điện thoại. Đó là của Thái, con chú Sơn. Quán Cafe Game đã khai trương được mấy ngày, nhưng Anh Phong vẫn chưa có dịp ghé thăm, lần này Thái gọi điện đến mời Anh Phong qua làm... cốc cafe, tiện thể thăm quan quán, xem hắn có gì chưa hài lòng không.
Anh Phong nghe vậy cũng vui vẻ đáp ứng. Quán Cafe Game này mở cũng gần công ty hắn, cùng nằm trên trục đường Nguyễn Chí Thanh. Anh Phong chỉ cần đi bộ khoảng 1 km là đến.
Nhắc đến game, Anh Phong mới nhớ đến việc mình cần thiết kế ra một phần mềm mô phỏng chiến trường cho q·uân đ·ội.
Có ý tưởng trong đầu, Anh Phong vội nói với A1:
“A1, liệu mô phỏng ra một game c·hiến t·ranh góc nhìn người thứ nhất, có thể hỗ trợ 1000 đến 2000 người online trong một bản đồ, cần thời gian là bao lâu?”
“Về mô hình đồ hoạ, và trị số, rất nhanh có thể hoàn thành Phong ạ. Quan trọng là cách chơi, cơ chế lên exp,v…v… cái này cần bạn phối hợp.”
“Đương nhiên rồi. Vậy thì A1… Cậu hãy lấy danh nghĩa của công ty Dragon, làm giống lần trước thu mua Silent Hill, giúp tôi mua bản quyền một series trò chơi từ EA.”
“Series trò chơi gì vậy?”
“Battlefield!” Anh Phong khẳng định.
“Tên tuổi của Battlefield khá lớn, EA sẽ cho ra giá cao đó. Sao chúng ta không tự làm rồi tự lấy thương hiệu cho trò chơi của mình?” A1 không hiểu hỏi.
“Mấy năm gần đây, EA kinh doanh Battlefield không được tốt lắm. Bản mới ra nhất là Battlefield 2042 thậm chí còn b·ị đ·ánh giá là khá tệ, đầy bug. Nên tôi tin rằng họ sẽ suy nghĩ kỹ càng về việc nhượng quyền đấy. Còn về việc tự đặt tên trò chơi, tôi nghĩ rằng không cần thiết. Không có một thương hiệu lớn, khó hấp dẫn được người chơi. Hơn nữa công ty chúng ta hiện tại cũng… không thiếu tiền!”
“Được rồi, Anh Phong. Tôi sẽ liên hệ EA ngay lập tức!” A1 trả lời.
Buổi chiều, A1 đã cho Anh Phong câu trả lời. Đúng như dự đoán, EA thật ra không mặn mà lắm với thương hiệu Battlefield, đặc biệt là khi những thương hiệu như Call Of Duty, Apex Legends hay PUBG đang làm mưa làm gió trên thị trường. Họ cho ra giá là 200 triệu đô nhượng quyền phí.
Đối với một công ty game, rất khó có thể lấy ra được 200 triệu tiền mặt, nhưng công ty Dragon là ai, chỉ riêng bán thiết bị VR gần đây đã có thể khiến cho Dragon lợi nhuận đầy bồn đầy bát. Anh Phong đơn giản ra mệnh lệnh, ngay chiều hôm đó chuyển khoản cho EA 200 triệu. Thế là Battlefield vào tay.
Rảnh rỗi rồi, Anh Phong lúc này đi đến quán Cafe Game.
Nhìn đằng xa, Anh Phong có thể thấy một bảng hiệu với dòng chữ - xCafe, to đùng, hiện ra ngay ở mặt tiền. Đây là một toà nhà 8 tầng, được quét vôi màu trắng toát.
Đến gần, Anh Phong mới thấy có một đám người đang xếp thành một hàng dài, dọc theo vỉa hè.
“Mới mở ra mà buôn bán đã tốt như vậy.”
Vượt lên trước, Anh Phong đi vào trong quán cafe.
“Anh! Anh mới đến hả?” Lúc này, Nhi bỗng nhiên xuất hiện, vui vẻ chạy đến bên Anh Phong.
“Nhi, hôm nay không đi học sao? Sao em lại ở đây?”
“Hôm nay em không có khoá, nên qua tiệm chơi.” Nhi lè lưỡi nói.
“Anh lần đầu đến đây phải không? Để em dắt anh đi thăm quan một vòng!” Nàng nhiệt tình nói.
“Những người ngoài kia, họ xếp hàng để làm gì vậy?” Thấy trong tiệm cũng không đông lắm, Anh Phong hỏi.
“Họ á? Để mua xGlass, với bộ găng tay, body suit Neuralink đấy! Trong tiệm có cái hoạt động, kết hợp với công ty anh, mỗi ngày bán ra 20 bộ thiết bị VR. Họ xếp hàng từ rất sớm để mua đấy. Có người từ tận 3h sáng.”
“Điên cuồng như vậy?” Anh Phong ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Họ nếu bán qua tay, có thể bán giá gấp ba gấp bốn lần, nên ai cũng hào hứng xếp hàng.” Nhi gật đầu.
“Không quan tâm đến họ nữa. Anh. Mau qua bên này.” Nhi chỉ về một phía.
“Đây là…?”
“Là pod chơi game đó. Anh có thể đứng ở đây thoả sức chơi game VR mà không sợ bị làm phiền, pod này cần phải đặt trước thì mới sử dụng được. Nghe anh Thái nói, tất cả các pod của cửa tiệm đã được dự định đến tận tháng sau rồi.”
Anh Phong và Nhi đi đến một cái pod. Lúc này ở trong pod, một cô gái trẻ, mặc đồ bó sát màu đen, thân hình lồi lõm bốc lửa đang chơi game. Nàng ta đánh Silent Hill. Hơn nữa kỹ thuật khá là lợi hại.
Chỉ thấy trong game, nàng ta cầm một cái ống nước, đang đánh g·iết một con Twin Victim. Con quái vật này có 2 cái đầu vô cùng xấu xí dính chặt vào nhau, người khoác lên áo choàng màu đen, di chuyển bằng cách bay là là trên mặt đất.
Trông thấy nàng ta dùng những vũ đạo cực kỳ điêu luyện tránh đi đòn t·ấn c·ông của con quái vật, thỉnh thoảng lại bổ một đòn bằng ống nước, Anh Phong không khỏi chậc chậc lưỡi. “Thật đúng là pro!” Là người thiết kế ra Silent Hill, Anh Phong hiểu rõ con Twin Victim này khó đánh thế nào, không ngờ ở đây là có người dễ dàng làm được.
Nàng ta dễ dàng hạ đo ván con Twin Victim, rồi tiếp tục xâm nhập vào sâu trong tầng hầm của toà nhà.