2 người đi đến line của mình. Lúc này, Anh Phong hỏi:
“So thế nào đây?”
“Rất đơn giản thôi. Chúng ta so phát bóng! Ai phát bóng mạnh hơn là người đấy thắng.” Thanh niên kia hất hàm nói.
“Ok. Vậy mời anh trước…” Anh Phong không có việc gì nói.
“Anh uống nước đi này.” Mai Chi nhiệt tình rót cho Anh Phong một chén trà. Nàng có chút xoắn xuýt, không biết nên vào bếp làm đồ ăn với mẹ hay ở lại tiếp chuyện Anh Phong. Dù sao vừa rồi nàng vừa chủ động cầm tay người ta. Có chút ngượng ngùng.
“Ây. Đúng là suýt chút nữa thì quên.” Anh Phong thầm nghĩ, rồi soạn tin nhắn đáp lại:
Câu trả lời của Anh Phong khiến mấy người ở đây tý nữa thì… té ngửa. Một người mới ngay cả bộ gậy còn không có, hắn lấy sức lực gì thách đấu cùng golf thủ thứ thiệt?
Mở cửa cho Anh Phong, Mai Chi mới nói:
Anh Phong thấy lúc này cũng không còn sớm, bèn vươn vai đứng dậy, thu dọn đồ đạc.
“Phong. Anh đến sớm vậy à? Bố em đi làm còn chưa về. Mẹ em và em đang nấu cơm. Anh vào đi!” Rồi dắt tay Anh Phong vào nhà.
“Hi hi, em chỉ sợ anh bận nghiên cứu lại quên mất. Thôi em đi làm tóc đây, hẹn gặp anh tối nay. Bye bye!”
“Được rồi. So tài đã kết thúc. Anh mau thực hiện lời hứa, rồi biến đi!” Anh Phong lúc này cao giọng nói.
Một đường bóng dài trôi đi.
Thanh niên kia mặt không còn chút máu, đành phải líu ríu xin lỗi Ánh Phương và bạn cô nàng. Sau đó, mang theo một chút không cam lòng, rời đi.
“Ai vậy nhỉ?” Mẹ Mai Chi hỏi.
Thanh niên thấy vậy không khỏi thở phào trong lòng. Đây đã là một thành tích không tồi. Đoạn hắn nhìn Anh Phong:
“Cháu chào cô ạ!” Anh Phong dõng dạc chào mẹ Mai Chi.
“Dạ vâng ạ. Cô ơi cháu có chút quà biếu cô chú!” Anh Phong gật đầu, đưa quà đã chuẩn bị cho mẹ Mai Chi, rồi ngồi xuống bộ sa lông.
“Dạ. Vậy anh ngồi chơi nhé! Cơm sắp xong rồi.” Mai Chi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm đi vào bếp, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút hụt hẫng.
Đến nơi, Anh Phong đỗ xe ở một chỗ gần đó, rồi nhấn chuông cửa.
“Ôi trời thằng bé này, khách sáo quá!” Mẹ Mai Chi nói.
Bỏ hết quà tặng vào cốp, Anh Phong mới lái xe đi đến nhà Mai Chi.
“Bây giờ có thể chỉ em đánh golf được rồi chứ, thầy giáo?” Nàng chớp chớp mắt hỏi.
“Phong! Quả thật hôm nay xin cảm ơn cậu quá. Không có cậu đứng ra thì bọn mình sẽ bị bắt nạt chết mất!” Ánh Phương nói.
Lúc này, Mai Chi đi ra. Nàng hôm nay mặc một cái quần bò ngắn màu xám, áo sơ mi thắt rốn, hoàn toàn bại lộ ra vẻ đẹp trong sáng như ánh trăng rằm.
Thế là Anh Phong dành thêm nửa tiếng đồng hồ luyện tập golf cho Mia. Trong khoảng thời gian ấy, việc vô ý đụng chạm cơ thể là không thể tránh khỏi.
“Yên tâm đi. Như vậy đủ rồi.” Anh Phong gật gật đầu.
“Em ghi chữ ‘thân tặng em gái Nhi’ rồi ký là được.”
Cơm nước cũng dần dần được Mai Chi và mẹ nàng chuyển ra từ bếp. Bầu không khí đang hài hoà, thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Nhà Mai Chi nằm trên phố Phan Đình Phùng, một trong những con phố đẹp ở Hà Nội.
Vừa vào nhà, ông đã tay bắt mặt mừng với Anh Phong. Đoạn kéo Anh Phong sang một bên, hỏi chuyện về gia đình, công việc, sở thích của hắn, cứ như là một người bạn trí cốt lâu năm chưa gặp lại.
“Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi.” Anh Phong cười trừ.
Thế là hắn lái xe đi đến phố Thái Hà, mua 1 chai Macallan Reflexion, giá 25 triệu. Sau đó còn bỏ tiền mua thêm một bó hoa. Không mắc, tầm 5 triệu.
“Phong à, anh đừng quên chiều nay hẹn với nhà em ăn tối đấy nhé!”
Anh Phong ngồi đợi tầm 30 phút thì bố Mai Chi cũng về.
“Được thôi. Chúng ta qua bên này đi.”
Mặc kệ tiếng cười chê, Anh Phong bắt đầu thử gậy.
Người thanh niên kia dụi dụi mắt mình, không thể tin được. 340m… Đó là thành tích của những golf thủ PGA hàng đầu thế giới, khi họ có được phong độ tốt nhất! Không ngờ ở đây hắn lại có thể chứng kiến thành tích đó, mà lại bắt nguồn từ một người mới tập golf không bao lâu.
“Việc này… cũng không phải là vấn đề gì. Làm thù lao, em chỉ cần ký giúp anh vài chữ là được.”
“Được. Đây. Xong rồi. Anh cầm lấy này!” Mia rất hào phóng:
Thanh niên kia lại tưởng Anh Phong nhận sợ, bèn cười khuẩy. Hắn lấy ra chiếc gậy Driver của mình. Rồi nhắm chuẩn. Vung thật mạnh.
Nhà có 5 tầng, trông nguy nga rộng lớn, cổng vào được mạ vàng.
“Ok. Quyết định như vậy đi! Anh muốn em ký như thế nào?”
“Ặc. Mới tập chơi. Còn chưa mua.”
Anh Phong cũng không ngập ngừng, biết gì trả lời nấy, đôi khi lại có một chút ý tưởng đột phá, khiến bố Mai Chi không khỏi gật đầu khen ngợi.
Lúc này, mặt nàng hơi đỏ lên. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động dắt tay một người khác phái, nên khá là ngượng ngùng.
“Tôi cũng không biết, nhưng chắc là người quen… Mai Chi, con ra mở cửa cho người ta đi.” Bố Mai Chi nói.
Xuất phát từ bản năng không muốn bị thua, Ánh Phương miễn cưỡng đưa cho Anh Phong cây gậy, còn bổ sung:
“Cảm ơn em đã nhắc anh. Anh không quên đâu!”
“Đây là gậy của tớ, nhưng là gậy cho nữ giới. Cậu có dùng được không?”
“Anh thấy rồi đó. Đây chính là kỹ thuật của một golf thủ nhà nghề. Có cho anh 10 năm tập luyện, anh cũng đừng bao giờ nghĩ mình có thể đạt đến được.”
Đang nghiên cứu, thì hắn nhận được tin nhắn từ Mai Chi.
Chỉ thấy veo một tiếng, cây gậy vung lên như gió. Trái bóng golf từ mặt đất, như một trái đạn pháo bắn mạnh lên bầu trời.
“Có gậy số 7 không, cho mình mượn?”
Vào đến nơi, thấy mẹ mình, Mai Chi bèn chủ động buông tay Anh Phong ra.
“Phong, sao anh đánh golf giỏi như vậy? Liệu có thể hướng dẫn em một chút được không?” Ở một bên, Mia hâm mộ hỏi.
Đoạn hắn đi đến line. Rất hời hợt vung gậy lên. Sau đó, một luồng sức mạnh bắt nguồn từ cột sống của hắn, loan đến toàn thân, rồi được truyền vào cây gậy.
290m!
340m!
“Em vào đỡ mẹ đi. Anh ngồi ở đây chờ.” Anh Phong thấy sự luống cuống của Mai Chi, mới nói.
Quay trở lại Lotte, công việc nghiên cứu của Anh Phong đang tiến đến giai đoạn mấu chốt. Hắn sử dụng nguyên liệu là Element 31, thành công chế tạo ra ‘khớp xương, cơ bắp’ cho robot. Nếu chỉ dùng các nguyên liệu thông thường, các chi tiết này vừa giòn vừa nặng, rất dễ hư hỏng. Chỉ có khi dùng Element 31, chúng mới trở nên bền chắc, có khả năng kháng nước, kháng lửa, kháng các loại hoá chất độc hại, lại còn có thể được bện vào nhau, y như cơ bắp và khớp xương của người thật.
“Ừm, gậy này hơi nhẹ một chút, có lẽ phải khống chế lại lực đạo. “ Anh Phong thầm nghĩ.
Có được những kỹ thuật này, robot sau này sinh ra sẽ trở nên vô cùng linh hoạt, thậm chí có thể di chuyển, cử động y hệt con người. Anh Phong cũng tiêu tốn khá nhiều neuron thần kinh nghiên cứu vấn đề này.
“Cậu… không mang gậy hả?” Ánh Phương ngạc nhiên hỏi.
Hắn cũng phải dành thời gian mua bó hoá, chai rượu mang đến nhà Mai Chi. Chứ không thế tay không đến nhà người ta được. Như thế không lịch sự.
“Chào cháu! Cháu vào chơi! Cô vừa gọi điện cho chú, chú nhà cô đang trên đường về rồi! Cháu cứ tự nhiên nhé, cô còn dở tay trong bếp.”
Cuối buổi tập, Mia đỏ bừng mặt chia tay Anh Phong. Người sau thì mặt không đỏ, tim không đập mạnh, lái xe rời đi.
“Trò trẻ con thôi.” Anh Phong đáp trả, rồi hắn quay lại nói với Ánh Phương.
“Buồn cười chết mất, ai so đánh xa lại dùng gậy số 7, lại của nữ giới! Đúng là một trò hề.” Người thanh niên kia không ngừng vỗ bàn cười.
0