Đế Quốc Khoa Học Kỹ Thuật
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Người Ả Rập
Mặt Tố Uyên đỏ bừng. Nhưng không hiểu lấy đâu ra sức lực, nàng nắm chặt tay, rồi thốt lên:
"Xin lỗi, nhưng các anh thấy rồi đấy, các cô ấy không muốn làm quen với các anh. Các anh mau rời đi, đừng dây dưa dài dòng nữa." Anh Phong kiên quyết nói.
Chương 51: Người Ả Rập
Lấy chìa khoá, Anh Phong mở cửa phòng, rồi bế Tố Uyên lên giường. Đắp chăn cho nàng xong, hắn không nhịn được, bèn hôn vào trán nàng một cái.
Mọi người thay đồ tắm ở trên du thuyền, rồi sải bước đi xuống bãi cát.
“Anh… có thể cho em tựa vào vai thêm một lúc nữa được không anh? Như thế này, em cảm thấy rất dễ chịu.”
"Là ai mắc mớ gì đến anh? Thôi được rồi, anh mang cô bạn gái của anh đi đi. Còn cô em còn lại, đi chơi với chúng tôi một lúc." Một người Ả Rập khác dáng người cao to, cao phải tầm 1m9, xấc xược nói.
Anh Phong thấy vậy, xoay người một cái, tung ra thêm một cú đá xoáy vào bánh chè của tên người Ả Rập nhỏ con, khiến hắn ngã lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này, Mỹ Tiên thấy Anh Phong đến, bèn thở phào một cái, nói bằng Tiếng Anh:
Anh Phong cùng Thái lấy ra một chiếc kayak, rồi cùng nhau chèo một vòng quanh đảo.
Lúc này trời đã về chiều. Mặt biển lăn tăn sóng gợn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mày dám à! Phải c·hết!" Tên người Ả Rập nhỏ hơn thấy vậy, vội vàng xông đến tung ra một cú đá. Tuy nhiên hắn lại không luyện karate hay bất kỳ môn võ công nào, nên cú đá có phần vô lực.
Một cô gái tiến đến. Đó là Tố Uyên. Mắt nàng lúc này vẫn còn sưng đỏ, nhưng tinh thần xem ra không tệ.
“Ừ, em ngồi đi.” Anh Phong gật đầu.
Đêm đến. Ăn tối xong, mọi người tụ lại ở trên nóc thuyền, cùng nhau xem một bộ phim hài lãng mạn của Pháp.
Đang không biết phải làm sao thì từ một bên, một viên gạch mang theo quỹ tích vô cùng quỷ dị phóng vọt về phía tên người Ả Rập cao lớn, rồi đập mạnh vào thái dương hắn. Máu bắt lên tung toé.
“Phong à. Em biết anh có nỗi khó xử. Anh làm việc rất chăm chỉ, luôn coi sự nghiệp là trên hết. Em không muốn làm gánh nặng của anh. Anh cứ coi hôm nay như một giấc mộng… Mai tỉnh lại, em sẽ vẫn là Tố Uyên, là cô trợ lý ngoan ngoãn của anh. Vậy là đủ rồi. Thật sự… cảm ơn anh về tất cả!”
Khá bất ngờ với hành động của Anh Phong, tên người Ả Rập không kịp làm ra phản ứng, ăn ngay cú đá vào bụng. Tuy nhiên do Anh Phong đột nhiên phát lực, nên cú đá cũng không mạnh lắm. Tên người Ả Rập miễn cưỡng vẫn đứng trên mặt đất.
Bỗng lúc này, tiếng cãi vã rơi vào tai của hắn.
"Anh ấy... anh ấy cũng là bạn trai của tôi!" Tố Uyên sợ quá, vội vàng ôm lấy tay Anh Phong nói.
“Em trẻ con quá rồi anh nhỉ. Thật ra trong công ty mình, có rất nhiều rất nhiều các chị cũng thích anh… Phong à… Em biết em không xứng với anh. Em không phải người con gái đẹp nhất anh từng gặp, cũng không phải là người tài giỏi gì. Em chỉ mong anh biết tấm lòng của em với anh thôi.”
"Ở đây có chuyện gì vậy? Các anh là ai?" Anh Phong đứng ra che chở cho Mỹ Tiên và Tố Uyên.
Anh Phong bèn bất đắc dĩ nhẹ nhàng nâng nàng dậy, rồi bế nàng trở về phòng. May mà chìa khoá phòng của Tố Uyên đang được nàng cầm trong tay.
Được cho phép, Tố Uyên mới vén váy lên, rồi ngồi xuống cạnh Anh Phong. Lúc này nàng vẫn mặc bikini, chỉ là quấn thêm một chiếc khăn lụa, che đi đôi chân dài miên man, cùng vòng eo thon nhỏ.
Một lúc sau, Tố Uyên vẫn tựa đầu vào Anh Phong. Nhưng lúc này, đôi mắt bồ câu của nàng đã nhắm lại.
Hai vai nàng để trần, run run yếu ớt trước gió, làm người ta không khỏi thương tiếc.
"Các anh thấy đó. Bạn... bạn trai tôi đến rồi. Các anh mau rời đi. Chúng tôi không muốn làm quen với các anh!"
“Em cảm thấy thế nào? Ổn rồi chứ?” Anh Phong hỏi thăm.
Thế là, 2 người ngồi đấy. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cùng tiếng nhạc reo vang của sóng biển.
“Phong à, em rất thích anh!”
Mỹ Tiên và Anh Phong ở một bên không khỏi cuống lên.
Anh Phong cũng chả thèm nói nhảm nữa. Giơ chân lên, tung một cú đá về phía tên người Ả Rập cao to.
“Anh Phong, anh đang ở đây à? Anh không xem phim sao?”
“Em ngồi đây được chứ?” Tố Uyên hỏi.
"Có gì đâu! Cho mấy người Ả Rập kia biết, tay bắn tỉa AWM trăm phát trăm chúng của bộ đội đặc chủng Việt Nam, biệt danh Chuột Bạc, lợi hại đến như thế nào." Chuột hả hê nói.
“Có gì đâu, người một nhà mà… Hơn nữa, còn có Chuột giúp nữa, anh không làm được gì nhiều.”
“Cô gái nhỏ. Cảm ơn tình cảm của em đã dành cho anh. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Một ngày nào đó, khi anh đủ sức bảo vệ những người thân của mình, anh sẽ đón nhận em!” Anh Phong thầm hứa trong lòng, rồi bước đi.
Nhìn lại, thì thấy ở một góc của bãi biển, Mỹ Tiên và Tố Uyên đang bị hai người đàn ông lạ mặt níu kéo.
Tiến đến gần, thì Anh Phong mới nhận ra đây lại là 2 người Ả Rập. Họ có sống mũi cao, làn da nâu, khuôn mặt góc cạnh.
Nàng tiến đến gần, rồi tựa đầu vào vai Anh Phong, nói:
"Mk. Mày tưởng mày ngon ăn à. Tao là karate đai đen nhị đẳng đấy nhé! Biết đường thì cút ngay, nhường gái cho bọn tao." Tên người Ả Rập cao to gầm gừ.
Anh Phong không thích xem phim lắm, nên hắn đi đến đuôi thuyền, ngồi xuống. Lặng nghe tiếng rì rào của sóng biển, cùng tiếng gió vi vu thổi.
Những người Ả Rập này được Chuột và Vũ giao cho lực lượng cảnh sát biển. Riêng vụ dùng v·ũ k·hí đe doạ tính mệnh người khác, cũng đủ để cho họ tù mọt gông.
“Không, anh Chuột là vệ sĩ của anh, như vậy là anh cũng gián tiếp giúp em rồi. Anh Phong à, em chưa từng thấy ai dũng cảm như anh, lại còn phong độ, tài giỏi nữa…” Giọng của nàng càng ngày càng nhỏ lại, đến câu cuối, chỉ còn lí nhí.
Tố Uyên thấy Anh Phong không trả lời, đôi mắt ầng ậng nước.
Anh Phong nghe vậy thầm thở dài. Tố Uyên còn trẻ, chỉ cảm thấy mình tài giỏi, nên âm thầm mến mộ tài năng của mình thôi. Chứ không thể gọi đây là tình yêu được. Thế nên Anh Phong… khó có thể đáp lại được nàng. Ít nhất chưa phải là bây giờ.
"Được rồi! Chuột, làm khá lắm!" Vũ và Chuột lúc này xuất hiện. Vũ vỗ vỗ vai Chuột ngợi khen.
Anh Phong vẫn im lặng. Hắn quả thật không biết nói gì với Tố Uyên.
"Ái chà! Một rồng hai phượng cơ đấy. Hôm nay lại được gặp bad boy!" Người Ả Rập nhỏ con hơn mỉa.
Chỉ nghe nàng thầm thì nho nhỏ:
Nàng ngủ quên…
Hết sức ngượng ngùng, Tố Uyên quay mặt sang một bên, rồi nói tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, sự tình rút cuộc kết thúc. Mọi người đều hữu kinh vô hiểm trở lại du thuyền.
"Được lắm. Mày có muốn nàng hương tiêu ngọc vẫn không? Nếu không muốn thì mau màu quỳ xuống, bồi tội cho 2 ông!"
Tố Uyên nghe vậy, lắc đầu:
“Vâng, em thấy ổn rồi.” Nàng nhẹ nhàng trả lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng có vội mà, cô em xinh đẹp. Bạn trai cô trông gầy còm thế kia, sao thoả mãn được cô em. Không bằng đi với chúng tôi..." Một người Ả Rập ngả ngớn nói.
Anh Phong nghe vậy không khỏi ngây ra như phỗng.
“Phong à, em cảm ơn anh chiều nay đã cứu em… khỏi đám côn đồ đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, tên Ả Rập to con đã định thần lại. Hắn rút ra một con dao găm, rồi kéo lấy Tố Uyên, hùng hùng hổ hổ kề dao lên cổ nàng, đoạn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Quá sợ hãi, Tố Uyên lao vào Anh Phong, khóc như hoa lê đái vũ, làm hắn mất một phen an ủi, mãi mới thôi.
Mặc dù diện tích đảo có chút lớn, nhưng hai người đều là người trẻ tuổi, nên trái lại trèo được rất nhanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.