0
Sáng hôm sau. Bầu trời lâm râm mưa. Anh Phong và Mia chui ra khỏi lều, bắt đầu một ngày mới.
"Hắt xì!"
Thời tiết có vẻ lạnh, khiến Mia không khỏi liên tục hắt hơi.
Anh Phong hơi nhíu mày. Hy vọng Mia không bị cảm, nếu không ở trên đảo hoang này, sẽ rất khó xử lý.
Hắn lấy lá, bện cho Mia một chiếc áo mưa, rồi đưa cho nàng mặc vào. Sau đó, hai người tiếp tục thâm nhập vào khu rừng trên đảo.
Đang đi thì đột nhiên, Mia ở đằng sau Anh Phong hét lên:
"Á! Có rắn!"
Anh Phong nhìn sang bên phải. Lúc này, chỉ thấy ở trên một cái cây, có một con rắn màu xanh, màu trùng với những tán lá, đang thè thụt lưỡi, nhìn về phía 2 người.
"Em bình tĩnh! Nó chỉ là đang tò mò, chứ không có ý định công kích chúng ta. Chúng ta từ từ lùi lại nào...Đúng...Cứ thế." Anh Phong vừa nói vừa cầm tay Mia lùi dần lại.
Lùi lại khoảng 50 mét, cho đến khi không thấy hình bóng của con rắn nữa, Mia mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bộ ngực nói:
"Ôi trời ơi! Căng thẳng chết mất! Thật không ngờ trên đảo này lại có rắn."
"Không chỉ có rắn, trong rừng còn có thể có chó hoang, có lợn rừng, và nhiều loại côn trùng có độc khác nữa. Nhưng em yên tâm, chúng sợ chúng ta hơn là chúng ta sợ chúng. Cứ bình tĩnh ứng đối là được." Anh Phong cười nói.
Lúc này, hai người chợt nhận ra, lúc nãy do hốt hoảng nên đã vô tình dắt tay nhau. Mia ngượng quá, tay vội vàng giãy dụa, ý đồ tránh thoát ma trảo của Anh Phong.
Anh Phong thì lại chính khí lẫm nhiên nói:
"Mia à, đường đi gập ghềnh, chúng ta nên nắm tay nhau, có việc gì người này còn đỡ được người kia chứ, em nói có đúng không nào?"
Thế rồi, hắn vẫn khư khư giữ tay Mia lại.
Mia giãy tay ra mãi không được, đành mặc kệ, để mình hắn bài bố.
Hai người tiếp tục nắm tay nhau tiến về phía trước.
Đi được một lúc thì họ nghe thấy tiếng nước chảy.
"A! Có nước!" Mia vui mừng nói, rồi kéo Anh Phong chạy về phía trước.
Lúc này xuất hiện trước mắt họ, là một dòng suối nhỏ. Nước trong veo nhìn thấy cả đáy.
"Tuyệt quá! Có thể uống nước rồi! Còn có thể... tắm nữa!" Mia thốt lên. Thực sự là từ hôm qua không được tắm, nàng cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù biết chỉ là chơi game, nhưng nàng vẫn muốn giữ hình tượng của mình trước mặt Anh Phong.
Hai người đi đến con suối nhỏ, rồi múc nước lên uống. Sau đó, Mia mới ngượng ngùng nói với Anh Phong:
"Phong à, anh qua chỗ kia trông chừng giùm em đi. Em tắm một chút thôi."
Anh Phong mặc dù không thể hiểu được sao Mia phải đi tắm, nhưng đành phải đi rồi.
Tiếng nước rì rào chảy.
Đang tắm, thì Mia bỗng thấy bụi cỏ gần bờ lay động, rồi có một cái bóng màu đen nhảy đến, tiếp cận nàng trong nháy mắt!
"Á! Gấu! Có gấu! Anh Phong ơi, có gấu! Mau cứu em!" Nàng thất thanh hô.
"Anh Phong nghe vậy vội vàng chạy đến, cản giữa nàng và bóng đen.
"Ủa? Bóng đen này có chút... nhỏ đi?" Anh Phong thầm nhủ.
Nhìn kỹ, thì hoá ra là một con chồn! Lấy đâu ra mà gấu.
"Mia à, chỉ là con chồn mà thôi! Em cũng quá... nhạy cảm đi." Anh Phong cười khổ.
Mia nghe vậy thè lưỡi cốc đầu mình một cái. Thật sự là nàng sinh ra và lớn lên trong thành phố, chưa bao giờ vào rừng, nên chơi trò chơi này có chút thần hồn nát thần tính.
Nhưng lúc này, Mia chợt chú ý thấy, Anh Phong ở trên bờ đang... trố mắt nhìn mình.
Nàng mới chợt nhận ra là mình vẫn đang tắm! Hoàn toàn không mặc gì!
"Á...á...á! Anh không được nhìn, mau quay mặt đi!" Nàng vội vàng hắt nước về phía Anh Phong.
Lúc này, Anh Phong cũng lấy lại tinh thần. Hắn xấu hổ quay mặt đi, nhưng vẫn thầm đánh giá:
"Quá đẹp nha! Cái gì nên nhỏ thì nhỏ, nên to thì to! Cũng không biết ngoài hiện thực, thân hình của nàng có giống như vậy không nữa?"
Mia trong lòng rất quẫn bách. Nàng vội vội vàng vàng tắm cho xong, rồi lên bờ mặc quần áo.
Mặt đỏ như trái gấc, nàng không dám nói chuyện với Anh Phong, dù chỉ một câu.
Anh Phong cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn dắt bàn tay nhỏ bé của Mia, tiếp tục thám hiểm khu rừng.
Thật ra, khu rừng này cũng không quá lớn. Đi thêm một khoảng thời gian, họ phát hiện dấu chân lợn rừng, và của mấy con chó hoang, nhưng ngoài ra lại không có thu hoạch gì thêm nữa.
"Có lẽ những người khác cũng không đáp xuống đảo này, mà là ở hòn đảo khác." Anh Phong thầm nghĩ.
Nhưng vào lúc này, Mia đang đi phía sau Anh Phong lại gục đầu vào lưng hắn. Quay mặt lại, thì nhìn thấy mắt nàng đã nắm nghiền, hai gò má đỏ hây hây.
"Mia, có chuyện gì vậy? Sao người em nóng quá? Nhiệt độ cơ thể em đang rất cao?" Anh Phong sờ lên trán Mia, vội vàng hỏi.
"Em không biết nữa, chỉ cảm thấy nhân vật không có một chút sức lực, đến cử động cánh tay cũng khó khăn." Mia đáp.
"Quả nhiên vẫn là bị bệnh sao?" Anh Phong thầm nghĩ.
"Em bị cảm rồi. Chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi. Để anh cõng em!" Anh Phong nói, rồi cũng mặc kệ Mia có đồng ý hay không, cõng lên nàng.
Trọng lượng cơ thể Mia rất nhẹ, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến cước trình của hắn.
Về đến lều lá, Anh Phong lấy thuốc cho Mia uống, rồi cho nàng nằm xuống, bón cho nàng chút nước.
Mia cũng ngoan ngoãn nằm xuống, đối với Anh Phong nói gì nghe nấy.
Buổi tối đến, nhiệt độ trong không khí ngày một giảm.
“Không hiểu sao em thấy lạnh quá, anh Phong ạ!” Mia khuôn mặt trắng bệch, thỏ thẻ nói.
Anh Phong đưa tay đến sờ vào trán nàng, thì vẫn thấy nóng hầm hập. Cơn sốt vẫn chưa hạ.
“Em cố gắng nằm gần ở cửa của lều, anh sẽ nhóm lửa gần đấy cho em đỡ lạnh.” Anh Phong thở dài, rồi nói thêm:
“Nếu khó chịu quá, thì em lui khỏi game cũng được. Coi như ván này chúng ta thua, cũng không có vấn đề gì.”
“Em chỉ bị ốm một chút thôi mà, sao mà thua được? Anh cứ chờ chút, qua đêm nay em sẽ ổn thôi. Ở hiện thực em cũng bị ốm như thế này nhiều rồi.” Mia lắc đầu nói.
Thấy Mia kiên quyết như vậy, Anh Phong cũng đành thôi không khuyên nữa.
Lúc này, đêm đã càng khuya… Anh Phong vẫn ngồi đó trông chừng Mia.
“Hay là… anh lại đây… ôm em một chút, cho em đỡ lạnh?” Mia đỏ mặt nói với Anh Phong.
Tim Anh Phong như đập mạnh lên một nhịp, hắn gãi đầu gãi tai nói:
“Như vậy… liệu có được không?”
“Được mà. Bờ vai anh rộng lớn vậy… chắc… chắc… sẽ rất ấm áp. Anh… mau qua đây đi…” Mia nói, giọng nàng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ lý nhí.
Thấy khuôn mặt trắng bệch của Mia, Anh Phong không khỏi nổi lên lòng thương tiếc. Hắn bèn tiến đến gần, rồi bằng động tác nhanh nhất, nằm xuống, ôm lấy nàng:
“Như vậy… có cảm giác như thế nào? Có dễ chịu hơn không?” Anh Phong nhỏ giọng hỏi.
“Ưm. Rất dễ chịu… Anh đừng cử động. Cứ để nguyên tư thế này…” Mia ngượng ngùng trả lời.
Ôm eo vòng eo con kiến của Mia, Anh Phong không khỏi hoảng hốt.
Mia cũng vậy, mặc dù chỉ qua bộ đồ VR, nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ người Anh Phong truyền vào, thậm chí còn cả nhịp đập từ trái tim.
Thình thịch!
Thình thịch!
Mia cố ngủ, nhưng mãi mà nàng không thể chợp mắt.
Sáng hôm sau, Anh Phong tỉnh dậy. Cả đêm, hắn vẫn giữ tư thế ôm eo Mia, chưa bao giờ làm thêm điều gì quá phận. Hắn thầm cảm phục mình đúng là hơn hẳn Liễu Hạ Huệ, là quân tử trong quân tử đi.