Nghĩ là làm, Anh Phong bèn nhờ A1 sàng lọc ra những nhà nghiên cứu giỏi ở Việt Nam, sau đó cùng gửi email cho họ, mời họ về làm tại công ty Dragon với mức lương cao. Điều kiện là họ phải tinh thông ngôn ngữ lập trình xCode, và tích cách họ trung thực, không phản trắc. Gửi email xong, Anh Phong đành phó mặc việc còn lại cho duyên số.
Đêm hôm đó.
Đang ngủ ngon thì Anh Phong bị những tiếng động lạ khiến cho tỉnh giấc.
"A1, có chuyện gì vậy?"
"Bên ngoài không trang bị camera hồng ngoại nên mình cũng không rõ Phong ạ, chỉ có điều trong khu vực phía hành lang đang không ngừng có những đốm lửa phát ra, đặc biệt là ở phía cửa sắt chỗ ra vào công ty! Rất có thể có người đang đột nhập!"
"Không ổn! Bạn mau thông báo cho Vũ và quân đội!" Anh Phong nói, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này, cánh cửa sắt cuối cùng cũng không chịu được công phá, rầm một cái ngã trên mặt đất. Lao vào trong văn phòng công ty Dragon là một đám người, mặc trên người bộ quần áo màu đen, trang bị kính nhìn ban đêm và súng tiểu liên.
"Xác nhận có một đám người bịt mặt đang đột nhập! Mình đang truyền hình ảnh từ camera về!" A1 nói:
"Họ đang tìm kiếm tư liệu... cũng có một số người đang hướng đến phòng của bạn, Anh Phong! Dự kiến họ sẽ phá cửa và đột nhập được vào phòng trong vòng 2 phút tới!"
Anh Phong không hoảng hốt:
"Được rồi, chúng ta theo cửa sổ ra ngoài!"
Thế rồi, hắn đu người ra khỏi cửa sổ, định bụng sẽ nhờ vào đó di chuyển xuống tầng dưới thoát đi.
Đúng lúc này, ánh đèn pha rọi vào người hắn. Tiếng cánh quạt rầm rầm vang lên. Một chiếc trực thăng như từ trên trời giáng xuống, hiện ra ở trước cửa sổ phòng Anh Phong chỉ 20 mét.
"Freeze! Đứng lại! Không được cử động."
Một họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào người hắn, không khỏi khiến Anh Phong chùn bước. Hắn đang định kích hoạt hình xăm tốc độ nhằm tránh đi công kích thì bụp! Tiếng súng vang lên. Một viên đạn gây mê nhanh chóng lao đến, trong chớp mắt ghim vào người hắn.
Anh Phong bị lực phản chấn của viên đạn đẩy ngã ngược vào trong phòng. Đồng thời một cảm giác mê muội nhanh chóng lan tràn ra, khiến thần hồn hắn không khỏi hoảng hốt.
Rầm! Đúng lúc này, cánh cửa phòng cũng bật mở, một nhóm bịt mặt đi vào. Một người trong số đó xách lấy Anh Phong, theo cửa sổ leo lên máy bay trực thăng.
"Nhiệm vụ hoàn thành! Đã bắt được mục tiêu. Chúng ta mau rút lui." Người này nói vào trong bộ đàm.
Anh Phong lúc này cảm thấy hết sức mơ hồ, cũng không làm ra chống cự. Hắn bị một cái túi vải đen trùm vào đầu, rồi cứ thế bị mang đi.
Ở bên dưới toà nhà Lotte lúc này, một loại xe rằn ri xuất hiện. Quân đội Việt Nam tới, tuy nhiên vẫn chậm một bước.
Vài tiếng sau.
Anh Phong từ từ hồi tỉnh. Lúc này, tay chân hắn bị trói quặp vào một chiếc ghế, mồm thì bị nhét giẻ, đầu vẫn bị vải đen che kín.
"Phong, bạn tỉnh rồi hả?" A1 lo lắng hỏi.
"A1, chào bạn. Mình... đang ở đâu? Những người bắt mình đi... họ là ai? Họ muốn gì?"
"Bạn hiện tại đang ở trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành Hà Nội. Còn những người bắt bạn, họ bịt mặt suốt, mình cũng chưa thể tìm kiếm được thông tin của họ." A1 trả lời.
"Vậy... chúng ta im lặng đợi xem kỳ biến..." Anh Phong kết luận.
Lúc này, 2 người áo đen đi vào. Chúng kiểm tra Anh Phong, thấy Anh Phong vẫn thở đều đều, nên chúng vẫn nghĩ là Anh Phong bị trúng thuốc mê sâu, vẫn chưa tỉnh.
"Mục tiêu lần này thật là trẻ, thế mà tư liệu nói hắn lại là một nhà khoa học kiêm nhà kinh doanh thiên tài, thật khó có thể tin được." Một tên bịt mặt nói.
"Có gì khó tin... Nhà khoa học, tỷ phú, người có tầm ảnh hưởng... Tổ chức Rắn Độc của chúng ta bắt cóc còn ít sao? Chỉ cần có tiền, không có gì là Rắn Độc không làm được!" Người còn lại cười khuẩy.
"Vậy bao giờ chúng ta 'giao hàng'?"
"Nghe nói là chiều, sẽ có xe đến trực tiếp đón hắn. Lúc đó khách hàng cũng sẽ trực tiếp thanh toán số tiền còn lại cho chúng ta."
"Giao dịch này nghe nói trị giả cả tỷ đô hả?"
"Suỵt. Việc này chỉ có thủ lĩnh biết được, chúng ta đừng nên bàn luận nhiều."
Hai người vừa nói vừa đi mất. Lúc này, Anh Phong mới biết được tổ chức bắt cóc mình có tên là Rắn Độc, bèn lệnh cho A1 tìm kiếm thông tin về nó.
"Rắn Độc là một tổ chức lính đánh thuê, chuyên hoạt động tại khu vực Tam Giác Vàng. Tổ chức này bao gồm người từ khắp các đất nước trên thế giới tụ họp lại, bao gồm: Trung Quốc, Lào, Campuchia, Thái Lan... Ngoài bắt cóc tống tiền, chúng còn tham gia rất nhiều hoạt động phi pháp như buôn lậu vũ khí, buôn người, vay nặng lãi, đánh bạc...v...v... Tuy là một tổ chức lớn, nhưng chúng lại sử dụng hình thức liên lạc riêng, không thông qua mạng Internet, nên lần hành động này của chúng, mình không biết một chút gì. Thật là xin lỗi bạn, Phong à!" A1 nói.
"Không có gì, đây không phải là lỗi của bạn. Chúng quá giảo hoạt thôi." Anh Phong lắc đầu.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Có nên thoát thân không? Tôi có thể liên hệ với quân đội ngay bây giờ." A1 hỏi.
"Đừng vội. Kẻ chủ mưu vẫn chưa xuất hiện. Chúng ta cứ đợi đến chiều, khi mà bọn họ đạt thành giao dịch. Tuy nhiên cậu cứ liên hệ với quân đội và Vũ trước, để họ thần không biết quỷ không hay bao vây khu vực này lại. Khi cần, chỉ cần tung lưới là bắt được đám cá mập này."
"Được rồi, Phong. Mình sẽ làm theo ý bạn."
Thế rồi, Anh Phong tiếp tục ngồi đó. Thời gian từ từ trôi qua. Thỉnh thoảng, lại có một, hai tên bịp mặt đến chỗ hắn kiểm tra, xong thấy mọi thứ vẫn bình thường, lại đi mất.
Đến giờ chiều, thấy thời gian không sai biệt lắm, Anh Phong mới giả vờ từ từ thức dậy. Để những tên bắt cóc không thấy khả nghi, Anh Phong còn cất cao giọng chửi bới om sòm, yêu cầu được trả tự do. Đương nhiên sẽ không ai chú ý đến hắn.
Trời lúc này đã dần ngả về chiều muộn.
Anh Phong cuối cùng được cởi dây trói. Hắn bị hai tên bịt mặt xốc nách lên, kẹp vào giữa, rồi cùng di chuyển về phía cuối hành lang.
Mở ra cánh cửa gỗ cũ ọp ẹp của nhà kho, đập vào mắt hắn là mấy chiếc minivan nhỏ, phía trong chứa đầy người và súng ống.
Một người trung niên đang đứng trước một cái sân nhỏ, quay người về phía hắn, ánh mắt nhìn về mấy chiếc minivan. Khác với những người khác, người này lại không bịt mặt, mà đang hé cái miệng lởm chởm đầy hàng răng giả vàng óng, mỉm cười.
Đi xuống một chiếc minivan, là một người phụ nữ. Nàng tuổi đời còn rất trẻ, chỉ tầm 25, 26 tuổi, mái tóc vàng óng, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình như rắn nước.
Hai người tuy đứng ở đằng xa, nhưng nhờ vào A1 phiên dịch môi ngữ, Anh Phong vẫn có thể hiểu họ đang nói chuyện gì.
Chỉ thấy người đàn ông răng vàng nói:
"Xin chào cô! Chào mừng đã đến đại bản doanh của Rắn Độc!"
Cô gái nghe vậy bĩu môi nói:
"Chỉ là cái nhà kho bỏ hoang mà phía các ông cũng coi là đại bản doanh được sao?"
"Haha. Chỉ cần nó hữu ích, có kêu nó là gì thì cũng được, không phải sao?"
Thấy hai người bận bịu chuyện trò với nhau, Anh Phong nói thầm:
"A1, có điều tra được thân phận của hai người này không?"
"Được chứ, Phong. Xin chờ một lát..." A1 đáp:
"Đã có kết quả. Người đàn ông là Aroon Thongkham, từng là lính đặc chủng của Thái Lan, xuất ngũ từ năm 2012. Sau đó có dính dáng đến nhiều vụ cá độ, cờ bạc. Cách đây 5 năm, hắn đột nhiên biến mất. Còn về cô gái kia, tên là Vera, họ không rõ, chức vụ không rõ, nhưng nhiều dữ liệu cho thấy, cô gái này dính dáng đến tổ chức ISIS!"
0