Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Rubik Cube
Unknown
CHƯƠNG 7: Nửa Đêm Chui Vào Phòng Huân Nhi
Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ Tiêu Gia, biến nơi đây thành một không gian huyền bí và tĩnh mịch. Ánh trăng mờ ảo rải xuống những tia sáng lạnh lẽo, khiến bóng cây trong vườn trở nên dài hơn và đáng sợ hơn. Gió thu se lạnh thổi qua những hàng cây cao, làm những chiếc lá khô vang lên tiếng xào xạc như một bản nhạc không lời đầy u sầu. Tiếng kêu của dế vang lên từ xa, hòa cùng âm thanh của gió, tạo nên một bản hòa tấu của đêm tối, mang lại cảm giác cô đơn đến kỳ lạ.
Tiêu Lâm vừa kết thúc buổi tập luyện của mình. Toàn thân anh mệt mỏi, từng cơ bắp căng cứng, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến thực sự. Đấu khí và lôi điện từ cơ thể anh vẫn tỏa ra, ánh lên những tia sáng yếu ớt giữa bóng đêm. "Lôi Thiểm" và "Bạo Lôi Quyền" đã đạt được độ thuần thục nhất định, nhưng điều khiến Tiêu Lâm hài lòng nhất chính là "Hơi Thở Sấm Sét - Thức thứ nhất" cũng đã có những tiến bộ rõ rệt. Trong lòng anh cảm thấy mãn nguyện, tự nhủ rằng mình quả thật là một thiên tài, không ngừng tiến bộ và hoàn thiện bản thân.
Trên con đường lát đá quen thuộc dẫn về phòng mình, Tiêu Lâm bất giác dừng lại trước cửa phòng của Huân Nhi. Ánh đèn vàng nhạt từ cửa sổ hắt ra ngoài, tạo nên một bầu không khí ấm áp và yên bình. Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ như thế trôi qua, nhưng bất ngờ thay, từ phía trong phòng vang lên một tiếng rên rỉ khẽ khàng, đầy đau đớn.
Anh lập tức dừng bước, lòng thắt lại, cảm giác như có điều gì đó không ổn. Tiếng rên rỉ ấy, dù rất nhỏ, nhưng lại khiến anh cảm thấy bất an, như thể người phát ra âm thanh ấy đang trải qua một nỗi đau khủng kh·iếp. Là Huân Nhi!
Ban đầu, Tiêu Lâm chỉ định lẳng lặng bước qua, vì dù sao họ cũng chỉ mới quen biết nhau. Việc một chàng trai bước vào phòng của một cô gái vào lúc nửa đêm, dù với bất cứ lý do gì, thực sự không phải là chuyện hợp lý. Tuy nhiên, cảm giác lo lắng trong lòng anh cứ lớn dần lên từng giây. Cái tiếng rên rỉ ấy... sao lại nghe đau đớn và tuyệt vọng đến thế?
"Thôi kệ, 'nam chính' nào có thể bỏ mặc 'nữ chính' gặp nguy hiểm!" Tiêu Lâm tự nhủ với mình, rồi quyết định liều một phen. Sự hiệp nghĩa, lòng trắc ẩn và cả cảm giác trách nhiệm đối với một người bạn khiến anh không thể bỏ mặc Huân Nhi trong tình trạng này. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Tiêu Lâm lén lút bước vào, lòng đầy hồi hộp.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tiêu Lâm sững sờ, trái tim như ngừng đập trong giây lát. Huân Nhi đang nằm cuộn tròn trên giường, cơ thể run rẩy bần bật. Mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, mái tóc đen dài dính bết vào gò má nhợt nhạt của cô bé. Cơ thể nhỏ nhắn ấy co rút lại, miệng khẽ thốt ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, nghe mà xót xa vô cùng.
Nhưng điều thực sự khiến anh kinh hãi là luồng ánh sáng màu vàng kim lấp lánh đang phát ra từ người Huân Nhi. Ánh sáng ấy cuồn cuộn như dòng dung nham nóng chảy, bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé, toát ra một nguồn năng lượng nóng bỏng đầy đáng sợ. Dị Hỏa?! "Kim Đế Phần Viêm"?!?
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức về “Đấu Phá Thương Khung” ùa về trong đầu Tiêu Lâm như một dòng thủy triều. Anh nhớ rằng Huân Nhi mang trong mình "Kim Đế Phần Viêm" một loại dị hỏa truyền thừa của Cổ tộc, đứng thứ tư trong bảng xếp hạng dị hỏa của thiên địa. Tuy nhiên, Huân Nhi lúc này vẫn còn quá nhỏ tuổi. Việc mang trong mình một "ngọn lửa thiên hạ" như thế quả thực là một gánh nặng khổng lồ!
Mỗi đêm, cô bé phải chịu đựng cơn đau đớn khi dị hỏa luyện thể, cải tạo cơ thể nhưng đồng thời cũng h·ành h·ạ tinh thần non nớt của Huân Nhi. Cảnh tượng này không khỏi khiến Tiêu Lâm xót xa và cảm thấy vô cùng bất lực.
Không chần chừ thêm một giây, anh chạy lại bên giường. Thân thể Huân Nhi lúc này nóng bỏng như lửa thiêu, hơi thở yếu ớt, dị hỏa càng lúc càng cuồng nộ như muốn "nuốt chửng" lấy cô bé. "Làm sao đây? Làm sao đây?" Trong đầu Tiêu Lâm hoảng loạn, tìm kiếm giải pháp. Trong truyện, tác giả cũng không giải thích tình tiết này một cách rõ ràng, nên anh hoàn toàn không có bất cứ gợi ý nào để dựa vào.
Thấy Huân Nhi càng ngày càng đau đớn, Tiêu Lâm càng luống cuống. Cuối cùng, trong cơn hoảng loạn, anh quyết định sử dụng cách ngu ngốc nhất là truyền đấu khí của mình vào cơ thể Huân Nhi. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non mềm của cô bé, anh bắt đầu truyền đấu khí, hy vọng rằng nó sẽ có tác dụng gì đó, dù chỉ là một chút giảm đau.
Ngay lập tức, Tiêu Lâm cảm nhận được sự thay đổi. Dị hỏa "Kim Đế Phần Viêm" dường như bớt hung dữ, ngọn lửa vàng kim nhạt dần, thay vào đó là một ánh sáng vàng nhẹ nhàng, ấm áp hơn. Cơn đau đớn trên gương mặt Huân Nhi cũng giảm dần, hơi thở cô bé trở nên đều đặn hơn. Tiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm khi nhận thấy rằng cách của mình thực sự hiệu quả.
Tuy nhiên, việc truyền đấu khí này tiêu hao rất nhiều năng lượng của Tiêu Lâm. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, cả người mệt mỏi, kiệt sức. Trong lòng anh không khỏi băn khoăn: “Mình có nên tiếp tục không?”. Nhưng khi nhìn thấy cơn đau đớn của Huân Nhi giảm dần, hơi thở cô bé trở nên bình yên hơn, anh lại không nỡ dừng lại.
Bên cạnh đó, tốc độ tu luyện của anh cũng khá nhanh, còn cốt truyện chính thì vẫn chưa diễn ra... việc "hy sinh" một chút đấu khí cũng không phải là vấn đề lớn! Và thế là Tiêu Lâm kiên nhẫn "trao đấu khí" cho Huân Nhi suốt mấy tiếng đồng hồ, cho tới khi cô bé thực sự chìm vào giấc ngủ ngon.
Mỗi giây phút trôi qua dường như kéo dài vô tận. Từng hơi thở yếu ớt của Huân Nhi như một ngọn nến trước gió, làm lòng Tiêu Lâm như lửa đốt. Anh không ngừng tự hỏi liệu mình có thể làm được gì nhiều hơn để giúp cô bé hay không. Ánh sáng vàng kim từ dị hỏa dần dịu đi, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng. Tiêu Lâm nhìn Huân Nhi với đôi mắt tràn đầy sự thương cảm, tự trách mình vì không thể làm được gì hơn để giảm bớt nỗi đau của cô bé.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu qua khe cửa sổ, Tiêu Lâm mới mệt mỏi rời khỏi phòng Huân Nhi. Mọi thứ xung quanh đã yên tĩnh trở lại, nhưng cảm giác ấm áp từ bàn tay nhỏ bé của Huân Nhi vẫn còn lưu lại trong anh, như một dòng điện nhẹ nhàng chạy dọc theo cơ thể, lan tỏa sự ấm áp và ngọt ngào khó tả.
Tiêu Lâm vừa đi không được bao lâu, một bóng đen hiện ra từ trong bóng tôi đó chính là Lăng Ảnh, là hộ vệ trung thành của cô bé. Hắn đi tới trước mặt Huân Nhi sau đó quỳ xuống cung kính nói:
“Thiếu chủ, lần tới có nên ngăn thiếu gia...” Lời chưa kịp nói dứt, đã bị Huân Nhi cắt ngang.
“Không cần đâu.” Cô bé không giải thích thêm, chỉ nhìn về phía Tiêu Lâm vừa rời đi với ánh mắt ẩn chứa nụ cười nhẹ nhàng, khẽ nói: “Cảm ơn ca ca.”
Đang mệt mỏi lê lết về phòng Tiêu Lâm không biết tại sao chợt cảm thấy ấm áp và bối rối cậu ta quay lại nhìn về phía phòng Huân Nhi một chút sau đó gãi gãi đầu ngớ ngẩn không biết vì sao, sau đó một lúc mới bước chân nặng nề vì sự mệt mỏi của một đêm dài.
Về tới phòng, Tiêu Lâm không thể cưỡng lại được cảm giác uể oải, nằm phịch lên giường mà suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Đầu óc rối bời với hàng loạt câu hỏi. Thật ảo diệu khi từ ban đầu anh không định c·ướp đoạt nhân duyên của anh trai mình, nhưng Huân Nhi khả ái như vậy thì xin lỗi ca ca Tiêu Viêm rồi. Tiêu Lâm cười cười một mình rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, nơi những hình ảnh về Huân Nhi, dị hỏa và cuộc sống mới này tiếp tục hiện lên trong tiềm thức.