Bốn người ăn uống đầy đủ đứng lên tính tiền sau đó quay người rời đi.
Lạc Anh Tuyết bước đi vài bước nàng quay lại nhìn bọn người Tiểu Tuyên lật bàn tay một cái đưa ra ba tấm thẻ màu tím sậm nói
“Được rồi, ta đưa cho ba người các đệ mỗi người một tấm linh tệ tím hãy mua sắm những thứ cần thiết chuẩn bị cho nhiệm vụ chiều nay đi.”
Ba người nhận vào tấm linh tệ đó rồi gật đầu xoay người rời đi mỗi người một hướng.
Lạc Anh Tuyết cũng không ngơi nghĩ bắt đầu tăng tốc độ đi mua sắm, nàng đi được một đoạn tới một con hẻm bán phù trận thì nghe mọi người bàn tán.
“Công nhận trận pháp ở chổ đó bán ra quá tốt đi.”
“Điều đó còn phải nói ra sao.”
“Đúng đấy, không những sát trận mà ngay cả phòng thủ bàn cũng quá đỉnh đi.”
Nghe được lời bàn bán Lạc Anh Tuyết suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến hỏi thử chỗ mà mọi người bán tán xem thử nếu thật sự tuyệt vời như vậy thì sẽ rất có ích.
“Xin chào, có thể cho ta hỏi nơi mọi người đang nói tới ở đâu vậy?”
Một người thanh niên trong đó quay lại nhìn cô nương trước mặt thắc mắt hỏi
“Ngươi có phải là người từ ngoài tới?”
Lạc Anh Tuyết khuôn mặt lạnh lùng trả lời: “Đúng vậy ta là người từ ngoài tới.”
Người thanh niên kia gương mặt tự hào nói: “Bởi thế nếu không tại sao ngươi lại không biết cửa hàng đó chứ, không nói nhiều nữa nàng muốn đến cửa hàng đó thì cứ đi thẳng tới trước rồi rẻ trái là được.”
Lạc Anh Tuyết gật đầu chấp tay cúi người tạm biệt rồi tức tốc rời đi.
Chạy một lúc nữa cuối cùng nàng cũng đến trước một cửa hàng buôn bán phù trận tuy nhỏ nhưng rất đông khách.
Chen lấn một hồi cuối cùng nàng cũng đến được quày hàng nàng nhìn thấy đứng trước quày hàng là một cô gái trẻ trạc tuổi nàng bên cạnh là một con Thiết Bối Dực Long cao to vô cùng.
“Xin chào, ta muốn mua bốn bộ sát trận cùng bốn bộ phòng bàn.” Lạc Anh Tuyết đứng trước quày mở miệng nói.
Cô gái trẻ tuổi tay nhanh nhẹn lấy ra số lượng sát trận và phòng bàn đưa tới.
“Đây là các loại trận pháp và trận bàn của cô, tổng cộng một tấm linh tệ tím.”
Lạc Anh Tuyết lật tay một cái một tấm thẻ liền xuất hiện đưa tiền xong nàng liền thu tất cả các trận pháp và trận bàn lại rồi quay người rời đi.
Nàng rời đi chưa xa thì từ sau nhà bước lên một người thanh niên đem theo một đống đồ mới đưa lên.
“Được tồi, đây là toàn bộ hàng mới của hôm nay.”
Nghe thấy một thanh âm quen thuộc Lạc Anh Tuyết lập tức quay đầu nhìn lại, nàng không thể tin vào mắt mình lập tức che miệng đôi mắt đỏ
hoe xoay người lại chạy xuyên qua đám người nhảy vào trong quay ôm chầm lấy cổ của người thanh niên.
Mọi người xung quanh thấy cảnh tượng đó cũng ngẫn người ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trong khoản khắc này Thiên Tài cũng không hiểu gì đang ngơ ngác thì một bàn tay nhẹ nhàn kéo lỗ tai hắn.
“Đau, đau, đau, linh nhi nàng làm sao vậy?”
Người thiếu nữ phù đôi má đỏ ửng khuôn mặt dễ thương tỏ ra khó chịu như vừa ăn vào dấm chua nhìn về phía Thiên Tài hỏi:
“Thế huynh trả lời đi cô gái này là ai?”
Hắn gãi gãi đầu nhìn xuống cô nương đang ôm lấy mình từ từ hỏi
“Ừm, cô nương này cô đây là đang làm gì a, có phải là nhận nhầm người không?”
Lạc Anh Tuyết đang ôm chầm lấy thanh niên kia nghe vậy ngại ngùn buôn tay ra đứng xuống lấy tay lau đi nước mắt ngước lên nhìn hắn lắc đầu nói
“Không sai đầu, ta đã tìm được người rồi.”
Thiên Tài nhìn tới cô nương trước mắt cơ thể không tự chủ mà run lên bổ nhào tới ôm lấy nàng.
“Thật sự là nàng sao?”
“Ừm.”
“Tốt quá, quá tốt rồi.”
Thấy cảnh này Linh Nhi có chút khó chịu nàng cũng biết đây là chuyện hệ trọng thế là nàng đi ra ngoài thông báo
“Được rồi, mọi người hôm nay cửa tiệm tạm nghĩ.”
Thế rồi mọi người rời đi Linh Nhi cũng cho Thiết Bối hạ cánh cửa xuống bước vào trong cùng hai người kia ngồi xuống.
Linh Nhi nhìn quanh một lượt hai người ho nhẹ một tiếng bắt đầu nói: “È ùm, được rồi nói đi nàng là ai?”
Thiên Tài nhìn Linh Nhi run rẫy nói: “Nàng là Lạc Anh Tuyết là, là bạn gái ta.”
Lạc Anh Tuyết tự hào nhìn về phía Linh Nhi hỏi: “Thế nàng là ai?”
Thiên Tài nhìn Lạc Anh Tuyết rồi nói: “Nàng là Linh Nhi cũng là bạn gái ta.”
Linh Nhi ưởng bộ ngực lên nhìn về phía Lạc Anh Tuyết dương dương tự đắt .
Thế rồi hai nàng đồng thời nhìn về phía hắn đôi mắt sắt lạnh của nữ nhân đè áp lên hắn khiến hắn muốn thổ huyết mà ngất đi, tưởng chừng
hôm nay cuộc đời hắn tới đây là kết thúc thì Lạc Anh Tuyết cười phá lên.
“HaHaHa, được rồi không dạo huynh nữa.”
Lạc Anh Tuyết đứng lên bước về phía của Linh Nhi đưa tay ra nói:
“Ta tên Lạc Anh Tuyết học viên học viện Thuần Thú, còn nàng.”
Linh Nhi đưa tay bắt lấy tay của Lạc Anh Tuyết nói
“Ta tên Mạc Linh Nhi chỉ là một người buôn bán dị thú.”
Lạc Anh Tuyết cười cười trong nụ cười của nàng mang theo một cổ không khí lạnh giá truyền tới tiếp tục mở miệng
“Thì ra vậy, vậy ta có thể gọi nàng là Linh Nhi muội được chứ.”
Linh Nhi cũng không vừa nhìn phía Lạc Anh Tuyết toả ra một khí tức hoả diệm nóng rực không ngừng
“Được thôi, vậy ta sẽ gọi cô là Anh Tuyết tỷ tỷ vậy.”
Hai luồn khí tức bao tỏ cả căn phòng như hai con mãnh thú điên cuồng dao đấu không thôi, để giải bày bầu không khí hắn liền chuyển chủ đề.
“Khụ, khụ, ta nói này Anh Tuyết nàng làm sao tìm được tới đây vậy?”
Lạc Anh Tuyết cũng buôn lõng quay về chổ ngồi bắt đầu kể chuyện về nhiệm vụ và lời bàn tán.
Thiên Tài nghe xong vô cùng phẩn nộ muốn một ta xé xác hai tên Trương Dương và Vô Thiên kia nhưng suy nghĩ một lúc rồi cũng hạ hoả đi
Hắn cũng bắt đầu kể về những chuyện mà hắn vừa đã trải qua, hắn không phải là chưa muốn trở về mà là không thể bởi vì lời thề của hắn và Khổng sư.
Lạc Anh Tuyết nhìn hắn một chút sự hưng phấn truyền ra ngoài nói: “Vậy ra đó là những gì huynh đã rải qua sao thật thú vị.”
Hắn cũng không biết làm sao chỉ có thể gãi gãi đầu một cái thế rồi hắn hướng về phía Lạc Anh Tuyết hỏi:
“Nếu vậy thì có nghĩa là bọn người Tiểu Tuyên cũng ở đây sao?”
Lạc Anh Tuyết gật đầu một cái rồi lật tay lấy ra một tấm truyền âm ngọc phù truyền âm cho bọn người Tiểu Tuyên đến chổ này.”
Thời gian ba tiếng đồng hồ sau liền có ba cổ khí tức lập tức xuất hiện xung quanh truyền đến Thiên Tài nghi hoặc bước ra
Hắn vừa xuất hiện ba thân ảnh cường tráng lập tức lao vào người hắn liên tục đấm không ngừng.
“Này thì, cho huynh không nói lời nào mà biến mất này.”
Một lát sau Thiên Tài cũng đã bị đấm đến mức thành đầu heo rồi nhưng hắn cũng không thể phản kháng được, cứ vậy tất cả bắt đầu cười
cười nói nói vui vẽ không ngừng.
[Tối đến]
“Được rồi, xem nào, xem nào đến thử tay nghề của ta một chút nào.”
Thiên Tài từ trong bếp bưng ra một loạt các dĩa đồ ăn thơm nức mũi.
Ba Ba mập cầm đũa lên gắp một miếng cho vào miệng một cơn khoái lạc lập tức ập tới khiến hắn mê mang một hồi.
“Quá khinh khủng đi, làm sao mà huynh nấu được món này vậy, quá đỉnh luôn.”
Nghe lời khen của Ba Ba hai ngươi kia cũng hiếu kì ăn thử, ngay khi đồ ăn chạm vào đầu lưỡi khoái cảm tràn vào khiến cho bọn hắn choáng ngợp không ngừng.
Cứ thế bọn hắn ăn không ngừng nghĩ, ăn uống xong hắn bắt đầu hỏi về nhiệm vụ của bọn hắn
“Được rồi, nói ta nghe về nhiệm vụ của các người nào.”
“Được thôi, bọn ta nhận nhiệm vụ lấy cắp một quả trứng của Thanh Yểm Thú có huyết mạch long tộc a.”
“Là vậy sao, thế ta có thể tham gia cùng các người được không.”
“Thế thì tốt quá có huynh tham gia thì nhiệm vụ này dễ dàng hơn rồi.”
0