Thiên Tài dẫn theo hai người rời đi một đoạn, hắn vương vai nói.
-Rồi giờ chúng ta về nhà trọ nghĩ ngơi trước đi.
Thiên Tài đưa tay nắm lấy tay hai vị mỹ nữ kéo đi, hai người ở phía sau bị bất ngờ đỏ mặt tảo khói.
Thiên Tài thì cười lớn, ba người cùng nhau băng qua hàng người đông kín trên phố.
Cùng nhau mua sắm các loại trang sức vật liệu, Lạc Anh Tuyết cầm một thanh kiếm lên coi.
Thiên Tài đi lên hỏi chủ quầy.
-Lão chủ cho hỏi thanh kiếm này giá cả như nào.
Lão chủ thấy có khách ngay lập tức mắt sáng nói
-Khách quan quả là có mắt thanh kiếm này tên Nguyệt Quang Hồ Yêu, được chế tác bởi đá hồ ly trong trăng sáng dưới bàn tay của bậc thầy
vũ khí Trác Tĩnh. Giá cả rất phải chăng tầm hai khối hạ phẩm tinh thạch.
Thiên Tài ngây lập tức giật bắn mình khi nghe cái giá cả đó hắn đưa ngón tay tính tính.
-Một viên hạ phẩm tinh thạch bằng một trăm thượng phẩm linh tệ, bằng một ngàng trung phẩm linh tệ, bằng một vạn hạ phẩm linh tệ.
Rồi hắn lắc đầu tất cả tiền hắn có cũng chỉ đủ một viên hạ phẩm tinh thạch mà thồi, hắn thất vọng nhìn qua Lạc Anh Tuyết.
Nàng cũng biết điều hắn nghĩ nhưng nàng không thể để lộ thân phận chỉ đành cười rồi đặt thanh kiếm xuống nói
-Chúng ta không mua nổi.
Thế rồi ba người quay người rời đi, lão chủ nhìn ba người họ nói
-Lũ quỷ nghèo cứ thích ra oai, phì.
Thiên Tài đi đươc mười bước thì từ đằng sau một thanh âm khàn khàn vang lên
-Gói cây kiếm lại cho thiếu niên ấy đi, tinh thạch ta trả.
Nói rồi hai viên tinh thạch rơi lên bàn chủ quầy lập tức cầm thanh kiếm đưa đến cung kính nói
-Đây là kiếm của ngài, đa tạ khách quan đã mua hàng, he he.
Thiên Tài cầm thanh kiếm nhìn về phía thanh âm, một thân ảnh lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Thân ảnh là một lão giả cao kiều tay cầm trường kiếm, toàn thân toả ra một khí tức đặt thù, hai mắt sắc lạnh như đao nhìn hắn nói.
-Lão họ Từ, nghe ba lão già kia nói tiểu hữu có một con hải dị thú rất đặt thù không biết có thể cho ta nghiên cứu thử được chứ? Thanh kiếm
kia là lộ phí được chứ.
Thiên Tài chắp tay nhìn lão giả trước mắt cúi người nói
-Nếu Từ lão đã muốn thì ta có thể cho ngài nghiên cứu, nhưng con hải dị thú này ta bắt được nhưng nó không nghe lời ta lắm, ta sợ nó sẽ làm
từ lão bị thương.
Lão giả cười lớn nhìn Thiên Tài vỗ vai nói.
-Ngươi không cần lo cho ta, cứ để nó ra đây ta xem thử xem.
Thiên Tài gãi gãi đầu nhìn lão giả cười nói.
-Nếu lão đã nói thế thì được rồi mời đi theo ta, nơi đây không tiện nói chuyện này lắm.
Thế rồi cả bốn người đi đến một nhà trọ mà Thiên Tài thêu, an bài cho hai người mỹ nữ kia Thiên Tài đi ra sau vườn cùng lão Từ.
-Được rồi từ lão ta triệu hồi đây.
Thiên Tài lật tay một vòng triệu hồi xuất hiện từ trong vòng tròn một con dị thú cuộng mình ngủ.
Từ lão nhìn thấy con dị thú này hai mắt cũng trợn tròn không giám tin miệng lấp bấp nói
-Đây….đây lẽ nào là…nó.
Thiên Tài thấy vẻ mặt của từ lão khó hiểu hỏi.
-Từ lão ngài biết tên này sao?
Từ lão khẻ nuốt nước bọt nhìn Thiên Tài nói
-Ta cũng không chắt, chỉ là trước đây từng thấy nó trong một bức tranh cổ mà thôi.
Thiên Tài nghe câu trả lời của Từ lão hai mắt háo hức nói
-Thế nó là gì vậy?
Từ lão từ từ nói
-Nó là Hắc Thuỷ Giao Long một con dị thú làm chủ của vùng biển này, đã một ngàn năm nó chưa xuất hiện rồi.
Thiên Tài ngay lập tức ngã ngữa ra sau hai tay chóng trên mặt đất, mặt không chút máu, nuốt nước bọt nói
-Ra vậy…ra vậy, đó là vì sao nó không bị huyết mạch đèn áp bởi hai con huyết mạch long tộc khác.
Thiên Tài đứng dậy lau mồ hôi nhìn Từ lão cũng bị chấn kinh nói.
-Vậy ngài thấy ta nên làm thế nào với tên này đây có nên thả đi không.
Từ lão lắc đầu nói
-Tên này linh tính rất mạnh nó đã chọn ngươi làm chủ là có chủ ý của nó.
Nói rồi Từ lão cũng từ biệt hắn rời đi kèm theo lời nhắn đừng để người khác biết đến sự tồn tại của nó.
Thiên Tài chắp tay cung kình rồi đi vào bên trong phòng, đẩy cửa phòng ra bên trong có hai mỹ nữ đang chờ đợi hắn.
Hắn thở dài một tiếng rồi thì…..
Sáng hôm sau Thiên Tài mỡ mắt ra toàn thân đau nhức liếc nhìn thấy hai vị mỹ nữ từ lúc nào đã chuẩn bị sẳn sàn cho chuyến đi câu ngày hôm
nay.
Hắn cũng đi chuẩn bị các loại đồ nghề chuẩn bị ra biển câu cá.
-Nào đi thôi các vị mỹ nữ.
Ba người mau chóng đi ra biển leo lên một chiếc thuyền nhỏ bắt đầu câu cá.
Lần này vận rũi đã không còn đeo bám hắn nữa hắn câu được rất nhiều rất nhiều rác.
Điều đó làm cho hai người mỹ nữ được một trận cười sảng khoái. Lạc Anh Tuyết an ủi hắn nói
-Đừng lo lắng rồi huynh sẽ câu được mà thôi.
Rồi nàng giật cần một con ngay lập tức bắt được một con rắn biển loại công.
Cứ vậy cả ba người câu được rất nhiều hải thú thuộc loại công nhưng chẳng bắt được một con vận nào thế là cả ba đi về nghĩ.
Cứ thế công việc của ba người diễn ra liên tục tám ngày chẳng có một con dị thú hệ vận nào mắt câu.
Tối đến Thiên Tài cầm theo cần câu đi đến trước mỗm đá mà trước đây hắn từng nó chuyện với lão câu cá.
Hôm nay lão câu cá không đến thế là hắn mượn chỗ của lão cấm cần câu suy tư tự hỏi.
-Nếu như bây giờ ta sữ dụng cầm tấu một khúc liệu có thu hoạch được gì tốt không nhĩ.
Nghĩ rồi hắn liền cầm ngọc cầm ra đặt tay lên dây đàn bắt đầu run.
{Len ken, len ken} thanh âm dây đàn trong trẽo như mặt hồ tĩnh lặng không một chút dao động.
Thanh âm theo dây câu truyền xuống mặt nước lan toả ra khắp đại dương.
Từ ngoài xa một con cự côn thân hình không lồ bị thanh âm đang cầm thu hút bắt đầu bơi với tốc độ rất nhanh, khi đến dưới mõm đá nó nhảy
lên khỏi mặt nước như muốn đớp lấy mặt trăng.
Thiên Tài ngay lập tức dừng tay đàn thu cần bắn về phía cự côn thế rồi hắn được đưa vào một không gian kí kế ước.
Hắn đến một đấy biển sâu không thấy đây từ dưới sâu một con cự côn không lồ lao lên đẩy hắn lên lưng cùng nhảy lên trên cao rồi lơ lững .
Thiên Tài nhìn cự côn bắt đầu mỡ miệng
-Ngươi sẽ kí kết với ta chứ?
Cự côn bơi quanh cơ thể hắn rồi mỡ chiếc mồm lớn của mình ra nói
-Được thôi ta sẽ khí kế ước với người, nhưng sau này muốn ta chở đi thì phải tấu đàn cho ta nghe.
Thiên Tài gật đầu nói
-Thành giao.
Rồi cự côn thả ra một đạo linh hồn đi vào mi tâm Thiên Tài thế là quá trình khí kết hoàn tất.
Thiên Tài ngay lập tức chạy về để khoe với hai người kia, đằng sau lưng hắn hai bóng dáng xuất hiện, chính là hai ông bà lão ngư dân trước
đây đã cứu Lạc Anh Tuyết.
Bà lão nhìn lão ngư dân nói
-Có lẽ cô bé kia đã về được với người thương của mình rồi ông nhỉ.
Lão ngư dân choàng tay qua vai bà lão nói
-Đúng vậy bà, có lẽ chúng ta cũng nên đi rồi nhỉ, ở lại nơi này đã vạn năm rồi mà.
Bà lão nghe thấy lời của ông lão rưng rưng nước mắt nói
-Có lẽ nào tiếng đàn vừa nãy đã giúp ông thoát khỏi quá khứ rồi sao, tốt quá tốt quá rồi.
Lão ngư dân xoa xoa đầu bà lão rồi hai ông bà hoá thành hồ điệp bay về phía biển khơi.
Bên dưới mõm đá là ngôi nhà mà Lạc Anh Tuyết từng ở khi bị thương cùng hai ngôi mộ đã rất cổ.
0