Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 162: Cửa tiệm nhỏ
Đi qua 3 con phố lớn cùng với 2 cây cầu, Lý An hai người mới từ địa phận của Hứa Xương Phường đi tới địa phận của Xuân Nhạc Phường.
Hai phường này tuy ở trên bản đồ chỉ là hai vệt màu nhỏ nằm ngay cạnh nhau nhưng chỉ có chân chính dùng 2 chân đo đạc mới biết chúng rộng lớn tới như thế nào. Mà Huyền Sơn Thành lại có hơn trăm phường lớn phường nhỏ như vậy, có thể tưởng tượng được tòa thành này lớn tới mức nào.
Từ con đường lớn chạy xuyên đông tây Huyền Sơn Thành, hai người rẽ phải vào một con phố nhỏ, nói là nhỏ bởi vì nó nằm bên cạnh đường lớn thôi nhưng thực chất con Phố Đông Huyền này rộng rãi sạch sẽ, lòng đường được lát đá xanh đủ cho 3 cỗ xe ngựa song song qua lại, hai bên đường quá xá chi chít như nêm, người đi như nước chảy, phồn hoa tấp nập hiếm thấy.
Hai người một mạch đi tới gần hết Phố Đông Huyền thì Lý An dừng chân lại bên đường, nhìn cửa tiệm nhỏ mình táng gia bại sản mua về, không khỏi mỉm cười. Tới dị giới lâu như vậy, đây cũng coi như là chút sản nghiệp đầu tiên hắn kiếm được đi.
Trước đây tiền tài thu tới tay nếu như không phải dùng nắm đấm đánh tới thì cũng là trộm là c·ướp, có lẽ cũng vì vậy mà hắn mới phải trốn đông trốn tây, lặn lội tới tận Kính Quốc này. Bây giờ đã tới một đất nước mới, hắn cảm thấy bản thân vẫn là nên thành thật kinh doanh đàng hoàng mới là vương đạo, tiền tài phi nghĩa dù nhiều nhưng không bền, vẫn là bản thân đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm từng đồng bạc mới là quý giá.
Căn tiệm nhỏ là một tòa nhà 2 tầng khá rộng lớn, vẻ bề ngoài tuy đã cũ kỹ, đó đây mạng nhện giăng khắp nơi nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày xưa nó hẳn phải vô cùng bề thế. Cửa lớn cao hơn 2m, tấm biển tiệm rèn đã nhạt màu vẫn được treo ở bên trên, mái ngói bám đều rêu xanh, ở bốn góc có bốn bức tượng thần thú đang ngửa đầu lên trời.
Phía trước căn tiệm là phố Đông Huyền tấp nập người qua lại, bên trái là một quán bán đồ ăn sáng, bên phải là một cửa tiệm y phục, phía sau là một con sông nhỏ róc rách chảy, nước sông bốn mùa xanh màu rêu. Bờ sông có một cây liễu lớn đã mọc không biết bao nhiêu năm, cành liễu rủ xuống che phủ phân nửa mái ngói.
Nơi này lưng tựa sông xanh, mặt giáp đường lớn, kiến trúc to lớn mà cổ kính, dùng để kinh doanh có thể nói là thiên thời địa lợi có đủ. Tuy nhiên trước đây căn tiệm này lại thiếu một yếu tố quan trọng nhất, nhân hòa.
Chủ nhân trước của nơi này là một tên tráng hán thô kệch, điều hành cửa tiệm bán đồ sắt nhưng thấy ai không vừa mắt là hắn lại mắng cho tới tấp, thậm chí còn ra tay đánh người. Dần dần dù có là khách quen từ xưa của tiệm cũng không còn tới nữa, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Nếu không phải như vậy thì đoán chừng Lý An dù có dùng nhiều bạc hơn cũng đừng mơ mua được một nơi tốt như thế này. Thực ra nơi này sớm đã có người nhắm tới rồi, chỉ là đám người kia vẫn đang chờ tráng hán giảm giá xuống mà thôi, bọn hắn thấy cửa tiệm không kiếm ra bạc, tên tráng hán kia trong nhà cũng không giàu có, không sớm thì muộn thì cũng phải bán đổ bán tháo cửa tiệm này.
Chỉ là giữa đường tự nhiên xuất hiện một tên Trình Dảo Kim như Lý An, đám người kia cũng chỉ có thể tự trách mình quá mức tham lam.
Từ xưa tới nay muốn làm nên việc bao giờ cũng cần thiên thời, địa lợi và nhân hòa. Trong ba yếu tố này, thiên thời địa lợi cố nhiên quan trọng nhưng quyết định thành bại vẫn là nhờ con người mà thôi. Cách nói mệnh tại ngã bất tại thiên chính là như vậy.
Lý An đi vào trong tiệm, hiếm có mỉm cười quan tâm nói với Mộc Huyền Linh: “Hôm nay cô nương vất vả rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi đi. Chỉ là chuyện ngày mai phải phiền cô vất vả rồi!”
“Hóa ra ngươi là loại người này! Được rồi, viết thì viết. Chỉ là bổn cô nương sẽ không tiết lộ bản lãnh giữ nhà đâu. Ngày mai Thanh Vân Môn không vừa ý cuốn Y Sách ngươi cũng đừng trách ta.”
“Đó là tất nhiên!” Lý An gật đầu, trịnh trọng nói.
Mộc Huyền Linh lắc đầu một cái rồi đi lên lầu hai để trở về phòng.
Căn tiệm khá lớn, trước đây chỉ dùng tầng một để kinh doanh còn tầng hai dùng làm nơi ở. Hiện tại đám người Lý An đang ở nơi này.
Đúng lúc này Liễu Thanh Nhi từ trong phòng đi tới, nàng ăn mặc một bộ y phục cũ gọn gàng, đầu tóc dùng khăn buộc gọn, trong tay đang cầm một cây chổi nhỏ, vai trái vắt một tấm vải ướt.
“Lý đại ca về rồi!” Liễu Thanh Nhi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Muội đang dọn dẹp cửa tiệm à! Đã bảo đợi ta trở về rồi cùng làm rồi mà?” Lý An mỉm cười gật đầu, cũng sắn tay áo lên phụ giúp dọn dẹp cửa tiệm.
Nhìn lớp mạng nhện giăng đầy trên xà nhà, Lý An không thể không mắng thầm chủ nhân trước đây của nơi này mấy câu. Một căn nhà tốt như thế này lại bị hắn biến thành một căn miếu hoang rách nát còn không bằng!
Liễu Thanh Nhi tuy là nữ nhi nhưng từ nhỏ đã sống một mình, đối với những chuyện tay chân như thế này vô cùng thuần thục, lau sàn quét mạng nhện đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ, động tác thoăn thoắt không ngừng. Lý An càng không cần phải nói, tuy bây giờ đã có thể miễn cưỡng gọi một tiếng ông chủ Lý nhưng hắn từ năm 10 tuổi đã làm nô bộc cho nhà người ta, đối với những chuyện này càng quen tay hay làm.
Hai người phối hợp ăn ý với nhau, chẳng mấy chốc khắp căn phòng đã tung bay toàn là bụi bẩn tích tụ mấy chục năm nay.
Liễu Thanh Nhi dùng miếng vải ướt lau cầu thang, lén lút liếc nhìn Lý An mãi mới nhỏ giọng nói: “Mẫu thân ban đêm thường không ngủ chăm sóc cho Lý Tiểu Hoa tỷ tỷ, lúc trưa ăn cơm xong bảo là hơi mệt nên vào phòng nằm nghỉ rồi!”
“Mẫu thân chỉ có một đứa con gái bây giờ lại ra nông nỗi này, người chắc hẳn phải rất khổ tâm chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Ta không giỏi ăn nói, muội phải giúp ta an ủi người.” Lý An vừa dùng chiếc chổi quét mạng nhện trên trần nhà vừa trả lời.
“Huynh nói gì vậy? Không phải muội cũng là con gái của mẫu thân hay sao?” Liễu Thanh Nhi to giọng hỏi, đoạn nói xong nàng mới đỏ mặt cúi đầu: “Mẫu thân tuy đã khỏi bệnh nhưng cơ thể đã trở nên yếu hơn rất nhiều, lại thêm tâm bệnh trong lòng, người bình thường không muốn để huynh lo lắng cho nên mới cố gắng gượng trước mặt huynh mà thôi.”
“Đợi mọi chuyện ổn định rồi ta sẽ thuê vài người tới giúp chăm sóc tỷ tỷ và mẫu thân cùng muội, từ giờ tới lúc đó phiền muội khổ cực chăm sóc bọn họ rồi. Ngày mai ta sẽ tìm đại phu tới khám bệnh cho mẫu thân, bởi vì nằm bên cạnh Thái Hoang Sơn Mạch cho nên Huyền Sơn Thành dược liệu rất dồi dào, ta tin có thể bồi bổ cơ thể cho mẫu thân.” Lý An thở dài trả lời. Mẫu thân hắn lúc nào cũng nghĩ rằng muốn tốt cho hắn mà làm khổ bản thân, sao người không hiểu chỉ cần người khỏe mạnh sống tới trăm tuổi thôi chính là tốt nhất cho hắn rồi?
“Sao huynh không nhờ Mộc cô nương khám cho mẫu thân? Y thuật của cô ấy phải rất cao đúng không?”
“Người này không thể tin được, giao mẫu thân cho cô ta thì ta không an tâm.” Lý An lắc đầu, nét mặt trầm trọng nhỏ giọng nói.
“Tiểu Hoa tỷ tỷ trở nên như bây giờ có phải có liên quan tới Mộc cô nương hay không?” Liễu Thanh Nhi không ngẩng đầu lên, chỉ giống như bâng quơ hỏi một câu.
Lý An lắc đầu: “Không phải!”
Hắn đang nói dối, mọi người dù gì cũng cần phải ở chung một đoạn thời gian dài, hắn không muốn mỗi ngày Liễu Thanh Nhi cùng mẫu thân nhìn thấy người này đều phải khó chịu trong lòng.
Lý Tiểu Hoa trở thành như bây giờ, Mộc Huyền Linh chắc chắn liên quan trực tiếp, thậm chí có thể chính tay cô ta tiêm độc Vạn Niên Viêm Xà vào người Lý Tiểu Hoa. Tuy nhiên Lý An trước giờ không hỏi tới chuyện này, hắn chỉ cần cô ta chữa khỏi cho tỷ tỷ mà thôi, những chuyện khác nghiên cứu sâu xa chỉ làm bản thân càng thêm khó chịu mà thôi.