Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 163: Trở lại La gia thôn
Một đêm vô sự, sáng ngày hôm sau mưa phùn tý tách rơi, Lý An hai người đúng hẹn tới Thanh Vân Môn.
Màn đêm giống như vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi mảng đất này mà vón cục lại thành màn mây đen kịt che kín cả bầu trời. Mây đen vẫn vũ như trăm ngàn con rồng đang lăn lộn trong biển mây nhưng mưa bụi bay bay không đủ làm ướt vai người đi đường, không gian bí bách khó chịu.
Gió lạnh cũng đột ngột trở mạnh trong vòng 1 đêm, đường phố khắp Huyền Sơn Thành đều cuộn tròn bụi mù cùng với rác thải. Người đi đường dù không cần dùng tới dù nhưng ai cũng cắm cúi đầu mà đi nhanh, không ai nói với ai câu gì, mặt ai cũng hằm hằm như vừa b·ị c·ướp mất hũ gạo.
Không khí ướt sũng hơi nước, đọng thành giọt trên mặt đường làm người người khó thở.
Lần này Thanh Vân Môn đã có người đứng chờ ở cửa, bọn hắn vừa xưng tên liền được dẫn tới một căn phòng lớn nằm ở trung tâm Thanh Vân Môn. Lần trước chỉ đi tới ngoại vi cho nên Lý An hai người mới không cảm nhận được Thanh Vân Môn rốt cuộc lớn tới cỡ nào, lần này một mực đi hơn 15 phút, ngoằn ngoèo qua vô số dãy hành lang mới rõ ràng nơi này lớn tới thế nào.
Bên ngoài dãy hành lang gỗ thơm mùi đàn hương, hai bên hoa tươi cỏ thắm, liễu rủ như tơ, núi xanh sông dài ngoằn ngoèo bao phủ, cảnh sắc tươi đẹp như chốn bồng lai. Khó mà tưởng tượng được Thanh Vân Môn đã đổ vào trong đó bao nhiêu núi vàng núi bạc.
Tiếp đón Lý An hai người là một người đàn ông trung niên ăn mặc như thương nhân bình thường, khuôn mặt hình chữ điền không một sợi râu lúc nào cũng mỉm cười làm người đối diện tự nhiên sinh hảo cảm. Tuy nhiên ngay khi nhìn thấy kẻ này Lý An liền dám khẳng định đối phương ít nhất cũng là một vị Kim Huyết Cảnh, chỉ là không biết trình độ thâm sâu như thế nào mà thôi.
Còn Vương quản sự ngày thường hống hách như hoàng đế vi hành lúc này đang khúm na khúm núm chắp tay đứng sau người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên mời Lý An hai người ngồi xuống, ôn hoà tự giới thiệu: “Tại hạ họ Thư tên Vĩ Minh, thẹn là phó môn chủ Thanh Vân Môn. Môn chủ một lòng luyện võ, đa phần thời gian đều dành để tu hành, mấy chuyện lặt vặt còn lại trong môn đa phần đều do ta giải quyết!”
“Thì ra là Thư phó môn chủ! Nghe danh đã lâu, vạn hạnh! Vạn hạnh!” Lý An đứng dậy cười đáp, đoạn hắn lấy từ trong ngực ra một cuốn sách mỏng, hai tay dâng lên: “Đây là Y Sách gia truyền của Mộc cô nương, bên trong ghi chép tỷ mỷ cách chữa trị 16 căn bệnh khác nhau, nặng nhẹ đều có, mỗi phương pháp đều có chỗ độc đáo riêng. Trong số 16 căn bệnh này vừa khéo có Hắc Viêm Dịch mà La gia thôn mắc phải.”
Vương quản sự vội tiến lên nhận lấy cuốn y sách rồi dâng lên cho Thư Vĩ Minh, người sau xem qua một chút rồi gật đầu nói: “Cuộc gặp gỡ ngày hôm qua Vương quản sự đã kể cho ta nghe hết rồi, có thể hợp tác cùng Lý công tử cùng Mộc cô nương đúng là may mắn của chúng ta. Nếu không có hai người thì La gia thôn lúc này đã trở thành đất hoang rồi, nhường lại nơi này cho hai người mới là đúng lý đúng tình. Còn như vấn đề cửa hàng của các vị sẽ nằm dưới sự quản lý của Thanh Vân Môn, xin hai vị tuyệt đối đừng hiểu lầm, Vương quản sự có lẽ còn chưa nói rõ được tính chất của sự việc.”
Nói tới đây Thư Vĩ Minh liếc nhìn Vương quản sự một cái làm người sau vội rụt cổ lại, sau đó hắn nói tiếp: “Thế lực nhỏ phụ thuộc thế lực lớn, thế lực lớn phụ thuộc vào thế lực lớn hơn, thế lực lớn hơn phụ thuộc vào triều đình, đây chính là quy luật tất yếu, đặc biệt là ở một nơi trọng yếu như Huyền Sơn Thành này. Hai vị đều là người thôn minh, hẳn là sẽ hiểu.”
“Chúng ta minh bạch! Có thể trở thành cửa hàng phụ thuộc của Thanh Vân Môn chúng ta vui còn không kịp sao có thể oán trách. Dù sao danh tiếng của Thanh Vân Môn xưa nay vô cùng được kính trọng.” Lý An vội vàng lắc đầu nói, lời nói của hắn tuy đa phần đều là lời khách sáo tuy nhiên cũng có mấy phần là sự thật, ít nhất xưa nay chưa từng nghe nói tới Thanh Vân Môn dùng vũ lực ức h·iếp người khác bao giờ.
Thư Vĩ Minh nghe vậy cũng mỉm cười, hắn hướng Vương quản sự ngoắc tay một cái, người sau liền nhanh nhẹn lấy ra một tờ khế ước cùng với bút mực, chu sa đặt lên bàn.
Lý An hai người đi lên mấy bước nhìn, thấy khế ước được viết trên một tấm giấy có vân màu vàng, nét mực đen tuyền như rồng bay phượng múa, bên trên toả ra mùi mực cùng mùi thơm nhè nhẹ. Bút dài khoảng 1 gang tay, cán là một khối ngọc nguyên khối điêu khắc vô số phù điêu nhỏ như con kiến, đầu bút làm bằng lông hung thú, không cần hỏi cũng biết giá trị liên thành.
Lý An cầm tờ khế ước lên đọc, chất giấy cầm vào tay mát lạnh. Bên trên viết cơ bản cùng với thoả thuận trước đó không khác gì, bên thứ nhất là Lý An đám người sẽ tiếp nhận quyền quản lý của La gia thôn. Bên thứ hai, Thanh Vân Môn sẽ nhận được Y Sách, đồng thời với đó cửa hàng của Lý An sẽ trở thành cửa hàng phụ thuộc của Thanh Vân Môn.
Xác nhận không có gì sai sót, hắn lấy bút chấm mực rồi nắn nót viết tên của mình xuống góc dưới bên phải tờ khế ước, sau đó lăn ngón cái vào hộp chu sa rồi ấn dấu tay xuống bên cạnh.
Nói ra cũng xấu hổ, hắn từ khi tới thế giới này không mấy khi luyện chữ, dù đã rất cố gắng nắn nót từng nét một nhưng chữ của hắn khi đặt cạnh chữ viết vốn có của khế ước thì chẳng khác nào gà đứng cạnh công, c·h·ó đứng cạnh kỳ lân, giun đất đứng cạnh kim long cả. Điều này ngay cả Lý An cũng phải thừa nhận là như vậy.
Kế tiếp đó chính là Thư Vĩ Minh ký tên cùng lăn dấu tay, chữ viết của hắn không ngờ còn đẹp hơn cả chữ viết trong tờ khế ước. Mãi sau này Lý An mới biết họ Thư này, ngoại trừ là phó môn chủ Thanh Vân Môn, còn là một nhà thư pháp có tiếng.
Bên trong khế ước cũng ghi rằng cửa hàng của Lý An có nghĩa vụ mỗi tháng nộp một khoản tiền nhất định cho Thanh Vân Môn. Thanh Vân Môn ngược lại cũng có trách nhiệm bảo hộ cửa hàng cùng với giúp đỡ trong kinh doanh, chỉ là không biết cái gọi là giúp đỡ này nên hiểu theo nghĩa nào.
Chuyện buôn bán vậy là xong, Thư Vĩ Minh cùng với Vương quản sự đều là người bận rộn, cho nên bọn hắn khách sáo mấy câu liền lên tiếng cáo lui. Lý An cùng Mộc Huyền Linh cũng không có hứng thú lôi kéo quan hệ với cao tầng Thanh Vân Môn, nghe vậy cũng vội vàng cáo từ ra về.
Mãi tới khi ra tới đường chính, Mộc Huyền Linh cuối cùng không nhịn được nữa buông lời phán xét: “Đời này của ta chưa từng thấy người nào chữ xấu như ngươi, khác gì mấy con giun đang quằn quại trên đất đâu chứ. Ngươi thực sự nên suy nghĩ lại việc bắt đầu luyện chữ, nếu không sau này ra ngoài làm ăn chỉ cần viết một chữ cũng đủ làm người đối diện buồn cười c·hết.”
“Đúng là nên luyện chữ một chút!” Lý An lắc đầu thở dài, hắn thực sự không quen sử dụng bút lông cùng mực nước như thế này, đời trước chữ nghĩa của hắn cũng đâu tới nỗi nào a!
Sau khi rời khỏi Thanh Vân Môn, Lý An hai người một mạch đi thẳng tới La gia thôn. Mới mấy tuần không nhìn thấy nhưng ngôi làng nhỏ này giống như đã thay da đổi thịt.
Từ xa, ngôi làng lấp lánh dưới ánh mặt trời màu vàng cam, mấy chục mái nhà tranh xơ xác tiêu điều bỗng nhiên phát sáng như châu ngọc nơi đáy biển. Lờ mờ có thể nhìn thấy mấy cỗ xe lừa đang chở từng chồng từng chồng thân cây được đốn tại ngọn núi sau thôn trở về.
Bên trong thôn, khói bếp vẩn vương trên vùng trời thấp, lẩn trốn giữa những gốc trúc xanh mướt nhức cả mắt. Đám con nít chơi đùa một buổi sáng mệt mỏi lê bước trở về nhà, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng mẫu thân gọi hài tử về nhà ăn cơm.