Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 164: Bàn giao

Chương 164: Bàn giao


Lý An hai người ở La gia thôn này có thể nói là không ai không biết, không ai không quen, hai người vừa cưỡi ngựa đi tới đầu thôn thì lập tức đã có người nhận ra bọn hắn.

Mấy người thợ mộc cởi trần đang ngồi dưới mái hiên uống nước chè thấy hai người liền vội vàng chạy tới đón tiếp, cơ bắp lực lưỡng đẫm mồ hôi bóng loáng như đầu.

Có người nào đó hồng hộc chạy đi gọi La trưởng thôn.

Lý An hai người dưới sự tiếp đón nhiệt tình của thôn dân, được dẫn tới xưởng gỗ nhỏ gần đó để tránh nắng. Khoảng 10 phút sau, La Yên tuổi tác đã cao nhưng vẫn hồng hộc chạy tới gặp bọn hắn, lúc tới nơi lão dừng lại chống vào thành ghế thở dốc một lúc lâu, khuôn mặt tái xám làm không ít người hoảng hốt.

“ Hai vị ân nhân lần trước đi mà không từ biệt, chúng ta nhận đại ân của các vị nhưng không thể báo đáp cho nên vô cùng xấu hổ.” La Yên vừa thở dốc vừa nói, hai mắt đã ánh hồng.

“ Chúng ta có chuyện đột xuất cho nên mới phải rời đi vội như vậy! Có gì trưởng thôn từ từ nói, uống ngụm trà cái đã, chúng ta cũng không có gì gấp gáp.” Lý An mỉm cười, chỉ tách trà nhạt trên bàn nói.

Sau đó hắn cũng không để ý tới La Yên nữa mà bắt đầu hứng thú quan sát xưởng gỗ, sau này đây chính là cái cần câu cơm của hắn rồi.

Xưởng gỗ rất nhỏ, bốn phía không có tường bao, phía trên chỉ có một tấm mái bằng lớp cỏ tranh đã cũ, nền xưởng được đắp cao hơn mặt đất xung quanh, bên trong được lát đá xám. Trong xưởng có hơn 10 nhân công, đều là người bên trong La gia thôn này, ai nấy đều lực lưỡng kinh người, từng khối từng khối cơ bắp cuồn cuộn cứng như sắt thép, một đặc điểm nhận diện nữa của những thợ mộc này chính là bọn họ không bao giờ mặc áo, trừ khi là trời đông đổ tuyết trắng nếu không thì nắng mưa gió bão gì bọn hắn cũng chỉ mặc cộc một cái quần ngắn ngủn để làm việc.

Trên nền xưởng đặt rất nhiều thân cây vừa được đốn xuống vẫn còn nguyên cành lá, nhựa cây vẫn còn tươi. Công việc của những người thợ mộc ở đây chính là dùng những chiếc cưa lớn dài hơn 2m cắt đi cành lá trên thân cây, sơ chế những thân cây còn tươi thành những cây cột gỗ gọn gàng, dùng làm nguyên liệu đầu vào để sản xuất đồ gỗ.

Cứ mỗi cuối tháng Thanh Vân Môn đều sẽ cho người tới mua những cây cột gỗ này rồi chở về Huyền Sơn Thành, bởi vì nơi này cây cối sẵn có cho nên giá cả bèo bọt như cho mà thôi.

Nhìn ngó một lát, Lý An từ trong ngực lấy ra tờ khế ước lúc sáng vừa ký kết với Thanh Vân Môn đưa cho La trưởng thôn xem.

La trưởng thôn dù gì cũng là trưởng thôn, là người duy nhất biết chữ ở trong La gia thôn này, lão đọc kỹ tờ khế ước mấy lượt rồi chăm chú nhìn dấu ấn khắc hai chữ Thanh Vân màu đỏ đậm được đóng ở góc dưới bên trái của tờ khế ước.

“ Trưởng thôn đã đọc khế ước rồi đấy! Từ hôm nay trở đi, cửa hàng của chúng ta sẽ mua toàn bộ gỗ do La gia thôn sản xuất. Ngoại trừ chuyện đấy ra thì việc khác đều giống như thời Thanh Vân Môn còn phụ trách.” Lý An chậm rãi nói sau đó lấy lại tờ khế ước bỏ vào ngực.

La Yên hơi do dự một chút, tờ khế ước nhìn không giống như đồ giả, Lý An cùng Mộc Huyền Linh cũng không giống như l·ừa đ·ảo, huống hồ bọn hắn còn là ân nhân cứu mạng của cả làng. Theo lý mà nói lão không nên nghi ngờ bọn hắn mới đúng nhưng chuyện này liên quan với Thanh Vân Môn, thế lực lớn như vậy, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

“ Cái này…! Lý công tử…! Không có người của Thanh Vân Môn tới bàn giao chúng ta thực sự không dám tự ý quyết định. Không phải chúng ta nghi ngờ ngài đâu mà thực sự chúng ta không dám tự ý quyết định. Ba năm trước, có một người thợ mộc tên là La Sơn bởi vì tự ý bán 3 khúc gỗ cho người khác mà đã bị người của Thanh Vân Môn chặt mất 2 tay.” La Yên khổ sở nói, càng nói lời của hắn càng nhỏ đi, cuối cùng trở thành giống như đang thì thầm trong cổ họng.

Lý An nghe vậy cũng ngẩn người ra, hắn không ngờ còn có chuyện như vậy nữa. Hết cách, hắn chỉ có thể thở dài: “Không trách các ngươi, để ta trở về gọi người của Thanh Vân Môn tới là được.”

Không ngờ đúng lúc này ở bên ngoài lại vang lên tiếng ngựa hý đinh tai, một lát sau có một người thiếu niên trẻ tuổi vội vàng chạy vào trong phòng, chắp tay bẩm báo với La Yên: “Bẩm trưởng thôn, Vương Chu đại nhân vừa tới, bảo ta giao bức thư này cho trưởng thôn.”

“Vương Chu đại nhân! Ở đâu? Các ngươi không làm gì thất lễ với đại nhân chứ?” La Yên nghe vậy đứng phắt dậy hỏi.

Người thiếu niên lắc đầu: “Làm sao chúng ta dám? Chỉ là Vương Chu đại nhân để lại bức thư xong lập tức cưỡi ngựa rời đi rồi.”

Lý An nghe vậy thì thở phào một hơi, xem ra hắn đỡ phải đi một chuyến rồi: “Vương Chu? Chính là Vương trưởng lão?”

“Không phải! Vương Chu là thuộc hạ thân tín của Vương trưởng lão, bình thường La gia thôn chúng ta chủ yếu làm việc với người này.” La Yên lắc đầu nói, vừa nói lão vừa mở bức thư ra xem.

Thô sơ giản lược nhìn một lần, La Yên vội vàng đặt bức thư xuống: “Trong thư Vương trưởng lão đã dặn dò chúng ta về việc ngài vừa nói. Từ hôm nay La gia thôn từ trên xuống dưới hơn 300 người xin tuân mệnh của Lý công tử.”

“Tuân lệnh cái gì chứ? Chỉ là quan hệ làm ăn bình đẳng, đôi bên đều có lợi mà thôi. Chỉ là ta sẽ không giống như Thanh Vân Môn thu mua gỗ mới chỉ qua sơ chế mà muốn mua thành phẩm, có nghĩa là các thôn dân phải chế tạo thành sản phẩm hoàn chỉnh.” Lý An lắc đầu nói.

La Yên nghe thế thì ngẩn người: “Nhưng mà... người trong thôn đúng là cũng biết chút ít nghề mộc, hơn nữa đã gia truyền qua nhiều thế hệ rồi tuy nhiên chúng ta chỉ biết làm chút ít đồ đạc phổ thông trong nhà như bàn ghế giường tủ mà thôi. Chỉ sợ không đáp ứng được tiêu chuẩn của Lý công tử đâu!”

“Không ngại! Trước mắt ta sẽ ở lại La gia thôn một thời gian, hướng dẫn mọi người làm việc đã! Mong trưởng thôn chuẩn bị cho ta một gian nhà nhỏ là được, thật sự chỉ cần 1 gian nhà nhỏ thôi nhưng cần phải yên tĩnh, tốt nhất là tránh xa những nhà khác.” Lý An không chút bất ngờ trước câu trả lời của đối phương mà nhẹ nhàng nói.

Dám đổ hết vốn liếng tích góp mua cửa hàng để kinh doanh, nếu như không phải đã có kế hoạch sao hắn dám đánh cược như vậy chứ? La gia thôn đời này q·ua đ·ời khác đều làm thợ mộc, trên dưới cả thôn từ thanh niên trai tráng tới phụ nữ trẻ em đều biết làm mộc, Thanh Vân Môn chỉ coi bọn hắn như nhân công cấp thấp sơ chế gỗ thực sự là có mắt như mù.

La Yên tất nhiên là không dám có chút dị nghị gì, vội vàng đi chuẩn bị. Cứ như vậy Lý An cùng với Mộc Huyền Linh tạm thời chuyển vào La gia thôn ở lại, chuẩn bị từ nơi đây bắt đầu khởi động kế hoạch kinh doanh của mình.

Trước khi đi Mộc Huyền Linh đã thề thốt đảm bảo Lý Tiểu Hoa dù không có cô ta chăm sóc, vài ba ngày cũng tuyệt đối không có vấn đề gì. Lý An cảm thấy đối phương không phải đang nói dối, dù sao mạng sống của Lý Tiểu Hoa cùng mạng sống của Mộc Huyền Linh đã sớm bị buộc chặt lại với nhau rồi. Dù vậy cứ hai ngày Lý An lại kéo theo Mộc Huyền Linh phóng ngựa như bay trở về Huyền Sơn Thành.

Lý An còn không sao, Mộc Huyền Linh thì khổ không thể tả. Bởi vì để có thể đi và về trong đêm cho nên bọn hắn phóng ngựa như bay, chuyên môn chọn núi cao đường dốc mà chạy, mỗi lần đều muốn mất của nàng nửa cái mạng.

“Tên họ Lý khốn kh·iếp! Nhất định kiếp trước ta nợ tiền ngươi không trả cho nên kiếp này mới bị ngươi h·ành h·ạ cho sống không bằng c·hết như thế này!!!” Mộc Huyền Linh như cái xác không hồn nhảy xuống ngựa, vô lực lẩm bẩm.

Phương đông bình minh đã bắt đầu ló dạng, hạt sương mai đọng trên ngói bếp lấp lánh hào quang bảy màu đẹp như pha lê.

Chương 164: Bàn giao