Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 93: Độc kế
Bên trong rừng sâu, một cuộc truy đuổi vô cùng hung hiểm đang diễn ra. Lý An không quản hết thảy, liều mạng mà chạy trốn. Phía sau hắn, Bảo Giác Cẩu đuổi theo sát nút, thỉnh thoảng lại nhảy lên vồ mồi làm Lý An mấy lần c·hết hụt. Phía sau một chút nữa, Chương Ảnh Minh dựng trường kiếm ở sau lưng, không nhanh không chậm đuổi theo.
Chương Ảnh Minh hoàn toàn không gấp. Khu rừng này khắp nơi đều là binh lính của hắn, dư nghiệt Kim Đao Bang thì b·ị t·hương không nhẹ, hắn chỉ cần chờ Bảo Giác Cẩu từ từ mài hết sức lực của đối phương, sau đó xông lên cho hắn một kiếm là được.
Lý An hiển nhiên cũng nhận thức được tình hình hỏng bét của mình bây giờ, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển tìm kế thoát thân. Từ khi tới thế giới này tới bây giờ, hắn đã trải qua nhiều lần nguy cơ nhưng từ trước tới nay đều an ổn vượt qua, thậm chí lợi nhiều hơn hại. Tuy nhiên, lần này may mắn của hắn có vẻ đã hết rồi.
Bảo Giác Cẩu dù nổi tiếng với khả năng đánh hơi bảo vật của mình nhưng dù sao cũng là hung thú. Dù cho có là lão hổ hay sư tử cũng không phải là đối thủ của nó. Đặc biệt trong địa hình rừng núi như thế này, độ linh hoạt của nó còn tăng lên một bậc. Lý An dù cho không b·ị t·hương cũng khó mà cắt đuôi được con hung thú này.
Huống hồ gì phía sau Bảo Giác Cẩu còn có một tên phàm huyết luyện thể sĩ. Phàm Huyết Cảnh là giai đoạn ban đầu của luyện thể. Ở giai đoạn này cơ thể chưa có biến hóa nào mang tính đột phá giống như kim thân của Kim Huyết Cảnh, tiêu chuẩn để xác định Phàm Huyết Cảnh chính là các tố chất của thân thể.
Ở Ngũ Linh Đế Quốc có một cơ quan chuyên môn phụ trách quản lý Luyện Thể Sĩ gọi là Thiên Vệ Ty. Một luyện thể sĩ cần phải vượt qua kỳ khảo hạch của Thiên Vệ Ty mới được công nhận là đã đột phá lên Phàm Huyết Cảnh. Lý An chưa từng tham gia kỳ khảo hạch của Thiên Vệ Ty nhưng căn cứ vào tố chất thân thể hiện tại của mình, hắn dám chắc bản thân đã đột phá Phàm Huyết Cảnh rồi. Thực ra tình huống giống như hắn trong nhân gian cũng không ít, dù sao thì không phải ai cũng tình nguyện đối với triều đình khai báo toàn bộ thông tin về bản thân, đặc biệt là những kẻ trong giang hồ.
Ngày hôm đó ở trước cổng thành, tuy chỉ giao tranh vài ba chiêu ngắn ngủi nhưng Lý An cơ bản cũng biết được thực lực của vị Chương thống lĩnh sau lưng ở mức độ nào, đoán chừng nếu chỉ nói về tố chất cơ thể thì giữa hai bên không cách biệt nhau bao nhiêu, có thể nói là ngang sức ngang tài.
Nhưng lúc này một bên thương thế đầy mình, mấy ngày trốn chui trốn lủi không được nghỉ ngơi tử tế. Một bên lại đang ở toàn thịnh thực lực, bên cạnh có Bảo Giác Cẩu hỗ trợ, gần đó còn có vô số binh lính tinh nhuệ sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào. Lý An không ngu ngốc tới mức cho rằng mình sẽ toàn mạng khi bị đối phương đuổi kịp, vì vậy mà hắn từ đầu tới cuối chỉ liều mạng chạy trốn, dù bị Bảo Giác Cẩu đuổi kịp rồi t·ấn c·ông thì hắn cũng chỉ cố gắng tránh né, chưa từng hoàn thủ.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, máu tươi chảy ra từ miệng v·ết t·hương càng nhiều thì một thân sức lực của Lý An càng tiêu hao nhanh chóng, khuôn mặt dính đầy bùn đất mau chóng đổi sang trắng bệch.
Cuối cùng hắn cũng không thể không ngừng lại trên đỉnh một ngọn núi thấp, hai mắt hằn tia máu hung ác nhìn chòng chọc truy binh phía sau.
Bảo Giác Cẩu từng tại chỗ Lý An ăn một quyền đau thấu trời xanh, thấy cảnh này nhất thời cũng không dám lỗ mãng t·ấn c·ông mà dừng lại cách hắn khoảng 5 bước, nhếch miệng gầm gừ.
“ Sao? Hết sức rồi à!” Chương Ảnh Minh vẫn một bộ công tử ca sạch sẽ nhẹ nhàng, trong tay nắm trường kiếm cười hỏi.
“ Cứ thử rồi sẽ biết!” Lý An ngoài mặt mảy may không sợ.
Chương Ảnh Minh giống như đang phân biệt tình trạng của đối phương tệ tới mức độ nào, vẫn không nhanh không vội nói: “ Không thắc mắc tại sao ta huy động nhiều người như vậy truy g·iết ngươi mấy trăm dặm?”
“ Chuyện đó còn cần phải hỏi hay sao? Chỉ là xem ra ngươi nghĩ rằng mình đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi?” Lý An vui vẻ cười lớn, bàn tay phải chầm chậm đút vào trong vạt áo.
Trên khuôn mặt Chương Ảnh Minh lập tức hiện lên vẻ đề phòng, hắn lùi về sau một bước đồng thời quét ngang trường kiếm trước người: “ Tới lúc này còn có tâm tư làm ra vẻ, chỉ riêng phần đảm lượng này đã để ngươi c·hết dưới Bách Luyện Kiếm của ta rồi.”
Vừa dứt lời, hắn kinh ngạc nhìn kẻ ăn mặc như ăn mày trước mắt từ trong vạt áo lấy ra một nắm xương cốt bé xíu giống như xương gà. Số xương cốt nhìn qua thì gồm rất nhiều khúc nhưng kích thước quá bé, một nắm tay liền có thể ung dung nắm trọn. Chỉ cần vừa nhìn thấy, Chương Ảnh Minh liền dám khẳng định đây không phải là phàm vật.
Những đoạn xương cốt kia toàn thân trong suốt óng ánh như khắc thành từ ngọc, bên trên tỏa ra bạch quang tinh khiết. Đặc biệt là một khúc xương lớn nhất trong đó, bên trên còn có những đường vân màu tím nhạt không ngừng tỏa ra tử quang thần thánh.
“ Xương cốt hung thú sao?” Chương Ảnh Minh dù xuất thân hào môn, từ nhỏ được giáo d·ụ·c vô cùng tỉ mỉ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy đồ vật tương tự, nghi hoặc tự hỏi. Dù vậy ánh mắt tham lam của hắn dán chặt vào số xương cốt kia hoàn toàn không thể che giấu, dù có là kẻ ngu cũng biết những khúc xương bé nhỏ này là bảo vật vô giá.
Bên cạnh, ngay giây phút nhìn thấy số xương cốt bạch miêu, Bảo Giác Cẩu đầu tiên là theo bản năng hoảng sợ chạy trốn về phía sau rồi lại nhanh chóng nhảy chồm tới, liên tục kêu lên ư ử, ánh mắt vô cùng nôn nóng.
Cũng giống như thỏ nhìn thấy lão hổ tự dưng sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi không lý do, hung thú bạch miêu dù đ·ã c·hết từ lâu nhưng khí tức tỏa ra từ xương cốt của nó vẫn đủ dọa sợ Bảo Giác Cẩu. Tất nhiên Bảo Giác Cẩu cũng không ngu ngốc tới nỗi đi sợ một đống xương trắng hếu, nó chẳng qua là theo bản năng lùi lại một chút rồi lập tức xông lên.
Mắt thấy Bảo Giác Cẩu tung người muốn vồ tới, Lý An trong lòng dù đang rỉ máu nhưng cũng không dám chần chờ nữa, lập tức lấy hết sức bình sinh ném số xương cốt trong tay xuống bên dưới núi.
Vị trí hắn đang đứng là ở trên đỉnh núi cao hơn hẳn xung quanh, lấy sức lực đủ để vác tảng đá ngàn cân của hắn toàn lực ném đi, mấy trăm khúc xương lớn bé không đồng nhất lập tức giống như sao băng bay v·út đi, chớp mắt đã rơi vương vãi khắp cánh rừng dưới chân núi cách đó rất xa.
HÚUUU!!!!!!!
Bảo Giác Cẩu nôn nóng hú lên một tiếng thật dài, thân hình lập tức phóng đi đuổi theo xương cốt của bạch miêu, chẳng bao lâu thân hình to như con nghé con đã biến mất sau đống đá lớn mọc lởm chởm trên sườn núi.
Chương Ảnh Minh mở miệng gọi to mấy tiếng nhưng Bảo Giác Cẩu hoàn toàn không để ý. Hắn lập tức có chút tiến thoái lưỡng nan, nửa muốn đuổi theo khúc xương cốt có vân màu tím kia, nửa lại muốn ở lại bắt sống tên ăn mày trước mắt.
Chỉ là do dự một chút, Chương Ảnh Minh vẫn là quyết định ở lại bắt sống tên dư nghiệt Kim Đao Bang trước mắt. Đã hưng sư động chúng điều động cả ngàn binh lính như vậy, hắn làm sao có thể cam tâm cứ thế mà thả đối phương đi. Nói không chừng trên người y còn cất giữ bảo bối khác quý giá gấp bội không chừng.
“ Hôm nay chỉ một trong hai chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi này!” Lý An đấm mạnh hai nắm đấm vào nhau làm phát ra một tiếng vang lớn, từng bước từng bước một áp sát, điệu bộ vô cùng tự tin.