Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 94: Sinh tử một đường

Chương 94: Sinh tử một đường


Trên đỉnh đồi vô danh, gió thu thổi hiu hiu, lá vàng rơi lả tả như tuyết, cảnh vật bốn phía tiêu điều bao phủ một màu trắng xám lạnh lẽo. Hai vị Phàm Huyết Cảnh tuổi chưa tới hai mươi chính diện đối đầu, một người dùng kiếm, một người dùng quyền, một bên mặc hắc bào may từ lụa thượng hạng, một người quần áo rách rưới bẩn thỉu như ăn mày.

Không khí ngưng trọng làm cho gió thu lạnh lẽo giống như cũng chậm lại mấy phần.

Dưới hai mươi tuổi Phàm Huyết Cảnh, dù đặt ở kinh thành thiên tài như mây cũng có thể ngạo nghễ miệt thị người cùng lứa, ở nơi biên cương vắng vẻ này càng không cần phải nói. Ấy vậy mà trên đỉnh đồi vô danh không tên không tuổi này lại có tận hai người, một người 16 tuổi, một người 18 tuổi.

Chương Ảnh Minh không phải là hạng công tử ca chưa trải sự đời, ngược lại là đằng khác. Từ năm 13 tuổi hắn đã theo đại quân chiến nam dẹp bắc, vào núi sâu ra biển máu không phải lần một lần hai, cũng nhờ vậy mà hắn mới có thể 14 tuổi Phàm Huyết Cảnh. Dù cho rằng đối phương chỉ đang hư trương thanh thế nhưng xuất phát từ bản tính cẩn thận, hắn vẫn quét ngang Bách Luyện Kiếm trước người, ngưng trọng quan sát hành động của đối thủ.

Lý An mặt lạnh như tuyết mùa đông, chầm chậm bày ra quyền thế t·ấn c·ông, bước từng bước nhỏ về phía trước. Thế quyền này của hắn gọi là Cuồng Long Xuất Hải, là thế quyền t·ấn c·ông mạnh nhất trong Vương Gia Quyền, cũng là thế quyền mà hắn thuần thục nhất. Bây giờ dùng ra quả nhiên như rồng lớn ẩn mình giữa rừng mây chờ ngày nuốt biển lớn, uy thế bất phàm.

Một bước, hai bước, ba bước,...

Ngay giây khắc Chương Ảnh Minh sắp mất đi kiên nhẫn chuẩn bị xuất kiếm thì đột nhiên Lý An hét lớn một tiếng như chuông đồng bị gõ vang. Hắn lấy chân phải làm trụ, thân hình quay nhanh hai vòng, sau đó... lợi dụng quán tính ném chiếc găng tay sắt bên phải về phía đối thủ.

Một chiêu này thực sự đáng được gọi là hư thực khó phân, biến hóa như thần, làm cho Chương Ảnh Minh ngớ người trong khoảnh khắc.

Một chiêu này được Lý An mô phỏng theo động tác của vận động viên ném tạ đời trước, không chỉ phát huy toàn bộ sức lực cơ bắp trên người mà còn hoàn mỹ lợi dụng lực ly tâm trong quá trình quay tròn quanh tâm cố định. Bản thân chiếc găng tay được làm từ sắt bách luyện cùng với sợi thép được chế tạo đặc biệt, nặng 4 cân 2 lượng. Cộng thêm sức lực khủng bố của Phàm Huyết Luyện Thể Sĩ, chiếc găng tay sắt bay đi chẳng khác nào đ·ạ·n pháo.

Chương Ảnh Minh từng leo lên núi thây, bơi qua biển máu cũng không đoán được nước đi này của đối thủ, cho nên không khỏi bất ngờ trong giây lát. Cộng thêm tốc độ bay của găng tay quá nhanh làm hắn hoàn toàn không có hơi tránh né, chỉ kịp cầm Bách Luyện Kiếm chém thẳng vào găng tay sắt.

Choang một tiếng cực kỳ lớn, găng tay sắt b·ị đ·ánh lệch sang bên phải một chút nhưng động năng khổng lồ vẫn còn, trực tiếp bắn gãy 2 cây cổ thụ đường kính thân gần 1m, sau đó biến mất vào trong bụi cây rậm rạp phía sau.

Từ chuôi kiếm truyền tới lực lượng kinh khủng làm hai tay Chương Ảnh Minh tê rần, hộ khẩu lập tức tóe máu.

Liên tục lùi về phía sau 5 bước, hắn mới có thể dừng lại thân hình, hai bàn tay tạm thời vô lực nắm chặt chuôi kiếm làm thanh Bách Luyện Kiếm trực tiếp rơi xuống đất, mũi kiếm đâm phân nửa vào trong mặt đá bên dưới.

Sợ đối thủ một chiêu lại một chiêu đánh tới, Chương Ảnh Minh không quản thanh thần binh rơi dưới đất, thân hình cấp tốc lùi về phía sau giữ khoảng cách. Bàn tay hắn chỉ là bị tê rần nên không thể dùng lực mà thôi, chỉ cần đợi máu tươi tuần hoàn một vòng liền có thể hồi phục.

Chỉ là không ngờ sau khi Lý An ném ra găng tay sắt xong, nhìn một cái cũng không thèm nhìn, trực tiếp xoay người trốn xuống đỉnh đồi. Nhìn từ phía sau không thể thấy được khuôn mặt hắn lúc này đã trắng bệch, hơi thở hổn hển đứt quãng.

Bị thương cộng thêm liều mạng chạy trốn mấy canh giờ, dù hắn có sức mạnh như voi như hổ cũng đã kiệt sức. Hắn bây giờ chỉ hy vọng bản thân có thể kéo dài thời gian tới lúc trời tối, tới lúc đó hắn mới có cơ may chạy thoát thân để bảo toàn mạng sống.

“Trốn đằng trời!” Chương Ảnh Minh biết mình nãy giờ đều bị đối phương hư trương thanh thế dọa sợ, giận quá mà cười, nhanh chóng nhặt lên Bách Luyện Kiếm đuổi theo.

Bách Luyện Kiếm không hổ là bảo kiếm vang danh khắp U Châu, đá vôi cứng như thép dưới lưỡi kiếm của nó cùng bùn không có bao nhiêu khác biệt.

Hai bên, một đuổi một trốn, chẳng bao lâu đã rời khỏi phạm vi của ngọn đồi thấp.

Dù có là lúc bình thường, Lý An cũng khó có thể cắt đuôi được Chương Ảnh Minh, càng không nói tới ở trạng thái tồi tệ như bây giờ.

Chạy ra ngoài được khoảng 100m, Chương Ảnh Minh cuối cùng cũng đuổi kịp, hướng ngang eo Lý An chém ngang một kiếm. Người sau đầu cũng không dám ngoái lại, một bên nghiêng người tránh né, một bên tiếp tục liều mạng chạy trốn. Kết quả chính là tay trái b·ị c·hém một vết sâu tận xương.

Chạy ra ngoài 300m, Chương Ảnh Minh một lần nữa đuổi kịp, đâm ra một kiếm. Mũi kiếm vốn đủ sức xuyên kim phá thạch đâm vào phần eo của Lý An lại làm bắn ra một chuỗi tia lửa, lưỡi kiếm cong lại như trăng non. Lý An chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, trực tiếp phun ra một ngụm máu bầm, cơ thể thuận theo lực đẩy của mũi kiếm phóng nhanh ra xa.

Chạy ra ngoài hơn một dặm, Chương Ảnh Minh chém vào chính giữa sau lưng của đối phương nhưng kết quả vẫn là mũi kiếm b·ị b·ắn ngược trở lại. Không những không tổn thương được đối phương mà ngược lại còn làm chậm bước tiến của mình.

“Hừ! Quả nhiên là có nội giáp. Kế tiếp ta chỉ cần nhắm vào đầu cùng tứ chi của ngươi là được.” Chương Ảnh Minh cười nhạt, mảy may không hề nóng nảy, có cảm giác giống như đóng cửa đánh c·h·ó, không nóng vội.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời từ trên thiên đỉnh giống như bị ai tròng dây kéo xuống, chầm chậm lặn xuống phía sau ngọn núi.

Trong rừng lúc nào cũng tối sớm, phương tây vẫn còn sáng trưng như ban ngày nhưng trong rừng đã tranh sáng tranh tối, không nhìn rõ đường đi.

Giữa rừng sâu, bốn phía không phân được đông tây nam bắc, chỉ có vô số thân cây khẳng khiu chọc thẳng lên trời như cột chông. Lý An liều mạng mà chạy, phía sau hắn, Chương Ảnh Minh liều mạng mà truy.

Tới tận lúc này, Chương Ảnh Minh cũng không còn giữ được tâm thế nắm chắc chiến thắng trong tay. Vốn tưởng đối phương thương thế như vậy, chạy được một đoạn sẽ kiệt sức. Tới lúc đó hắn chỉ cần ung dung chém một kiếm liền có thể cắt đầu dư nghiệt này xuống. Không ngờ truy đuổi đã nửa ngày, đối phương dù thất tha thất thểu, bước nào bước nấy đều như sắp ngã gục nhưng vẫn liều mạng mà chạy.

Phải biết rằng dù có là Chương Ảnh Minh, hắn cũng đã mệt nhừ, bước chân có chút chạy không nổi nữa rồi. Cũng không biết đối phương rốt cuộc lấy sức lực từ đâu ra. Quả thực cũng chỉ có thể than thở rằng ý chí cầu sinh của đối phương quá mức mãnh liệt.

Lại đuổi một chút, hoàng hôn đã lặn quá nửa sau sườn núi, trong rừng gần như đã tối đen như mực. Chương Ảnh Minh vốn đã áp sát được Lý An, liên tục vấp chân vào tảng đá cùng cành cây mấy lần, mắt thấy khoảng cách càng ngày càng xa.

“Khốn kh·iếp!”

Chương Ảnh Minh rốt cuộc không thể kiên nhẫn đuổi theo được nữa. Học theo một chiêu xuất kỳ bất ý lúc nãy của đối thủ, hắn coi kiếm giống như trường thương, dùng động tác ném thương điển hình đã được huấn luyện. Bước chân trước gập nhẹ, chân sau duỗi căng, tay thuận kéo Bách Luyện Kiếm về sau hết mức, cơ bắp căng lên như dây cung. Ánh mắt y sắc bén khóa chặt mục tiêu, thân người nghiêng theo đà, rồi trong một nhịp thở mạnh, Bách Luyện Kiếm v·út đi như chớp, chớp mắt ở giữa đã chuẩn xác đâm cực mạnh vào lưng của Lý An.

Ngân Lân Giáp từng cứu chủ nhân khỏi vô số v·ết t·hương trí mạng cuối cùng cũng không chịu đựng được trước sự sắc bén và sức mạnh khổng lồ của Bách Luyện Kiếm được nữa. Két một tiếng như kim loại bị xé nát, Bách Luyện Kiếm trực tiếp đâm xuyên ngực của Lý An, tới khi chuôi kiếm vướng vào lưng hắn mới chịu dừng lại.

Chương Ảnh Minh thấy cảnh này vui mừng quá đỗi, vội vàng tăng tốc độ chạy tới. Trong ánh sáng lờ mờ của những tia sáng cuối cùng trong ngày, hắn chỉ thấy trên mặt đất có một vũng máu tươi gay mũi. Đợi tới khi hắn muốn lần theo v·ết m·áu để biết phương hướng đối phương chạy đi thì tia nắng cuối cùng cũng vụt tắt, tất cả lập tức chìm vào bóng tối vĩnh cửu.

“Khốn kh·iếp! Tên ăn mày nhà ngươi tốt nhất đừng để gặp lại Chương Ảnh Minh ta, nếu không ta nhất định rút gân lột da nhà ngươi!”

Tiếng gầm phẫn nộ văng vẳng rất xa trong khu rừng hoang, vô số ánh mắt sáng rực đều nhìn về phía bên này.

Chương 94: Sinh tử một đường