Toàn Chức Pokemon
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Natalie Adelina
Đem mâm sứ Minh Long đặt lên bàn bếp, dọn lên bàn ăn, Lục Hoàng lấy ra một cái chén sứ lấy một phần nước canh và thịt cá bỏ vào.
“Chủ tiệm thân yêu của kem, chu cha đang nấu cái gì vậy, sao mà thơm dữ vậy ta!” Trong lúc Lục Hoàng chuẩn bị múc một miếng, một cái đầu nhỏ lú ra, đôi mắt long lanh lóng lánh nhìn về… cái tô canh đầu cá của Lục Hoàng.
Lục Hoàng ngẩn người, mắt chớp chớp vô cảm nhìn cô bé một hồi, hắn suýt quên mất trong cửa hàng còn có hiện diện của cô bé, chỉ bằng mùi thơm của tô đầu cá này, khó thể nào che giấu nỗi sức hấp dẫn.
“Đang nếm thử món ăn mới.” Lục Hoàng thản nhiên nói.
Lục Hoàng vừa nói câu này xong, cô bé đã nhanh chân chạy tới trước mặt Lục Hoàng, cái miệng nhỏ chép chép không ngừng, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào thức ăn.
“Món ăn mới sao? Nhìn cũng ra dáng ra ý đồ đó, mà là canh cá hả? Sao nước canh lại có màu đục đục như váng sữa vậy?”
“Ủa mà? Mấy miếng củ cải này thật đẹp mắt nha, rất là mỹ vị à không tuyệt đẹp, ta nghĩ muốn nấu đặc như vậy, thì đầu cá này sẽ nát bấy chứ?”
“Khoan khoan! Cái đầu cá này sao lại mập ú nu hai bên má thế này! Nhìn không cưỡng nổi nước miếng luôn!”
...
Lục Hoàng để chén đũa xuống, nhìn chằm chằm tới cái miệng chu chu líu ríu của cô bé, dở khóc dở cười thở dài một hơi: “Ngươi đi lấy cái chén lại đây, cùng ta nếm thử là được.”
Hai mắt cô bé sáng lên, gương mặt phúng phình nở một nụ cười: “Ông chủ đúng là người tốt!”
Thế là cô bé chạy te te đi lấy chén đũa, rồi chạy ù ra bàn, hai tay cầm chén sứ, nhìn lên mắt của Lục Hoàng với vẻ chờ mong.
Lục Hoàng mỉm cười, nụ cười rất thiếu muối.
Rồi lấy chén sứ của cô bé lên, múc hai vá nước canh, rồi lấy một bên má thịt cá cho vào chén, kèm cùng với hai miếng củ cải.
Cô bé mừng rỡ cầm chén, chóp mũi liền hít hít, miệng cứ quao lên liên tục.
Cô bé vừa ăn vừa gật gù đánh giá.
Đầu tiên nàng không ăn thịt cá trước, mà bưng chén sứ lên, húp một ngụm canh, ngụm nước canh cô đặc sóng sánh chảy vào trong miệng, cảm giác như những sợi tơ sắp được dệt thành lụa, trong nháy mắt bùng nổ bên trong miệng nàng, bao trùm khuôn miệng, làm cho cầu vai và cả người cô bé hơi rung.
“Quá đã! Thơm ngon hết xẩy con bà bẩy!” Cô bé bưng chén sứ húp từng ngụm, híp mắt, dáng dấp hạnh phúc sung sướng, giống như nàng khát nước ngày khô, vớ ngay ca nước.
“Đừng chỉ húp canh, ăn một miếng cá, cắn một miếng củ cải thử đi, biết đâu ngươi sẽ thấy bất ngờ.” Lục Hoàng dịu dàng nhìn tướng húp canh của cô bé, không quên nhắc nhở.
Lo nhìn cô bé, hắn cũng quên luôn chén canh của bản thân, uống chút, hương vị vào bụng, đúng thật làm cho người ta say mê, khắc họa từng sợi mỹ vị tươi ngon rõ nét.
“Úi nóng! Cơ mà thịt cá này vì cái gì ta cảm thấy có chút cay cay, mà lại tê tê?!” Cô bé ăn một miếng thịt cá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng hốt, mặc dù thịt cá làm cho nàng cảm thấy tê tê cay cay, nhưng lại không làm cho chén canh này mất đi hấp dẫn.
Ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy vị giác còn đang thôi thúc nàng hơn.
Củ cải trong suốt, nhìn như sẽ mềm tan, nhưng cắn vào ban đầu là mềm, đến khi cắn đứt, lại cảm giác sừn sựt, nhưng khi cảm giác giòn sựt kia nhấc lên trong nháy mắt, lại có cảm giác tan trong vòm miệng, hết sức đặc biệt.
“Đây là món canh cá đầu tiên trong đời ta cảm thấy ngon nhất!” Cô bé uống xong chén canh, rồi ăn hết thịt cá, lại nhìn tới mặt Lục Hoàng nói.
Mà nàng không chỉ cảm thấy ngon miệng thôi, khi xoa xoa bụng, một cỗ vị ấm lan tràn toàn thân, thuận tiện đã thông không ít kinh mạch bằng lượng linh khí sinh ra.
“Được rồi, cảm ơn, ăn no rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải làm việc.” Lục Hoàng gật gật đầu, sau đó nhắc nhở.
Cô bé mới vừa rồi còn hớn hở, nghe xong cả gương mặt ỉu xìu, cơ thể như thiếu sức sống, cuối cùng dậm chân, đặt chén sứ trên tay xuống bàn, nhưng khi cô bé đi tới mép cầu thang, cô bé do dự một hồi xoay người nói với Lục Hoàng: “Từ đầu tới giờ cũng không hỏi tên bản tiểu thư, chủ tiệm mặt mâm, bản tiểu thư tên là Natalie Adelina, ngươi có thể gọi ta là Natalie.”
Lục Hoàng gật gật đầu rồi nói: “Được, rõ.”
Natalie Adelina: “...”
Cô bé tức cành hông nha, bản tiểu thư đã nói ra tên họ của mình rồi, chẳng lẽ không phải người lớn hay nói khi nói tên ra người kia sẽ trả lời lại sao?
“Tên của chủ tiệm mặt mâm là cái gì?” Natalie hất cằm nói.
“Lục Hoàng.”
Hắn một bên cầm chén đũa đi tới máy rửa chén, một bên bình tĩnh trả lời, nghe Natalie hừ một tiếng, cuối cùng đi lên cầu thang, chỉ nghe tiếng lẹp kẹp từ tiếng dép nàng vang tới.
Sau khi làm xong mọi thứ, dọn dẹp lau bếp, Lục Hoàng duỗi người, cũng dự định đi vòng vòng tí, mặc dù thân thể trở nên cường tráng, thế nhưng cần phải bảo trì giấc ngủ cho ổn định, sức khỏe của một người đầu bếp bảo đảm.
Bởi vì ăn canh đầu cá quá ngon miệng, trong miệng bây giờ dư vị thơm ngon vẫn còn quanh quẩn, cho dù Lục Hoàng đã đánh răng s·ú·c miệng xong, đối với hệ thống ban thưởng “Há Cảo Tôm Hoàng Kim” cho Lục Hoàng tạm thời chưa hứng thú làm tiếp.
Vậy là một đêm đã qua.
…
Khi ánh sớm mai chiếu lên hàng rào cửa hàng, sau khi Lục Hoàng hoàn thành huấn luyện nấu nướng hàng ngày, rồi bắt đầu mở cửa hàng.
Natalie bị ánh nắng chiếu vào, cũng lục đục xoa mắt, rời khỏi giường, sau khi nhìn thấy Lục Hoàng đang đặt chén đồ ăn cho hai con heo ở ngoài cổng, lập tức hiếu kỳ chạy tới, khi nàng nhìn thấy hai con heo liều mạng ăn cùng nhích cái mũi lê lê cái chén sứ khỏi ánh mắt của Natalie.
Natalie không hiểu nổi, hai con linh thú dạng heo này, thế mà được ăn cơm cà ri?! Tuy không rõ lai lịch hai con heo này, nhưng nàng nhìn mắt được, hai con heo này rất… rất bình thường.
Nàng liếc tới Lục Hoàng, nghĩ tới chủ tiệm khi biến thân sẽ biến thành thứ gì?
Rồi nhìn tới hai con heo, ủa rồi ăn sáng sang vậy? Hai con ăn 2 viên Comet Shard?
Lục Hoàng hơi liếc nàng, bình tĩnh nói: “Hôm qua quên nói cho ngươi, bởi vì ngươi vào cửa hàng làm việc là để trả nợ, cho nên cửa hàng không phụ trách đồ ăn sáng cho ngươi, nếu muốn gọi món cũng được, nhưng phải có tiền.”
Natalie cưỡng ép ánh mắt từ chén sứ đồ ăn của Aroma và Fatty, cả người co giật nhìn về phía Lục Hoàng, nghe Lục Hoàng nói, lập tức đưa ra một bộ mặt đáng thương.
Lục Hoàng không trả lời, thờ ơ đi qua một bên.
Đồ tham tiền!
Natalie chịu thua!
Trong lòng nàng trù ẻo Lục Hoàng, với cái người không biết thương hoa tiếc em bé như hắn, sẽ không thể nào có người thương được.
Lục Hoàng thảnh thơi kéo ghế bố, rồi nằm lên phơi nắng, Natalie đưa ra vẻ mặt đầy đau khổ, ngồi ở cách đó không xa, chống cằm ngồi trơ mắt.
Cho tới khi, Oscar và một đám người ầm ầm kéo tới, chào hỏi với Lục Hoàng.
“Chủ tiệm Luciel, lại là một buổi sáng thực ấm áp! Hôm nay khí trời tốt quá nè.” Gương mặt mập ú của Oscar lộ ra ý cười.
Lục Hoàng gật gật đầu, nhẹ nhàng nói “Ừm” một tiếng, rồi bước vào phòng bếp, “Các ngươi về sau muốn gọi món gì, cứ nói với con bé kia, à, hôm nay có món mới, muốn ăn thử không?”
“À à! Thì ra cô bé này là người trong cửa hàng ngươi, chủ tiệm Luciel nha nha, gu mặn à!” Oscar lập tức ranh mãnh cười một hồi, nhìn về phía Natalie, thế nhưng gương mặt rất nhanh hơi nín thở, co giật.
Móa nó! Sao lại là con bé này! Con bé này sao lại tới đế đô Udura?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.