Oscar chớp mắt một hồi, rồi lại nong hai con mắt ra nhìn cho kỹ, không sai...
Đúng là con bé đó! Má ơi...
Chủ tiệm Luciel trâu bò vậy, dám đem con bé dã man này tới làm nhân viên phục vụ?!
Chủ tiệm Luciel không sợ người nhà con bé này sao?
“Oscar, muốn ăn món gì gọi nhanh lên.” Natalie cũng quen biết Oscar, lập tức không kiên nhẫn nói với hắn.
“Hôm nay ta gọi một phần Cơm Cà Ri Trứng Nồng và món mới.” Oscar vội vàng gọi lẹ, rồi mấy tên mập ú khác cũng gọi thật nhanh, nhưng mà hành vi của tất cả mọi người đều khác ngày thường, không có hối thúc, không có đòi gấp.
“Tốt lắm, chờ tí.”
Natalie vừa đứng vừa ghi lại thức ăn mà mọi người gọi, sau đó đem tờ giấy quay vào bếp đưa cho Lục Hoàng.
Ồ?
Chỉ có Oscar gọi một phần Canh Đầu Cá Hàm Thép thôi sao?
Lục Hoàng rất ngoài ý muốn, nhưng mà cũng đã tính trước.
Giá của một phần Canh Đầu Cá Hàm Thép là 20 viên Comet Shard, phải nói là quá đắt đỏ.
Cũng chỉ có Oscar nhà có một quặng Comet Shard mới dám gọi ăn, những người khác mặc dù đều là ông chủ lớn, thế nhưng vẫn không giàu bằng Oscar.
“Canh Đầu Cá Hàm Thép, loại cá này cũng không dễ bắt, rất đáng để thử, giá 20 viên Comet Shard, hơi thốn, nhưng ta ngược lại muốn coi coi nó có kỳ lạ gì hơn không!?” Oscar ngồi ở trên ghế, trong lòng tràn đầy chờ mong.
…
Thời gian chuẩn bị một trong ba món từ Cá Ủ Ba Món so với Cơm Cà Ri sẽ lâu hơn, bởi vì cần rất nhiều công đoạn, cho nên lúc Lục Hoàng đang chờ canh nấu xong, cũng đã làm xong Cơm Cà Ri Trứng Nồng.
Ngày hôm qua, từ hệ thống cải tạo, ở giữa phòng có thêm một cái bệ cửa sổ, chỗ này là khi Lục Hoàng nấu nướng xong sẽ để đặt lên, sau đó sẽ gọi nhân viên phục vụ lấy.
Bây giờ hắn đang vọng ra ngoài gọi Natalie vào lấy cơm.
“Đây là phần Cơm Cà Ri Trứng Nồng, bưng ra cho khách.”
Lục Hoàng lên tiếng nói, sau đó xoay người đi về phòng bếp, ở bệ cửa sổ nhìn vào, quả thật không thấy gì, chỉ thấy trước mặt đen thùi.
Sờ xoạng sau bệ cửa lại không thể kéo màn đen kia ra, làm cho Natalie cảm giác rất kỳ lạ.
“Thật sự kêu ta đi bưng đồ ăn?!”
Natalie trợn to mắt, mặt mũi không thể tin nổi, nàng thật sự rất có thân phận đó nha, ở đế đô Udura này, cho dù hoàng đế cũng phải nhường cha nàng tới mấy phần, kể cả nàng, hoàng tộc ở đế đô này gặp cũng phải cho cái mặt mũi.
Giờ dám kêu nàng đi bưng đồ ăn?
Natalie nhìn vào màn đêm sau bệ cửa, giống như nhìn thấy bóng lưng của Lục Hoàng, phồng má dậm chân một cái.
Hai tay ôm lấy mâm sứ, bên trong phần cơm cà ri tỏa ra mùi thơm tới ngây ngất, không ngừng làm bụng Natalie sôi ùng ục, để nàng vô ý thức quên luôn cơn tức, chỉ châm châm vào dĩa sứ.
Vì cái gì mùi vị kia lại thơm như vậy!
Natalie thật sự muốn điên, không hiểu vì sao chỉ một dĩa cơm cà ri lại để nàng đánh trống bụng liên hồi, không ngừng hít lấy hít để mùi thơm.
“Công việc bưng bê phục vụ của cửa hàng này đơn giản không phải để cho người làm!” Natalie trong lòng thầm nhủ, đem cơm cà ri đặt ở trước mặt Oscar, gương mặt hầm hầm nhìn Oscar, thật không hiểu sao bản thân nàng phải phục vụ cho tên Oscar này!
Oscar nhìn thấy Natalie tự bưng đồ ăn cho hắn, gương mặt liền tỏ ra vừa mừng vừa lo, vội vàng đứng dậy bưng lấy.
Natalie không thèm để ý tới hắn, đặt dĩa cơm xuống liền nhanh chóng quay đầu ra chỗ khác, nàng thật sự sợ bản thân không kiềm chế mà lao vào ăn luôn dĩa cơm cà ri đó.
Lần nữa Lục Hoàng đưa đồ ăn ra bệ cửa sổ, nhìn thấy Natalie đang đi tới, Lục Hoàng ngạc nhiên.
Chỉ thấy Natalie đang dùng một chiếc khăn tay, xoắn ở giữa thành một cục tròn, rồi đưa tay ngắt nhéo, miệng thì lẩm bẩm, mặt mũi nhăn nhúm.
“Ngươi bị gì vậy?” Lục Hoàng thờ ơ hỏi.
“Chủ tiệm mặt mâm! Ngươi có biết là ai làm nhân viên phục vụ cho ngươi đều không thể nào chịu nổi mùi đồ ăn không hả? Đồ đáng ghét!” Natalie tức giận, vừa thấy đầu Lục Hoàng ló ra khỏi bệ cửa sổ, liền la hét ầm ĩ.
Lục Hoàng nhếch miệng, giật nhẹ một cái.
…
Đâu đó khoảng mười lăm phút trôi qua, Canh Đầu Cá Hàm Thép đã chuẩn bị xong, hương vị thoáng bay ra khỏi khắp cửa hàng.
Oscar đang ăn ngon lành cơm cà ri, hai tay bỗng ngừng ngang, ngẩng đầu, mũi run run, làm như muốn hít hết toàn bộ hương thơm bay ra kia.
“Thật là thơm quá! Hổng phải mùi của cơm cà ri! Chẳng lẽ là mùi của món mới kia!” Oscar tự nói một mình, ánh mắt càng phát sáng, tràn đầy mong đợi nhìn về phía phòng bếp.
Thố canh hơi lớn và nặng, vì thế Lục Hoàng không muốn cho Natalie bưng, nên từ trong bếp, chầm chậm đi ra.
Hắn vừa ra tới, đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người, tất cả mọi người tò mò nhìn về phía mâm sứ đựng thức ăn, rõ ràng, lại dùng một loại mâm sứ hoàn toàn khác với mấy phần cơm cà ri, Oscar đứng lên, không kịp đợi nữa.
“Nhanh! Nhanh!”
Oscar trông mong nhìn Lục Hoàng đang chầm chập đi tới, trong lòng run lên.
Một thố canh cá ngà đục, đầu cá thịt má lại rất dày, cảm giác ăn sẽ núp ních thơm ngậy cho mà xem, trước mặt Oscar, còn nhìn thấy mấy miếng củ cải, còn đẹp hơn trang sức trên người hắn, hương thơm dào dạt lâng lâng.
“Đây là Canh Đầu Cá Hàm Thép của quý khách, xin mời.” Lục Hoàng thản nhiên nói.
Cả cửa hàng ồn ào nhao nhao, giống như vừa trong cơn say tỉnh lại, cả đám Oscar nhao nhao nhìn qua, một đám thịt mỡ nhun nhút trong cửa hàng gạt đường ra hai bên cho Lục Hoàng và Natalie đi như những ngôi sao màn bạc.
Lục Hoàng cũng không để ý, dửng dưng bước ra chỗ ghế bố nằm dài trên đó, Natalie thì tức cành hong, bởi nàng bị một đám thịt mỡ cản tới muốn ná thở!
Nàng cắn răng, mắt to trừng mắt nhỏ một đám thịt mỡ nhoi nhút xung quanh Oscar, trong lòng chỉ thấy bất lực, giận dỗi xoay người, không tiếp tục để ý.
Đám mập xoay quanh Oscar, nhìn gương mặt hắn đang uống canh cá vô cùng hạnh phúc, trái cổ nhỏ nhoi lên xuống không ngừng, không ngừng truyền tới tiếng nuốt nước miếng, ánh mắt hâm mộ không thôi.
“Oscar, cái canh đầu cá này bộ ngon lắm hay sao, đánh giá đi, đánh giá đi!” Có một tên mập nước miếng đã chảy dài hai bên mép, không ngừng tò mò hỏi.
Oscar phun miếng xương cá ra ngoài, Obestuff bên cạnh híp mắt hưởng thụ, gật đầu không ngừng, Oscar cũng bắt đầu đánh giá: “Món canh cá này không thể nào hình dung diễn tả chi tiết được, khó có thể tưởng tượng củ cải này lại kết hợp làm nước canh, thịt cá dai ngon nhưng lại không cứng, lúc cắn xuống lại mềm ngọt thịt.”
“Miếng củ cải thì không cần nói tới, nhìn biểu cảm Obestuff thì các ngươi cũng đã hiểu, trong suốt như pha lê ăn vào miệng đầu tiên cảm thấy giòn, cắn ra lại tan! Còn có thịt cá này ngươi cũng thấy, bên trong từng thớ thịt giống như có kim tuyến, loại Cá Hàm Thép này đặc biệt phát sáng khi săn mồi, rất đặc trưng, ăn xong còn có thể tích lũy linh khí gấp hai ba lần, Obestuff ăn xong thăng liền hai cấp.”
“Nói tóm lại, thố canh cá này vô cùng giá trị!”
Oscar khen không dứt miệng, lập tức để nhóm mập mạp giàu có ngứa ngáy nhìn vào quả cầu Pokeball à không nhìn vào bụng bản thân, cuối cùng, cuối cùng xoay người về phía Lục Hoàng gọi món: “Chủ tiệm Luciel, cho ta một phần Canh Đầu Cá Hàm Thép!”
Lục Hoàng uể oải ngẩng đầu, nhìn thấy tên mập vừa gọi món, thở dài: “Không được, ngươi tu vi không đủ, không cho phép ăn.”
Tên mập lập tức trợn tròn mắt, nóng giận nói: “Chủ tiệm, ta có tiền! Ta thật sự có tiền! Một nhà đánh giá mỹ thực mà lại không được ăn thì đúng là uất ức tới cỡ nào!”
“Tu vi không đủ, không cho phép gọi món, đây là quy định của cửa hàng, tiền bạc không phải vấn đề liên quan.” Lục Hoàng lạnh lùng vô cùng, biểu hiện bên ngoài tiền không là gì, nhưng bên trong nước mắt là biển rộng, nội tâm chảy máu vô cùng.
0