Dị Trùng Chủng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Con Đường Thứ Ba
Chưa dứt lời, Trần Kha kiên định nói:
Thánh địa.
Cảm giác bất an trong lòng Trần Định càng lúc càng lớn.
Thậm chí, có tin đồn rằng những kẻ từng cố x·âm p·hạm Thánh địa đều biến mất không dấu vết, không một ai sống sót trở về.
Căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối.
Trước khi rời đi, cậu cố ý nhắc:
- “Được thôi, hãy xem dược sư thực sự là thế nào.”
- Để xem... rốt cuộc Trần Hải là người như thế nào.
Nhưng Trần Định cảm thấy có một sự mơ hồ trong ánh mắt anh trai mình.
- “Tô lão, giúp ta chọn lọc những thứ còn lại. Những gì có thể dùng được, xin ông chỉ cho ta.”
Trần Định mỉm cười, nhưng trong lòng nhảy lên một nhịp.
600 dặm đường dễ đi. Đúng, nhưng có thể đi nhanh hơn yêu tộc sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hải, con đã cố tình giấu đường thứ ba sao?
- Ôi cha ơi. Con quên mất.
Đây là một tin tức quá lớn.
Thánh địa – nơi thờ phụng các vị thần cổ đại, vùng đất cấm kỵ của cả nhân tộc và yêu tộc.
Trần Định siết chặt tay. Nếu những gì cha cậu nói là thật, thì đây chính là con đường an toàn nhất. Nhưng…
Và không nhắc tới Thánh địa, che dấu con đường cuối cùng, điều này càng khó hiểu.
Trần Hải không trả lời ngay. Anh ta giữ im lặng, đôi mắt trầm tĩnh như một mặt hồ lặng sóng. Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ khẽ nghiêng đầu như đang cân nhắc xem có nên giải thích hay không.
Trần Kha im lặng trong giây lát, ánh mắt dần xa xăm, như thể đang nhớ lại điều gì đó rất xa xưa.
Anh ta nói sự thật, nhưng mỗi sự thật lại chỉ có một nửa.
- Không sinh vật nào có thể tiến vào Thánh địa. – Trần Kha tiếp tục – Bọn yêu tộc cũng sẽ không dám bén mảng tới. Nếu chúng ta đến được đó, chúng ta sẽ an toàn.
Trần Định nheo mắt. Cậu biết nơi này, nói đúng hơn là nơi này có trong mọi ký ức ủa người dân Kim Lăng trấn, nhưng chưa từng nghĩ nó có thể trở thành một lối thoát cho họ.
Nhờ sự chỉ dẫn của Tô Diệp, Trần Định nhanh chóng thu thập những dược liệu còn sót lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Huynh, giúp đệ khuân đống này về xe ngựa được không? Đệ đau lưng rồi, cần nghỉ một chút.**
- Đường thứ ba?
Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng.
- “Bọn lang y này đúng là một lũ ngu dốt. Chúng lấy những thứ quý giá nhưng lại bỏ đi những thứ thực sự hữu dụng.”
- Nhưng... làm sao chúng ta có thể vào được một nơi như vậy? - Trần Định không giấu nổi sự hoài nghi.
- Nhiều năm trước, khi đi săn, ta từng bị ngã xuống một vực sâu gần đó. Và ta phát hiện ra một thung lũng bí mật, ngay sát rìa Thánh địa. Nơi đó không có ai biết, cũng không có sinh vật nào dám bén mảng tới. Nếu chúng ta đến được đó, chúng ta có thể ẩn náu cho đến khi nguy cơ qua đi.
Có phải… anh ta đã cố ý đẩy cha đến bước này không?
Rồi một nụ cười ngây ngô quen thuộc nở trên gương mặt điển trai của Trần Hải, anh gãi đầu nói:
- - -
Những kệ thuốc bị đập nát, hộc tủ bị lục tung, sàn nhà phủ đầy những mảnh giấy ghi đơn thuốc rách nát. Những dược liệu quý giá đã bị vơ vét sạch sẽ, chỉ còn lại những đống rễ cây khô héo, bột thuốc rẻ tiền vương vãi trên mặt đất.
Khi Trần Định quay lại y quán, nơi này đã trở thành một mớ hỗn độn.
Trần Kha chậm rãi nói, từng lời như đánh mạnh vào tâm trí Trần Định.
Trần Định xoay người bước đi.
- - -
Trần Định biết rõ kiểu người như vậy, bởi cậu cũng là sinh vật như thế.
- Hiểu rồi.
Bất giác, cậu nhìn cha.
Không sinh vật nào có thể tiến vào đó.
- Con là người đáng tin. Nhưng hãy nhớ, điều quan trọng nhất là bảo vệ em trai con.
Anh ta không nói gì.
- Tất nhiên, để ta lo.
- À, đừng mang bao tải to xếp cuối cùng. Đó là Khu trùng thảo, đệ định mang theo để tránh côn trùng trong rừng, nhưng nhớ ra yêu tộc có khứu giác rất thính. Nếu mang theo, có thể sẽ bị chúng lần theo dấu vết.
Giọng ông không lớn, nhưng mang theo một sự sắc bén đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu đã nghĩ rằng chỉ có hai con đường để rời khỏi Kim Lăng trấn – một hướng đến Tiên Xạ tộc, một hướng đến các thành trì phía Đông xa xôi.
Điều đó có nghĩa là anh ta đã cố tình.
Trần Định gật đầu, cảm thấy ông ta nói không sai.
Không một chút bối rối.
Thánh địa – một vùng đất vốn chỉ được nhắc đến trong những câu chuyện truyền thuyết, lại thực sự có một con đường dẫn vào?
Trần Hải im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Trần Hải bật cười, vỗ nhẹ vào vai cậu:
Trần Định siết chặt bàn tay, trong lòng dâng lên một cơn nghi hoặc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi chuyện sẽ rõ ràng, rằng liệu cậu và người anh trai này, có phải…đồng loại.
Trong lúc Trần Định vẫn đang loay hoay đóng gói thuốc men, Trần Hải bước vào y quán.
Nhưng bây giờ, cha cậu lại nói còn một con đường khác.
- - -
Tại sao anh ta lại khiến Trần Kha rơi vào tình huống phải lựa chọn?
- Đường thứ ba… chính là Thánh địa.
Cậu thở dài:
Chương 16: Con Đường Thứ Ba
Không ai dám bén mảng đến đó.
Trần Hải nhìn thoáng qua bao tải đó, khẽ gật đầu:
Trong gian phòng rộng lớn, ngọn đèn dầu leo lét toả ra ánh sáng vàng vọt, hắt những bóng hình lên bức tường gỗ cũ kỹ. Tiếng la hét từ bên ngoài đã dần dịu bớt, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm cả căn phòng.
Linh hồn già nua trong Tâm giới gật gù, ánh mắt sáng lên như thể tìm thấy một trò tiêu khiển thú vị:
Trần Kha đặt tay lên vai con trai cả, vỗ nhẹ một cái, giọng nói nghiêm trọng: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vậy chúng ta…
Cậu không biết mình có đang suy nghĩ quá nhiều không. Nhưng nếu Trần Hải thực sự có kế hoạch riêng, thì đây có thể là cơ hội để kiểm chứng.
Trên đường về phòng, cậu lẩm bẩm một câu thật khẽ, như tự nói với chính mình:
Tiên Xạ tộc là đồng minh. Đúng, nhưng họ sẽ giúp chúng ta sao?
Trần Định nhìn những bao tải dược liệu đã đóng gói, vươn vai rồi nói:
- Đệ biết rồi.
Trong Tâm giới của cậu, Tô Diệp bật cười đầy chế giễu:
Trần Hải ngay từ đầu đã tỏ ra ngốc nghếch và vô hại, thế nhưng Trần Định vẫn luôn cảm thấy anh ta vô cùng kì lạ không như cái vẻ bề ngoài đó.
Cậu lén liếc nhìn Trần Hải, rồi nhẹ giọng nói:
- Cha nói sáng sớm mai sẽ xuất phát. Đệ nhanh lên, đừng để bị bỏ lại.
Anh ta luôn tỏ ra điềm tĩnh, vui vẻ, giống như một người anh cả tốt bụng không có chút tâm cơ. Nhưng hôm nay, khi Trần Kha tra hỏi anh ra tại sao lại che giấu con đường thứ ba, anh ta…
Không một chút sửng sốt.
Trần Kha khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt xoáy sâu vào con trai cả. Sự nghiêm nghị trên khuôn mặt ông khiến không ai trong phòng dám thốt lên lời nào. Ngay cả Trần Định cũng có thể cảm nhận được áp lực mà cha cậu đang tạo ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.