Dị Trùng Chủng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Đêm dài nhất
Cậu thở dốc, tự nhủ sẽ chỉ dùng Linh giác ở tình huống cấp bách. Nhưng rõ ràng, đây là một công cụ cứu mạng thực sự.
“Một năng lực… khó hiểu.” – Cậu nhíu mày.
2. F-2283 (Xơ gan)
Khoảnh khắc đó, cậu như rơi vào một cơn ảo giác ghê rợn: nỗi sợ bủa vây. Tim cậu đập thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn ướt trán, tưởng như có hàng trăm cặp mắt vô hình dõi theo.
Trần Định mệt mỏi tìm chỗ tựa lưng bên cạnh một chiếc xe ngựa chở đầy nhu yếu phẩm. Tấm bạt che phía trên bồng bềnh, chốc chốc phập phồng theo cơn gió lạnh.
- “Quả nhiên hữu ích… nhưng phải cẩn thận. Nếu không, đúng là có thể tự dọa c·hết chính mình”
Chương 17: Đêm dài nhất
Đến lúc c·hết, hắn vẫn c·hết trong nỗi kinh hoàng tột độ, chính tay hắn tự thiêu bản thân khi tìm cách thoát một cuộc t·ruy s·át không lối thoát.
Giới thiệu: Trực giác nhạy bén, có thể cảm nhận nguy hiểm từ trước khi nó xuất hiện.
Ngay lập tức, một bảng đen hiện ra trước mắt, tựa một bầu trời sao thu nhỏ. Giữa vô số những hốc tối, chỉ có một điểm sáng rực rỡ ở góc bảng.
---
Theo đó là một cơn đau buốt quen thuộc, hệt như có kim chích vào đáy mắt. Trần Định cắn chặt răng, cố gắng trụ vững.
Giữa khoảng sân rộng phía sau nhà chính, hàng loạt xe ngựa được dắt ra, chất đầy vật tư, lương thực, nước uống. Tiếng người thì thào, tiếng sột soạt của vải bao, xen lẫn thanh âm kim loại v·a c·hạm từ những món v·ũ k·hí mới được mài sắc.
Sau đó, cậu gọi ra ba tiến trình còn lại. Chúng hiện lên theo thứ tự:
- “Vậy là, mỗi tiến trình cấp D có thể mang theo hai tiến trình cấp F.”
Lý trí bảo cậu F-2283 có thể mạnh hơn vì nó có ít chữ số hơn. Còn Chín ngón (F-20391) thì rõ ràng là dài hơn rất nhiều.
Cậu lẳng lặng rời khỏi khoảng sân, bước dọc hành lang dẫn về phía góc khuất, nơi đặt mấy thùng lương thực, cậu cần một nơi kín đáo hơn để nghỉ ngơi.
Vừa kích hoạt F-17, một dòng ký ức như cơn lũ tràn vào não cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh đuốc lấp loáng rải rác khắp trấn, như những đom đóm lập loè trong bóng tối.
Số xu trộm được 0/100] (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi bình minh ló dạng, dường như con người đều hiện rõ bản năng yếu đuối.
[Thành công]
Thoáng một tia tham lam lóe lên trong đầu: “Nếu mình thắp sáng toàn bộ những ‘vì sao’ này, mình sẽ mạnh tới mức nào?”
Ngay lập tức, cậu lắc đầu xua đi sự tham lam ngớ ngẩn đó.
“Cuộc chạy trốn” này có phải là cột mốc then chốt, hay phía sau đó là một t·hảm h·ọa khác, còn tàn khốc hơn?
- “Không! Phải tập trung vào hiện tại.” – cậu tự nhắc.
Cậu lẩm bẩm, rồi liếc xuống góc bảng, nơi ghi rõ: D-1190 (Độc thể). Dưới nó, dường như còn kèm một ghi chú ngắn ngủi nói rằng nó cho phép hấp thu và gia tăng độc tính của dược liệu.
Một đêm dài trôi qua trong sự bất an, cả Kim Lăng trấn gần như thức trắng. Mọi người đang chuẩn bị cho chuyến đi mà chính họ cũng chẳng biết sẽ đến đâu, hay có cơ hội sống sót hay không.
[F-20391 – Vận Thâu
Dù chẳng hào nhoáng như “sức mạnh cường hóa” hay “năng lượng nguyên tố” nhưng bản năng tiên tri nguy hiểm là thứ vô giá, có thể cứu mạng đúng lúc.
Thời gian trôi chầm chậm, mang theo tiếng côn trùng đêm rả rích. Ánh lửa bập bùng trở thành bạn đồng hành của những kẻ còn thức, những đôi mắt thao thức không dám khép.
Thế nhưng giờ đây, các sự kiện đã khác xa những gì cậu biết. Vì một chi tiết nhỏ, có người sống sót khi chạm chán nhóm trinh sát của yêu tộc dẫn tới việc di tản đang diễn ra rầm rộ.
- - -
Đau đớn quen thuộc xuất hiện, kế đến là hình ảnh của một tên sát thủ xảo quyệt, ẩn nấp ở Bãi Rác.
Trong lúc đắn đo, cậu bỗng cảm nhận một tia linh cảm yếu ớt do dư âm F-17, dẫn dắt cậu tới Chín ngón. Cậu gạt chuyện ngần ngại, bấm chọn F-20391.
Cái cảm giác tĩnh lặng này thực ra cũng chẳng giúp cậu thư thái hơn, nhưng ít nhất, cậu có thể tạm quên đi tiếng ồn và áp lực ngoài kia.
Tiện thể một người đàn ông đi ngang qua, cậu dùng Vận Thâu lên người ông ta. Từ hư không, hai đồng xu bạc rơi xuống tay cậu, một mặt ký hiệu thiên thần xinh đẹp đang cười, một mặt là trạm khắc một bộ xương người bị treo cổ.
Nếu viễn cảnh hủy diệt không xảy ra đúng như dự liệu ban đầu, thì phải chăng sẽ có một sự kiện còn lớn lao hơn đang chờ trước mắt?
Trần Định thoáng rùng mình khi cơn gió đêm luồn qua cổ áo, mông lung suy nghĩ, cậu đang tự hỏi: “Sự kiện chính của ảo cảnh này thật sự là gì?”
Trần Định ngồi lại một lúc, cảm thấy vẫn chưa ổn định. Cậu liếc qua hai tiến trình còn lại: **F-2283 (Xơ gan)** và **F-20391 (Chín ngón)**.
Anh trai cậu hỏi bằng giọng trầm ấm, song Trần Định vẫn vô cùng cảnh giác. Dẫu vậy, cậu cũng tỏ ra bình thường, mỉm cười:
Cậu cảm giác một t·hảm h·ọa sắp đổ ập xuống, không nơi trốn thoát. Không gian xung quanh trở nên chèn ép, cực kỳ ngột ngạt.
Bầu trời đêm buông xuống Kim Lăng trấn tựa một tấm màn đen đặc, u tối phủ lên mọi nẻo đường. Nơi đây vốn là một chốn phồn hoa, tấp nập kẻ mua người bán; vậy mà giờ, trong đêm cuối cùng trước cuộc di tản, tất cả chìm vào một vẻ yên lặng đến rợn người.
Số lần linh cảm: [0/100] ]
Cậu ngẫm nghĩ, thấy cơ chế này giống như mạng lưới trong cùng một hệ thống. Nhưng lúc này, bản thân cậu chưa đủ hiểu rõ về cách hoạt động của Trùng Sào.
Vô thức, cậu quan sát xung quanh: có người đang khư khư ôm hòm gỗ chứa đủ thứ châu báu, kẻ thì hì hục chất thêm rương vào xe, bất chấp xe đã quá tải.
Trần Định đứng lên, rũ bụi trên quần áo. Khi vừa quay đầu, cậu bắt gặp Trần Hải đang đứng cách đó vài bước, dường như quan sát cậu tự lúc nào. Ánh đuốc leo lét hắt lên gương mặt Trần Hải, nửa sáng nửa tối, khó đọc được biểu cảm.
Cảm giác mệt mỏi ập đến, cậu rời Tâm giới, trở về thực tại. Đêm đã khuya hơn, nhưng xung quanh vẫn thấp thoáng bóng người đi qua lại.
- “Đệ định chợp mắt một chút, nhưng không ngủ được. Có lẽ sẽ đi vòng quanh xem tình hình.”
Trần Hải gật đầu, chẳng tỏ ý ngăn cản, anh quay đầu đi về phía nhà chính.
[F-17 – Linh giác
Hoảng hốt, Trần Định vội vàng tắt tiến trình F-17. Mọi thứ mới dịu lại, để lại một cơn choáng váng.
Trần Định cắn môi, tay vô thức siết lại thành nắm đấm.
Nhiều khả năng, khi cậu g·iết chúng, Trùng Sào đã lưu lại “dấu ấn ý thức” nào đó, tạo thành những tiến trình này.
- “Định, đệ không đi nghỉ sao? Gần nửa đêm rồi.”
Hình ảnh hiện ra: đó là ký ức của một kẻ sống chui rúc ở Bãi Rác, dơ dáy, chuyên luồn cúi nịnh bợ kẻ mạnh, bóc lột kẻ yếu.
Háo hức, cậu lập tức thử vận dụng Linh giác để xem có hiệu quả tức thì không.
Đọc những cái tên cổ quái của chúng, Trần Định không nhịn được bật cười mỉa mai: “Nếu Trùng Sào có ý thức riêng, ắt hẳn nó là một tay hài hước nhạt nhẽo.” Mấy cái tên này, chỉ nghe thôi đã cảm thấy “khó đỡ”. Nhưng cậu cũng sớm nghiêm túc trở lại.
Để thoát khỏi những suy nghĩ rối bời, Trần Định hít sâu rồi chủ động bước vào Tâm giới của mình. Khi nhắm mắt, cậu cảm nhận bản thân lơ lửng trong không gian tinh thần tối tăm, chỉ lác đác vài dải sáng mờ ảo như những vì sao xa xôi.
Cậu gọi lên bảng tiến trình, nơi hiển thị dòng chữ D-1190 (Độc thể) – tiến trình mới sau khi kế thừa một phần ý thức của Tô Diệp.
Cái c·hết đau đớn, tuyệt vọng, xứng đáng với một kẻ tồi tệ,tàn nhẫn như hắn.
Sự hèn nhát của hắn đạt tới đỉnh cao – sợ ánh mắt, sợ tiếng cười, sợ ngay cả tiếng bước chân ban đêm. Hắn cứ lẩn quẩn trong sợ hãi, tựa con chuột cống bới rác.
Cầm trong tay hai đồng bạc kỳ lạ, Trần Định lần mò mãi cũng không biết chúng nó tác dụng gì, chỉ biết cậu cần chờ vài tiếng cho lần ă·n t·rộm tiếp theo.
- - -
Ý nghĩ đó làm cậu rùng mình đôi chút, liệu lần tới khi cậu xuống tay g·iết người, cậu có được tặng thêm tiến trình hay không?
Nó biểu hiện cấp D, thay thế cho tiến trình lỗi mã 500. Điều khiến cậu băn khoăn nằm ở chỗ: Chữ cái và số cùng xuất hiện, tựa hồ không phải một tiến trình chính thống mà cậu biết.
Dường như chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể thổi bùng ngọn lửa xung đột giữa những con người đang sợ hãi này.
Mấy đứa trẻ run rẩy bám lấy vạt áo cha mẹ, đôi mắt tròn xoe ngập nỗi sợ hãi. Xa hơn một chút, một tốp nam nhân thân thủ gọn gàng đang ghì chặt v·ũ k·hí trong tay, ánh mắt cảnh giác như thể chực đánh nhau.
Mặc dù cơ thể cậu đã rã rời, đầu óc cũng quay cuồng suốt từ chiều đến tối, cậu vẫn chẳng thể nào chợp mắt. Những suy nghĩ nặng nề bủa vây, đè lên lồng ngực như tảng đá.
1. F-20391 (Chín ngón)
Giới thiệu: Trộm lấy số phận của đối phương.
Trước mỗi phi vụ, hắn có thói quen lặng lẽ trộm một món đồ của n·ạn n·hân, như lời “thông điệp” c·hết chóc. Cuối cùng, hắn ta vẫn bị một sát thủ khác g·iết hại một cách gọn ghẽ, áp sát hắn nhẹ nhàng, cứu cổ hắn như cắt tiết gà.
[Số xu trộm được 2/100]
Trần Định mở to mắt: “Đây là một năng lực thực dụng”
Hơi thở cậu dồn dập, thần trí như muốn nổ tung. Chính nỗi sợ ban sơ của sinh vật yếu đuối – đã tràn vào cậu.
3. F-17 (Chuột nhắt)
Trước khi bước vào ảo cảnh, cậu từng được Lý Bát cảnh báo rằng: Ảo cảnh sẽ kết thúc khi “sự kiện trọng yếu” diễn ra, thông thường kéo dài từ một tuần đến ba tháng, hiếm khi vượt quá khung thời gian đó.
Ban đầu, cậu đinh ninh rằng sự diệt vong của Kim Lăng trấn chính là điểm mấu chốt tất yếu – giống như lịch sử đã định sẵn, nơi này sẽ bị yêu tộc xâm chiếm và hủy diệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao, cậu cũng tạm hài lòng vì đã khám phá được phần nào bí ẩn của ba tiến trình cấp F. Mỗi tiến trình đều xuất phát từ những kẻ c·hết dưới tay cậu, dù không cho cậu khả năng t·ấn c·ông nhưng chúng đều có công dụng riêng.
Câu hỏi lóe lên, và ngay tức thì, một ký ức hiện về: ba kẻ mà cậu từng ra tay g·iết hại ở Bãi Rác – những tên cặn bã xấu số bị cậu đoạt mạng trong thế giới hỗn loạn ấy.
- “Phải chăng đây là lỗi, hay một dạng tiến trình đặc biệt do Trùng Sào tạo ra?”
Cậu hiểu ra: Linh giác này tương tự một cảnh báo sớm, nhưng đi kèm là cảm xúc hoảng sợ cực độ, thứ bản thân kẻ đó luôn phải chịu đựng trong suốt quá trình sử dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể Kim Lăng trấn vẫn sẽ bị hủy diệt, nhưng mọi người đã kịp thoát trước đó. Bánh xe lịch sử rõ ràng đã chệch hướng so với “tương lai” thực sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dẫu sao, cậu cũng chẳng có thời gian để khủng hoảng, cậu dứt khoát kích hoạt chúng.
Đội ngũ thợ săn, cửu vạn, cùng nhiều kẻ giàu có trong trấn, đang gấp rút hoàn thành những công việc cuối cùng. Mặt ai nấy cũng thấp thỏm, hoang mang, nhưng vẫn phải chạy đua với thời gian.
Đoạn ký ức tăm tối kết thúc, nhường chỗ cho dòng chữ:
Cảnh tượng khép lại, trả Trần Định về Tâm giới. Một dòng chữ mới xuất hiện trên bảng tiến trình:
Cậu chạm tay vào đốm sáng. Hình ảnh lập tức phóng đại, để lộ một đốm sáng lớn, cậu biết đó chính là D-1190, và hai ô trống nằm dưới, tựa như có thể gắn kết với nhau.
Nỗi lo lắng ấy bám riết trong tâm trí Trần Định, như một cơn sóng ngầm dâng trào, không ngừng vỗ vào đầu óc cậu.
- “Nhất định, mình phải sống. Dù ảo cảnh này có biến đổi thế nào, mình sẽ đi đến cùng.”
Cậu do dự, rồi quyết định chọn kích hoạt F-17 (Chuột nhắt) dù cái tên nghe thật… vô tích sự.
- “Nếu D-1190 là của Tô Diệp, thì ba tiến trình F này là của ai?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.