Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Khởi hành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Khởi hành


Không khí thậm chí còn ngột ngạt hơn cả đêm trước. Ánh sáng tờ mờ phủ lên các dãy nhà, hắt lên những khuôn mặt lo âu.

Các bức tường rêu phong của Kim Lăng trấn dường như không còn tác dụng bảo vệ, chỉ còn sừng sững như một chứng nhân bất lực.

Nhưng Trần Hải lập tức can thiệp, sắp xếp lại đội hình, phân chia nước, dừng tạm một khắc để ai nấy có thể húp chút cháo nguội. Nhờ đó, tình hình tạm gọi là yên ổn.

Không ai bị xua đuổi, không một lời khinh miệt, ngược lại được Trần Hải tận tình sắp xếp:

Xác tên ngu ngốc ấy bị vứt bên bìa rừng như một túi rác, không ai đếm xỉa đến hắn, mọi chuyện lại yên bình như ban đầu, thậm chí trật tự và kỷ luật hơn hẳn.

Cuối cùng, có một gã to con không kìm được, lao lên phía trước, định túm cổ áo Trần Kha, quát lớn:

Hắn sở hữu đoàn xe hùng hậu, mang theo gia sản kếch xù, cận vệ đông đảo, ngạo nghễ tuyên bố rằng con đường ấy ngắn nhất, an toàn nhất.

Khác với Trần Kha và Trần Hải ở hàng đầu, Trần Định chọn đi cạnh chiếc xe chở dược liệu nơi cuối đoàn, vừa điều chế các loại thuốc cần thiết, vừa để âm thầm quan sát. Khoảng chừng nửa canh giờ sau khi xuất phát, cậu nghe thấy tiếng thì thào từ bên ngoài thùng xe.

Đoàn xe tiếp tục lăn bánh, Trần Định trở lại ngồi trên xe nghiền nhỏ những dược liệu mà cậu góp nhặt.

Trần Định rùng mình với suy đoán hiện lên trong đầu cậu.

Họ rẽ sang một lối mòn ít ai biết, vòng qua phía Tây trấn – nơi được xem là hướng tàn quân Yêu tộc sẽ t·ấn c·ông.

Cả đoàn xe tiếp tục lăn bánh, áp lực nặng nề đè lên bầu không khí. Dẫu ai cũng thắc mắc, không còn ai đủ can đảm để thốt lên lời phản đối. Giờ đây, họ chỉ biết bấu víu vào sự dẫn dắt của Trần Kha. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi người như một lưỡi đao giấu kỹ, chỉ cần có kẻ dám xông tới là bị hạ gục ngay lập tức.

Trần Kha đứng trên một bậc thềm đá, ngoái đầu nhìn lại toàn bộ Kim Lăng trấn, như một lời tạm biệt lặng lẽ, ánh mắt ông phức tạp, dù vậy ông vẫn buộc phải ra quyết định. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Vậy còn tên Mão, hắn thì sao? Hắn giàu có, cận vệ hùng mạnh…

- "Tốt nhất đừng ồn ào." – Trần Kha vẫn giữ giọng bình thản. – "Nếu không thích, ngươi có thể rời khỏi đoàn." (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tiên Xạ tộc là lựa chọn được nhiều kẻ biết, còn con đường này… chắc chắn tiềm ẩn bí mật lớn. Cứ theo ông ta thôi.

Trước khi gã kịp ngước mắt, một người thợ săn khác đã áp sát, một ánh chớp lóe lên, cổ họng tên ngu ngốc ấy liền có thêm một vết cứa mỏng như sợi tóc, hắn ngã sấp mặt xuống và chẳng bao giờ ngẩng lên nữa.

Một gã đàn ông (chính là kẻ đã gây rối lúc trước) vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn bất ngờ lao lên, tay vung một thanh đao cũ, miệng hét lớn:

Trần Định dừng tay, nhíu mày nhìn về phía Trần Hải.

Thậm chí, cậu bắt đầu nghĩ: “Họ thực sự là ai?” Thợ săn, cửu vạn hay một thế lực nào khác mà cậu chưa biết?

- - -

Trần Định cũng phải nuốt nước bọt, tim đập liên hồi. Cậu vốn tưởng các cửu vạn chỉ giỏi khuân vác, nay nhìn họ hành động, cậu mới thấy khí thế dữ dội mà họ tỏa ra chẳng khác gì những tên lính đánh thuê lão luyện.

Lời nói của hắn còn chưa vang rõ, đã bị một người cửu vạn lực lưỡng hất mạnh, quật ngã xuống đất. Gã giãy giụa, nhưng không thể đứng lên nổi. Một thợ săn khác đặt tay lên đoản đao, thậm chí có người còn lên dây cung, chuẩn bị tư thế t·ấn c·ông.

- Ngươi đang đưa bọn ta vào chỗ c·hết.

Cậu xác định từng gương mặt xa lạ mà cậu không thể gọi tên, càng lúc những gương mặt này càng nhiều hơn.

Thay vì cảnh sinh hoạt bình dị, tất cả đều đang hối hả rời khỏi đây, như thể ánh bình minh sắp tới chẳng hứa hẹn điều gì tốt đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thỉnh thoảng, một vài con chim vụt bay, hoảng hốt sải cánh trước âm thanh của bánh xe gỗ lăn đều trên mặt đất ẩm.

- Trần Kha, ông đưa chúng ta đi đâu?!

Mặt trời nhô cao, những tia nắng xuyên qua rừng cây, rải lên đường mòn những vệt sáng vàng lung linh. Đoàn người vẫn tiến lên, băng qua những tán lá xanh rì.

Trần Định hít sâu một hơi. Thì ra, nhóm người của cha cậu tàn nhẫn hơn cậu tưởng, mà có lẽ…chính cha cậu cũng là một người máu lạnh?

---

- "Đi thôi." – Ông nói khẽ, phất tay ra hiệu cho cả đoàn di chuyển.

Nhưng ngay cả con đường này cũng sớm trở nên đầy rẫy hoảng loạn: đông người, ít phương tiện, và nỗi sợ hãi bị yêu tộc đuổi kịp luôn đè nặng trên từng hơi thở.

- Còn bao nhiêu đồ nữa! Gói gọn vào, bỏ lại những thứ không cần.

Bên cạnh anh, Trần Định không nói nhiều. Cậu chỉ đứng yên lặng nhìn khuôn mặt từng người mới gia nhập.

- "Đưa trẻ em và người già lên mấy chiếc xe ngựa này. Phụ nữ thì tập trung lại, chăm lo cho đám trẻ. Ai có v·ũ k·hí, cứ theo nhóm của các thợ săn."

Không lâu sau, Trần Hải đột ngột nhảy lên xe, không thấy nụ cười hiền lành và vô hại như mọi khi, anh nói nhỏ:

Rất nhiều người bịt miệng ngăn cho bản thân phát ra âm thanh hoảng loạn, sự sợ hãi đã chiến thắng, ai cũng sợ mình là mục tiêu của mũi tên tiếp theo.

Trần Kha- thủ lĩnh của nhóm người cuối cùng, chưa vội vã di chuyển. Từng gia đình thợ săn, cửu vạn dần tập hợp quanh ông, cộng thêm nhiều hộ gia đình yếu thế với đầy con nhỏ, người già.

Đây là thế chủ động mà cậu không muốn vội đánh mất.

Trần Định khẽ cắn môi, lúc này cậu đã chắc chắn suy đoán của mình.

- "Cút! Chúng ta chỉ mang lương thực có hạn, không rảnh cưu mang kẻ vô dụng!"

Sự răn đe này không cần lời nói, chỉ cần một cái nhìn sắc lạnh hay một động tác thủ thế v·ũ k·hí.

- - - (đọc tại Qidian-VP.com)

- Định, đoàn chúng ta có vấn đề.

- Muội ngửi thấy mùi kỳ lạ từ đoàn của lão Mão. Họ tỏa ra một thứ mùi khó chịu, mùi của…sự c·hết chóc. Nó khiến muội vô cùng bất an. Đoàn người còn lại cũng có mùi tương tự, chỉ có đoàn Trần Kha không có thứ mùi ấy.

Một số kẻ lo sợ, muốn chất vấn Trần Kha, nhưng nhìn thấy các thợ săn sắc mặt lạnh lẽo, tay cầm chắc cung tên, chẳng ai dám ho he quá mức.

- Phía Tây chẳng phải là đi gặp Yêu tộc sao?

Không ít người nhanh chóng nhận ra điều bất thường:

- "Các ngươi không có chỗ trong đoàn của ta!" – Tiếng cận vệ quát ầm, vung báng kiếm đẩy ngã một phụ nữ đang ôm đứa con nhỏ.

Song, vừa mới kịp vung đao, một mũi tên xé gió bay vụt tới, găm thẳng vào thanh đao khiến nó văng khỏi tay gã đàn ông rồi rơi xuống đất.

Thật may, trẻ con và phụ nữ không thấy cảnh này, nếu không, sẽ mất rất nhiều thời gian để tình hình ổn định trở lại.

- - -

Phía bọn họ dường như không nhận ra cậu cũng là một Trùng Chủng, mà chỉ thấy được bề ngoài giống như một thanh niên trầm lặng, lẩn khuất nơi cuối đoàn.

Đến giữa trưa, tiếng la ó vang lên từ phía trung tâm đoàn. Mấy người già yếu, con trẻ mệt mỏi, nắng càng lúc càng gay gắt, xe ngựa chật chội, bọn trẻ khát nước… một cơn hỗn loạn nhỏ diễn ra.

Những nhóm người lần lượt lũ lượt rời trấn theo các ngả, tạo thành từng đoàn người lớn nhỏ. Nơi cổng chính, đã chẳng còn bóng dáng các vệ binh canh gác – họ hoặc đã sớm bỏ đi, hoặc tham gia vào các nhóm khác.

- - -

Trời chưa tỏ, thế nhưng trấn Kim Lăng đã rộn ràng tiếng người thu dọn và tiếng ngựa hí bất an.

Trần Kha dẫn đầu, dáng lưng cứng cỏi, tỏ ra không bận tâm. Phía sau ông, một nhóm cửu vạn và thợ săn luôn tạo thành vòng tròn bảo vệ. Bất cứ ai có ý định q·uấy r·ối, chất vấn hay tới gần cũng đều bị răn đe ngay.

Trong khi đó, những kẻ còn sót lại, không đủ khả năng theo chân Mão, đã chọn con đường phía Nam – nơi có các thành trì nhân tộc, dễ di chuyển, dù đường dài hơn.

Hình ảnh ấy in sâu vào mắt Trần Định, khi cậu rảo bước bên gian nhà lớn của gia đình mình. Những âm thanh dội lại nghe thật chát chúa, phản ánh một sự thật chua chát rằng, trong cảnh loạn lạc, lòng người có thể trở nên đáng sợ hơn yêu tộc.

- Nhanh lên, chúng ta phải đi trước khi trời sáng hẳn!

Chương 18: Khởi hành

Một số người quyết định tiến về phía Tiên Xạ tộc, trong đó đứng đầu là thương gia Mão.

Thế là đoàn người của Trần Kha bắt đầu lăn bánh. Điều lạ lùng là, hướng đi của họ không phải về phía Nam, cũng không phải theo con đường ngắn lên Tiên Xạ tộc.

- Nhưng còn đoàn của tay Mão có Bằng An – kẻ đánh bại bảy, tám người cùng lúc. Như thế chẳng phải đoàn hắn an toàn hơn sao?

- "Bọn họ cũng là Trùng Chủng…" – Cậu thì thào trong đầu. – "Nhưng là bạn hay thù?"

- Quả nhiên bọn ta đoán đúng, Trần Kha chọn đường khác. Khả năng cao ông ta mới chính là nhân vật chủ chốt của ảo cảnh này. – Một giọng nam khẽ vang lên.

- Chúng ta không đi đường Nam ư? Đây là hướng Tây mà!

Cô gái tên Thủy Tinh lắc đầu:

Gã đàn ông to con liếc nhìn đám thợ săn, hiểu rằng tự mình rời đi khác nào t·ự s·át, đành run lẩy bẩy, không nói nữa.

Bầu không khí lặng ngắt, đám côn trùng như cũng biết sợ hãi, chỉ còn nghe tiếng chảy róc rách từ con suối nhỏ gần đó.

Phần đông dân chúng hoặc đã rời khỏi từ tờ mờ sáng, hoặc đã chấp nhận số phận, lựa chọn ở lại quê hương.

Nhưng gã cũng lộ rõ bản tính ích kỷ: chỉ nhận những người khỏe mạnh, từ chối kẻ yếu, cả trẻ em lẫn người già, thậm chí dùng vũ lực đánh đuổi kẻ muốn gia nhập.

- "Ông trời ơi, xin các người, hãy để chúng tôi đi cùng…" – Giọng người mẹ tuyệt vọng.

Một giọng nữ đáp lại, âm sắc dịu hơn nhưng ẩn chứa sự cứng rắn:

Khi mặt trời hoàn toàn ló dạng, những tiếng ồn lớn trước cổng đã giảm hẳn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Khởi hành