Dị Trùng Chủng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Không có cái đáy nào cho nỗi đau cả
Thay vào đó, một dòng ý thức khác hoàn toàn xa lạ tràn vào tâm trí cậu.
Yêu tộc.
Cậu đã từng trải qua nỗi đau mất mát, nhưng khi một lần nữa phải đối mặt với nó qua ký ức của người khác, cậu nhận ra mình không thể chịu đựng nổi.
- Tiến độ hoàn thành: 0,02%. Thời gian: 1 phút 50 giây. Mức độ tiếp nhận: hoàn hảo!
Người đàn ông vội vàng đóng sập cánh cửa, dùng mọi thứ trong nhà để chặn lại. Anh kéo vợ con vào góc tối, thì thầm:
Người đàn ông chứng kiến tất cả. Anh gào lên, tiếng hét xé toạc cả cổ họng. Mặc cho cơn đau nhức nhối nơi lồng ngực, anh lao về phía tên yêu tộc thứ hai, nhưng lại bị tên đầu tiên giữ chặt từ phía sau.
Mọi thứ trước mắt anh trở nên mờ mịt. Cơ thể anh t·ê l·iệt, không phải vì sức mạnh của tên yêu tộc đang giữ anh, mà vì nỗi đau đớn đang nghiền nát tâm trí anh.
---
- Đừng phát ra tiếng động nào.
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt anh ánh lên sự tự hào khi nhìn vợ con mình. Đó là một gia đình nhỏ, nhưng với anh, họ là tất cả. Dù cuộc sống khó khăn, anh luôn tin rằng chỉ cần cùng nhau, họ có thể vượt qua mọi thử thách.
Sự tương phản khủng kh·iếp giữa hạnh phúc và đau khổ khiến nỗi tuyệt vọng càng trở nên sâu sắc, khắc sâu vào linh hồn Trần Định.
---
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng vẫn vui vẻ như trước:
Người vợ hét lên, cố kéo lại, nhưng sức của cô không thể nào sánh được với sức mạnh của yêu tộc. Trong một khoảnh khắc, cô bị hất ngã xuống đất, và đứa bé bị ném thẳng vào bức tường, cổ gãy gập một cách quái dị.
Cơ thể cậu giờ đây không còn bị trói nữa. Toàn thân sạch sẽ, tóc cắt ngắn gọn gàng, làn da đã được tẩy sạch lớp bụi bẩn và nhem nhuốc quen thuộc.
Đó không chỉ là nỗi đau của người đàn ông. Đó là nỗi đau của chính cậu.
Cậu gào lên, cố gắng thoát khỏi dòng ký ức đang nhấn chìm mình, nhưng không thể.
---
Toàn thân rã rời, đôi mắt mờ đi vì nước, cậu không còn sức để ngồi dậy, chỉ có thể nằm đó, thở hổn hển.
- Tiến độ hoàn thành: 0,01%. Thời gian: 42 giây. Mức độ tiếp nhận… hoàn hảo.
Nhưng sự yên lặng ấy không kéo dài được lâu.
Anh ho sặc sụa, cảm giác xương sườn như vỡ nát, nhưng vẫn cố gượng dậy. Bằng tất cả sức mạnh còn lại, anh gào lên với vợ:
Cậu vùng dậy, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng. Toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa thấm ướt bộ quần áo xanh nhạt. Cậu gập người, nôn thốc nôn tháo xuống sàn nhà.
Dưới chân cậu là một tấm sàn kỳ lạ. Nó không phải gỗ, cũng chẳng giống kim loại, nó mềm mại, ấm áp.
Cậu không biết mình th·iếp đi từ lúc nào.
Lần này, là ý thức khổ đau của một bà lão đã già, bà bị bỏ lại khi Yêu tộc tràn vào thôn, bà yếu tới mức gần như không thể đi lại, chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế dựa yêu thích, bất lực nhìn một ông lão còn già hơn bà, gầy guộc chỉ da bọc xương, im lặng cầm lên chiếc nỏ đã nhiều năm không đụng tới, vỗ nhẹ bàn tay gân guốc của bà trước khi bước ra khỏi nhà.
Tiếng cười của lũ trẻ bị thay thế bởi tiếng hét thất thanh từ bên ngoài. Vợ anh dừng tay, đôi mắt mở to hoảng sợ. Anh đứng bật dậy, theo bản năng kéo cây rìu đang dựng ở góc nhà lại gần mình.
Những thiết bị ấy nhấp nháy ánh sáng đủ màu sắc, phát ra âm thanh đều đặn như nhịp tim, khiến cậu cảm thấy mình giống một món đồ bị mổ xẻ hơn là một con người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng, khi cậu còn đang lơ đãng suy nghĩ, một đoạn ký ức chậm rãi chạm vào cậu.
Anh ta đang sửa lại một chiếc ghế gỗ cũ, đôi tay chai sạn quen thuộc với công việc tay chân. Trong khi đó, vợ anh, một người phụ nữ mảnh mai với nụ cười dịu dàng, đang ngồi bên bếp lửa, cẩn thận cắt từng miếng rau bỏ vào nồi canh.
- Vật thể không cần nghỉ. Tiếp tục.
Giọng cô nhấn mạnh:
Trần nhà cao v·út, ánh sáng dịu nhẹ tỏa xuống khiến căn phòng không có chút bóng tối nào, nhưng lại chẳng hề chói mắt.
Khi cậu di chuyển, nó mang lại cảm giác như đang đứng trên một tấm thảm được làm từ cát.
Anh không nhớ mình đã đứng dậy thế nào, hay đã làm gì sau đó. Nhưng có một điều anh biết rõ: hình ảnh ấy – hình ảnh gia đình anh bị tàn sát – sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí anh.
Trần Định mở miệng định hét lên, nhưng một cơn đau nhói trong hốc mắt khiến cậu không thể phát ra âm thanh nào. Và rồi, những hình ảnh lại một lần nữa xuất hiện.
Tất nhiên, dù được đặt trên chiếc giường bệnh êm ái, Trần Định vẫn bị trói chặt, vô phương cử động. Xung quanh cậu, các dược sư tất bật đi lại, ghi chép những thứ mà cậu không thể hiểu.
Những sinh vật to lớn, cao gần gấp đôi con người, với lớp lông đen rậm rạp che phủ toàn thân. Một số có hình dáng như người, nhưng khuôn mặt lại giống loài thú, với hàm răng sắc nhọn và đôi mắt đỏ rực như máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu từng thấy những đoạn hình ảnh tương tự thế này. Ở Chợ, có cả một khu phố tràn ngập những tấm gương chiếu hình ảnh đàn ông hoặc phụ nữ nhảy múa, chúng rực rỡ và hấp dẫn hơn những gì cậu đang thấy.
Một tiếng "rầm" vang lên làm rung chuyển cả căn nhà. Cánh cửa gỗ bị đập mạnh, những mảnh ván vỡ tung ra. Một tên yêu tộc to lớn, với đôi mắt đỏ ngầu và cái miệng há rộng đầy răng nanh, bước vào.
- Mong muốn ấy phải mạnh mẽ, đủ để biến thành một nỗi ám ảnh khắc sâu trong trí nhớ của cậu.
Cơn đau như sét đánh xuyên qua toàn thân cậu.
Ban đầu, Trần Định thấy chúng thật thú vị, gần như kỳ diệu. Nhưng cậu tự hỏi: “Làm sao những điều này có thể khiến mình ám ảnh?”
Cô ôm chặt hai đứa con, đôi chân run rẩy, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy. Cô chạy về phía cửa sau, cố gắng bế đứa con nhỏ nhất trong khi đứa lớn hơn bám chặt lấy tay cô.
Cuộc nói chuyện kết thúc với những chiếc ống kim loại được cắm sâu vào cơ thể Trần Định, kết nối cậu với hàng loạt máy móc kỳ lạ.
---
---
- Tiếp tục.
Trần Định nhíu mày, định cất lời hỏi, nhưng ngay lúc đó, tầm nhìn của cậu đột ngột thay đổi.
Hai tên yêu tộc cười lớn, rồi bước ra khỏi nhà, để lại anh trong đống đồ vật hỗn loạn và xác c·hết.
- Không! Làm ơn!
Khi anh bị ném mạnh xuống đất, anh đã không còn đủ sức để đứng dậy nữa. Anh chỉ có thể nằm đó, nhìn chằm chằm vào t·hi t·hể của những người thân yêu, cảm giác tội lỗi và bất lực nuốt chửng lấy anh.
Và rồi, giọng nói của Đông Na lại vang lên:
Khi tỉnh dậy, mọi thứ đã thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
---
Đông Na dừng lại một chút, như để quan sát phản ứng của cậu, rồi tiếp tục với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rợn người:
Chẳng biết đã bao lâu, Trần Định khó khăn mở đôi mi nặng trĩu, nhận ra mình đang nằm bẹp trên sàn nhà, tầm mắt mờ đi vì nước, quá mệt mỏi để ngồi dậy, cậu nằm đó, lắng nghe giọng Đông Na vang vọng:
---
Đó là những câu chuyện ngắn diễn ra ở thôn Kim Lăng trước khi bị yêu tộc hủy diệt.
- Trần Định, như chúng ta đã nói trước đó, để Trùng Sào đưa cậu vào đúng ảo cảnh mà chúng ta đã lựa chọn, cậu buộc phải có một mong muốn liên quan đến nơi đó.
Người đàn ông bị câm nhưng chính bà cũng chẳng thể dùng từ ngữ trên đời nào để thể hiện hết được tình yêu mà ông dành cho mình, người đàn ông ấy cũng luôn giữ lời, cho tới tận hôm nay.
Nhưng rồi, khung cảnh ấy đột ngột thay đổi.
Bà run lên, hành động ấy như đánh thức trí nhớ của bà, trí nhớ về một người thợ săn yên tĩnh và mạnh mẽ, bảo vệ bà suốt bao năm tháng, người mà mỗi khi rời nhà đi săn đều sẽ nhẹ nhàng vỗ lấy tay bà như một lời hứa sẽ trở về.
- Cậu thật may mắn khi đến đúng thời điểm mà phương pháp này của chúng tôi đã trở nên hoàn thiện. Đừng lo, sẽ có chút đau đớn, nhưng chỉ là đau nhẹ thôi. Không đáng kể đâu.
Đột nhiên, ánh sáng trong phòng thay đổi. Một trong bốn bức tường gương từ từ mờ đi, trở nên trong suốt. Phía bên kia là một căn phòng tối, nơi có khoảng chục bóng người đang ngồi.
Ý thức của Trần Định bị nghiền nát trong tích tắc.
Tiếng bút viết lạch cạch, tiếng máy móc rì rầm, tất cả hòa vào thành một thứ âm thanh buồn tẻ nhưng nặng nề, như nhắc nhở cậu rằng mình chỉ là một “mẫu thí nghiệm.”
Ngoài cửa sổ, một ngọn lửa lớn bùng lên ở phía xa, nhuộm đỏ cả bầu trời đêm. Tiếng la hét, tiếng khóc lóc, và tiếng gào rú như dã thú vang vọng khắp làng.
Ký ức bắt đầu với hình ảnh người đàn ông đang ở trong ngôi nhà nhỏ của mình – một ngôi nhà đơn sơ nhưng ấm cúng, nằm ở rìa thôn Kim Lăng.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, Trần Định không phải bà, càng chẳng thể hiểu nổi chuyện tình yêu, thế nhưng nỗi tuyệt vọng cùng sự khổ sở tột cùng lại cực kì rõ ràng, cả tâm trí lẫn linh hồn của cậu đều bị tổn thương bởi chúng.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu nhận ra mình vẫn ở trong căn phòng bốn mặt gương ấy. Cảm giác thoải mái ban đầu giờ đây hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh sợ.
Cô dừng lại, giọng nói lúc này nghe có phần điên loạn:
Những hình ảnh bắt đầu xuất hiện, mờ nhạt và rời rạc. Chúng chồng chéo lên nhau, vừa xa lạ, vừa thân quen. Cậu cố gắng tập trung để nhận diện chúng, nhưng càng gắng sức, đầu óc cậu càng đau buốt.
Bên trong, ánh lửa bập bùng từ bếp củi chiếu sáng từng góc nhà. Mùi thơm của món canh hầm hòa quyện với mùi cỏ khô từ chiếc nệm trải dưới sàn, tạo nên một cảm giác yên bình và ấm áp.
Nỗi đau ấy giống như một lưỡi dao, đâm xuyên qua tâm hồn anh, không ngừng xoáy sâu.
Nó khắc sâu vào linh hồn cậu, khiến cậu gần như không thể chịu nổi.
Trần Định chỉ kịp chửi thầm trong đầu một câu trước khi những hình ảnh lại ập đến, kéo cậu vào vòng lặp vô tận của nỗi đau mà không cách nào thoát ra.
Đôi mắt anh nhìn vợ mình, ánh lên sự nghiêm túc chưa từng có. Dù sợ hãi, cô gật đầu, ôm chặt hai đứa trẻ trong lòng, cố gắng che giấu sự run rẩy.
Về những món quà dễ thương, chiếc vòng nguyệt quế, bó hoa Ngọc Lan,… từ chàng trai câm sống một mình ở tận rìa thôn, chúng đơn giản nhưng chân thành, khiến cô nàng xinh đẹp bậc nhất năm ấy phải xiêu lòng.
Chương 5: Không có cái đáy nào cho nỗi đau cả (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng nói của Đông Na vang lên, vang vọng khắp căn phòng:
- Chạy đi!
Người đàn ông nằm đó, không biết bao lâu. Mọi thứ xung quanh như đứng yên. Thời gian, không gian, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Tên yêu tộc thứ hai nhìn anh, nhe răng cười, rồi quay sang người vợ đang ôm đứa trẻ còn lại. Nó nhấc lưỡi đao lên, và chỉ trong tích tắc, máu văng tung tóe khắp căn phòng.
- Chạy đi! Đưa bọn trẻ đi, ngay bây giờ!
Khi Trần Định trải qua ký ức này, cậu cảm nhận được tất cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúng di chuyển nhanh nhẹn, mạnh mẽ, mang theo những thanh đao khổng lồ, và bất cứ nơi nào chúng đi qua, chỉ còn lại xác c·hết và máu.
Người đàn ông gào lên, vung rìu lao về phía nó. Lưỡi rìu bổ mạnh xuống, găm vào vai sinh vật kia, máu bắn tung tóe, nhưng nó không hề lùi bước. Thay vào đó, nó gầm lên, vung tay đấm mạnh vào ngực anh, khiến anh bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường.
- Không! Không! Đừng mà! – Anh hét lên, cố vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra.
Nỗi đau ấy không chỉ là hình ảnh, mà còn là cảm giác – cảm giác bị bóp nghẹt, bị nghiền nát, bị đè bẹp bởi tội lỗi và tuyệt vọng.
Trong số đó, cậu dễ dàng nhận ra hai người quen thuộc: Đông Na và Lý Bát.
Cậu đưa tay vuốt nhẹ lên tay áo, cảm nhận chất vải mềm mại, mịn màng đến mức không thể tin nổi. Một nụ cười tự giễu khẽ hiện lên trên môi:
Cậu cảm thấy mình như đang trôi trong một dòng sông ký ức, những mảnh vỡ đứt đoạn, không liên tục, nhưng lại bắt đầu xâu chuỗi thành những câu chuyện.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, cơ thể cậu nằm bẹp trên sàn nhà.
- Xa xỉ thế này… cũng đáng nhỉ?
Và rồi, sự hủy hoại đầy tàn nhẫn của yêu tộc biến tất cả những điều đó thành tro bụi.
Người đàn ông gào thét trong tuyệt vọng.
Cả cơ thể cậu co giật dữ dội, hai hàm răng nghiến chặt đến mức bật máu. Bọt mép trào ra khỏi miệng, đôi mắt trắng dã, trợn ngược lên.
Những ký ức tươi đẹp khác cũng hiện lên: hình ảnh một gia đình nhỏ đầm ấm, sự tự hào và hạnh phúc khi những đứa trẻ ra đời, quyết tâm nuôi dạy chúng lớn lên mạnh khỏe.
Những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh, hòa lẫn với máu.
Mỗi giây chờ đợi là từng đợt t·ra t·ấn cõi lòng của người phụ nữ già, bà muốn đứng lên nhưng đôi chân bất lực, bà muốn hét lên gọi tên chồng mình nhưng không thể bởi cổ họng khô khốc, yếu đuối và tuyệt vọng, nhưng hình ảnh về sự dịu dàng đầy yêu thương của một chàng trai ngốc nghếch hiện lên trong tâm trí bà.
Hai đứa trẻ nhỏ – một trai, một gái – đang đuổi nhau vòng quanh căn nhà, tiếng cười giòn tan vang lên khiến không gian như tràn ngập hạnh phúc.
Trần Định nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn khác. Căn phòng rộng lớn, bốn bức tường bao quanh làm bằng gương sáng bóng, phản chiếu hình ảnh của chính cậu từ mọi góc độ.
---
Bộ quần áo rách rưới ngày nào cũng đã biến mất, thay thế bằng một bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, rộng rãi và thoải mái đến mức cậu cảm thấy mình như một kẻ xa lạ trong chính cơ thể mình.
Một tên yêu tộc khác xuất hiện ngay trước cửa sau, chắn ngang đường thoát của họ. Nó nhếch môi cười, một nụ cười kinh khủng, rồi vung tay tóm lấy đứa trẻ lớn hơn.
Tiếng nói của Đông Na vang lên, rõ ràng và tràn đầy sự phấn khích:
Những hình ảnh ấy ngày càng nhiều, ngày càng nhanh. Chúng lướt qua trước mắt cậu như một cuốn phim quay với tốc độ chóng mặt. Ánh sáng từ những hình ảnh đó bao trùm lấy cậu, khiến cậu choáng ngợp và buồn nôn.
Có chuyện của người lớn, chuyện của trẻ em, thậm chí cả những câu chuyện của những người lạ tình cờ đi ngang qua nơi này.
Không gian trước mắt rạn nứt, như thể cậu đang nhìn qua một tấm gương vỡ. Một cảm giác đau đớn khủng kh·iếp như có vật sắc nhọn xuyên thẳng vào hai hốc mắt. Cơn đau dữ dội đến mức cậu không thể thở nổi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến lạ thường.
Nhưng cô không kịp.
---
Rồi anh nhìn thấy chúng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.