Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Địa Ngục Lĩnh Chủ
Unknown
Chương 162 : Trưởng tử nhà Quint ( Cầu bình luận, cầu đề cử, cầu đánh giá !!!!! )
Lẳng lặng nằm trong hộp gỗ bọc nhung là một thanh kiếm ngắn . Kiếm chỉ dài hơn bảy tấc, cán khắc chuôi gỗ vừa tay . Thanh kiếm không làm bằng đồng hay sắt mà là được trạm khắc từ rằng . Chính là xương của ma thú .
Nguyên bản, ma thú sau khi c·hết ngoài da lông còn có nhiều đặc tính dị thường, ma thú càng cao cấp thì da lông càng đáng giá .
Bền chắc như giáp sắt không nói đến, mặc vào lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ như khoác một tầng sa mỏng . Chính vì vậy, quý tộc đều đem việc có một mảnh da của ma thú làm vinh . Giá của da ma thú chỉ có tăng chứ không giảm .
Hiềm vì việc săn g·iết ma thú chưa bao giờ là việc làm dễ dàng cả . Thường sẽ phải bỏ ra t·hương v·ong cực kì lớn, có khi cả đội quân cả trăm người đi chỉ mang được về hai ba tấm da ma thú hoàn thiện bé như một chiếc áo cộc . Đừng nói là làm áo choàng đem đi khoe khoang, mặc làm áo lót xem như đã không tệ rồi .
Nên cả mấy công quốc đều có chung nhận thức : Có được một tấm da ma thú là khả ngộ bất khả cầu .
Nhưng trái với da lông của ma thú có giá trị cao, răng nanh, xương và tất cả các phần khác đều là vô dụng !
Ma thú khi còn sống, dù là xương cốt hay răng đều là thần binh . Có thể đâm thủng cả đá, đụng vỡ vách núi mà thân thể vẫn không hề gì . Nhưng chỉ cần là c·hết đi, chúng rất nhanh trở nên vô dụng, biến thành xương cốt bình thường .
Ban đầu, james cũng không biết làm sao để giải quyết vấn đề này . Không ngờ đến là trong phương pháp thuộc da lại có cách xử lí xương ma thú, hơn nữa là mười phần hoàn thiện, không những để chúng bền chắc như cũ mà còn có thể càng thêm sắc bén .
Do vậy, James liền đem mấy cây xương sống của đám ma thú ra chế thành kiếm dài, mang đi làm quà tặng cho mấy tên này .
Nhưng đoàn người đến vương đô lại không hề có mang theo v·ũ k·hí xương thú . Rốt cuộc dù cho các quý tộc của công quốc đã có thể sở hữu hỏa khí, nhưng thời kì này vẫn chủ yếu sử dụng v·ũ k·hí lạnh . Nếu một thứ như thế này lộ ra quá rộng, sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết .
“ Thứ này chính là một loại đặc sản của lãnh địa chúng ta . Ta gọi nó là ( Đoản cốt đao ) trước mắt chế tác chưa được bao nhiêu . Mong các vị có thể cất giữ kĩ càng “ James ngả ngớn “ Vật tuy không đáng giá, nhưng lòng tin rất nặng . Dù sao, đao có thể hại chủ, đạo lí này mọi người chắc là cũng không còn lạ gì nữa rồi “
Hắn hôm nay đem ra, một là muốn bịt miệng đám người này, cũng đồng thời là muốn trấn áp bọn họ . Thông điệp chính là : hắn có được thứ v·ũ k·hí này, muốn đối phó mấy lão già này là chuyện dễ như trở bàn tay .
Nếu như có bất kì ai ở đây sinh dị tâm … Vậy thì cũng chỉ có thể xin lỗi bọn hắn mà thôi . Đám binh sĩ của đội cận vệ quý tộc mà James huấn luyện, không ít người có thể ẩn thân đến độ quỷ thần khó biết. Tuy so sánh với không gian đen trắng của Fel có thể không bằng, nhưng người bình thường muốn phát hiện ra cơ hồ là điều không thể .
Mấy người Antom cầm thanh đoản kiếm lên ngắm nghía không hề rời tay, thanh gươm sắc lạnh hoàn toàn không phải hơi lạnh của sắt đồng, cũng không giống như v·ũ k·hí được chúc phúc của giáo hội . Nhưng chỉ từ cảm quan mà xét đến, đây quả thực là một thanh kiếm tốt .
Một thanh đoản kiếm thế này, giá trị chắc chắn không hề nhỏ . Dù cho đối với một trăm đồng vàng mà nói thì hoàn toàn không sánh được . Nhưng chắc chắn cũng có thể đáng giá, chí ít đối với những tên kị sĩ trong tư quân của bọn họ mà nói : một món v·ũ k·hí tốt, một món giáp chắc chắn có giá trị lớn hơn tiền tài đơn thuần rất rất nhiều .
Mắt hết nhìn kiếm lại quay lên nhìn james, ba người chưa biết nói sao . Tone cầm trong tay thanh kiếm, rút nhẹ ra khỏi vỏ rồi cũng cụp mắt xuống không nói gì, vẻ mặt rất đăm chiêu suy tư . Trong phút chốc đẩy cả căn phòng vào không khí bối rối
“ Riêng tước sĩ . Ta đặc biệt tìm được một bộ da báo tuyết ma hóa, xử lí cẩn thận đem đến tặng ngài coi như là quà cảm ơn của ta “ James không quên quay về phía Wohl, người giờ phút này mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào mấy thanh kiếm trên tay mấy người kia mà nói
Wohl thấy nhắc đến tên mình, lập tức “ hả “ một tiếng rồi mới chú ý vào hiện thực .
“ James … À không, ngài công tước cũng quá khách khí rồi . “ Wohl nhanh chóng sửa lại xưng hô của mình . Dù hắn và James tính đến nay đã có thể nói là anh em, hắn một mực coi James là đại ca . Nhưng hôm nay có người ngoài, xưng hô đúng mực vẫn tốt hơn “ Chúng ta đã là đồng minh . Tặng quà cảm ơn gì đó thực sư là khách sáo quá . Ta sao có thể nhận “
Nói rồi Wohl ái ngại nhìn bộ da báo trước mắt . Lúc đến đây, James không nói là sẽ tặng hắn thứ gì, cũng không nói là sẽ tặng quà cho ai . Chỉ bỏ lại một câu đến nơi rồi sẽ biết
Bây giờ thì hay rồi . Hắn nhìn bộ da này, có thể nói là chỉ mới nhìn lần đầu thôi, hắn đã yêu thích không rời . Da lông trắng lóa, điểm xuyết những nốt đen, nâu chạy khắp mình như từng đám hoa trên nền tuyết . Đây chắc chắn là một con báo rất lớn, Wohl chỉ thấp hơn James một chút, vậy mà tấm da này theo mắt hắn nhìn đủ để may được một chiếc áo choàng rất rộng đây
Lúc trước viên phó chỉ huy khi về báo qua về tình hình chiến đấu, hắn còn cho là nói khoác quá đáng . Giờ nhìn đến tấm da thú này, cảm thấy lời Ruhen còn có chút nói không đến nơi đây .
Nhưng bộ da này dù thế nào cũng quá mức quý giá, so ra thì phải hơn trăm đồng vàng mà còn là có tiền cũng không thể mua được .
Thấy ánh mắt tiếc nuối của Wohl. James cũng không làm bộ chút nào, ra hiệu cho Katz đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài
“ Chuyện nào ra chuyện đó . Chúng ta xác thực là đồng minh, nhưng có ơn thì phải báo. Đó chính là tính cách của ta . Nếu ngươi không nhận tấm da này, xem như không công nhận cách làm người của ta rồi . “
Wohl còn đang lúng túng chưa biết nên làm sao cho phải . Hắn hơi ghé mắt sang bên thì thấy ánh mắt đang trố lồi ra như hai con ốc của ba người đối diện . Hắn lập tức tặc lưỡi, đưa tay chạm vào tấm da
“ thịnh tình không thể chối từ . Vậy … ta xin nhận lấy “
Wohl yêu thích tấm dá đến mức sờ không rời tay làm James ở một bên thấy dáng vẻ không chút tiền đồ của hắn thì cũng chỉ biết tặc lưỡi . Nhưng cũng không nói gì thêm, James liền đứng dậy, hướng mắt về phía đám người đang bàng hoàng
“ Hôm nay cuộc gặp này đã kết thúc thành công rồi . Ta cũng không ở lại làm khách nữa . Hiện giờ trời đông tháng giá, lãnh địa lại nhiều việc, không tiện đi lâu . Vậy thì yến tiệc chào đón cứ để đến khi khác làm vậy . Đầu xuân sang năm, ở lãnh địa của tổ chức một hội chợ . Mong rằng các ngài sẽ đến . Ở đó có nhiều thứ tốt lắm “
Nói rồi, James quay người đi thẳng, Wohl ngẩng đầu lên cũng vội chạy theo sau, bỏ lại trong phòng mấy người tự mình hỗn loạn
“ Chủ nhà Quint …. Ngài nhìn chuyện này …. Chúng ta phải làm sao đây ? “ Heuber nhìn về phía Tone
Tone vẫn sờ nhẹ lên cây đoản đao trước mặt, rồi bất ngờ bật cười khẽ .
“ Sao ? Có gì mà phải làm sao … Người ta đưa quà, vậy thì nhận lấy …. Có gì đặc biệt đâu ? “
Thái độ dửng dưng của Tone khiến bọn họ không còn biết ứng đối ra sao . Đành lục tục kéo nhau về . Chuyện hôm nay, tuy không được như ý, thế nhưng có được báu vật . Cũng không xem như toi công một chuyến .
Trong căn phòng rộng, chỉ còn lại mỗi Tone, hắn liền nhấc chân đi về phía sau vườn . Nơi này hoa cỏ nơi nơi đều có, trang trí thanh nhã, cảnh sắc tuyệt vời . Ở giữa mùa xuân tuyết phủ, vậy mà không hề cảm thấy một chút không hợp với cảnh đâm chồi nảy lộc chút nào .
Giữa vườn, có một thanh niên, tuổi ngoài hai mươi, tóc cắt ngắn, ăn mặc thoải mái đang cúi người vẽ một bức tranh .
Tone đi đến gần ngắm nghía, thấy tranh này vẽ là chân dung một cô gái tóc vàng, mắt xanh vô cùng xinh đẹp .
“ Người đi rồi sao ? “ Thanh niên lên tiếng, đầu không quay lại
“ Đã đi rồi “ Tone cất giọng già nua “ Đúng như ta dựa đoán, hắn không đưa tiền “
“ Chút tiền nhỏ đó, nếu hắn đưa ra, vậy thì cũng chẳng có gì để suy tính đến nữa “ Thanh niên phẩy nhẹ cổ tay, đường mực trơn láng lần nữa điểm tô lên mặt giấy mịn “Bản thân Wohl cũng không phải kẻ ngu . Người hắn hợp tác, sao có thể là loại tầm thường “
“ Không biết thằng nhóc đó đụng vận tốt gì, ra ngoài cũng có thể cứu về con bé Sen đa mưu túc trí như vậy “
“ Sự đời biến đổi như mòng biển bay trên trời kia “ Thanh niên vừa nói vừa chỉ vào mấy con chim sải cánh bay lên từ cái hồ trong vườn “ Có được trợ thủ tốt, không biết là phúc khí, hay là họa loạn của nhà Aber đây “
Tone đối với nhận xét của thanh niên trước mặt cũng không có ý kiến gì . Chỉ lẳng lặng đặt thanh kiếm ngắn mình vừa được tặng lên trên chiếc bàn nhỏ kê bên cạnh, Trên bàn lúc này chỉ có chút hoa quả đã được gọt sẵn làm điểm tâm để lên, giờ đặt một thanh kiếm vào, cảm thấy không hề phù hợp
“ Đầu xuân hắn có tổ chức hội chợ . Nếu con không có ý kiến gì thì thay ta tham dự đi “ Tone nói xong thì quay người, trước khi biến mất vẫn không quên để lại một câu cảnh cáo “ Ngươi vẫn nên đem nàng quên đi cho sớm . Gia tộc chúng ta chắc chắn không thể có một phu nhân xuất thân không rõ ràng như nàng . Sylas ! Ngươi là hi vọng của gia tộc Quint . Không thể chán nản tiếp tục được nữa . “
Sylas không nhìn theo bóng lưng Tone rời đi, hắn khẽ vẫy tay, vậy mà thanh kiếm trong hư không đã bay lên rơi thẳng vào lòng bàn tay trắng sạch không tì vết
“ Nhà Napolis …. Thú vị ! “
Cùng lúc đó, James đang trên đường chở về lãnh địa ngay, như cảm ứng được gì đó, vén tấm rèm của xe ngựa lên, đánh mắt về phía nơi mình rời đi . Một cảm giác hoang mang không biết là gì bỗng gợn lên trong lòng hắn .
….