Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Lâm Ngôn Trân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
Chúng ta ắt hẳn có duyên nghiệp từ kiếp trước.
U Lặc Hoài hạ lệnh treo thưởng vạn lượng hoàng kim cho ai lấy được thủ cấp thái tử Đại Chu.
Trăng mờ, gió lớn, bóng cây lay động tựa quỷ mị.
Vì sao nay Đại Chu lại trở thành mục tiêu đầu tiên của hắn?
Nhưng ngay khi thân thể ta dần bình phục, thời cuộc bỗng chốc xoay vần.
Trong cơn tuyệt vọng, ta thấy một tia hy vọng, lại càng không dám dừng bước!
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta mơ hồ thấy một bóng người vội vã chạy đến.
Làm sao nơi này lại có sói thảo nguyên?
Lần này, rốt cuộc không còn mũi tên nào chặn đường ta nữa.
"Vút!"
Danh vọng, quyền thế, phú quý, mọi thứ đối với hắn đều chẳng hề đáng kể.
Một con sói lớn lao tới chàng!
Từ xa, trong bóng tối, một đôi mắt đỏ ngầu đang dõi theo chúng ta.
Dưới ánh trăng mờ ảo, ta trông thấy rõ hình khắc trên thân tiễn,
Ta lắc đầu, nhưng cả người bỗng sững lại.
Ta không ngừng thay đổi lối đi, nhưng đi đến đâu, tên đều xuất hiện.
Hắn đang ở gần đây!
Chiến mã của hắn giẫm nát từng tấc đất.
Nhưng ngay khi vừa mở miệng, một ngụm m.á.u tươi đã trào ra.
Ngay cả Mệnh thư cũng ghi rằng, khi hắn thống nhất tứ hải, hắn sẽ dùng phương thức hòa hoãn để thu phục chư quốc, khiến các nước dần quy thuận Bắc Địch.
Là U Lặc Hoài.
Có đôi lúc, ta cảm thấy Vân Sinh dường như không thuộc về thế gian này.
Mệnh thư sẽ không cho phép ta mở miệng nói ra chân tướng, thứ chờ đợi ta chỉ có sỉ nhục vô tận cùng thống khổ triền miên.
"Mau chạy!"
Toàn thân ta dường như bị rút cạn sinh lực, không thể cử động.
Lại một lần nữa, Mệnh thư sai lệch.
Đại quân U Lặc Hoài áp sát biên cương.
Trên mệnh thư hiện rõ:
Từng mảng mây đen ùn ùn kéo tới, che lấp ánh mặt trời, rạch ngang bầu trời thành hai nửa, một bên u ám nặng nề, một bên vẫn rực rỡ ánh dương.
Thân thể ta phát run, trơ mắt nhìn dã thú hung tợn ngoạm lấy Vân Sinh, mùi m.á.u tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Một cơn hoảng loạn dâng lên trong lồng ngực, ta rút đoản đao ra, xông đến, hung hăng đ.â.m thẳng vào bụng sói.
Ta ngã quỵ xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không bao lâu sau, đại quân U Lặc Hoài thế như chẻ tre, áp sát hoàng thành.
Gai nhọn xé rách da thịt, m.á.u chảy rịn ra nhưng ta không dám dừng lại.
Con ngựa bỗng cất tiếng hí thảm thiết, hai chân trước dựng lên, hất ta ngã xuống đất.
Theo vận mệnh đã định, U Lặc Hoài lẽ ra sẽ lập Triệu Phỉ làm bù nhìn trên ngai vàng suốt mười năm.
Ta cảm nhận được, hắn đã đổi thay.
"Ba tháng sau, U Lặc Hoài công chiếm đô thành Đại Chu."
Tiếng thú dữ gầm gừ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Hắn nói rằng hắn là kẻ không quan trọng, không đáng để ta bận tâm.
Chương 17: Chương 17
Vân Sinh vội đỡ lấy ta, ân cần hỏi: "Tiểu thư có sao chăng?"
Tim ta như rơi xuống vực sâu.
Lưỡi đao của hắn không bỏ sót một sinh linh nào.
Là Vân Sinh.
Ta mở mắt nhìn đoàn người U Lặc Hoài như ảo ảnh dần tan vào ánh sáng.
Thế nhưng, hắn chỉ lặng lẽ đặt vào tay ta một viên kẹo hoa quế sau khi ta uống thuốc xong.
Một mũi tên bay vụt qua, ghim thẳng vào thân cây phía trước, cắm sâu mấy tấc.
Ta như con thú cùng đường trong cạm bẫy, hoảng loạn chạy trốn.
Định mệnh.
Vậy cớ gì hôm nay hắn lại nóng lòng muốn lấy mạng Vân Sinh đến thế?
Nhưng nay hắn bày binh bố trận với sát khí ngập trời, thẳng tay tàn sát kẻ địch không chút dung tình.
Chưa từng có ai đối đãi với ta như thế, lòng ta không khỏi rung động, lại một lần nữa hỏi về tiền kiếp của hắn.
Con sói rít lên đau đớn, lập tức quay ngoắt sang ta.
Ta cũng không thể cam tâm làm nô lệ của U Lặc Hoài.
Dường như có kẻ đang ngầm cảnh cáo, (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta định ẩn thân nơi thâm sơn cùng cốc, tạm nương náu trong ngôi cổ tự của vị lão tăng, chờ thời cơ rồi cải trang mà rời khỏi thành.
Vân Sinh ngày đêm không quản, tận tâm chăm sóc ta.
Gương mặt hắn đầy m/á/u, giọng nói khàn đặc, dùng chút hơi sức cuối cùng thốt ra:
Ranh giới kia, chính là…
Ta không thể để Vân Sinh c·h·ế·t.
Đại Chu từ lâu đã ngoài rực rỡ mà trong mục nát, trước thế công mãnh liệt của quân Bắc Địch, từng trận chiến đều bại lui thảm hại.
Khi đại quân U Lặc Hoài công phá cổng thành, chúng ta vội vàng chạy về phía hậu sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta cắn chặt môi, sâu thẳm nhìn chàng một cái, rồi quay người tiếp tục chạy.
Trên gương mặt Vân Sinh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, xen lẫn chút bi thương:
Rồi tin tức còn đáng sợ hơn truyền đến,
Lần phản kháng này khiến ta nguyên khí đại thương, nằm liệt giường suốt một mùa xuân hạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Biểu tượng điêu ưng của hoàng tộc Bắc Địch.
Ngươi không còn đường thoát.
"Vân Sinh, chàng có nguyện ý cùng ta trốn đi chăng?"
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, liều mạng chạy.
Nhưng chẳng bao lâu sau, một mũi tên nữa lại cắm xuống ngay trước mặt ta.
Không biết đã qua bao lâu, ta dần cạn kiệt sức lực, đôi chân gần như mất đi cảm giác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rừng sâu yên tĩnh đến mức dị thường, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình giữa bước chân vội vã.
Và rồi, ta chợt hiểu…
Ta tuyệt đối không thể rơi vào tay U Lặc Hoài.
Chưa kịp phản ứng, Vân Sinh đã đẩy ta sang một bên,
Ta đổi hướng, chạy về phía khác.
"Nơi nào có tiểu thư Vân Khê, nơi đó có Vân Sinh."
Ta vui sướng khôn xiết, định cất giọng gọi tên hắn.
Ngay khoảnh khắc răng nanh sắc nhọn sắp cắn lấy cổ họng ta, Vân Sinh đã kịp quấn chặt cánh tay quanh cổ nó, liều mạng ghì chặt.
Nỗi kinh hoàng bao trùm lên từng ngóc ngách của hoàng cung.
Nhưng rõ ràng, trước đó, Mệnh thư đã ghi rằng hắn sẽ chinh chiến mười năm, thôn tính vô số nước lân bang, cuối cùng mới đánh chiếm Đại Chu.
Chính bàn tay vô hình cầm bút kia không cho phép ta thoát khỏi vận mệnh của mình, như thể ta chỉ là con kiến hèn mọn bị đem ra đùa giỡn.
Phụ hãn hắn vốn hung bạo hiếu chiến, khi xưa người đời thường nói tiểu khả hãn nhân từ, sẽ là minh quân tương lai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.