Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Lâm Ngôn Trân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chương 18
Nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn nóng đến đáng sợ.
Bàn tay hắn vươn ra, nắm chặt cổ tay ta như gọng kìm sắt, lực mạnh đến mức tưởng chừng có thể bẻ gãy xương.
Đôi mắt đen kịt kia, chẳng còn tia sáng của những ngày rong ruổi nơi thảo nguyên, chỉ còn lại hận thù điên cuồng và sát khí lạnh lẽo thấu xương.
Hắn giương cung, kéo dây, mũi tên nhắm thẳng về phía ta.
Ta gắng gượng vịn tường, khó nhọc đứng dậy:
Tim ta dần trầm xuống, cho đến khi hoàn toàn nhìn rõ gương mặt kẻ ấy.
Chân ta trượt đi, cả người mất thăng bằng, nhưng một bàn tay rắn chắc đỡ lấy eo ta.
Ta khẽ run rẩy, thấp giọng:
Chỉ cách cái c.h.ế.t trong gang tấc, thân thể ta run rẩy không ngừng, cả người như nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta nhìn thấy trước mắt mình là một đôi giày da ngựa.
Tiếng gầm gừ vang lên.
Ta hét lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 18: Chương 18
Mùi m.á.u tanh trên người hắn nồng nặc, khiến ta không khỏi rùng mình.
Gương mặt hắn lạnh như sương, sát khí tràn ngập đáy mắt.
“Đủ rồi! Giả nhân giả nghĩa, ta sẽ không bao giờ bị ngươi lừa dối nữa.”
Đột nhiên, hắn hất tay ta ra, đứng dậy, xoay lưng về phía ta, giọng nói lạnh lẽo như băng:
Ta nhắm mắt lại.
“Thái tử phi, ngươi có biết… vì gặp được ngươi, ta đã g.i.ế.c bao nhiêu người không?”
Hắn không buông ra, trái lại còn siết chặt hơn, kéo ta sát lại gần, gần đến mức làn hơi thở ấm nóng của hắn phả lên da ta.
U Lặc Hoài.
Ta chưa kịp phản ứng, cả người đã bị hắn bế ngang lên, ném thẳng xuống giường.
Hắn khựng lại trong thoáng chốc, rồi lập tức nhíu mày, như thể đang cố đè nén điều gì đó.
Hắn thấp giọng cười:
“Bây giờ, ngươi không còn là Thái tử phi nữa.”
“Không phải thương hại… mà là quan tâm.”
Hắn chưa từng đối xử với ta như thế.
Cắn chặt răng, ta không dám bật ra tiếng r*n r* nào, chỉ có thể cố gắng cử động, muốn từ từ gượng dậy.
Ta nhìn thấy trên bờ vai trái của hắn có một vết thương sâu, m.á.u đỏ thấm ướt vạt áo. Nhưng hắn dường như không hề cảm nhận được đau đớn, chỉ có khoái ý báo thù và hận thù khắc nghiệt hiện rõ trên gương mặt.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
“Ngươi… ngươi bị thương rồi, phải băng bó lại…”
Ta đau đến rên khẽ, nhưng hắn vẫn chẳng hề nương tay.
Ta quay đầu nhìn, thấy con sói nọ ngã xuống đất. Nó quằn quại, há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, dường như vẫn còn muốn bò đến báo thù vết đ.â.m vừa rồi.
Ta chợt nhớ đến kết cục của chính mình:
Hắn từng bước ép sát, ta từng chút một lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào vách tường, không còn đường thoái lui...
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt xuống, dò xét từng đường nét trên gương mặt ta.
Chênh lệch sức mạnh quá lớn, ta chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta càng giãy giụa, hắn lại càng hưng phấn.
Tiếng ve kêu râm ran bốn bề khiến lòng ta có chút an yên. Có lẽ ta đã thoát khỏi tay U Lặc Hoài.
Ta không tự chủ được mà lùi lại, nhưng hắn lại nhìn xuống, phát hiện hành động đó của ta, ánh mắt liền trầm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn áp sát, một chân đè lên chân ta, một tay giữ chặt cổ tay ta, khiến ta không thể động đậy.
“Nếu Thái tử phi thật lòng quan tâm ta, chi bằng… dùng hành động để chứng minh?”
"Đã lâu không gặp, Tô Vân Khê."
Hắn bước tới gần, ta bất giác lùi lại, nhưng chân vừa động liền đau nhói.
“Ngươi quan tâm ta?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta là Thái tử phi của Chu triều! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Hắn đứng đó, sắc mặt lạnh băng, đôi mắt u tối chẳng chút gợn sóng. Trên gương mặt hắn còn vương vãi những vệt m.á.u không biết của ai.
Hắn nheo mắt, giọng nói trầm xuống, tựa như độc xà vờn quanh:
“Vậy ngươi là gì? Ngươi thương hại ta, đứa con của một nô lệ sao?”
"Bị U Lặc Hoài b.ắ.n xuyên tim mà c·h·ế·t."
Cuối cùng, hắn nhấc bổng ta lên, vác lên vai rồi ném thẳng lên lưng ngựa.
Ta hoảng loạn ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị hắn đẩy ngã xuống lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bàn tay lạnh lẽo của hắn siết chặt cằm ta, buộc ta phải ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt u ám sâu không thấy đáy.
Mái tóc ta xõa tung.
Bất chợt, chân ta sẩy một bước, cả thân mình lăn xuống con dốc.
Ta rơi mạnh xuống đất, nằm sấp, đau đến tận xương tủy.
Nhưng cơn đau không ập đến.
“Vậy ngày đó, ai là kẻ đã b.ắ.n một mũi tên xuyên qua n.g.ự.c ta?”
Hắn cười khẩy, quay lại, đôi mắt tràn đầy giễu cợt:
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng v**t v* gò má ta, sau đó vươn tay lên rút đi cây trâm ngọc trên đầu ta — món trang sức tượng trưng cho thân phận Thái tử phi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cõi lòng ta vừa buông xuống lại lần nữa thắt chặt.
Hắn cười.
Toàn thân ta run lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên trên.
Ta bị hắn giam vào một căn phòng chẳng khác nào lồng sắt.
Hắn nhìn ta một lát, rồi ném cây trâm xuống đất, thản nhiên nói:
Một cảm giác nguy hiểm lan tràn khắp cơ thể.
Hắn quỳ một gối xuống, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy ta, tựa như nuốt chửng mọi ánh sáng.
U Lặc Hoài quỳ một gối xuống, cúi người, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu ta.
Mũi tên ấy không ghim vào ta, mà chỉ lướt qua, lao về phía sau.
Ngã ngồi dưới nền đất lạnh, ta cúi đầu, váy áo bê bết máu, trên mặt không rõ là nước mắt hay mồ hôi.
Ta lạ lẫm nhìn hắn, như thể đang đối diện với một con người hoàn toàn khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.