Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Mục Ninh Tuyết nụ hôn đầu, vấn đạo phong sóng ngầm cuồn cuộn !
"Huynh có muốn thử không ? những gì mà huynh mà vừa nói ấy ?"
"Đại sư huynh ! huynh đến tìm ta có việc gì không ? hay huynh có gì muốn đưa cho ta sao ?"
Trần Dạ vừa nhẹ giọng giải thích, vừa ôn nhu xoa đầu Mục Ninh Tuyết.
Mà Mục Ninh Tuyết nghe hắn áy náy xin lỗi, liền tỏ ra ủy khuất mà ôm chặt lấy hắn, bỗng nàng ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn hắn nói.
"Sư huynh, huynh có thể nhắm mắt lại một chút không ?"
"Đại sư huynh quả thật có chút đơn thuần và ngây thơ rồi, chỉ cần một chút diễn kỹ liền có thể dễ dàng, chiếm được sự quan tâm của huynh ấy."
"Nếu huynh không muốn thì ngô !"
Bởi vì trong lúc hắn đối đầu với linh kiếm phong chủ, hệ thống thông báo tu vi của nàng, đã đột phá đến linh hải cảnh đỉnh phong, điều này cũng góp phần trợ giúp rất lớn cho hắn.
Mà nàng nghe hắn giải thích, là do quan tâm đến mình nên mới làm thế, liền cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng nở nụ cười vui vẻ, nhiệt độ trong phòng cũng theo cảm xúc của nàng, mà trở lại bình thường.
Nghĩ đến đây hắn liền cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh hết sức có thể mà giải thích.
Chương 12: Mục Ninh Tuyết nụ hôn đầu, vấn đạo phong sóng ngầm cuồn cuộn !
Mà Mục Ninh Tuyết nghe thấy những lời bình phẩm của hắn, liền xấu hổ vùi đầu vào lòng hắn mà cọ cọ, mà động tác của nàng cũng làm Trần Dạ chợt hồi thần trở lại.
"Được ! chúng ta cạnh tranh công bằng, để xem cuối cùng đại sư huynh sẽ chọn ai !" Hai người kia đồng thời truyền âm đáp lại.
"Hừ ! không biết xấu hổ tiểu nha đầu, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, để quyến rũ sư huynh." Phượng Thanh Ca tức giận nói.
Còn không đợi nàng nói tiếp, thì đã bị Trần Dạ ôm chầm lấy vào lòng.
Hai người cứ ôm hôn như thế đến vài phút sau, thì mới chịu tách môi nhau ra, một sợi chỉ bạc liền xuất hiện giữa hai người, giống như minh chứng cho những gì cả hai vừa làm.
"Có chút ôn nhu, lại có chút mạnh bạo, đại sư huynh thật biết cách dày vò người khác nha~"
Liễu Thiên Tuyết đôi mắt loé qua một tia linh quang, nàng mỉm cười đắc ý nói.
Mà tu vi của nàng đã đến linh hải cảnh đỉnh phong, hắn thấy cũng đã đến lúc, nên đưa mấy môn công pháp mà hắn sáng tạo cho nàng, còn tại sao hắn không đưa công pháp cho Phượng Thanh Ca trước ?
Lúc hắn định gõ cửa, thì cửa phòng đột nhiên được mở ra, bên trong vang lên tiếng nói có chút u oán của Mục Ninh Tuyết.
"Ta thấy huynh rất quan tâm đến tứ sư muội, sau đó huynh cũng để tâm hơn đến nhị sư tỷ, nhưng huynh lại chưa quan tâm và để ý đến ta."
Sau khi trở về vấn đạo phong, Trần Dạ liền đưa Phượng Thanh Ca về phòng của nàng nghỉ ngơi, còn hắn thì quay đầu đi tìm Mục Ninh Tuyết.
Mà đối mặt sự tức giận và khiêu khích của hai người kia, nàng chỉ cười nhạt một tiếng, rồi sử dụng truyền âm phản hồi.
Mà Trần Dạ lúc này cũng cảm thấy rõ ràng, sự bất thường của nàng, trong đầu hắn liền có vô số suy nghĩ chạy qua.
Mục Ninh Tuyết hai má ửng hồng, mà rúc đầu vào sâu trong lòng hắn, rồi e thẹn nói.
Mà đối với những điều này, nhân vật chính trong cuộc tranh đoạt của các nàng, Trần Dạ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn đang định mở miệng giải thích, thì bỗng nàng ngẩng đầu lên, để lộ ra tuyệt mỹ dung nhan đang ửng đỏ vì xấu hổ, mà nhìn hắn e thẹn nói nhỏ.
"Ừm, rất thơm, còn có chút ngọt, cũng rất mềm mại, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn thử một chút."
Mà Mục Ninh Tuyết thấy hắn đột nhiên bất động, biểu cảm liền có chút mất mác, nàng cúi đầu xuống nói.
"Khụ khụ, ta cảm nhận được tu vi của muội, đã đột phá đến linh hải đỉnh phong, nên đến đưa cho muội vài bộ công pháp tu luyện."
"Ha~ nhiều lời vô ích, chúng ta cạnh tranh công bằng, mỗi người đều dựa vào thủ đoạn của mình, mà tranh đoạt đại sư huynh đi."
"Đại sư huynh, đây là nụ hôn đầu của ta."
Không đợi Trần Dạ giải thích xong, thì đã bị Mục Ninh Tuyết chen ngang vào hỏi, với giọng nói lạnh nhạt, nhiệt độ trong căn phòng cũng đột ngột trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
Sau hơn vài phút dày vò đôi môi của nàng, hắn mới có chút luyến tiếc không nỡ, mà tách ra khỏi môi của nàng, để lộ ra đôi môi vừa bị hắn cắn, và dày vò đến mức có chút sưng tấy lên kia.
Bởi vì phòng của các nàng đều ở cạnh phòng của hắn, nên hắn cũng không đi bao xa, thì đã đến trước cửa phòng của Mục Ninh Tuyết.
"Tam sư muội có chút đắc ý quá rồi, đừng quên nếu tính ra thì, nụ hôn đầu của sư huynh, hẳn là thuộc về ta nha~" Cơ Thu Nhã có chút khiêu khích nói.
Hắn giật mình mở mắt ra thì thấy, Mục Ninh Tuyết đang nhón chân lên hôn môi hắn, lúc này đầu óc hắn liền trở nên trống rỗng, hắn cảm thấy bản thân như thể đang mơ, hết thảy mọi thứ trước mắt đều có chút không chân thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Dạ nghe thấy giọng nói đầy u oán của nàng, cũng cảm nhận được bầu không khí đang dần trở nên lạnh lẽo hơn, theo đúng nghĩa đen của nó.
Vấn đạo phong chi đỉnh, trong động phủ của Liễu Thiên Tuyết.
Trần Dạ vừa rời đi không lâu, Mục Ninh Tuyết liền bày ra biểu cảm thất vọng, nàng liền tặc lưỡi cảm thán.
"Những môn công pháp này đều là do ta sáng tạo và tu luyện, vừa hay nó rất thích hợp cho giai đoạn tu luyện hiện tại của muội."
"Đại sư huynh mời vào trong."
"Chậc ! không nghĩ đại sư huynh còn có một mặt như thế."
Là vì hắn thấy nàng mới vừa luyện hoá một thanh chí tôn linh kiếm, và lĩnh ngộ một môn chí tôn kiếm pháp xong, tinh thần hẳn là rất mệt mỏi, hiện tại nên để nàng nghỉ ngơi thoải mái, rồi ngày mai đưa cho nàng cũng không muộn.
Mà ánh mắt và biểu cảm của nàng hiện tại, cũng làm cho Trần Dạ bị nhìn đến mức, cảm thấy có chút bối rối, hắn đang cố gắng hồi tưởng lại, mình đã làm gì chọc giận sư muội rồi.
Tuy hắn vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa rồi có chút không chân thật, nhưng sợi chỉ bạc vừa nãy đã nhắc nhở hắn rằng, mọi thứ vừa diễn ra đều là thật.
Mà rất nhanh liền có hai tín hiệu truyền âm, đáp lại lời khiêu khích của nàng.
"Còn tại sao ta lại không đưa cho muội ngay, là vì ta cảm thấy lúc đó muội đang chuẩn bị đột phá tu vi, nên mới không muốn làm phiền muội."
Sau khi bước vào trong, hắn liền đối mặt với ánh mắt đầy u oán, và biểu cảm đầy ấm ức của Mục Ninh Tuyết, một bộ dáng như thể nàng vừa bị khi dễ đồng dạng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sau khi huynh đưa công pháp cho nhị sư tỷ xong, rồi quay người đi mất, ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta không biết mình có làm gì khiến huynh giận hay phản cảm không ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến giờ phút này, cả ba người các nàng đều ăn ý, đạt thành một cái hiệp nghị, quyết định cạnh tranh công bằng với nhau, sóng ngầm trên đỉnh vấn đạo phong cũng bắt đầu có dấu hiệu tuôn trào.
Trần Dạ nghe nàng nói thế, cũng có chút khó hiểu, nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại theo ý nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm đây cũng là nụ hôn đầu của ta." Trần Dạ có chút thất thần nói.
"Ta cứ nghĩ là huynh không cần ta, nên mới quan tâm bảo vệ cho nhị sư tỷ và tứ sư muội, mà không quan tâm đến ta."
Lúc này Trần Dạ thấy thế, trong lòng cũng có chút áy náy, nhưng rất nhanh cảm giác áy náy của hắn, liền bị khung cảnh kiều diễm ướt át, mà Mục Ninh Tuyết bày ra hiện tại, làm cho tan biến không còn chút gì.
"Còn về phần cạnh tranh công bằng sao ? đó là hiệp ước của các ngươi, không liên quan tới ta nha~"
Hắn liền vội ho khan hai tiếng, rồi vừa lấy công pháp đã chuẩn bị trước ra đưa cho nàng, vừa ôn nhu nói.
Trần Dạ nghe nàng nói thế, cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhanh chân bước vào trong phòng.
Khác với lần trước, lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo, cũng cảm nhận rõ ràng hơn, xúc cảm mềm mại và ướt át từ đôi môi nhỏ của Mục Ninh Tuyết.
"Nên ta mới đem vài bộ công pháp mà ta sáng tạo cho muội ấy tu luyện, bởi vì ta cảm thấy mấy bộ công pháp này, rất thích hợp cho các muội ở giai đoạn tu luyện hiện tại."
Giờ phút này nàng ngồi vắt chéo chân trên ghế, mà mỉm cười vui vẻ.
Còn không đợi nàng nói hết lời, thì đã bị Trần Dạ dùng tay nâng cằm nàng lên, mà tấn công tới đôi môi hồng hào, mộng nước của nàng.
"Tam sư muội tức giận vì ta đem công pháp cho nhị sư muội xong, rồi bỏ đi mà không đến đưa cho nàng ?"
Mục Ninh Tuyết bày ra biểu cảm có chút đê mê, mà liếm khoé môi của mình, bây giờ đây, hình tượng yếu đuối, và đáng thương của nàng vừa nãy, đã bị nàng ném đi mười vạn tám ngàn dặm.
Mà Mục Ninh Tuyết cũng bị một chiêu phản thủ thành công, của hắn đánh cho có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng lại, quyết không chịu thua kém, mà đáp trả lại hắn.
"Như này, thì tính là chúng ta đều đứng một vị trí rồi nhỉ, sư tỷ, sư muội ?"
"Thế nên trong cuộc chiến, tranh sủng và chiếm đoạt đại sư huynh này, đành phải xem thủ đoạn và diễn kỹ của ai cao minh hơn rồi, sư tỷ, sư muội à~"
Trần Dạ vô thức nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình.
Giọng nói của nàng đầy vẻ u oán, như thể một oán phụ vừa bị phu quân bỏ rơi, mà đi sủng hạnh một nữ nhân khác trước mắt mình vậy.
Một cổ d·ụ·c hoả mảnh liệt, đột nhiên bùng lên dữ dội từ đan điền của hắn, nhưng rất nhanh liền bị kiềm chế lại, sau đó hắn cũng vội dùng truyền âm, giảng giải cách tu luyện công pháp cho nàng, rồi nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.
Hắn liền theo bản năng mà cạy mở đôi môi mềm mại của nàng, sau đó hắn liền triển khai thế công mảnh liệt, biến từ bị động thành thế chủ động.
Trong lúc hắn đang cố gắng hồi tưởng lại, thì tiếng nói của Mục Ninh Tuyết liền cất lên, phá vỡ sự im lặng hiện tại.
Nói đến đây, nàng liền rơi nước mắt ấm ức, mà nghẹn ngào nói tiếp.
"Tại sao, sau khi đưa chúng cho nhị sư tỷ xong, huynh không đến đưa cho ta ngay ?"
Nghĩ đến đây hắn liền bất giác nhớ lại, những xúc cảm mềm mại và ướt át kia, liền không nhịn được nuốt nước miếng một cái, rồi liếm nhẹ khoé môi.
"Mà sao huynh chỉ quan tâm đến hai người kia, mà không để ý đến ta ? ta rất lo lắng huynh sẽ không cần ta, ta..."
Nói đến đây, nàng cũng liền nhớ tới cảm giác bị Trần Dạ dày vò vừa nãy, mà vô thức dùng tay chạm lên đôi môi, có chút sưng tấy của mình mà nói.
"Là ta đã làm muội lo lắng rồi, cho ta xin lỗi nhé." Giọng hắn mang theo chút áy náy nói.
Lúc này đầu óc vừa thanh tỉnh của Trần Dạ, lại bỗng chốc bị đứng máy, tuy có chút kinh ngạc vì những gì mà bản thân vừa nghe được, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi hắn vừa nhắm mắt lại, hắn liền cảm nhận được xúc cảm mềm mại, còn có chút ướt át chạm vào môi mình.
"Bởi vì ta cảm tu vi của muội ấy có vẻ trì trệ, nên ta mới đến hỏi thăm muội ấy, sau đó muội ấy nói muốn tích lũy lực lượng đột phá kết đan cảnh cực hạn."
Mục Ninh Tuyết vừa hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được hắn xoa đầu, vừa tỏ ra vẻ ấm ức nói.
"Nhưng mà đáng tiếc, đại sư huynh của các ngươi đối với ta, là tình thế bất đắc dĩ, không thể nhường mà cũng chẳng muốn nhường."
"Cạnh tranh công bằng sao ? không nghĩ tới sẽ có một ngày, ta phải đi tranh giành nam nhân với đồ đệ của mình."
Mục Ninh Tuyết cười hài lòng, có chút đắc ý nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.