Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30 Sở Phàm khiêu chiến Lâm Tuyệt (1).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30 Sở Phàm khiêu chiến Lâm Tuyệt (1).


“Ai chọc giận đến muội sao?”

“Sợ cái gì! Đúng vậy a! Bọn ta đều muốn cười nhạo ngươi thì thế nào? Ngươi có gan làm gì được bọn ta?” Tên đệ tử nội môn hùng hùng hổ hổ nói.

Lâm Tuyệt cùng nàng trò chuyện đôi ba câu, Trần Tịnh Y cũng rất hiểu chuyện, không có làm phiền Lâm Tuyệt quá lâu, nàng cùng Lâm Tuyệt giảng giải kế hoạch thay đổi Vô Danh phong, cần thêm cái gì hay không?

Có người nói Lâm Tuyệt trầm mê nữ sắc, có người nói Lâm Tuyệt hèn nhát núp sau váy nữ nhân.

Nói xong câu đó, Hạ Ngưng Tuyết rạng rỡ rời đi, trở về đông phủ của mình tiến hành khổ luyện.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận vô cùng ủy khuất của Hạ Ngưng Tuyết, Lâm Tuyệt hơi nhíu mày, tiến đến xoa đầu của nàng, ôn nhu nói:

“Sư Huynh? Sư muội có việc cầu kiến a.”

“Ồ! Tại sao ngươi biết ta mới bị lé mà không phải là lé lâu năm?” Lâm Tuyệt trêu chọc hỏi lại.

Đám đệ tử xung quanh giật nãy mình, không hiểu chuyện gì xảy ra liền đã thấy đám người này ngã lăn ư hử rồi.

“Khổ thân! Sư tôn thì hay xì hơi, đệ tử lại bị lé, nghiệp chướng a.”

“Ta đưa chiến thư, ngươi không dám ứng chiến, liền ở đây ra tay với đám đệ tử này, ngươi không cảm thấy quá đáng sao?” Sở Phàm ngự kiếm đứng ở trên cao, lạnh lùng nhìn xuống Lâm Tuyệt, mở miệng nói.

Hùa theo đám đông, lúc này đám đệ tử không hề kiêng kị thân phận của Lâm Tuyệt, mở miệng chế nhạo nói:

Lâm Tuyệt nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng cũng là đậu đen rau muống.

“Ngươi mới bị lé, cả nhà ngươi mới bị lé a.” Sở Phàm mở miệng chửi lấy.

Rời đi Vô Danh phong, Lâm Tuyệt một đường đi đến Công Hội Các.

“Cho nên đến bây giờ muội vẫn là trúc cơ sơ kỳ a.” Lâm Tuyệt nhìn nàng bật cười nói.

Hạ Ngưng Tuyết không nói gì chỉ là lè lưỡi.

Bên trong có rất nhiều loại binh khí cùng pháp khí, Lâm Tuyệt cũng chẳng thèm quan tâm giá cả hay hình thù, liền chọn lấy 1 thanh pháp kiếm, giáp y cùng với một loại pháp khí phi hành. ( Thương Lan Đại lục đẳng cấp phân chia binh khí, pháp khí, pháp bảo...)

“Ngươi là bị lé sao?” Lâm Tuyệt sờ sờ đầu hỏi.

Lâm Tuyệt cũng chẳng buồn quan tâm đến đám này, chuẩn bị rời đi.

Phong chủ Ngự Kiếm phong Mạc Vũ Hà cũng nhìn thấy được kiếm đạo tuyệt luân của Sở Phàm, muốn c·ướp đoạt hắn từ trong tay của Lưu Sùng.

Con mẹ nó chứ!

Chiến thư cũng đã được đưa ra gần nữa năm, lúc ấy Lâm Tuyệt đang trong gian đoạn bế quan, hoàn toàn không để ý đến.

Hạ Ngưng Tuyết cùng đám đệ tử Vô Danh phong sau khi biết chuyện cũng là vô cùng căm phẫn, muốn thay mặt Lâm Tuyệt giáo huấn bọn hắn, thì lại càng nhận về những lời chỉ trích.

“Chưa a! Muội thời gian qua chỉ lo tu luyện Vạn Kiếm Đoạn Trường Hà, còn lại thời gian đều đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên...cho nên...” Hạ Ngưng Tuyết ấp úng nói.

“Ngươi cũng đừng nói như vậy, không khéo hắn khóc lóc bây giờ.”

Sau khi đã mua xong, Lâm tuyệt rời đi Pháp Khí Các.

Lâm Tuyệt liếc mắt nhìn qua, số lượng đệ tử hơn 100 người, trong đó có gần 50 người là đứng ra chỉ trích hắn, số còn lại đều là trầm mặt, không nói gì, có lẽ là tới tham gia náo nhiệt mà thôi.

Sau khi Trần Tịnh Y rời đi, Lâm Tuyệt trong lòng thầm nghĩ, cũng nên trang bị cho Trần Tịnh Y vài món pháp khí phòng thân, dù sao cô nàng này cũng hay đi ra ngoài thu thập thảo dược, nhở may xảy ra chuyện thì thế nào?

Nhìn thấy phía trước đám đệ tử không kiên kỵ gì chế nhạo hắn, Lâm Tuyệt lúc này lạnh lùng mở miệng nói: “Bọn hắn nói ta như vậy, còn các ngươi thì sao?”

Lâm Tuyệt dùng hai tay véo véo khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó nghiêm túc nói: “Ta bây giờ đã kim đan viên mãn rồi! Muội nghĩ ta chấp nhặc với bọn hắn sao? Nếu muội không cố gắng tu luyện, đợi đến lúc ta phi thăng lên tiên giới, đến lúc đó muội muốn gặp ta là không thể nào a.”

Có hắn đứng ra, đám đệ tử lúc nãy bị hù sợ cũng lấy lại tinh thần, đồng loạt hưởng ứng.

Hắn cũng là âm thầm thề lấy, sẽ không cùng tên hỗn đản này bắt chuyện.

Hắn muốn chứng minh cho toàn tông môn trên dưới biết, hắn mới chính là tuyệt thế thiên kiêu, Lâm Tuyệt chẳng qua chỉ là có một bộ tốt túi da mà thôi.

Nhìn thấy Vô Danh phong đang dần đổi mới, Lâm Tuyệt liền nở nụ cười, hắn bây giờ rất hài lòng Vô Danh phong hiện tại a.

Nói ngươi vài câu, ngươi liền đoạn người ta gốc rễ a.

Lâm Tuyệt nhếch miệng trả về một câu: “Bọn hắn nam nhân không muốn, lại muốn làm nữ nhân, ta liền ưng thuận giúp bọn hắn chặt đứt gốc rễ a, không cần phải cảm tạ ta làm gì, ta làm việc này cũng xuất phát từ thiện tâm mà thôi.”

Lúc này bên ngoài có rất là nhiều đệ tử vây quanh lấy hắn, không ngừng chỉ trỏ thẳng mặt.

Ra khỏi động phủ, Lâm Tuyệt liền ngước nhìn bầu trời, thực hiện vài động tác thể d·ụ·c thư giãn gân cốt, sau đó thả ra thần thức quan sát toàn cảnh Vô Danh phong.

Điều đó khiến Hạ Ngưng Tuyết phẫn uất không thôi.

Nghe vậy, đám đệ tử hít một ngụm khí lạnh, tê cả da đầu.

“Muội sắp kim đan sao?” Lâm Tuyệt không quan tâm đến chuyện đó mà nhìn nàng hỏi.

Xác định được đối tượng cần ra tay, Lâm Tuyệt không nói hai lời, lấy tốc độ cực nhanh rút kiếm ra, kiếm ảnh lóe lên, gần 50 tên đệ tử thi nhau ngã lăn dưới đất, ôm lấy đũng quần toàn là máu, không ngừng khóc lóc rên la.

Giới thiệu cái tên thôi mà cũng muốn tỏ ra Cool Ngầu như vậy sao?

Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Tuyệt từ bên trong tu luyện tĩnh dậy, chậm chạp mở mắt, thở ra một ngụm chọc khí, sau đó cửa động phủ tự động mở ra, Hạ Ngưng Tuyết thấy vậy liền đi vào.

“Gạt muội làm gì? Muội cũng nhanh chóng về động phủ tu luyện đi, hạn chế đi ra ngoài làm nhiệm vụ a, chuyện ta đột phá kim đan viên mãn, muội cũng không nên tiết lộ ra, sư huynh đây thích giả heo ăn thịt hổ.” Lâm Tuyệt mĩm cười nói.

“Hừ! Ngươi ngoài miệng mồm lanh lợi ra thì còn gì khác?” Sở Phàm khinh bỉ nói.

Còn nữa, lúc nói chuyện thì cũng nên nhìn vào ta a.

“Ngọa tào! Ngươi tốt nhất liền ngậm mồm lại a, ta van ngươi.” Lâm Tuyệt chưa kịp nói xong thì bị Sở Phàm đưa tay ra làm thủ thế dấu x. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chuyện gì xảy ra? Các ngươi bị làm sao vây?”

Con mẹ nó! Cái này cũng quá ác đi!

“Tưởng thế nào? Hóa ra cũng chịu chui ra hang a, ta còn tưởng hắn trốn cả đời trong động phủ không dám nhìn người chứ?”

“Huynh đã kim đan viên mãn rồi?” Hạ Ngưng Tuyết không dám tin, trừng mắt nói.

Sở Phàm cũng không có rời đi Vô Cực phong, mở miệng từ chối Mạc Vũ Hà.

Cảnh đẹp, người đẹp thì tâm tình mới thoải mái a.

“Ngươi là ai? Tại sao ta phải cùng ngươi quyết đấu?” Lâm Tuyệt khinh thường nói.

Hạ Ngưng Tuyết thấy vậy khó chịu nói: “Huynh còn cười được? Bên ngoài đám xấu xa kia tung tin vô cùng ác tâm a.”

Hạ Ngưng Tuyết không nói hai lời, tiến đến ôm chặt lấy Lâm Tuyệt, sau đó nói rõ nguyên cớ đằng sau.

“Ân!” Hạ Ngưng Tuyết nhu thuận gật đầu, sau đó nói: “Sư huynh yên tâm! Ta rất nhanh liền đột phá kim đan.”

“Đúng vậy! Loại ăn bám phụ nữ như hắn mà cũng xứng làm chân truyền đệ tử sao? Ta cảm thấy xấu hổ thay cho hắn a.”

Trong tông môn lúc này liền chia ra hai thế lực, nam đệ tử liền ủng hộ Sở Phàm, nữ đệ tử đương nhiên ủng hộ Lâm Tuyệt.

Hắn lúc này đi đến Pháp Khí Các.

Có người còn nói, Lâm Tuyệt hèn nhát như vậy không xứng làm người kế vị sau này của Vô Danh phong, yêu cầu Lâm Tuyệt tự động thoái vị.

Trên đường đi, Lâm Tuyệt thu hút rất nhiều ánh nhìn cùng lời bàn tán xì xào.

Đám đệ tử lúc này ai cũng không dám thở mạnh, cúi thấp đầu xuống, cố gắng làm cho mình cảm giác như không tồn tại.

Tên tuổi của Sở Phàm như diều gặp gió, được toàn tông đệ tử chú ý.

Nhìn thấy người đến là Sở Phàm, đám đệ tử bị Lâm Tuyệt cắt đứt tuệ căn kia liền khóc lóc gào gọi: “Mong Sở sư huynh làm chủ cho bọn ta a, tên Lâm Tuyệt này tiểu nhân bỉ ỏi, không nói hai lời liền ra tay cắt của bọn ta a.”

Lưu Sùng cũng nhờ vậy mà lấy về rất nhiều mặt mũi.

Đối với cái này, Lâm Tuyệt hoàn toàn giao cho nàng xử lý, cũng không quên dặn dò nàng chuyên tâm tu luyện.

Sở Phàm lúc này cũng là một trận tâm đâm a, tên hỗn đản này quả thật có mọi thứ a, đặc biệt là nữ nhân, có hắn ở đây nữ đệ tử trong tông môn đều không thèm để ý đến hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi...ngươi...” Sở Phàm bị Lâm Tuyệt làm cho tức giận không nói lên lời.

Sau trận đại chiến diễn ra ở Nam Hoàng bí cảnh.

“Ha ha...”

Đợi mãi nữa năm vẫn chưa thấy hồi âm, toàn tông trên dưới đều lưu truyền nói Lâm Tuyệt chỉ có tiếng mà không có miếng, rất nhiều tiếng cười nhạo báng chỉ trích Lâm Tuyệt.

Cuối cùng quyết định đi đến động phủ thông báo cho Lâm Tuyệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Tuyệt nhíu chặt lông mày, hắn mặc dù không quan tâm chuyện đời thị phi, nhưng nếu có ai dám ở trước mặt hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn tuyệt không tha thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyện này ấy vậy mà dấy lên trận sóng lớn, không thể làm gì hơn, Sở Phàm lần này đưa ra thư quyết chiến với Lâm Tuyệt.

Lâm Tuyệt nghe vậy liền xòe tay ra đếm: “Nữ nhân nè, thân phận nè, dung mạo nè, tài nguyên nè, có sơn phong riêng nè,à còn có cả...”

Nếu có chỉ có thể giải quyết bằng nấm đấm a.

Đưa đi Hạ Ngưng Tuyết, thì không bao lâu Trần Tịnh Y cũng mò đến.

Bị Lâm Tuyệt nhìn chằm chằm, đám đệ tử ở phía trước không hiểu sao rùng mình một cái, cúi thấp đầu xuống.

Chương 30 Sở Phàm khiêu chiến Lâm Tuyệt (1).

Lâm Tuyệt nghe vậy hoàn toàn không tức giận, mà còn bật cười.

Bị hỏi vậy, Sở Phàm khóe miệng co giật, vừa định trả lời thì Lâm Tuyệt nói tiếp.

Lâm Tuyệt cũng không nghe rõ bọn hắn nói cái gì, cũng chẳng buồn quan tâm.

Cũng chính vì vậy mà hai phong diễn ra t·ranh c·hấp quyết liệt.

“Coi chừng tức giận lại xì hơi giống sư tôn của ngươi thì không tốt lắm đâu, mùi thúi lắm a.” Lâm Tuyệt ghét bỏ dùng tay che lấy mũi và miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30 Sở Phàm khiêu chiến Lâm Tuyệt (1).