Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41 Lâm Tuyệt đột phá nguyên anh hậu kỳ, lần đầu tiên tung hết sức mạnh.
Ngô Ứng Thiên lúc này đã bị một màn này làm cho run lẩy bẩy, thần hồn muốn chạy trốn nhưng thể xác lại hoàn toàn bất động.
Chương 41 Lâm Tuyệt đột phá nguyên anh hậu kỳ, lần đầu tiên tung hết sức mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hệ thống! Quán thâu 40 năm tu vi tu luyện kim linh căn.”
Hắn bây giờ hoàn toàn có lòng tin miểu sát Ngô Ứng Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi người mang Tuyệt Phẩm pháp khí phòng ngự, thân pháp lại quỷ dị khó dò, ta đương nhiên phải đề phòng, dù sao ta cũng chẳng nhìn thấu tu vi của ngươi.”
Lâm Tuyệt cũng không quan tâm thương thế, dù sao cũng không nặng bao nhiêu, đưa tay ra quẹt lấy miệng máu, câu thông lấy hệ thống.
Ta học không giỏi toán a.
Ngô Ứng Thiên liền thể xác lẫn linh hồn đều bị kiếm ảnh giảo sát thành tro bụi, không hề có một tia phản ứng, kể cả tuyệt phẩm pháp khí hộ thể cùng hóa thành hư vô.
Muốn đối phó dạng này cao thủ, dùng mưu vẫn chưa đủ, quan trọng nhất vẫn là cần đến thực lực.
Mang theo Tuyệt phẩm pháp bảo bên người nếu như bị lộ ra, đảm bảo lập tức có tu sĩ độ kiếp kỳ hay thậm chí đại thừa kỳ đến nhà hắn để hỏi thăm a.
Linh khí không ngừng thôi động bên trong thể nội của Lâm Tuyệt, đan điền của hắn không ngừng hấp thụ vộ tận linh khi do hệ thống cung cấp, từng vòng xoáy điên cuồng không ngừng bạo khởi.
Ai thấy dỡ thì có thể ném cho tác vài cục gạch để xây nhà cũng được.
Một âm thanh thanh thúy đinh tai nhức óc vang lên, Lâm Tuyệt cũng là nhíu mày, lui ra một khoảng cách nhìn lấy.
Hắn không hiểu sao lại nhớ về viễn cảnh hơn 400 năm trước, lúc mà hắn cứ ngỡ thành công đánh chiếm thiên hạ thì bị Vương Tiêu Dao hoành không xuất thế đánh cho xuýt thì tàn phế.
Linh lực mà hắn tản phát ra vô cùng khủng bố, Ngô Ứng Thiền giờ phút này có chút hoảng. (đọc tại Qidian-VP.com)
P/S: Tác không giỏi trong việc miêu tả cảnh đánh nhau, với lại tu luyện miểu sát như vậy mới thú vị chứ, đợi bút lực tác tốt hơn rồi sẽ cho main gặp phải đối thủ ngang tài cân sức, đến lúc đó viết cảnh đánh nhau kéo dài vài chương luôn. :v
Dù sao cô nàng này rất có thể vì tông môn mà hy sinh thân mình.
Ngô Ứng Thiên thật khóc không ra nước mắt.
Từ một luồn kiếm ảnh, liền sinh sôi thành hai, từ hai thành 4, cho đến vô hạn kiếm ảnh che lấp bầu trời.
“Đi!” Lâm Tuyệt quát to một tiếng.
Ngô Ứng Thiên cũng cảm nhận được trên người Lâm Tuyệt có sát ý lưu chuyển, hắn liền trước tiên ra tay, sử dụng tuyệt học mạnh nhất Hoắc Trảo Ma Vụ.
Tia thần niệm mà Thiết Diện đạo nhân lưu lại cũng là bị kiếm ảnh chém tan biến.
“Ngọa tào! Đùa ta chắc? Cái này là pháp bảo đi? Con mẹ nó! Huynh đệ, có gì từ từ nói a.” Ngô Ứng Thiên lúc này thật sự sợ.
Một t·iếng n·ổ cực lớn vang lên.
Đinh!
Lâm Tuyệt nghe vậy cũng không có giật mình bao nhiêu, hắn cảm thấy cũng đúng, hắn đời trước đọc vô vàn sách vở, cũng chỉ là một kẻ khôn lỏi đối nhân xử thế mà thôi, muốn qua mặt đám lão già tu luyện mấy ngàn năm này, thật đúng là mộng tưởng.
Nếu như lại thêm một tôn hóa thần kỳ, Lam Hoàng Thiên tông liệu có trụ nổi?
Thông qua nhãn thuật, Lâm Tuyệt có thể hoàn toàn biết rõ trên người Ngô Ứng Thiên trang bị đồ vật gì, sau khi xác nhận Tuyệt Phẩm pháp khí mức độ phòng ngự, hắn liền có chút an tâm về vấn đề của Hạ Ngưng Tuyết và Trần Tịnh Y, chỉ còn lại có Thường Nguyệt tiên tử là khiến Lâm Tuyết bất an lo lắng thôi.
Hư không lúc này giống như muốn bị xé mở một dạng, từ hư vô tạo thành một cái trảo thủ đen xì to lớn vồ tới Lâm Tuyệt, tốc độ nhanh đến mức hư không đều muốn sai lệch đi.
Hiện tại hắn lại tưởng tượng đánh trọng thương Lâm Tuyệt, thì đối phương không hiểu thấu đột phá nguyên anh hậu kỳ.
Lâm Tuyệt tay nắm chặt Thanh Sam Kiếm đứng giữa không trung như một tôn vô thượng kiếm tiên, hắn động tác hoa mỹ nhẹ nhàng lưu loát.
Lâm Tuyệt mặt dù trong lòng lo lắng lấy, nhưng bề ngoài lại rất bình tĩnh, hắn giả vờ hứng thú hỏi: “Không biết đại trưởng lão của lệnh tông là cảnh giới gì a?”
Thiên Ma tông, nguy nga lừng lẫy vài ngàn năm, đến tận đây toàn bộ đều tan biến hoàn toàn trên thế gian.
Ngô Ứng Thiên trong lòng chấn kinh nói.
Ngô Ứng Thiên vội vàng muốn tránh né, nhưng kiếm khí quá nhanh, trước khi hắn kịp phản ứng liền đã chém trúng vào hắn.
Đinh!
[Truyền thụ hoàn tất] (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếm ảnh bạo phát tứ tung, chỉ có duy nhất chổ đứng của Lâm Tuyệt là không có kiếm ảnh quét qua, còn lại toàn bộ chu vi vài trăm dặm Thiên Ma Tông đều không tránh khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Ứng Thiên cứ tưởng tung đòn mạnh nhất trúng trực diện Lâm Tuyệt cũng ít nhất khiến hắn trọng thương.
Nhưng khi hắn vừa muốn xé mở hư không rời đi thì ngay lập tức bị một luồng kiếm khí khóa chặt chém tới.
Nếu không phải có Tuyệt Phẩm pháp khí Bích Hộ Chung chặn đở, ta lúc này có thể sẽ mất đi nữa cái mạng a.
Lâm Tuyệt lập tức sử dụng viên mãn công pháp bất bại kim thân cùng Tuyệt phẩm pháp khí giáp y chống đỡ.
Lúc này Lâm Tuyệt không những lo lắng cho Thường Nguyệt tiên tử, hắn còn lo lắng cho cả Hạ Ngưng Tuyết và Trần Tịnh Y.
“Muộn!” Lâm Tuyệt chỉ nói duy nhất một câu, sau đó liền tung hết sức mạnh, vận dụng tuyệt kỹ vạn kiếm đoạn trường hà.
Hắn lúc này đã biết Lâm Tuyệt chỉ có tu vi nguyên anh sơ kỳ, nhưng luồng kiếm chiêu kia rõ ràng không thể nào đến từ một tên nguyên anh kỳ cường giả a.
“Ngươi trước tiên ở lại nơi này, đợi ta diệt xong Lam Hoàng Thiên tông liền đến tìm ngươi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi cảm nhận được sâu sắc thế nào là cảm ngộ sống không bằng c·hết.”
Muốn dùng nguyên anh sơ kỳ g·iết c·hết hóa thần trung kỳ trang bị Tuyệt phẩm pháp khí hộ thể là điều vô cùng khó.
Keng!
“Ngươi biết đến sự tồn tại của Thiết Diện đạo nhân chắc có lẽ là từ tên khốn kiếp sư tôn Vương Tiêu Dao của ngươi đi?” Ngô Ứng Thiên cũng không có quan tâm Lâm Tuyệt có nghe hay không nghe, vẫn cứ mở mồm nói cho hắn biết.
Ngô Ứng Thiên sau khi nhìn thấy trên tay Lâm Tuyệt pháp kiếm, khuôn mặt lập tức co rúm nhăn nhó chửi tục:
Cũng không nên đối với ta tàn nhẫn như vậy a.
Lâm Tuyệt theo quán tính bị nện bay ra phía sau mấy trăm trượng khoảng cách, mãi đến khi va đập vào vách núi khiến nó sụp đổ mới dừng lại.
Tuyệt phẩm pháp khí chưa chắc có thể chống lại a.
Lâm Tuyệt không có trọng thương như hắn suy nghĩ mà tu vi lúc này lại đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Hắn lúc này chỉ biết trơ mắt đứng nhìn lấy từng đạo kiếm ảnh đang không ngừng sinh sôi, mỗi một kiếm hắn đều chống đở không nổi huống chí là hàng ngàn hàng vạn cái.
Lâm Tuyệt điều chỉnh trạng thái, bắt đầu cảm nhận làm quen với lực lượng mới.
Nhưng khi hắn tới nơi liền phát hiện không đúng.
Loại chuyện này, có nằm mơ Lâm Tuyệt cũng không dám nghĩ đến.
“Tuy ta không nhìn thấu tu vi của ngươi, nhưng có thể nhìn thấy cốt linh của ngươi a, ngươi tuổi tác tuyệt đối không quá một trăm, ngươi nghĩ 100 tuổi hóa thần, 100 tuổi liền có thể tu luyện đến phản hư kỳ sao?” Ngô Ứng Thiên khinh thường nói.
“Ha ha...ngươi không nhìn thấu tu vi của ta, lại nhốt ta cùng một chổ với ngươi, ngươi không sợ ta là Phản Hư kỳ tu sĩ sao?” Lâm Tuyệt nhếch miệng cười nói.
Nghĩ đến vậy, Lâm Tuyệt cũng không muốn câu kéo thêm thời gian, mặt kệ có đắc tội Thiết Diện chân nhân hay không, Thiên Ma tông! Lâm Tuyệt nhất định phải diệt.
Hắn lần này không chỉ muốn g·iết Ngô Ứng Thiên, hắn còn muốn san bằng toàn bộ nơi này, cũng như là kết giới trận pháp đang bao phủ kia.
Lâm Tuyệt không quan tâm đến đối phương lúc này muốn gì hay nghĩ gì, hắn từ bên trong trữ vật giới chỉ lấy ra hạ phẩm pháp bảo Thanh Sam kiếm.
Ngô Ứng Thiên lúc này bỗng nhiên nhoẻn miệng nở nụ cười gằng nói: “Đang lo lắng sao?”
Từ trong khói bụi bước ra, Ngô Ứng Thiên cũng là thần tình nghiêm túc nhìn lấy Lâm Tuyệt, hắn trong lòng có chút không dám tin.
Sau khi quán thâu được 40 năm tu vi, Lâm Tuyệt kim linh căn liền đột phá đến nguyên anh hậu kỳ.
Nếu như Lâm Tuyệt dùng cái này chém, hắn không có chút tự tin sống đến ngày mai a.
Hắn cảm thấy Lâm Tuyệt chỉ là nguyên anh sơ kỳ cũng đủ đánh 5-5 với hắn, bây giờ hắn đột phá đến hậu kỳ, vậy cũng sẽ là 5-5 sao?
“Ngươi dẫn ta đến nơi này là muốn nhờ trận pháp này vây khốn ta sao?” Lâm Tuyệt nhìn lên bầu trời Thiên Ma tông có từng tầng kết giới, mở miệng nói, âm thanh của hắn vẫn cứ rất bình tĩnh, không hề có chút nao núng nào.
May mắn được Thiết Diện đạo nhân cứu lấy mới giữ lại mạng sống cùng căn cơ, nhưng tu vi liền b·ị đ·ánh rớt xuống thê thảm.
Dù sao hóa thần đại năng cũng không phải chuyện đùa!
Khí tức của hắn cũng nhanh chóng tăng lên.
Các ngươi muốn ta sống sao a?
Cũng không phải Lâm Tuyệt ngu ngốc hay là quên cường hóa, bởi vì hắn biết thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
Không phải nói ma tu chỉ có Ngô Ứng Thiên là hóa thần kỳ thôi sao?
“Hahaha...hahaha...” Ngô Ứng Thiên cười to lên vài tiếng sau đó khinh thường nói: “Tiểu tử thúi! Ngươi nhìn ta giống kẻ ngu lắm sao? Ngươi tại Ngự Thú phong của ta diệt hơn một ngàn tên đệ tử, cũng tiện tay g·iết luôn 2 vị trưởng lão, ngươi trốn ở đây được một thời gian dài như vậy, liền không biết thân phận của ta sao?”
Ngô Ứng Thiên nhếch miệng cười đáp: “Hóa thần sơ kỳ!”
Ầm!
Lâm Tuyệt lúc này nhíu chặt lông mày nhìn vào Ngô Ứng Thiên, sau đó đề phòng hỏi: “Ngươi từ đâu phát hiện ta không đúng?”
Tác chỉ giỏi viết về tâm lý nhân vật với tán gái thôi, kk...
Hắn thật ra cố ý đón đở một chiêu này của đối phương để có thêm thời gian đột phá tu vi.
Cái này!
Con mẹ nó!
Lâm Tuyệt cũng có một chút chờ mông sau khi phá hủy nơi này, có thể nhân lúc náo loạn mà lặng lẽ rời đi không bị Thiết Diện đạo nhân chú ý.
[Xác nhận truyền thụ, kí chủ vui lòng đợi trong giây lát]
Nói xong, Ngô Ứng Thiên liền muốn rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.