Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42 Ma Môn rút lui? Lâm Tuyệt tức giận.
“Còn cười được!” Thường Nguyệt tiên tử không vui nói.
Âu Dương Hạo trầm ngâm vài giây sau đó nói: “Trước tiên phái người đi thám thính thực hư, trong thời gian đó chúng ta cần phải liệu thương trước đã.”
Ý niệm này len lỏi vào bên trong tâm khảm của mỗi một người, không cần ai phải mở miệng, bọn hắn cũng đều tự hiểu lấy.
“Tiện thể cũng nói cho các ngươi biết một tin tốt, ma chủ đại nhân của chúng ta sau khi phục dụng đan dược không những khôi phục lại toàn bộ thương thế, hơn nữa tu vi của ngài ấy đã đột phá đến hóa thần trung kỳ.” Lệ Quỷ có chút tự hào nói, giống như người đột phá không phải là ai khác mà chính là hắn vậy.
Hắn là phó tông chủ của Thanh Vân Tông, tu vi nguyên anh hậu kỳ.
Sau khi nhận lệnh, đám ma môn lập tức nườm nượp thu binh vội vã trở về.
Dù sao bọn họ thương tích đầy mình, chẳng còn ai đủ sức để làm việc này cả.
Người mà nàng hy vọng nhất lại khiến nàng thất vọng nhất, tâm của nàng không hiểu sinh ra một chút đau nhói.
Nhưng nhìn lại cảnh này, hắn thật sự chịu không nổi, đành vội vàng dời đi ánh mắt.
“Ta cũng không rõ, nhưng nếu đối phương đã rút lui thì càng tốt chứ sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Tuyệt liền đi đến trước mặt của Thường Nguyệt tiên tử, âm thanh có chút lo lắng nói: “Tiên tử b·ị t·hương sao?”
Có thể là thần giao cách cảm đi, Hạ Ngưng Tuyết cũng trước tiên nhìn thấy Lâm Tuyệt, dù sao nàng hoàn toàn lạnh lặn, không hề b·ị t·hương, nên khi có người xuất hiện nàng rất dễ nhận biết.
Mọi người tất cả đều là trầm mặc, không nói hay phản ứng bất cứ điều gì.
Đám phong chủ lúc này cũng cùng nhau đi lên mắng chửi hắn, dùng những lời nói vô cùng thậm tệ mắng mỏ, Lâm Tuyệt hoàn toàn không quan tâm, hắn lực chú ý lúc này hoàn toàn đặt ở trên người Thường Nguyệt tiên tử, dù sao đám phong chủ kia b·ị t·hương thì b·ị t·hương nhưng c·hết không được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ phút này, bên ngoài hộ sơn đại trận của Lam Hoàng Thiên Tông.
“Vậy còn muội? Huynh không lo lắng cho muội sao?”
“Ân!” Hạ Ngưng Tuyết rất hiểu chuyện, gật gật đầu không nói thêm điều gì liền cùng Trần Tịnh Y đi về Vô Danh phong.
“Hừ! Huynh là đang tìm Thường Nguyệt tiên tử đi?” Hạ Ngưng Tuyết không vui, phồng má nói.
“Không có đại trưởng lão, ngươi cảm thấy có thể đánh thắng bọn hắn sao? Nếu như ma chủ thật xảy ra chuyện thì chúng ta coi như xong, mau chóng trở về yểm chợ đại trưởng lão cùng ma chủ.” Trong đám người này, Lãnh Tà thực lực mạnh nhất, tu vi nguyên anh kỳ viên mãn, nên không có đại trưởng lão liền lấy hắn cầm đầu.
“Không phải chứ? Vậy chúng ta phải làm sao? Nghe lệnh đại trưởng lão lui binh sao?”
...
Nhưng nhìn Lệ Quỷ hốt hãi như vậy thật không giống như đang giả.
Bởi vì chẳng cần biết là hóa thần trung kỳ hay là hậu kỳ, chỉ cần là hóa thần sơ kỳ cũng đủ vô địch ở vạn dặm quanh khu vực này rồi.
Lệ Quỷ nở nụ cười trêu tức, âm thanh khàn khàn vô cùng khó nghe: “Các ngươi cảm thấy có thể trụ lại được bao lâu? 1 khắc? 1 canh giờ hay là một ngày? Chỉ cần Ma Chủ đại nhân đến, các ngươi tất cả đều ngoan ngoãn trở thành vật liệu của vạn huyết đan đi.”
... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ma chủ đại nhân xảy ra chuyện rồi, chúng ta lập tức chở về viện trợ.” Lệ Quỷ nói xong liền hóa thành một làn hắc vụ rời đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Vết thương của nàng mặc dù không nặng lắm nhưng nhìn đạo bạo của nàng bị máu tươi làm nhiễm đỏ, sắc mặc cũng có chút nhợt nhạt, Lâm Tuyệt cảm thấy rất đau lòng, hắn giờ phút này muốn đi tìm tên hỗn đản nào dám đánh vợ của hắn, Lâm Tuyệt nhất định g·iết đến gà c·h·ó không yên.
Chỉ là c·hết sớm hay c·hết muộn mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người lúc này đều muốn cầu xin đi ra ngoài cùng tông chủ và thái thượng trưởng lão liều c·hết chiến đấu thì đột nhiên bên phía ma tu có động tĩnh.
Ngô Ứng Thiên xảy ra chuyện?
Âu Dương Hạo cũng là bật cười theo: “Tại sao lại không thể cười? Nói cho mọi người biết một tin tức, Thiên Ma Tông cùng Ngô Ứng Thiên xảy ra chuyện, đám ma môn lúc này đang kéo quân về viện trợ.”
Nàng mím chặc môi, mở miệng nói: “Tại sao ngươi lại quay về?”
Nàng không có hô hào gọi lấy Lâm Tuyệt, mà một đường bay đến ôm lấy hắn.
Nhưng nếu c·hết lại trở thành vật liệu của ma tu, bọn họ thật sự không can tâm.
Bọn họ lúc này đang tĩnh tọa liệu thương, không hề để ý đến cảnh vật xung quanh cũng như sự xuất hiện của Lâm Tuyệt.
Lúc này đám phong chủ cũng không có trở về động phủ của mình mà trực tiếp ngồi ở trước sơn môn dưỡng thương.
Sau khi xóa sổ toàn bộ Thiên Ma tông, Lâm Tuyệt lập tức sử dụng thần thông s·ú·c địa thành thốn vội vã trở về Lam Hoàng Thiên tông.
“Chúng ta hiện giờ an toàn?”
“Thật?” Đám phong chủ cùng với cường giả nguyên anh kỳ của các tu sĩ chính đạo tông môn khác đồng thanh hỏi.
Cũng chính vì vậy mà Thường Nguyệt tiên tử cảm thấy vô cùng thất vọng về Lâm Tuyệt.
Lúc này bên trong tông môn nằm đấy đất người, có đệ tử, có chấp sự cũng có cả trưởng lão.
Cũng chính như đám phong chủ kia nói Lâm Tuyệt nhát c·hết núp ở một nơi nào đó, sau khi nhìn thấy đám ma tu rời đi mới chịu ló mặt ra điểm danh.
Đám người ở bên trong nghị luận bàn tán.
Chương 42 Ma Môn rút lui? Lâm Tuyệt tức giận.
Cái này liền đi?
Thường Nguyệt tiên tử lo lắng chạy lên hỏi thăm: “Gia Gia! Ngài không sao chứ?”
Lâm Tuyệt thành thật nói: “Ta lo lắng cho tiên tử!”
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nàng liền không hiểu sao nhói lòng bất mãn.
Thường Nguyệt tiên tử mở ra đôi mắt đẹp nhìn lấy Lâm Tuyệt.
Lúc này Âu Dương Hạo cùng Thường Vô Hạng mang lấy một thân v·ết t·hương khập khiểng đi vào.
Nếu được sống, ai lại muốn c·hết bao giờ?
“Đám người này chẳng phải bây giờ đã là cá trong chậu, chim trong lồng rồi sao? Tại sao lại phải rút lui? Không phải đợi ma chủ đại nhân đến giải quyết một lượt sao?” Đám trưởng lão khó hiểu hỏi.
Bọn chúng là đang âm mưu gì sao?
“Ta cũng không biết! Đừng có hỏi ta.”
“Nàng trên người không có pháp khí, ta đương nhiên có chút lo lắng.” Lâm Tuyệt cũng ôm lấy nàng ôn nhu nói.
“Chuyện này là sao?”
Lưu Sùng trước tiên mở miệng quát: “Ngươi còn có mặt mũi để trở về?”
Chẳng bằng đi ra anh dũng chiến đấu, g·iết được tên nào hay tên đấy, g·iết một tên không lỗ, g·iết hai tên liền kiếm lời.
Loại người này thật sự là rác rưỡi không gì sánh nổi.
Hóa Thần trung kỳ cũng có thể xảy ra chuyện được sao?
Hắn liền nhanh chóng thả ra thần thức tìm lấy tung tích của Thường Nguyệt tiên tử. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta rốt cuộc đến muộn sao?” Lâm Tuyệt lẩm bảm nói, sau đó lắc mình đi vào sơn môn.
Từ Thiên Ma tông đến Lam Hoàng Thiên tông khoảng cách rất xa, hơn 1 vạn dặm nhưng Lâm Tuyệt chỉ mất chưa đến vài khắc đồng hồ liền đã có mặt kịp thời.
“Vậy ta sẽ truyền tin tức về cho tông chủ, để hắn phái người đi thám thính.” Lệ Xuân Quý nói.
“Ngươi lo lắng cho ta thì được ích lợi gì?” Thường Nguyệt tiên tử kích động nói, sau đó liền hạ giọng: “Tại sao ngươi không thể rời đi, đến khi đó ngươi còn có thể lưu lại một chút huyễn tưởng trong tâm trí ta a.”
“Nhìn dáng vẻ lúc rời đi của Lệ Quỷ, ta nắm chắc 8 thành!” Âu Dương Hạo mở miệng đáp.
Nhìn thấy số lượng người còn sống vẫn đủ nhiều, Lâm Tuyệt âm thầm thở phào một hơi.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tuyệt một thân đạo bào tuấn dật, sạch sẽ tươm tất, nàng không hiểu sao thất vọng vô cùng.
Bởi khi nàng nghe Âu Dương Hạo nói Thiên Ma tông bị tập kích, nàng không hiểu sao liên tưởng đến Lâm Tuyệt, nàng cũng rất muốn người đó là Lâm Tuyệt cũng như rất lo lắng người đó lại là Lâm Tuyệt.
Nghe thấy âm thanh, đám phong chủ từ trong tu luyện toàn bộ tỉnh dậy.
Thường Vô Hạng lắc đầu bật cười nói: “Ha ha...c·hết không được!”
“Rút lui! Nhanh chóng rút lui trở về ma môn ngay lập tức!” Lệ Quỷ ra lệnh nói.
2 người lúc này vô cùng khó hiểu, bọn hắn không thể lý giải nổi chuyện gì đang diễn ra.
Hắn giờ phút này tâm thần bất định vô cùng, làm một tên thuộc hạ trung thành, hắn sẽ luôn quan sát lấy mệnh bài của ma chủ đại nhân, nhưng ngay trong khoảnh khắc này, hắn phát hiện mệnh bài của Ngô Ứng Thiên liền hoàn toàn vỡ vụn.
“Nói như vậy, chúng ta cũng nên phái ngươi đi yểm trợ, cùng một chổ diệt đi Thiên Ma tông a.” Lệ Xuân Quý mở miệng nói.
Đám trưởng lão ma môn nhìn thấy sắc mặt của Lệ Quỷ không đúng, liền mở miệng hỏi: “Đại trưởng lão! Có chuyện gì sao?”
Bọn hắn lúc này chỉ có thể ngồi chờ c·hết.
Âu Dương Hạo cùng Thường Vô Hạng đứng dựa lưng vào nhau, hô hấp dồn dập, không thể tin tưởng nhìn lấy.
Đứng trên bầu trời quan sát, Lâm Tuyệt nhìn thấy đại lượng t·hi t·hể nằm lăn lóc, hầu hết đều không còn nguyên vẹn, huyết tinh vẫn còn đang không ngừng chảy thành từng dòng.
Sơn môn lúc này đã bỏ đi hộ sơn đại trận, dù sao đối phương đã rút lui, bọn hắn cũng không muốn phá gia thêm.
Sau khi nhìn thấy toàn bộ đám ma tu rút lui, đám người ở bên trong hộ sơn đại trận cũng là không hiểu chuyện gì.
Lệ Quỷ âm thanh run rẩy lẩm bẩm: “Ma chủ? Không thể nào? Làm sao có khả năng? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Muội trên người mang đầy đủ trang bị như vậy còn để xảy ra chuyện, ta không những không lo lắng, mà còn phải đánh thêm a.” Lâm Tuyệt trêu chọc sau đó đẩy Hạ Ngưng Tuyết ra, sờ sờ lên đầu của nàng nhu tình nói: “Ngoan! Muội cùng Tịnh Y trước tiên về Vô Danh phong đi, ta hiện tại có chút lo lắng cho Thường Nguyệt tiên tử.”
Lâm Tuyệt trong lòng mặc niệm vài câu, mặc dù ở thế giới này, hắn cũng đã g·iết không ít người, nhưng toàn bộ đều không thấy máu, cũng không thấy xác, cho nên hắn cũng không cảm thấy khó chịu.
Cũng đúng như mong đợi, Lâm Tuyệt bung toàn bộ sức mạnh sử dụng Vạn Kiếm Đoạn Trường Hà cắt chém mọi thứ, Thiết Diện đạo nhân chỉ biết con rối mà hắn vung trồng bấy lâu nay bỗng nhiên bị cắt đứt liên hệ mà không biết tình hình cụ thể, cũng như đối phương đ·ã c·hết hay chưa.
“Ma chủ đại nhân xảy ra chuyện?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.