Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46 Thường Nguyệt tiên tử rơi lệ, Lâm Tuyệt bị đuổi.
Lâm Tuyệt tu luyện mới bao nhiêu năm? Làm sao có thể có được một thân kiếm đạo lợi hại như vậy được, đ·ánh c·hết nàng cũng không dám tin, dù sao nàng cũng đã từng nhìn thấy hắn trưởng thành qua.
Muốn viện cớ cũng nên tìm lý do nào hợp tình hợp lý một chút chứ?
Đám phong chủ nghe vậy liền tức điên.
Lâm Tuyệt ngự kiếm, đạo bào trước gió phần phật như một tôn vô thượng kiếm tiên, hắn trạng thái nghiêm túc thật sự rất hút mắt, Thường Nguyệt tiên tử liền không chớp mắt nhìn chằm chằm lấy hắn.
Chương 46 Thường Nguyệt tiên tử rơi lệ, Lâm Tuyệt bị đuổi.
Âu Dương Hạo muốn vươn tay ngăn lại Lâm Tuyệt, nhưng hắn không nói nên lời, nắm chặt lấy đạo bào cùng lệnh bài, cúi đầu trầm mặt hồi ức lấy đoạn thời gian tấm bé của Lâm Tuyệt.
Ta hoàn toàn không có phòng ngự a?
“Tông chủ hỏi vậy là có ý gì?” Thường Nguyệt tiên tử không hiểu, nheo mắt hỏi.
Rồi khi nghe được có một vị kiếm tiên tiện tay hủy diệt đi Thiên Ma tông, nàng không hiểu sao liền liên tưởng đến Lâm Tuyệt, mặc dù có khó tin đến thế nào đi chăng nữa, nàng đều muốn nghĩ đến là Lâm Tuyệt.
Cũng không đến nổi đó chứ?
Dù sao trận chiến này chỉ có Lam Hoàng Thiên tông là tổn thất nặng nhất, bởi vì tài nguyên tích góp mấy trăm năm đều lấy ra phục dụng rồi.
Phía trước Vô Danh phong lúc này tụ tập rất nhiều đệ tử, trước cổng vứt đó rất nhiều thứ bẩn thỉu, cùng với những băng rôn thô tục chỉ trích Lâm Tuyệt.
...
Thường Nguyệt tiên tử cảm nhận được ánh mắt Lâm Tuyệt có sát khí liền lo lắng vội vàng đi ra ngăn cản.
Nàng suốt thời gian qua vô cùng khổ não, nàng không tin Lâm Tuyệt là loại người như vậy, nhưng nàng không thể tìm thấy lý do giúp hắn bào chửa.
Thường Nguyệt tiên tử không nhịn nổi nữa, quay đầu rời đi, những giọt nước mắt long lanh của nàng cũng theo đó mà lăn xuống trên không trung.
Bởi vì với sức lực hiện tại của bọn hắn, muốn đánh phá hộ sơn đại trận cũng không dễ, ngoài ra bên ngoài còn có rất nhiều tông môn khác chờ trực sẵn, muốn một mình thôn phệ lấy tài nguyên của đám ma môn thật không dễ dàng, nhưng nếu chia đều thì Lam Hoàng Thiên tông quá thua thiệt đi.
Bên trong đại điện Lam Hoàng Thiên tông.
Các nàng cũng không hề thắc mắc hay hỏi hang Lâm Tuyệt thời gian qua đi đâu, chỉ hỏi thăm hắn thời gian qua có nhớ các nàng hay không, hay đại loại trên vấn đề tu luyện có tiến triễn hay không.
Bởi vì sau khi rút lui về Vân Thiên tông, bọn hắn liền mở ra hộ sơn đại trận.
Khí tức nguyên anh sơ kỳ bạo phát đè ép toàn tông.
Đám người ma môn vì mất đi trụ sở Thiên Ma tông nên toàn bộ di dời về Vân Thiên tông làm căn cứ địa mới.
“Ta nghe nói vị kiếm tiên kia tướng mạo phi phàm, liệu có hay không là đang nói đến tên tiểu tử thúi Lâm Tuyệt? Hắn hình như cũng rất thích Nguyệt Nhi nha.” Thường Vô Hạng nở nụ cười nói.
“Các ngươi không đi tu luyện hay đi đối phó với ma tu, tụ tập ở nơi này làm gì? Các ngươi không biết rằng ta rất ưa sạch sẽ sao?” Lâm Tuyệt âm thanh có chút băng lãnh kèm theo một tia sát khí để lộ ra.
“Sư tôn của ta đã vì tông môn, vì chính đạo tu sĩ giành lấy hơn 400 năm bình yên, ta thân là đệ tử duy nhất của hắn, ngọn núi này là vật duy nhất mà hắn để lại cho ta, ta muốn chiếm lấy hoàn toàn không quá đáng chứ? Còn về thân phận đệ tử Lam Hoàng Thiên tông, nếu như các ngươi muốn đuổi ta đi, ta cũng không thể mặt dày ở lại.” Nói xong câu đó Lâm Tuyệt cởi bỏ đạo bào Lam Hoàng Thiên tông cùng với lệnh bài đưa cho Âu Dương Hạo.
Lâm Tuyệt cũng cùng các nàng hàn huyên vài câu sau đó liền để các nàng trở về động phủ.
“Đúng vậy! Nếu như vị kiếm tiên kia có thể trở thành cung phụng trưởng lão của Lam Hoàng Thiên tông thì tốt rồi.” Đám phong chủ cũng ồ ạt nói theo.
“Không có! Ta cảm thấy hơi mệt, trước tiên xin phép cáo từ.” Thường Nguyệt tiên tử nói xong, sau đó liền rời đi.
Chính đạo tu sĩ liền nhanh chóng đi đến hôi của, nhưng đáng tiếc nơi đó chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, cùng với vài đạo kiếm khí ngang dọc khiến người ta tê cả da đầu ra thì hoàn toàn chẳng còn thứ gì khác.
Diệt một tông môn liền lãnh đạm hời hợt như ngươi?
Lam Hoàng Thiên tông đã từng xuất hiện qua một vị tuyệt đỉnh thiên kiêu Vương Tiêu Dao, hoành ép Thiên Ma tông 400 năm không ngóc đầu lên nổi.
“Ta đi diệt thiên ma tông.” Lâm Tuyệt hời hợt nói.
Lâm Tuyệt nói xong liền muốn gia tăng thêm uy áp thì Thường Nguyệt tiên tử lao tới tát cho hắn một cái rõ đau.
Đây là toàn bộ ý niệm trong đầu của bọn hắn.
Đám đệ tử đồng thanh mắng chửi Lâm Tuyệt vô cùng thậm tệ.
Lúc này tông chủ Âu Dương Hạo và Thái Thượng trưởng lão Thường Vô Hạng đang cùng đám phong chủ bàn bạc sự tình.
Tin tức về Thiên Ma tông bị một vị Kiếm Tiên hủy diệt cũng bắt đầu lan truyền ra.
“Lâm Tuyệt! Dừng tay!”
Trận chiến này Lam Hoàng Thiên tông tổn thất quá lớn, cần phải tranh thủ từ đám ma môn c·ướp đoạt lại tài nguyên.
Cái này không có khói làm sao có lửa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu như Lâm Tuyệt hiện tại ra tay g·iết bọn hắn, nàng thật sự không cách nào nói giúp được cho Lâm Tuyệt, hắn rất có thể sẽ bị phế bỏ tu vi, tống vào ngục tối.
P/S: Cảm ơn đọc giả Mai Quang Linh đã vì tác tặng quà nhé! Tác cảm ơn bạn rất nhiều, lần đầu được tặng quà khiến tác rất vui a. ^^
...
Cũng ngay lúc này Lâm Tuyệt từ bên trong đi ra.
Lâm Tuyệt tay mắt lanh lẹ đưa tay ra chặn lấy không để nó rơi mất.
“Đúng vậy! Mau chóng cút đi! Đồ nhát c·hết!”
Âu Dương Hạo bị đám phong chủ mồm năm miệng mười cũng làm cho đâu cả đầu, hắn truyền âm gọi Lâm Tuyệt đến đại điện, muốn nghe chính miệng hắn giải thích rồi mới đưa ra quyết định.
Hả?
“Tiên tử từng gặp qua vị kiếm tiên kia sao?” Âu Dương Hạo mở miệng hỏi.
“Ngươi có lời giải thích nào muốn nói không?” Âu Dương Hạo nhìn vào Lâm Tuyệt mở miệng hỏi.
Âu Dương Hạo thấy vậy liền hỏi: “Tiên tử nhớ ra chuyện gì sao?”
“Ta nghe phong thanh bên ngoài nói, vị kiếm tiên kia là vì Thường Nguyệt tiên tử mới diệt đi Thiên Ma tông.” Âu Dương Hạo ý vị thâm trường nói.
3 ngày sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bép!
Vô Danh phong hiện tại cũng chỉ còn có Lâm Tuyệt, Hạ Ngưng Tuyết và Trần Tịnh Y. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt của bọn hắn lúc này vô cùng hoảng sợ, bọn hắn không dám nghĩ Lâm Tuyệt lại dám ra tay đánh b·ị t·hương bọn hắn.
“#*#*#*#”
“Mặc kệ nàng có quen biết người ta hay không, đại thụ này Lam Hoàng Thiên tông chúng ta ôm chắc!” Âu Dương Hạo kiên định nói.
Nếu như có thể nhờ cậy vị kiếm tiên kia, nói không chừng bọn họ liền có thể ăn chọn lấy hơn phân nữa điểm tài nguyên.
Lâm Tuyệt nhìn thấy người đến là Thường Nguyệt tiên tử, hắn cũng không hề có ý định dừng lại mà mở miệng lạnh lùng nói: “Dám ở trước mặt ta chỉ chỉ trỏ trỏ, ai cho các ngươi cái gan lớn như vậy hả?”
Đám đệ tử kia vì không muốn bị chỉ trích đành rời bỏ Vô Danh phong bái nhập nơi khác.
“Lâm Tuyệt? Hắn xứng sao?” Lưu Sùng khinh thường nói.
Ngươi xem? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng lúc này hai mắt đã đỏ, mím chặt môi nhìn lấy Lâm Tuyệt, bất cứ lúc nào đều có thể rơi lệ.
“Đúng vậy! Nếu như để vị kiếm tiên kia biết thì tai họa ngập đầu, chúng ta nên đuổi Lâm Tuyệt ra khỏi sơn môn, hắn không xứng ở lại nơi này, cũng tránh đắc tội với vị kiếm tiên kia, Thường Nguyệt tiên tử không phải loại mà tiểu tử thúi đó có thể nhúng chàm.” Tề Vô Hối cũng là nói theo.
Bởi vị kiếm khí kia thật sự quá khủng bố, mặt dù đã trôi qua vài ngày nhưng nàng hoàn toàn không dám lại gần, chỉ là cảm nhận thôi đã đủ khiến nàng tê cả da đầu.
“Đồ rác rưỡi, cuối cùng cũng dám đi ra rồi sao?”
“Thái Thượng trưởng lão! Ngài cũng không nên tưởng tượng ra chuyện tiếu lâm như vậy a? Ngài cũng đã cảm nhận qua luồng kiếm khí kinh khủng kia đi? Làm sao có thể xuất phát từ một tên tu sĩ tầm thường như hắn được?” Mạc Vũ Hà khinh thường nói.
Đám phong chủ cũng bắt đầu hưởng ứng, đều muốn đuổi đi Lâm Tuyệt, cảm thấy Lâm Tuyệt là nổi nhục của toàn tông.
Nhưng khi nàng đi đến Thiên Ma tông, nhìn thấy sự hoang tàn ở nơi đó cùng với vài đạo kiếm khí còn sót lại liền khiến nàng dập tắc hy vọng.
Lâm Tuyệt thấy nàng như muốn khóc cũng là đầy đầu dấu chấm hỏi.
Hắn lúc này có chút hơi cay mắt, bởi vì hắn nhìn thấy Lâm Tuyệt từng bước trưởng thành, đã xem hắn như hậu bối, đệ đệ đối đãi.
Hắn nhìn thấy cảnh vật trước mắt cũng là nhíu chặt lòng mày.
Phía bên dưới chúng đệ tử bị khí tức kinh khủng của Lâm Tuyệt đè nằm rạp xuống đất không ngừng thổ huyết.
Mặt ta có gai sao?
Đây là thái độ nhận lỗi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Ma tông liền ngươi diệt được sao? Ngươi không soi gương xem mình có bao nhiêu phân lượng?
“Ngươi không xứng ở đây, mau mau cút đi, đừng làm ô nhục tên tuổi của Vô Danh phong.”
...
Tin tức này cũng chính là do đám ma tu lở miệng nói ra, chính vì vậy mà đám tu sĩ chính đạo e dè không thôi, không dám trước tiên có hành động lỗ mãng.
Lâm Tuyệt có một thói quen kì lạ.
Lâm Tuyệt mộng bức ôm mặt chớp chớp mắt nhìn lấy Thường Nguyệt tiên tử.
Cái này hỏi xem ai dám không sợ.
Nắm chặt lấy lòng bàn tay, Lâm Tuyệt chỉ có thể thở dài một hơi, cũng chẳng thèm quan tâm đám đệ tử kia, một đường bay đến đại điện tông môn.
Nhưng nếu đối phương tu vi yếu hơn hắn, mà dám ở trước mặt hắn chỉ trỏ mắng mỏ, hắn tuyệt không tha thứ.
Nhìn thấy mọi người tất cả đều không tin, còn không ngừng chế nhạo hắn, Lâm Tuyệt cũng chẳng buồn quan tâm, hắn âm thanh không hề có cảm xúc nói:
Một tên bỏ tông môn chạy nạn mà cũng dám ra tay với công thần vì tông môn hy sinh xương máu sao?
Nhìn trên tay còn động lại từng giọt nước mắt, cùng với khuôn mặt nhợt nhạt của nàng khi đó, Lâm Tuyệt không hiểu sao có chút đau lòng.
Từ bên trong không gian giới chỉ xuất ra một tấm vãi quấn lấy cơ thể, ôm quyền hướng Âu Dương Hạo thi lễ rồi rời đi.
Càng không thể câu kéo thời gian để đám ma môn tiêu hao thêm nữa.
Nay lại có một vị phong chủ quen biết được tuyệt thế Kiếm Tiên, nguyện vì nàng mà diệt đi Thiên Ma tông.
“Ta quanh năm suốt tháng ở Hồ Điệp phong bế quan, làm sao có khả năng quen biết vị kiếm tiên tiền bối kia?” Thường Nguyệt tiên tử khó hiểu nói, nhưng sau đó trong đầu nàng không hiểu sao lại hiện lên hình bóng của Lâm Tuyệt, nàng vội vàng lắc lắc đầu.
Trong đoạn thời gian Lâm Tuyệt bế quan, bởi vì Hạ Ngưng Tuyết cùng Trần Tịnh Y đợi mãi mà không thấy Lâm Tuyệt đến tìm, liền lo lắng đi đến động phủ của hắn.
Thường Nguyệt tiên tử cũng không có trở về Hồ Điệp phong mà một đường đi đến Vô Danh phong.
Đối phương có thể ở sau lưng mắng hắn, chửi hắn, hắn hoàn toàn không quan tâm, miễn hắn không nghe thấy là được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.