Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47 Ngươi sắp xuống lỗ rồi mà không muốn bế thêm chắt tử sao?
“Chính là Thường Nguyệt tiên tử a!”
Đối với Sở Phàm, Đổng Lão vừa có ân tái sinh vừa có ân dưỡng d·ụ·c.
“Thật!” Lâm Tuyệt nghiêm túc gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám tu sĩ chính đạo lúc đó cũng là vô cùng kinh ngạc khi biết đối phương thời gian trước đã bị vị tuyệt thế kiếm tiên kia cạo đi một lớp tu vi, cho nên chiến trận này vừa mới bắt đầu thì ma môn đã hoàn toàn không có sức để đánh trả, hoàn toàn là đứng yên chịu đánh.
“Ngươi cứ an tâm ở đây bế quan tu luyện, ta đảm bảo không có ai làm phiền ngươi, ta nhìn qua nơi này của ngươi có chút đơn sơ, mỗi năm ta sẽ tự tay mang đến linh dược giúp ngươi cãi thiện lại hoàn cảnh nơi này.” Thường Vô Hạng vô cùng vui vẻ nói.
Dưới sự liên thủ của 3 đại môn phái, Ma Môn dư nghiệt cuối cùng b·ị đ·ánh tan rã, không có một ai may mắn trốn chạy, tất cả đều phải bỏ mình.
“Tại sao ta lại phải muốn hiếu thuận với ngài? Sư tôn ta còn chưa có hiếu thuận qua, ngài là sư bá chỉ có thể xếp hàng a.”
“Haizzz!” Thường Vô Hạng thở dài một hơi, thần tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyệt, sau đó cúi đầu xuống nói: “Rất cảm ơn ngươi vì đã cứu lấy tông môn, ân tình này ta vĩnh viễn không bao giờ quên.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì không không thể liên hệ được với vị tuyệt thế kiếm tiên, Lam Hoàng Thiên tông đành ngậm ngùi cùng các vị chính đạo tu sĩ chia sẽ khối bánh Vân Thiên Tông.
Thường Vô Hạng nghe câu trả lời như vậy liền mộng bức.
Thoáng cái nữa năm trôi qua.
Thiên Ma tông.
“Nghe nói ngươi rất giàu đi?”
Lâm Tuyệt mĩm cười lắc đầu nói: “Ta thích nàng nhưng không muốn chiếm đoạt nàng, chuyện này không cần phải nhắc lại nữa, chỉ mong gia gia giúp ta giữ lấy chuyện kia, ta thật sự chỉ muốn yên ổn bế quan mà không muốn bị ai làm phiền.”
“Nguyệt Nhi nào?” Lâm Tuyệt khó hiểu hỏi.
“Sao lại không tốt? Chuyện này cứ giao cho ta, ngươi là anh hùng của toàn tông môn, nàng hy sinh cho ngươi là điều nên làm.” Thường Vô Hạng vỗ vỗ ngực nói.
“Thật?”
Thường Vô Hạng nghe vậy vui mừng không thôi, hắn mục đích đến nơi này chính là để níu giữ lấy Lâm Tuyệt cây đại thụ này.
Lam Hoàng Thiên tông cũng là tiếc nuối không thôi, nếu như bọn hắn tự tin một mình đánh chiếm chắc chắn có thể ăn gọn mớ tài nguyên này rồi.
Cuộc chiến chính ma gần ngàn năm cuối cùng cũng kết thúc, với chiến thắng hoàn toàn nghiêng về chính đạo tu sĩ, Lam Hoàng Thiên tông mặc dù tổn thất không được thu hồi nhưng danh vọng lại đề thăng rất nhiều, khu vực vài vạn dặm lân cận cũng lấy Lam Hoàng Thiên tông làm đệ nhất tông môn.
Lâm Tuyệt mộng bức lấy.
“Ngươi có lẽ tài nguyên tu luyện không thiếu, tông môn cũng chẳng chu cấp được thứ đồ gì tốt cho ngươi, nếu không ta hạ thuốc mê mang Nguyệt Nhi dâng đến cho ngươi?”
“Ngài đến nơi này có chuyện gì sao?” Lâm Tuyệt nhìn vào Thường Vô Hạng hiếu kỳ hỏi.
Sau đó hắn dường như nhớ đến điều gì, mở miệng nói.
“Nếu ngươi thích nàng thì trước tiên phải hiếu thuận với ta a.” Thường Vô Hạng đương nhiên nói.
Sở Phàm ấy vậy mà tại tàn tích nơi này tu luyện kiếm ý, hắn ngồi ngay ngóc tại nơi này vài ngày liền để kiếm ý thăng cấp từ nhị trọng viên mãn đến tam trọng tiểu thành, điều này khiến hắn kinh hỉ không thôi.
Sau đó hắn liền tò mò nhìn vào Lâm Tuyệt hỏi: “ Ngươi tại sao lại cam chịu tiếng xấu mà không muốn nói cho người khác biết việc mình đã làm?”
“Ta là gia gia của nàng!”
Lâm Tuyệt trong lòng đậu đen rau muống nói.
“Trời ạ! Gia gia! Sao ngài lại không nói sớm.” Lâm Tuyệt vỗ mông một cái sau đó phủi phủi chổ đất trống bên trong động phủ mời mọc nói:
Trong thời gian đó, Lam Hoàng Thiên tông cũng đã dần dần khôi khục lại nguyên khí, gia tộc các nơi phương xa mộ danh mà đến cung cấp một lượng lớn tài nguyên cũng như rất nhiều thiên tài đệ tử muốn bái nhập môn hạ.
Tên tiểu tử thúi này lật mặt cũng quá nhanh đi.
Ngươi sắp xuống lỗ rồi mà không muốn bế thêm chắt tử sao?
Nhưng vì thương thế quá nặng khiến tu vi của hắn mất hết, đan điền gần như vỡ vụn, chỉ có thể bái nhập ở Lam Hoàng Thiên tông làm một tên tạp dịch.
“Tuyệt thế kiếm tiên trong lời đồn là ngươi đi!” Thường Vô Hạng khẳng định nói.
Nói xong hắn cũng không muốn ở lại đây làm phiền Lâm Tuyệt liền nhanh chóng rời đi.
“Ngài yên tâm đi, mặc dù ta rời đi tông môn nhưng vẫn sẽ cấm rễ ở đây, không giống như ai đó biệt tâm biệt tích để lại một mớ hỗn độn a.” Lâm Tuyệt vừa chấn an Thường Vô Hạng vừa nói móc sư tôn hắn.
...
Hắn sợ bị Thiết Diện đạo nhân dòm ngó nên không dám dây dưa tìm tòi nơi này, chính vì vậy mới cố ý hủy diệt toàn bộ Tông Môn, hắn không húp được gì càng không muốn người khác đến hôi của, nhưng người tính vẫn không bằng trời tính, cuối cũng vẫn còn sót lại thứ đồ tốt lưu lại cho Sở Phàm.
Điều này khiến tông chủ Âu Dương Hạo vui mừng quá đỗi.
“Không có!” Lâm Tuyệt không hề do dự lắc đầu nói.
“Ây da! Xưng hô thế nào mà chẳng được, gia gia nghe thuận miệng hơn nhiều.” Lâm Tuyệt không thèm quan tâm, sau đó mở miệng nói.
Ngọa tào! Không ai hỏi ngươi liền im lặng cam chịu?
Thường Vô Hạng lắc đầu bật cười, hắn thật ra đến đây để nói chuyện khác, nhưng không biết bắt chuyện từ đâu nên mới mở trò đùa như vậy để có thể thêm chút thân cận mà thôi.
Hắn cũng không có cơ hội nói chuyện qua cùng vị sư bá này a, làm sao đối phương lại dám khẳng định như vậy?
“Không biết gia gia nghe từ đâu mà nói ta rất giàu a?” Lâm Tuyệt có chút tò mò, hắn rất khiêm tốn a, không hề khoe của làm sao có người nói hắn rất giàu được?
“Ấy! Gia gia! Ngài cũng đừng đem chuyện này nói lung tung a, ta làm chuyện này cũng không phải vì để nổi tiếng, chỉ cần Thường Nguyệt tiên tử không có nguy hiểm là được rồi, ta cũng không quan tâm đến người khác nói gì về ta.” Lâm Tuyệt chân thành nói.
Đổng Lão ở bên cạnh vô cùng hài lòng nhìn lấy sở Phàm, sau đó tán dương nói: “Ngươi thiên tư quả nhiên không tầm thường, đáng tiếc...” Đổng Lão có chút tiếc nuối nói: “Ta sở tu lại là luyện dược, kiếm đạo không thể dạy dỗ được gì cho ngươi.”
“Ta không có a, là chính ta b·ị t·ông môn đuổi đi a.” Lâm Tuyệt chớp chớp mắt nói.
“Ta hỏi ngươi! Ngươi có điều gì ghét bỏ Lam Hoàng Thiên tông sao?” Thường Vô Hạng lúc này thần tình nghiêm túc hỏi.
Hắn lúc trước bị kẻ thù t·ruy s·át qua, ép tới đường cùng chỉ có thể nhảy vực t·ự s·át, cơ duyên xảo hợp may mắn thoát c·hết còn lạc vào một tòa động phủ, thu về lượng lớn tài nguyên cùng công pháp, bên cạnh đó còn nhặt về thần hồn cường giả phản hư kỳ làm sư tôn.
“Vậy ngươi thật sự thích Nguyệt Nhi sao?”
“Nguyệt Nhi nói ngươi đưa cho nàng hơn 1000 viên cực phẩm linh thạch, hơn nữa hai cô nàng kia của ngươi cũng được trang bị tuyệt phẩm pháp khí, ngươi nói xem ở đây ai giàu bằng ngươi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng bên trong lại chửi bậy.
Lâm Tuyệt nghe vậy cũng là nghẹn họng, chuyện này không ngờ là do chính nữ nhân của hắn để lộ ra, Lâm Tuyệt lúng túng nói: “Ta cũng không thật sự giàu có gì, chỉ là may mắn có chút đồ tốt nên đưa cho các nàng phòng thân mà thôi.”
Sau khi tại nơi này ngay ngóc gần một tháng, cảm thấy không thể tiến triển thêm, Sở Phàm mới tiết nuối rời đi, nhưng khi hắn rời đi thì phát hiện bên đưới đ·ống đ·ổ n·át có vật gì thu hút hắn, Sở Phàm liền tò mò bới móc lên, hắn phát hiện bên dưới vậy mà cất giấu một tấm bản đồ, bên trên có đánh dấu rất nhiều số thứ tự, Sở Phảm cảm thấy đây chắc chắn là đồ tốt liền vội vàng thu vào nhẫn trữ vật.
“Đến! Đến! Mời gia gia ngài ngồi, chổ này có chút đơn sơ ha.” Lâm Tuyệt có chút lúng túng nói.
“Cái này thì liên quan gì đến ngài?”
“Như vậy làm sao được, hiểu lầm này cũng không phải chuyện nhỏ, ngươi cũng vì chuyện này mà b·ị t·ông môn đuổi đi, ta làm Thái Thượng trưởng lão, lại là sư bá của ngươi, chuyện này ta không chấp nhận được.” Thường Vô Hạng nghiêm túc nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âu Dương Hạo vô cùng bắt đắc dĩ, cùng một lúc mất đi hai tuyệt thế thiên tài, đây chính là sự tổn thất vô cùng lớn của tông môn, hắn cũng vì chuyện đó mà muộn phiền một thời gian rất dài.
Ngọa tào! Có chuyện đó nữa sao?
Lâm Tuyệt nghe vậy suýt nữa thì sặc nước miếng, lúng túng nói: “Cái này không tốt lắm đâu.”
Sau khi Hạ Ngưng Tuyết và Trần Tịnh Y biết Lâm Tuyệt b·ị t·ông môn ruồng bỏ, các nàng uất ức không thôi, cũng liền tự động rời đi tông môn.
“Sao ngài lại khẳng định như vậy?” Lâm Tuyệt có chút hứng thú hỏi.
...
Ngươi là ngu ngốc sao?
Thường Nguyệt tiên tử từ lúc đó cũng là đóng kín động phủ, không giao du với bất kỳ ai, một mình trong động phủ bế quan.
“Vậy tại sao ngươi lại trốn tránh, muốn rời đi?”
Lâm Tuyệt nghe vậy cũng không có phủ nhận nữa mà bật cười: “Lúc đó cũng không có ai hỏi ta đi đâu a.”
“Hừ! Ta là sư bá của ngươi không phải là gia gia của ngươi!” Thường Vô Hạng hừ một tiếng, sau đó cũng là ngồi vào.
Cũng nhờ có thần hồn Đổng Lão bên trong không gian giới chỉ dạy dỗ, luyện chế đan dược tái tạo lại đan điền, hắn mới có được ngày hôm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu như Lâm Tuyệt thấy cảnh này chắc chắn khóc không ra nước mắt.
Bây giờ để ngươi đi nói vậy kế hoạch sau này của ta coi như đi tông à?
Thường Vô Hạng thở dài một hơi sau đó đau lòng nhìn về Lâm Tuyệt mở miệng nói: “Hài tử a, làm khó cho ngươi rồi, ta sẽ đi về nói rõ chuyện này với mọi người.”
Dám lừa phỉnh ta, khi nãy nếu ta đồng ý có phải hay không ngươi muốn liều mạng với ta?
“Ngài nói vậy là có ý gì?” Lâm Tuyệt vội vàng đi lên nâng đở, nghi hoặc hỏi.
“Bậy! Ngài giỡn hoài!” Lâm Tuyệt phủ nhận ngay lập tức.
“Cái gì cơ?” Lâm Tuyệt mở to mắt ra hỏi lại.
“Sư tôn ngài cũng không thể nói vậy, nếu không có ngài ta đã không có được ngày hôm nay!” Sở Phàm khiêm tốn nói.
“Thường Nguyệt tiên tử là tôn nữ của ta!”
Cũng trong thời gian này, Vô Danh phong có khách không mời mà tới.
Con mẹ nó! Lão đầu tử nhà ngươi!
“Ta tin tưởng Vương sư đệ, người mà hắn chọn chắc chắn không bao giờ bỏ mặt tông môn, ma môn vừa rút lui ngươi không bao lâu liền xuất hiện, nói rõ lúc đó ngươi đang bận g·iết vào trụ sở Thiên Ma tông, sau đó liền nhanh chóng đuổi về giúp đỡ đi!” Thường Vô Hạng có lý có cứ nói.
Thoáng cái một năm liền trôi qua.
P/S: Xin lỗi đọc giả nhiều nha! Hôm qua tác coi đá bóng nên lở hẹn mất 2 chương, hôm nay tác rất bận nhưng sẽ cố gắng bù lại ạ.
Thường Vô Hạng nghe vậy liền vỗ mạnh vào bã vai của Lâm Tuyệt, cười ha hả nói: “Hảo tiểu tử! Ngươi thông qua.” Sau đó điểm ngón tay cái dơ lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.