Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69 Cần phải giữ vững bình tĩnh!
Cảm thấy bị xem nhẹ, Sở Nhạc vừa giận dữ vừa xấu hổ, hắn nhấc tay lên chỉ thằng vào người Hạ Ngưng Tuyết nói: “Ngươi! Bước lại đây với ta!”
Sở Nhạc có thể nói là người đầu tiên khiến cho Lâm Tuyệt cảm thấy ác tâm giận dữ đến như vậy.
Sở Phàm xoa xoa lấy mông trong lòng đậu đen rau muống nhưng không có mở miệng, hắn hiện tại cũng không dám để lộ thân phận của mình cho Sở Nhạc biết.
Sở Nhạc b·ị đ·ánh cái trọng thương, vô cùng tức giận, hắn hướng ánh nhìn đến trên trời đứng đó một vị trung niên dáng người cao ráo, khí thế uy vũ, mặc lấy giáp trụ bá khí vô cùng, chất vấn nói:
Nghĩ đến việc có thể cùng nữ nhân xinh đẹp như vậy điên cuồng giao cấu khiến cho Sở Nhạc không tự giác điên cuồng hưng phấn cười to, khuôn mặt của hắn giờ phút này tà d·â·m biến thái cực kỳ.
Sở Phàm vẫn cứ im lặng đứng đó, đám người Lam Hoàng Thiên tông cũng không có chờ đợi Sở Phàm, đi theo Hạ Ngưng Tuyết nhanh chóng dời lên tiến gần vào trận pháp.
Hạ Ngưng Tuyết thấy vậy vội vàng nắm chặt lấy tay của Lâm Tuyệt lắc lắc đầu, nàng không cần biết đối phương là ai, thân phận thế nào, đáng ghét ra sao.
Hắn chỉ có thể đưa ánh mắt hung ác nhìn về phía đám đệ tử Lam Hoàng Thiên tông, uy h·iếp nói:
Hạ Vũ lúc này đưa mắt nhìn sang Hạ Ngưng Tuyết, dù sao nàng khí chất như tiên thiên, dung mạo vô cùng xinh đẹp nên đứng giữa đám đông liền như một viên dạ minh châu phát sáng.
Con mẹ nó! Dám ở trước mặt ta chỉ trỏ ra lệnh cho nữ nhân của ta?
Sở Phàm có chút khó hiểu tại sao Sở Nhạc lại xuất hiện ở nơi này, nhưng nếu như đối phương cũng tiến vào Hạ Hoàng bí cảnh thì chính là chuyện vui ngoài ý muốn.
“Nam mô a di đà phật...nam mô a di đà phật.”
Mọi người muốn tu luyện chỉ có thể tham gia vào học viện do chính quốc vương Sở Nguyên Hầu sáng lập.
Lâm Tuyệt có thể nói từ khi trùng sinh đến phương thế giới này, hắn chưa từng hận ai ghét ai qua bao giờ.
Lời này không chỉ nhằm vào mỗi một mình Sở Nhạc, mà còn muốn nhắc nhở qua một đám người Sở Nguyệt Quốc đứng ở một góc đằng kia.
Nếu như không thể giữ vững bình tĩnh, hắn thật sự rất có thể giờ phút này rút kiếm ra tiễn đưa toàn bộ đám người Sở Nguyệt Quốc này về với đất mẹ.
Đó chính là không phải ngươi c·hết thì chính là ta vong!
Nếu như bây giờ Sở Phàm dám ra tay với Sở Nhạc, Sở Bá Thiên đảm bảo không do dự một tay đưa qua đập c·hết Sở Phàm.
Lâm Tuyệt lúc này đã nổi lên sát tâm.
“Nếu còn dám ở nơi đây q·uấy r·ối làm càn, đứng trách ta không có nương tay.”
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Sở Nhạc nhìn thấy Hạ Ngưng Tuyết không những không nghe lời hắn đứng ra mà còn càng lúc càng đi xa, liền tức giận vô cùng.
“Trấn Bắc Vương! Ngài tại sao có thể không thấy hổ thẹn lấy lớn h·iếp nhỏ như vậy?”
Chính vì lý do đó hắn mới mạnh miệng phách lối, trước tiên mở mồm liền là lăng mạ đám đệ tử này, sau đó để ý đến Hạ Ngưng Tuyết, hắn cũng không thèm đoái hoài đến nàng có chịu đồng ý hay không, chỉ cần hắn muốn, đối phương bắt buộc phải chấp thuận.
Ngọa tào! Tên hỗn đản nào dám đá vào mông của ta.
Đám đệ tử Lam Hoàng Thiên tông thấy nàng như vậy cũng liền giả điếc giả mù vờ như không nghe không thấy đến sự hiện diện của Sở Nhạc, cứ im lặng nhìn thẳng về phía trước xếp hàng.
Hạ Vũ nhìn chằm chằm nàng, không phải vì nàng xinh đẹp, mà hắn cảm thấy nàng có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu đó, khiến tâm thần của hắn có chút chập chờn không ổn định, hắn vô ý thức lẩm bẩm gọi tên: “Mộng Như...?”
Không cần đoán cũng biết là ngay lúc này Sở Nhạc đang có những suy nghĩ đ·ồi b·ại như thế nào đối với Hạ Ngưng Tuyết.
Dù sao giữa hai người còn có một đoạn ân oán chưa được giải quyết.
Bị chính mình hoàng thúc quở trách, Sở Nhạc chỉ có thể ấm ức nuốt giận cho qua, hắn có thể phách lối với tất cả mọi người nơi đây, chỉ riêng có vị hoàng thúc này là hắn không dám mạnh miệng hó hé. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Lâm Tuyệt làm sao có thể nuốt được cơn giận này, hắn nhấc chân lên đạp Sở Phàm một cái, Sở Phàm theo quán tính ngã người về phía trước cùng Sở Nhạc đứng đối diện.
Hạ Ngưng Tuyết cũng chẳng thèm phản ứng Sở Nhạc, cứ im lặng xếp hạng chờ đợi đến lượt của mình.
Lâm Tuyệt trong lòng không ngừng niệm kinh phật để giúp cho nội tâm của hắn mau mau ổn định lại.
Sở Nhạc có thể ở nơi này hùng hồn mở miệng như vậy cũng là do hắn bản chất vốn đã ngạo mạn, thân phận lại còn cao quý, mà đám người này theo hắn biết chỉ là một đám đệ tử thuộc tiểu tông tiểu phái, cường giả tọa trấn cao lắm cũng chỉ là hóa thần kỳ, thế lực như vậy hoàn toàn không xứng để hắn bận tâm.
Chương 69 Cần phải giữ vững bình tĩnh! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Tuyệt nghe đối phương miệng thúi phách lối như vậy cũng là vô cùng nổi giận, nhưng nội tâm hắn vô cùng ổn trọng, không hề để lộ một tia nào ra bên ngoài, chỉ là âm thầm thề lấy đợi Sở Nhạc tiến vào bí cảnh đảm bảo giúp hắn hóa kiếp đầu thai thành con heo.
Sở Nhạc nhìn thấy đối phương không những không sợ hắn, còn im lặng lầm lỳ nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn khó chịu cực kỳ, tức giận mở miệng quát: “Ngươi con mẹ nó là muốn c·hết có phải hay không?”
Ở tại Sở Nguyệt Quốc, hắn luôn luôn sở tác sở vi cho nên đã dưỡng thành thói quen, dù sao Sở Nguyệt Quốc hoàn toàn không giống như Đại Hạ hoàng triều, nơi đó không có tồn tại các đại tông môn hay tiểu tông môn, mà chỉ có duy nhất một thế lực đó là vương triều họ Sở, cũng chính là Sở Nguyệt Quốc.
“Đợi đến khi tiến vào bí cảnh, ta tất g·iết sạch đám dân đen các ngươi, còn có ả tiện nhân kia dám ngó lơ ta, đợi đến khi rơi vào tay ta, ta đảm bảo chơi c·hết ngươi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Phàm không dám ra tay nhưng muốn hắn cúi nhường là điều không thể, hắn cứ lầm lỳ dương mắt nhìn chằm chằm lấy Sở Nhạc mà không nói tiếng nào.
Sở Nhạc nhìn thấy đeo mặt nạ Sở Phàm liền không hiểu sao vô cùng khó chịu, nhíu mày nói: “Ngươi là tên nào? Muốn ra mặt cho nàng sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với loại con tư sinh này, Hoàng Thượng có lẽ sẽ có rất nhiều nhưng để sống sót thì hầu như không có, Sở Phàm loại khí vận nghịch thiên này là một trường hợp ngoại lệ.
Sở Phàm cũng rất muốn ngay tại đây giải quyết tên khốn này, nhưng Sở Bá Thiên còn tại, mặc dù đó cũng là Hoàng Thúc của hắn, nhưng thân phận hoàng tử của hắn lại không được bất kỳ ai nhận đồng, bởi vì mẫu thân của hắn chỉ là một dân nữ bình thường mà thôi, không hề có tí danh phận nào cả.
Đang trong mê man, Hạ Vũ dường như sắp nghĩ ra điều gì đó lại bị Sở Nhạc ồn áo phá rối liền vô cùng khó chịu, hắn hiện tại rất muốn một bàn tay đưa qua đập c·hết tên oắt con ngạo mạn này.
Hắn lúc này muốn xuất thủ chộp lấy nàng thì Trấn Bắc Vương Hạ Vũ liền hừ lạnh một tiếng, một cổ uy áp vô cùng khủng bố ép lên người Sở Nhạc, khiến hắn trọng thương thổ huyết ngã lùi về sau vài chục bước mới có thể đứng vững trọng tâm.
Cho nên ở đó chỉ có duy nhất một tiếng nói, mà thân phận của Sở Phàm lại chính là hoàng tử, dòng dõi hoàng tộc cho nên hắn luôn luôn cảm thấy chính mình hơn người.
Nàng chỉ biết là Lâm Tuyệt đang cố gắng giả dạng thân phận khác để lẻn vào Hạ Hoàng bí cảnh, nếu bây giờ Lâm Tuyệt ra tay g·iết người, hắn không những không thể tiến vào bí cảnh mà còn gặp phải cường giả vây g·iết, cho dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng sẽ không muốn để chuyện đó xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.