Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76 Huyết Mạch tương thông?
Vì để đảm bảo an toàn tính mệnh của nàng cũng như đám người Lam Hoàng Thiên Tông, Lâm Tuyệt liền xuất thủ lưu lại một đạo kiếm khí phía trên mi tâm của nàng.
Hơn nữa thân phận của Lâm Tuyệt lại chính là phu quân của sư phụ nàng, cho nên hiện tại nàng không biết xưng hô làm sao cho thuận mồm cả.
Hắn tuy háo sắc nhưng không phải loại gặp ai cũng muốn thu.
Hạ Ngưng Tuyết nâng lên tay ngọc chạm qua bình chướng liền nhẹ nhàng đi vào mà không gặp phải bất cứ cản trở nào.
Ánh sáng chói lóa từ những viên đá thần kỳ rải rác khắp nơi, khiến nơi này tràn ngập sắc quang.
Lâm Tuyệt cũng không thể thời thời khắc khắc mang theo hắn đi ngao du bí cảnh được, hắn cảm thấy Mạnh Đào từng đắc tội qua Sở Phàm, kiểu gì hai người này cũng sẽ đụng độ lên nhau, đến khi đó rảnh rỗi lại bắt hắn về đánh tiếp một chầu.
...
Nhưng đã kiếm khí kích hoạt chỉ sợ địch nhân của bọn hắn chắc chắn chẳng thể sống nổi, hắn đến để thu chiến lợi phẩm thì có.
Lúc này, Lâm Tuyệt mang theo Trần Tịnh Y đi tìm đến Hạ Ngưng Tuyết, dù sao quan hệ nhân mạch có nhắc nhở qua nàng bây giờ có chút lo lắng bất an, Lâm Tuyệt liền có chút không yên lòng.
Sau bên trong từng tòa sơn động rộng lớn.
Dù sao Lâm Tuyệt đã không còn là đệ tử Lam Hoàng thiên tông, nhưng vẫn cư ngụ ở Vô Danh Phong làm đệ tử chân truyền của phong chủ Vương Tiêu Dao.
Nơi này cơ duyên không thuộc về hắn, không bằng lâu lâu ghé qua thăm nàng rồi lại đi tìm Sở Phàm c·ướp hắn cơ duyên liền tốt, tuy hơi mệt nhưng còn tốt hơn để hắn một mình đi nhặt rác a.
Lâm Tuyệt cũng đã cảm nhận được đám người Lam Hoàng Thiên Tông đang tiến đến.
Hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với vị thân cận đệ tử này của Thường Nguyệt tiên tử, nếu nhìn về tướng mạo, nàng cùng với Trần Tịnh Y không xê xích gì nhiều, đều là mỹ nhân.
Chính vì điều đó mới khiền nàng tuy rằng sợ hãi lại không hề muốn quay đầu bỏ chạy như lời dặn dò của Lâm Tuyệt.
"Là thất lạc? Hay bỏ mình?"
Bởi vì uy lực cũng như uy áp của nó quá khúng bố, cho nên men theo đường đi, bọn họ không hề gặp phải yêu thú hay tu sĩ cản trở tập kích, không mất bao lâu thời gian, cuối cùng bọn họ cũng đã nhìn thấy được bóng hình quen thuộc.
Xưng sư công? Nhưng đối phương còn quá trẻ, hơn nữa đó lại là người nàng thầm trộm thương, cái danh xưng này thật khó nói ra từ miệng của nàng.
Tu tiên giả mất đi hai tay chỉ cần phục dụng đan dược, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian liền tốt, nếu có đan dược trị thương cấp cao, chỉ cần không đến vài hơi thở liền lạnh lặn không tùy vết.
Đây chính là cơ duyên của nàng! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói thế nào đi nữa thì đám đệ tử này cũng là trụ cột sau này của Lam Hoàng Thiên Tông, nếu hắn đã có mặt ở đây thì liền tiện tay che chở cho bọn chúng.
Đây là lần duy nhât nàng trái lời của Lâm Tuyệt mà nghe theo lý trí mách bảo, nàng bắt buộc phải tiếp xúc đạo này thanh âm.
Đây chính là châm ngôn mà Lâm Tuyệt luôn dặn dò các nàng khi đi thám hiểm bí cảnh.
Chỉ khi gặp phải nguy hiểm liền sẽ tự động kích hoạt, đến lúc đó Lâm Tuyệt cũng có thể thuận tiện xác định ví trí sau đó ứng cứu.
Còn về Mạnh Đào thời gian trước cũng đã được Lâm Tuyệt h·ành h·ạ một trận xong liền không nở thả đi.
Nàng lúc này có chút hoang mang thấp thoảng, bởi vì đạo tiếng rú này còn mang đến một cổ uy áp khiến nàng khó thở.
Hạ Ngưng Tuyết chậm rãi tiến vào sâu bên trong.
Bên cạnh đó còn khiến nàng có một chút cảm giác quen thuộc.
"Thế giới này chính là như vậy! Mạnh được yếu thua! Cho nên chỉ có thể trách bọn hắn thực lực yếu kém." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gặp qua Lâm kiếm tiên!"
Nhưng đối với cấp độ này, hoàn toàn không thể để cho Lâm Tuyệt cảm thấy rung động.
Lâm Tuyệt phất phất tay, sau đó nhìn thấy nhân số bị giảm thiếu đi vài người, hơn nữa đám này b·ị t·hương cũng không nhẹ liền nhíu mày mở miệng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tùy ngươi!" Lâm Tuyệt tùy tiện nói, hắn cũng không quan tâm cho lắm.
Đập vào mắt nàng là một khung cảnh hoàn toàn mới, cô lập hoàn toàn với toàn bộ bí cảnh bên ngoài, xung quanh là núi non hồ rộng bao la bát ngát.
"Ngươi cũng không nên tự trách bản thân mình, còn về xưng hô, ngươi cảm thấy cái nào thoải mái liền tốt gọi."
Hắn đánh ra đạo kiếm khí kia không chỉ là để hù dọa đám đệ tử tông môn giúp hắn làm việc, mà còn muốn để cho bọn người Lạc Thanh Thanh cảm nhận khí tức mà tìm đến.
Cảm thấy không có gì nguy hiểm, nàng liền can đảm bước đi qua.
Cơ thể của nàng lúc này liền bắt đầu phản ứng kịch liệt, huyết mạch trong cơ thể giống như bị một thứ gì đó kích thích khiến nàng có cảm giác rạo rực.
Liền để hắn khôi phục thương thế, tránh cho trường hợp không may đụng phải một đầu yêu thú liền ợ ra rắm, cuối cùng biến thành đống phân thì không tốt cho mai sau kế hoạch của hắn.
"Là...tiểu...tiểu..n...là...đồ...đồ nhi không thể bảo vệ được cho 2 vị sự đệ." Lạc Thanh Thanh có chút ấp úng nói.
Lâm Tuyệt âm thanh không xen lẩn tí tình cảm nào đáp lấy, sau đó liền thay đổi sắc mặt nhìn về phía của Lạc Thanh Thanh, hắn lúc này thần sắc có chút ôn hòa nói:
Chương 76
Trước khi mang lấy Trần Tịnh Y rời đi, Lâm Tuyệt còn để lại một mớ đan dược liệu thương cho đám người Lạc Thanh Thanh, số đan dược này toàn bộ đến từ nhẫn trữ vật của Mạnh Đào.
Nàng lúc này có chút bối rối không biết phải xưng hô như thế nào với Lâm Tuyệt cho phải phép.
"Gặp phải nguy hiểm liền co giò bỏ chạy, mặt kệ có tò mò thế nào cũng không được quay đầu nhìn lại mới là đạo gia chân chính!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không cần phải đa lễ như vậy! Đứng hết lên đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi vô 10 người nhưng chỉ có duy nhất hắn, Sở Phàm và 2 nữ nhân của hắn là lành lặn, còn lại đều lành lạnh thì thật quá lúng túng, sau này biết đối mặt làm sao với Thường Nguyệt?
Ngay tại lúc này, sâu tận bên dưới mặt nước truyền đến một đạo tiếng rú trầm thấp vang vọng cả vòm trời.
Chương 76 Huyết Mạch tương thông?
Dù sao, Lạc Thanh Thanh còn là đệ tử thân yêu nhất của Thường Nguyệt, nếu để nàng xảy ra mệnh hệ gì, hắn thật sự không biết ăn nói làm sao với Thường Nguyệt tiên tử.
Nàng trong lòng giữ lấy một tia kính ngưỡng cũng như thầm mến Lâm Tuyệt.
Ngay lúc này, trước mặt nàng xuất hiện một vách ngăn vô hình bình chướng, bằng mắt thường rất khó có thể thấy nó.
Hạ Ngưng Tuyết vội vàng dùng hai tay che lấy lỗ tai của mình lại.
~Nộ Hóng!!!!!!
Đối với việc này Lâm Tuyệt cũng chẳng mấy quan tâm, Mạnh Đào dù cho khôi phục nguyên vẹn toàn thịnh cũng chẳng thể làm gì được hắn hay nữ nhân của hắn.
Đám người nhìn về phía Lâm Tuyệt, thất thần vài giây sau đó trên khuôn mặt treo lấy nụ cười rạng rỡ đồng loạt quỳ gối cúi người chấp tay kính nói:
"Vậy...vậy...có thể gọi ngài là Lâm sư huynh được không?" Lạc Thanh Thanh có chút ngại ngùng e thẹn nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.