Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Có thù tất báo(2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Có thù tất báo(2)


***

“Y Vũ tỷ, tỷ phải phân xử chuyện này cho muội.”

Kim Thiền vừa cười vừa lẩm bẩm.

Bạch Y Vũ hết nhìn xâu kẹo lại nhìn Kim Thiền bằng ánh mắt ngờ vực. Kim Thiền thấy cô chần chừ không cầm thì giục:

“Cũng không có gì, muội ấy chỉ náo loạn một chút thôi.”

Nhìn vẻ mặt đầy nộ khí của Kim Thiền, Bạch Y Vũ ngơ ngác quay sang Tiêu Chí Vĩnh như đang chờ câu trả lời từ y. Chí Vĩnh không ngạc nhiên gì, y dịu giọng:

“Cái gì mà náo loạn một chút chứ?”

Y vẫn còn mải suy tư thì cánh cửa trước mặt bật mở. Y có phần bối rối, mỉm cười nói:

Kim Thiền còn chưa kịp vui mừng vì câu trước thì câu sau Bạch Y Vũ đã dìm cô xuống dưới bùn. Uất không chịu được. Cái trò vừa đấm vừa xoa này đúng là tính của tỷ tỷ cô mà. Đã thế lại bồi thêm cái câu cuối cùng mới hộc máu chứ!

“Ban nãy muội gặp người bán ngay trước cổng, nhớ là tỷ thích nhất món này nên mua hai xâu. Tỷ một, muội một. Còn những ‘người khác’ không có phần đâu.”

“Làm gì có chứ.”

“Đệ có chắc là không ăn thứ gì chứ, Quế Tử?”

Kiến Lâm nói:

“Tỷ còn không mau ăn? Chê kẹo hồ lô muội mua không ngon sao?”

“C·hết tiệt, ngươi đừng có gọi nữa được không?”

“Kì lạ! Từ trước đến nay có bao giờ muội ấy hảo ngọt đâu? Hôm nay lại ăn kẹo trông ngon miệng đến vậy? Có gì đó không ổn thì phải!” Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng Tiêu Chí Vĩnh.

“Kim Thiền, lần này là muội sai. Vậy mà còn lớn tiếng với huynh?”

Không hẹn mà Tiêu Chí Vĩnh và Kiến Lâm cùng nhìn nhau thốt ra một chữ duy nhất.

“Kiến Lâm ca ca, đệ sắp chịu không nổi rồi!”

“Vậy sao? Vừa rồi muội nghe thấy tiếng đổ vỡ từ phòng Kim Thiền, có chuyện gì xảy ra à?”

Nói rồi Bạch Y Vũ nhận xâu kẹo từ tay Kim Thiền đưa lên miệng, lén nhìn Tiêu Chí Vĩnh đang nghệch mặt ra đầy khó hiểu xen lẫn cả nghi hoặc rồi cắn một miếng nhỏ. Vị ngọt thanh quện nơi đầu lưỡi khiến cô bất giác mỉm cười. Quả thật, cô rất thích kẹo hồ lô. Một thứ mà chẳng mấy khi các tiểu thư khuê các thích đụng đến. Nó quá rẻ tiền và chỉ dành cho bọn tiểu hài đồng ham vui mà thôi. Nhìn thấy nụ cười của Bạch Y Vũ, Kim Thiền mới hài lòng, đưa xâu kẹo còn lại trên tay cho vào miệng, cô vừa cắn mút vừa mắng hai gã nam nhân đang nhìn chằm chằm vào mình:

“Chuyện này gã kia quả thật là đáng bị xử phạt. Dù vì lý do gì đi nữa hắn cũng không nên làm thế. Nhưng mà hành động trả đũa của muội cũng quá đáng không thua hắn đâu. Rất là xứng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiểu Vũ, huynh đang muốn tìm muội.”

“Nhưng mà làm sao?” Kiến Lâm thấy Tiểu Quế Tử bỏ dở câu nói thì giục.

“Tỷ… tỷ… Không thèm nói với tỷ nữa.”

“Rõ ràng hôm nay mình không hề ăn bậy, lại cùng ăn cơm chung với mọi người, sao lại chỉ có ta và Tiêu đại ca thế này kia chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Rượu!”

“Muội sai? Muội sai ở chổ nào? Huynh nói muội nghe xem.”

“Muội không tự ngẫm lại mình đi, rõ ràng là muội ra tay quá đáng.”

“Lấy gương làm gì chứ?”

“Còn thứ của đệ chính là xâu kẹo hồ lô đó!”

Bạch Y Vũ thấy không khí căng như dây đàn cũng không dám mở lời, chỉ sợ ngộ nhỡ đứt dây thì cô cũng không biết làm sao mà nối lại, thành ra cả bốn người cứ lùa vội cơm, uống đại rượu vào miệng mà chẳng ai thấy ngon lành gì dù trên bàn tuy không phải sơn hào hải vị nhưng cũng là những món ngon khó cưỡng.

Cả y và Bạch Y Vũ không còn lạ gì tính khí của Kim Thiền, ngoài miệng tuy nói không sao nhưng mà y biết sóng gió đang ngấm ngầm nổi lên. Bạch Y Vũ trông thần thái của Tiêu Chí Vĩnh lúc này thì cười phá lên, rõ là trong lòng y sóng đang trỗi dậy, gió đang nổi từng cơn còn cố làm ra vẻ như trời yên biển lặng. Mấy trò báo thù của Kim Thiền đến cô còn đầu hàng đừng nói là người như y. Tiêu Chí Vĩnh thấy cô cười thì sắc mặt càng khó coi, mi tâm hơi chau lại, y cố rặn ra một nụ cười méo mó, hỏi:

Bên ngoài trời lại đổ tuyết, gió thổi từng cơn, ba con người run rẩy giữa đêm vắng, Kiến Lâm nói:

Tiểu Quế Tử nói xong thì chạy biến vào mao xí, bỏ lại hai nam nhân mặt mày xanh lét nhìn nhau đầy đau khổ, cùng rút ra một bài học: Diêm vương có thể dây vào nhưng tiểu thư họ Kim kia thì tuyệt đối không thể!

“Bộ hai người chưa thấy nữ nhân ăn kẹo bao giờ hay sao? Coi chừng thủng mắt đó!”

“Tiểu Quế Tử, ngươi đừng có làu bàu nữa.”

Tiêu Chí Vĩnh thầm than, nụ cười càng trở nên méo mó. Ôi trời, cái này có thể gọi là khóc không ra nước mắt không đây?

Đêm ấy trên bàn cơm, ngoài ba người là Tiêu Chí Vĩnh, Bạch Y Vũ, Kim Thiền còn có thêm Kiến Lâm và một bàn khác dành cho mấy nhóc tì. Phải nói là không khí trên hai bàn ăn tuy nằm cạnh nhau nhưng lại khác nhau như thiên với địa, lửa với nước. Trong khi bọn Tiểu Quế Tử vừa tranh nhau thức ăn, vừa đùa giỡn huyên náo, thiếu điều chén bát trên bàn cũng muốn nhảy vào cuộc chơi thì bàn bên kia một tầng mây mù giăng kín. Không ai nói với ai lời nào. Kiến Lâm cứ chốc chốc lại liếc mắt về phía Kim Thiền, Kim Thiền thì cứ liên tục bắn tia mắt đầy gai và lửa về phía hai nam nhân đối diện, khiến bọn họ đang ăn cơm mà cứ nghĩ mình đang nhai phải đá.

“Tỷ nói đúng chỗ nào hay sao mà mặt muội lại đỏ thế kia?”

Giọng Tiêu Chí Vĩnh từ bên trong mao xí vọng ra:

“Muội còn có thể cười được sao?”

Trước đây, cô có thể khoác tay y cười đùa nhưng nếu là bây giờ, y không dám chắc mình có thể làm được điều đó. Vì y biết, bản thân không còn có thể chấp nhận, không còn có thể bên cô như ngày xưa nữa rồi. Giá như, y chỉ xem cô như muội tử, liệu sự thật hiện tại có thể xoay chuyển hay không?

“Tiêu đại ca, huynh xong chưa? Nhanh nhanh cho đệ cái.”

“Chắc không sao đâu. Muội ấy từ trước đến giờ vẫn vậy mà.” Tiêu Chí Vĩnh nói mà giọng điệu lại không yên tâm chút nào.

“Đáng đời mấy người! Dám ăn h·iếp Kim Thiền này? Giá có bao nhiêu là dễ dãi lắm rồi đó! Đợi đấy, ngày tháng sau này mấy người mà còn lớn lối thế nào ta cũng xử đẹp!”

“Muội thấy hình như có gì đó không ổn. Tốt nhất mấy ngày tới huynh cẩn thận thì hơn.”

Bạch Y Vũ thần sắc khá nhợt nhạt, giọng nói cũng có phần không tự nhiên:

Ba người, hai lớn một nhỏ luân phiên ra vào mao xí như đi chợ. Họ không biết trong căn phòng đối diện tư phòng của Bạch Y Vũ, nữ tử họ Kim đang đắp chăn cười rúc rích.

“Nhưng mà đệ có ăn một xâu kẹo hồ lô bà chằn đưa cho trước bũa cơm chiều.”

Khi bữa cơm gần xong Kim Thiền mở chiếc túi giấy để bên cạnh từ lâu, lấy ra hai xâu kẹo hồ lô ngào đường. Cô đưa cho Bạch Y Vũ một xâu, nói:

Kim Thiền thấy máu nóng dường như dồn lên trên mặt. Giữa trời tuyết rơi mà cô cảm giác như thân nhiệt giữa trưa hè. Bạch Y Vũ nhìn thấy bộ dạng của Kim Thiền thì phì cười, đưa mắt nhìn Tiêu Chí Vĩnh rồi lại nhìn sang muội tử trước mặt, giọng trêu đùa: (đọc tại Qidian-VP.com)

Canh ba nửa đêm.

“Muội xin lỗi, nhưng ánh mắt huynh nhìn Kim Thiền thật sự là làm muội không kiềm chế được. Nếu huynh không ngại muội sẽ vào phòng lấy chiếc gương cho huynh.” Bạch Y Vũ vẫn không thôi cười, trả lời y.

Tiêu Chí Vĩnh từ bên trong mao xí đi ra tiếp lời:

Kim Thiền vốn cũng đang muốn sang phòng Bạch Y Vũ để tìm đồng minh, không ngờ vừa mở hé cửa đã thấy Tiêu Chí Vĩnh đứng đó. Cô bực mình đóng cửa, nhưng vẫn áp tai lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài. Chí Vĩnh vừa kết thúc câu nói, cô giận điên người lên, tung cửa bước ra, lớn tiếng với y.

Vốn hiểu tính khí của Kim Thiền nên Y Vũ im lặng, đợi cho cô ca thán xong mới lên tiếng:

Tiêu Chí Vĩnh và Kiến Lâm không hẹn mà cùng thu lại tia mục quang vừa phát ra, tiếp tục bữa cơm dang dở.

Tiêu Chí Vĩnh nhăn trán, nói thầm:

“Đương nhiên để huynh nhìn vẻ mặt của huynh bây giờ rồi. Ui da, hai người đúng là… hại muội cười c·hết mất.”

Kim Thiền tức đến độ thở dốc, khó khăn lắm nới hoàn thành câu nói của mình. Sau mấy cái dậm chân, cô liếc Tiêu Chí Vĩnh một cái rồi mới quay người bỏ về phòng. Nhận được ánh mắt ấy của Kim Thiền, Tiêu Chí Vĩnh sởn gai ốc. Một dự cảm không mấy tốt đẹp hiện lên trong đầu y. Dường như Bạch Y Vũ cũng cảm nhận được điều đó, cô nhìn y nửa lo lắng, nửa như đùa cợt, khóe môi hơi cong, nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Rời khỏi phòng của Kiến Lâm, Chí Vĩnh tìm một gia nhân thân tín lệnh điều tra về Kiến Lâm và bọn tiểu hài đồng cho y. Ngày mai Bạch Gia Hào trở về, y muốn báo tin này cho Bạch Y Vũ. Đứng trước cửa phòng cô, y một thoáng suy tư, nhìn vào cánh cửa đang đóng kia có gì đó tiếc nuối.

“Đệ cũng ăn chung với mấy đứa mà chỉ mỗi đệ đau bụng.” Tiểu Quế Tử vừa ôm bụng ngồi bệt trên tuyết, vừa nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 19: Có thù tất báo(2)

“Không có! Nhưng mà…”

Sau lần vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Bạch Y Vũ và Kim Thiền, không biết là bản thân y và cô do vô tình hay cố ý mà những lần giáp mặt của hai người trở nên ít đi, lời nói cũng cẩn trọng hẳn. Không biết từ lúc nào giữa y và cô lại có một bức tường vô hình ngăn cách như thế. Y thở dài, đáy lòng dâng lên một niềm chua xót, trái tim lại thêm một lần quặn đau. Có phải vì chỉ một mình y đơn phương nên tình cảm bấy lâu giữa hai người chỉ một vài biến cố đã trở nên xa cách? Hay chính những biến cố ấy khiến y và cô trưởng thành hơn trong suy nghĩ, lời nói lẫn hành động nên mới y mới có cảm giác đó?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Có thù tất báo(2)