Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Mai Hoa cổ động (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Mai Hoa cổ động (1)


Nói xong thì cô quay bước trở ra ngoài. Ngô Phàm giữ im lặng cho đến khi Thẩm Nguyệt Như rời khỏi, tâm y vốn đã không yên càng thêm sóng gió. Ngọn nến nhỏ lay lắt trước cơn gió vừa ùa vào, mang theo hơi thở nặng nề của y hòa tan vào thinh không. Y khép mắt, hít lấy một luồng khí rồi cũng rời khỏi phòng. Khi thân ảnh của y mất hút sau bờ tường dịch quán, từ một góc khuất, nữ tử mặc y phục màu của máu bước ra, ánh trăng chỉ soi rõ khuôn miệng với nụ cười mê hoặc lòng người.

Ngô Phàm xuống ngựa, bảo nó đứng bên ngoài đợi y rồi phi thân qua bờ tường vào bên trong. Tuy đã khuya nhưng nhờ ánh trăng trải khắp nên mọi vật dường như vẫn chưa đi vào giấc ngủ. Hôm nay y khoác hắc y lên người, dưới ánh sáng bạc, phong thái thêm mấy phần mị hoặc. Mỗi động tác y xử ra dứt khoát nhưng cảm giác khoan thai nhẹ nhàng, tự nhiên như gió thoảng. Bạch gia chìm trong giấc ngủ say nồng, cả mấy người Tiêu Chí Vĩnh, Kiến Lâm và nhóc Tiểu Quế Tử cũng đã thôi ra vào mao xí, mệt lả người vùi vào giấc ngủ sâu.

Bạch Y Vũ nấn ná thêm một chút nữa mới quay trở về phòng. Cô khép cửa sổ, đóng cửa lớn lại rồi bước đến rút chiếc phi tiêu đang ghim chặt một mảnh giấy trên cột gỗ xuống. Cô đặt chiếc phi tiêu lên bàn, ngồi xuống, từ từ mở mảnh giấy kia. Một dòng chữ ngắn gọn nhưng đủ để cô kinh tâm. Ánh mắt tối hẳn lại, cô vo mảnh giấy trong lòng bàn tay, thanh âm từ cổ họng mang vài phần sát khí:

“Nha đầu, muội nhất định đừng xảy ra chuyện gì.”

“Xin lỗi vì đã để ngươi chịu thiệt, hôm nay hãy vì ta một lần mà khai giới.”

“Khụ, khụ.”

“Huynh đến gặp cô ta?”

Là ai đã bày ra mưu kế? Là ai biết được hành tung của y khi mà y đã hạ lệnh cho tất cả thuộc hạ giữu bí mật? Tử Hành Cung ư? Làm sao bọn chúng biết được quan hệ giữa y và cô? Lợi dụng tình cảm của cô để gạt cô rời khỏi Bạch gia?

Lần đầu tiên cô gần y đến vậy, tiếc là cảm giác lúc đó cũng là lần cuối cùng.

Một câu nói ấy của y đánh động Kim Thiền đang say giấc. Theo phản xạ, cô bật dậy, nhanh chóng mở cửa phòng. Nhìn thấy cửa phòng Bạch Y Vũ mở toang và bóng hắc y nhân vừa lướt qua, cô kinh hãi mà kêu lên:

Vút.

Y nghi hoặc nhìn mớ lộn xộn trên giường, chăn đã được rũ ra chứng tỏ cô đã đi ngủ vậy tại sao lại không thấy người? Y xoay người quan sát xung quanh, rất nhanh chóng, mảnh giấy nhỏ đã bị cô vo lại để trên bàn đập vào mắt y. Một dự cảm không lành khiến tim y đập nhanh. Y đi về phía bàn, cầm mảnh giấy lên.

Lôi Phong tay mân mê cây sáo ngọc, không nhìn cô, thong thả nói:

Tử Hành Cung hạ bút.”

“Thời gian không còn là bao nhiêu. Hai ngày nữa chúng ta cũng rời khỏi đây. Huynh muốn đi sớm một chút.” Ngô Phàm không nhìn cô trả lời.

Mai Hoa cổ động! Tại sao bọn chúng lại hẹn cô đến đó? Là ý gì? Mục đích cuối cùng của chúng phải chăng chính là dụ y xuất hiện? Bọn chúng chưa từ bỏ hay sao? Lẽ nào bọn chúng đã phát hiện ra bí mật của y? Còn cô chỉ là con mồi?

Bạch Y Vũ bật dậy khỏi giường, khoác lên người chiếc áo choàng mỏng, cô mở cửa sổ, hít lấy một luồng khí lạnh mong cơ thể sẽ thoải mái hơn. Cô thầm nhủ:

Phập.

Đã xuất hơn ba trăm chiêu mà y vẫn chỉ đón đỡ chứ không đánh trả lại, cô bực mình cắm thanh kiếm trên tay xuống tuyết, giận lẫy với y:

Bạch Long quả rất hiểu chủ nhân, chỉ bấy nhiêu mà nó đã biết y muốn đi đâu. Bốn vó của nó in lên lớp tuyết trên mặt đất, hướng thẳng Bạch gia mà phi nước kiệu. Dường như nó cũng như chủ nhân, rất nóng lòng gặp Bạch Y Vũ, chẳng thế mà chỉ độ gần nửa canh giờ sau cả người và ngựa đã đứng trước cổng lớn Bạch gia.

Cô hùng hổ rút thanh kiếm y chuẩn bị cho cô, vung kiếm xuất thủ. Lôi Phong không nói, dùng cây sáo trên tay đón đỡ từng chiêu thức cô xuất ra. Giữa rừng khuya thanh vắng tiếng lưỡi kiếm chạm vào thân cây sáo nghe chát chúa. Nhịp điệu, tiết tấu của âm thanh ấy ngày một nhanh và mạnh mẽ hơn.

“Huynh… Hôm nay muội nhất định phải thắng huynh.”

“Lôi Phong, e là ngươi đến trễ rồi.”

“Muốn Bạch Long sứ toàn mạng, gặp tại Mai Hoa cổ động.

Thẩm Nguyệt Như thấy y không nhìn cô, cô biết y đang muốn cô rời khỏi. Ánh mắt của cô trở nên bất lực, thanh âm trong câu nói như muốn buông xuôi tất cả:

Chương 20: Mai Hoa cổ động (1)

Toàn thân Ngô Phàm chấn động. Tay y buông rơi mảnh giấy, mục quang thập phần kinh hãi. Y thối lùi một bước về phía sau. Những gì ghi trên mảnh giấy, chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại khiến y tâm thần bấn loạn. Nha đầu của y rất đơn giản, chưa từng nếm trải sự hiểm ác trong chốn giang hồ, một dòng chữ này thôi đã đủ lấy đi tính mạng của cả y và cô.

Cô không hay biết, khi hoa tuyết bay bay, lướt qua mái tóc đen huyền không trâm cài của cô, lặng lẽ rơi xuống mũi kiếm như hoa lê khoe sắc, chạm lên chóp mũi đã ửng hồng vì lạnh của cô thì cũng chạm cả vào trái tim Lôi Phong một thanh âm nhẹ bẫng. Giữa một trời hoa tuyết lạnh căm, trái tim y lại le lói một tia nắng xuân ấm áp.

“Huynh đi sớm về sớm. Kết thúc cũng là cách để hai người không phải đau khổ về sau.”

Cô đẩy y sang một bên, bước tới phiến đá y vẫn hay ngồi toan ngồi xuống. Cô “Á” lên một tiếng, toàn thân mất thăng bằng đột ngột do trượt chân, ngã người về phía sau. Nghĩ phen này hẳn được ngủ trên tuyết, cô thầm trách mình vô ý tứ. Bóng người mặc trường bào màu lam lướt qua, cô thấy vòng tay ấm nóng đang đỡ lấy lưng mình. Cô mừng rỡ, reo lên:

Ngô Phàm gọi Bạch Long, y nói với nó:

Hai cánh môi y vô thức vẽ một đường cong dịu dàng, ánh mắt nhu hòa nhìn nữ tử đã lấm tấm mồ hôi đang đối chiêu với y.

“Muội ấy có thể đi đâu vào giờ này chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phong ca, huynh không lẽ không biết ‘thương hoa tiếc ngọc’ là gì hay sao? Trời lạnh nhường này, lại hẹn muội nửa đêm luyện kiếm. Bộ huynh tính biến muội thành người tuyết luôn hả?”

“Nếu không thích, muội có thể về, nhưng từ nay trở về sau không cần đến tìm ta.” Lôi Phong một chút biểu cảm cũng không có, hờ hững đáp.

Cô hờn dỗi với y:

Cô thay chiếc áo choàng mỏng trên người bằng một chiếc áo dày hơn. Mở ngăn tủ bí mật ẩn sau bức tranh thêu hoa mai, lấy ra một thanh trường kiếm. Khi nhìn thấy nó ánh mắt cô trở nên nhu hòa, vuốt nhẹ dọc trường kiếm cô nói:

“Chúng ta đến gặp muội ấy.”

“Đã đến sao muội còn không vào?”

Hàng chục câu hỏi xuất hiện trong đầu y. Y không có câu trả lời nhưng y biết chắc một điều, nha đầu của y đã xảy ra chuyện. Y phi thân ra ngoài, hoàn toàn không còn để tâm đến việc giữ cho hành tung không bị bại lộ. Thanh âm sợ hãi thoát ra khỏi cổ họng y:

Mũi giày y chạm nhẹ xuống nền gạch trước cửa căn phòng của Bạch Y Vũ. Chỉ là một cánh cửa gỗ đơn thuần nhưng y lại thấy như đứng trước một bức tường đá kiên cố. Những ngón tay y vô thức hơi siết lại. Ánh mắt vốn thanh lạnh trở nên u uẩn, ẩn ẩn đau thương. Yêu nhưng y không thể bảo vệ cô, chỉ nguyện cùng cô bước qua cầu Nại Hà. Y không phải kẻ nhu nhược phó mặc người mình yêu thương tổn nhưng y phải chùn tay khi nghĩ đến một người. Y có thể bất chấp tất cả nhưng không thể bất chấp tính mạng của người ấy.

Hôm ấy cũng là một ngày tuyết rơi, chỉ khác bây giờ mới chớm cuối thu còn lúc đó đã vào giữa đông. Tiết trời rét căm căm, vậy mà Phong ca của cô lại lôi cô đi luyện kiếm vào nửa đêm canh ba. Trong lòng cô vạn phần bất phục nhưng lại không dám trái lời, đứng trước y cô lúc nào cũng thấy mình thật nhỏ bé. Chỉ một câu nói ngắn gọn, một cái nhìn chăm chú là cô đã biết y đang nghiêm túc hay đang đùa giỡn, mà thật ra chỉ mình cô biết đùa, còn vẻ mặt y lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, duy chỉ có nụ cười và ánh mắt y dành cho cô luôn dịu dàng và ấm áp.

“Ai?”

Ánh trăng đêm rằm bàn bạc mông lung, soi bóng cô và y in đậm trên nền tuyết trắng xóa. Thứ ánh sáng say lòng người ấy tràn qua từng kẽ lá, mọi thứ như khoác lên mình một tấm sa y mong manh, trong vắt tựa như sương khói ảo ảnh, hư hư thực thực, tưởng có thể chạm vào nhưng hóa ra chỉ là hư không.

Bạch Y Vũ ho khan mấy tiếng, đã nửa đêm mà cô vẫn trằn trọc mãi, không cách gì dỗ mình vào giấc ngủ được. Hơi ấm cô cảm nhận trước khi ngất đi có đôi chút quen thuộc, dường như là đã lâu lắm rồi, ngày cô còn bên cạnh Lôi Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Kẻ đó là ai chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng là có hối hận thật. Hối hận vì sao lại dung túng tiểu nha đầu như muội, để muội có thể lớn tiếng với ‘sư phụ’ mình như vậy.”

“Không đánh nữa, tức c·hết đi mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Huynh dẹp ngay cái bộ mặt kia đi được không? Nếu huynh còn trưng cái biểu thị như có như không đó ra với muội thì huynh đừng có hối hận.”

“Nếu các ngươi dám làm gì huynh ấy, Bạch Y Vũ ta dù trả bất cứ giá nào cũng quyết san bằng Tử Hành Cung các ngươi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm khuya tuyết rơi, dưới ánh trăng ngày mười bốn âm lịch thân hình nhỏ nhắn của cô thoăn thoắt lướt qua dãy hành lang gấp khúc, tiếng ngựa hí lộng trong đêm thanh vắng đánh thức ai đó đang giấc say nồng.

“Phong ca, muội phải làm sao đây? Huynh ấy và muội thật sự không có kết quả sao? Từ sau đêm hôm ấy, mỗi lần nghĩ đến huynh muội lại nghĩ đến huynh ấy. Nghĩ đến huynh ấy lại nhớ tới huynh. Người muội thương yêu, vì muội mà thân nhuộm máu tươi. Muội có đáng để người đó hy sinh như vậy không? Còn huynh, tại sao Thẩm Nguyệt Như lại nói huynh vì muội mà bỏ đi tính mạng, tám năm trước đã xảy ra chuyện gì? Huynh chỉ để lại một dòng thư ngắn ngủi, rồi đi không trở lại. Muội nhất định phải tìm ra nguyên nhân. Muội không thể chấp nhận sự thật này được.”

Bạch Y Vũ phản xạ thật nhanh, tránh khỏi mũi phi tiêu bất ngờ lao tới. Lực đạo không hề nhỏ, phi tiêu sượt qua gò má, dù không làm cô b·ị t·hương nhưng vẫn khiến cô cảm thấy bỏng rát. Trên má hằn rõ một vệt đỏ au. Mục quang đanh lại, cô nhảy qua cửa sổ, phi thân đuổi theo bóng đen vừa khuất sau bờ tường. Nhưng cô lại chậm mất một nhịp. Khi cô đuổi đến nơi thì kẻ đó đã mất dạng. Một chút dấu vết để lại cũng không có. Ánh mắt cô nghi hoặc xen lẫn sự cẩn trọng quan sát tứ phía nhưng không nhận ra sự bất thường nào.

Trong lúc ấy, tại dịch quán của Thiên Long Giáo, Ngô Phàm một thân hắc y, bên thắt lưng giắt cây sáo ngọc, mang theo tịnh bình chứa nửa viên giải dược, chuẩn bị đến Bạch gia. Y mang khăn che mặt, tay vuốt nhẹ lên chữ “Phong” trên chiếc khăn tay rồi cẩn thận cất vào bên trong y phục. Đột nhiên y lên tiếng:

Bạch Y Vũ đến phát điên với thái độ này của y, gắt:

Cô nhìn y một lược rồi hỏi như không hỏi:

“Phong ca.”

Ngô Phàm thả lỏng tâm trạng bản thân một chút rồi lấy trong người ra một ống tiêu nhỏ. Mê dược được thổi vào bên trong phòng qua một lỗ nhỏ được y chọc thủng. Mi tâm hơi nhíu lại, y đẩy nhẹ cửa phòng, đi vào bên trong. Y lấy cây hỏa tập(1) mang theo thắp một ngọn nến trong phòng, tiến về phía giường. Một thoáng kinh ngạc lướt qua khi y không nhìn thấy Bạch Y Vũ như y vẫn nghĩ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Mai Hoa cổ động (1)