Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Trở về (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Trở về (2)


Hai mươi mấy năm qua cô luôn sống một mình. Ngay cả cô cô Thẩm Ngạc Hoa cũng nuôi dưỡng cô một cách nghiêm khắc. Từ nhỏ đã không cho cô rơi lệ. Có đau cách mấy cũng phải nghiến răng nuốt vào trong. Lôi Phong lớn lên cùng cô nhưng chưa từng thân thiết, bọn Tô Chấn Phong, Âu Thế Minh cũng vậy. Bọn họ đều không hề thật lòng đối đãi với cô. Tuổi thơ của cô cho đến lúc trưởng thành chỉ có máu, mồ hôi, sự lạnh lùng hiểm ác của chốn giang hồ.

Sau khi tất cả đã lên thuyền lớn, Thẩm Nguyệt Như ra lệnh rút đi. Giây phút nhìn thấy Ngô Phàm dẫn đầu đám thủ hạ, cô chỉ muốn lao đến ôm lấy y nhưng cô đã kìm lại được. Chỉ có Tịnh Trúc là bất chấp tất cả, khiến cả cô và Tiêu Chí Vĩnh đều một phen bất ngờ. Một nữ tử luôn giữ chừng mực, tuân thủ lễ tiết như cô, trước mấy chục con mắt không ngại ngần mà ôm chầm lấy y, bật khóc như một đứa trẻ.

Ngô Phàm không đáp lời cô.

“Bạch cô nương, ở chỗ tôi có y phục. Tôi đưa cô đi thay nhé?”

Gió lộng lạnh lẽo bao phủ lấy người y, phủ lấy cả cõi lòng cô đơn của y. Y nhắm mắt lại, cố tìm lấy trong tiềm thức một chút ấm áp vỗ về con tim đang nhói lên từng cơn.

“Thương thế của muội không sao chứ?”

“Nếu không muốn người của Tử Hành Cung làm phiền, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Người muội ấy cần không phải là ta!”

“Yên tâm, tửu lượng ta rất tốt, không say nổi đâu.”

Bàn tay y tìm tay cô, nắm lấy toan kéo cô đi. Khi những ngón tay y vừa chạm vào bàn tay cô, Thẩm Nguyệt Như đã giật mình. Lạnh quá!

“Đủ rồi, ta nói cô uống một chút. Cô lại cứ tu ừng ực như nước lã vậy?”

Y vô thức đứng như thế không biết bao lâu cho đến khi chiếc áo choàng ấm áp khoát lên vai, y mới giật mình.

“Không sao đâu.”

Bạch Y Vũ sực tỉnh. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, cô không nói, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

“Tham kiến Bạch Long sứ.”

“Ôm ta một lúc, có được không?”

Gió lại thổi từng cơn, mang theo hơi rượu nồng nàn quấn quýt, như sợi dây vô hình buộc lấy tâm hồn con người.

“Tiêu đại ca, bọn muội ở đây!” Sau khi hét lên với những người đang tìm kiếm mình, cô lại quay sang nói với Ngô Phàm “Phong ca, nội thương của huynh sẽ nhanh chóng hồi phục.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên ngoài những ngọn lửa ngày một đến gần. Trong ánh sáng khi mờ khi tỏ, Bạch Y Vũ trông thấy một dáng người quen thuộc, cô quay lại ôm lấy vai Ngô Phàm, giọng điệu thập phần vui mừng:

“Vậy lần trước là ai uống tới nỗi chân đi không vững?”

Mấy gã thủ hạ đi theo Tiêu Chí Vĩnh nhất loạt quỳ xuống, hành lễ với Ngô Phàm. Bọn chúng cố tiết chế âm thanh nhưng gần mười người cùng lên tiếng một lúc, không tránh khỏi làm Tiêu Chí Vĩnh và Bạch Y Vũ giật mình. Lúc này, sự dịu dàng vừa mới đây biến mất hoàn toàn, ánh đuốc soi rõ gương mặt lãnh đạm và đôi mắt không một chút biểu cảm của y. Y bước ra khỏi hang động, một lần quay đầu cũng không có, hờ hững nói:

“Tiêu Chí Vĩnh, ta cứu ngươi không phải để ngươi có thêm thời gian h·ành h·ạ bản thân. Tốt nhất ngươi hãy hảo hảo mà giữ mình, ta vẫn chưa đòi được nợ đâu đấy.”

Bạch Y Vũ không nói thêm gì theo chân Tiêu Chí Vĩnh đi về phía những con thuyền. Thủ hạ của Thiên Long Giáo cũng không nhiều lời, âm thầm bước theo chân Ngô Phàm trở ra.

Mỉm cười, cô đáp:

“Chỉ khi nào có hai chúng ta, muội mới có thể gọi ‘Phong ca’. Muội hiểu không?”

“Không tính, lần đó không tính.”

“Hừ! Nếu lúc nãy là người Tử Hành Cung, ngươi không phải đ·ã c·hết mấy lần rồi sao? Ngu ngốc!”

Khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc nằm trọn trong tầm mắt. Tiêu Chí Vĩnh không kìm lòng mà ôm siết lấy cô, cảm nhận được hơi ấm chân thật từ cô, nỗi lo lắng luôn lơ lửng trong lòng y cuối cùng cũng được buông xuống. Giọng y ôn nhu, Bạch Y Vũ có thể thấu hiểu sự sợ hãi của y:

Y bước về phía mũi thuyền, thu vào tầm mắt chỉ là bóng đêm dày đặc. Từng cơn sóng vỗ vào mạn thuyền như sóng vỗ trong lòng y. Không lâu trước đây, y còn vì cô mà đau khổ vậy mà bây giờ cảm giác trong lòng chỉ còn là thương tâm. Gương mặt y giãn ra, nụ cười mỉa mai đọng trên khóe môi. Thì ra y không yêu cô như y vẫn nghĩ. Y không thể yêu con người hiện tại của cô. Tiểu Vũ ngây thơ, có nụ cười như ban mai mùa xuân của y đã không còn. Tiêu Chí Vĩnh ngày xưa cũng đã mất. Tất cả đã kết thúc rồi. Không đúng! Y và cô chưa từng bắt đầu làm gì có kết thúc? Chỉ một mình y đơn phương.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Nhưng…

Ngô Phàm cũng suýt nữa bị Tịnh Trúc dọa cho sợ hãi. Bao năm bên cạnh cô, cô chưa từng buông thả cảm xúc của mình như vậy. Cô làm y bối rối, ánh mắt khẽ lướt qua nữ tử vừa bước qua trước mặt rồi nhanh chóng thu về. Y vỗ vai cô nói:

“Tiểu Vũ! Đúng là muội, quả thật là muội.”

Khi nhìn thấy Tiêu Chí Vĩnh một mình lặng lẽ trong đêm tối, cô đơn đón gió lạnh lùa vào tim, từ đâu đó trong tâm khảm cô nhói lên một cơn đau. Lúc ả cung chủ toan hạ thủ với y, cô chỉ thấy lo sợ, sợ y bị tổn thương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô cứ nghĩ mình sẽ như vậy cho đến lúc c·hết, chẳng ngờ lại sa chân vào sự dịu dàng của y lúc nào cũng không hay. Cô thật sự sợ hãi, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng đối diện với sự dịu dàng đó cô lại không cách gì rứt ra được.

Tiêu Chí Vĩnh vẫn không nói một lời chỉ im lặng quan sát mọi thứ. Lần này trở về, Tiểu Vũ ngày xưa sẽ không còn tìm lại được, trong ánh mắt cô, y đọc được câu nói đó “Xin lỗi, Tiểu Vũ của huynh c·hết rồi.”

Sự trầm mặc của cô nhanh chóng bị Tiêu Chí Vĩnh phát hiện nhưng không biết nên mở lời như thế nào. Y chỉ lặng lẽ nhìn cô. Và cũng nhanh chóng nhận ra, mục quang của cô từ đầu chí cuối chỉ đuổi theo gã nam nhân mặc hắc y kia. Y bất giác thở dài, hình như đã có lúc y cũng như vậy nhưng nữ tử trong mắt y không phải là cô.

Câu nói của Ngô Phàm làm cô tắt nụ cười, ngây như phỗng ra một lúc. Ngô Phàm kéo cô đến gần, ôm cô:

Lời nói của Ngô Phàm lôi cảm xúc của Tiêu Chí Vĩnh về hiện thực. Y nói với Bạch Y Vũ:

“Không uống nữa. Hừ!”

“Nhanh vào trong, muội giúp huynh ép lượng độc còn lại ra ngoài.”

“Là Tiêu đại ca! Phong ca, là Tiêu đại ca đến tìm chúng ta đó!”

Thẩm Nguyệt Như nhoài người, tóm lấy vò rượu trong tay Tiêu Chí Vĩnh mấy lần nhưng không được. Cô nổi giận, đứng lên:

Thẩm Nguyệt Như kéo Ngô Phàm vào bên trong khoang thuyền. Tịnh Trúc lúc này mới gạt nước mắt, tiến về phía Bạch Y Vũ, lên tiếng:

Y quay sang nhìn Thẩm Nguyệt Như, vẻ mặt cô đầy tức giận đang nói với y. Y muốn cười nhưng gió lạnh khiến các cơ trên mặt y đông cứng lại, nhất thời muốn mở miệng mà không nói được. Thẩm Nguyệt Như càng lớn tiếng:

Cô quay người toan bước đi. Một cơn gió lớn thổi tới, sóng vỗ mạnh vào mạn thuyền khiến nó lắc lư, thân mình đang đà bước đi của cô cũng chao đảo. Sàn gỗ trên thuyền đẫm sương trơn trượt, cô “á” một tiếng rồi ngã nhào lên người Tiêu Chí Vĩnh. Hai vò rượu trong tay y theo đó cũng văng ra xa.

“Không có gì đáng ngại.”

Thanh âm trầm ấm của y vang khẽ bên tai khiến tâm cô an tĩnh đi đôi chút. Phải, có y ở đây, dù c·hết, ít ra cô vẫn có thế ở bên cạnh y. Nghĩ như thế, chút lo lắng còn lại trong lòng Bạch Y Vũ bỗng chốc tiêu tán. Bàn tay cô lần tìm bàn tay y, siết chặt.

“Được rồi, huynh không sao.”

Y đi rồi, cô đóng cửa, ngây người ngồi xuống giường. Cô quyến luyến sự ấm áp, an toàn lúc ở bên y. Sự dịu dàng, chu đáo của y làm cô không sao tự chủ, chỉ muốn tham lam giữ mãi bên mình. Cô không biết thật ra cô đối với y là như thế nào. Càng ngày cô càng không hiểu bản thân, Ngô Phàm là người cô theo đuổi bao lâu nay nhưng lần này khi y trở về, con tim cô lại không còn thấy đau như trước. Chỉ có sự lo lắng tồn tại.

Bên ngoài, gió vẫn thổi từng đợt thê lương…

Cô không từ chối cái ôm của y, đưa tay vỗ vỗ vào lưng y. Dùng hành động để khẳng định với y rằng mọi chuyện đều là thật: cô vẫn còn sống.

“Huynh ấy bị trúng độc, nội thương khá nghiêm trọng. Mấy hôm nay, tôi đã giúp huynh ấy bảo hộ tâm mạch, đồng thời ép một lượng độc tố ra ngoài.”

Gió đêm lạnh lẽo quyện theo mùi thơm của rượu vương vít trên cánh mũi cùng vị cay nồng chảy tràn trong cổ họng.

Chương 32: Trở về (2)

Thanh âm mệt mỏi, có phần đòi hỏi của cô khiến chút lý trí còn sót lại của y tan thành mây khói. Y cởi áo choàng trên người khoác thêm lên vai cô, cẩn thận ôm cô vào lòng. Thứ cảm giác dịu ngọt này là gì? Y chưa từng trải qua nên cũng không biết gọi nó như thế nào. Chỉ biết nỗi đau vừa dấy lên trong lòng đã được âm thanh từ hơi thở của cô xoa dịu. Cảm xúc này, y chưa từng có. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừm.”

Thẩm Nguyệt Như uống liên tục đến nỗi Tiêu Chí Vĩnh phải cau mày tự trách bản thân. Sớm biết thế này đã không chủ động dẫn cô cùng uống. Không biết tửu lượng của cô đến đâu nhưng y hoàn toàn không muốn cô say khướt như lần vào phòng y lúc còn ở Bạch gia. Y c·ướp vò rượu từ tay cô, nói:

Cuối cùng ánh đuốc cũng dừng trước hang động.

Tiêu Chí Vĩnh nghe cô nói thì bật cười thành tiếng. Trong tim hình như có chút ấm áp len vào. Y nắm chặt tay cô hơn, nhất quyết kéo cô đi tìm rượu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi xem, đây là cái bộ dạng gì? Bạch Y Vũ của ngươi vừa mới thoát c·hết, ngươi không ở bên cạnh chăm sóc cô ta lại đứng đây hứng gió trời, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Giá như chúng ta chưa từng quen.” Cô thì thầm, chỉ đủ cho lòng mình nghe thấy.

Từ phía sau, Bạch Y Vũ nhìn tấm lưng của Ngô Phàm, bờ môi vô thức bị răng cắn chặt. Cô hiểu, hiện tại không phải là lúc để bọn họ công khai ở bên cạnh nhau. Y cần thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện, những chuyện mà cô biết và cả những điều cô chưa biết. Cô nghĩ thế! Vì mấy ngày qua dù y hứa sẽ không giấu cô bất cứ điều gì nhưng cô có thể nhận ra, y vẫn có một bí mật không hề nói với cô. Cô biết mình vô dụng không thể giúp được y. Thứ cô có thể làm cho y bây giờ là chờ đợi.

Bọn họ vào hầm rượu trên thuyền, mỗi người một vò lớn, sau khi Thẩm Nguyệt Như đuổi mấy tên thủ hạ ở đuôi thuyền lên phía trước, bọn họ bắt đầu uống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Qua lớp áo choàng, Tiêu Chí Vĩnh vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt của Thẩm Nguyệt Như. Hình ảnh cô dịu dàng tựa vào y lúc ở Mai Hoa Cổ Động hiện lên trong tâm trí. Cảm giác như chỉ vừa mới xảy ra. Y không dám nghĩ tiếp. Y thấy sợ! Lý trí mách bảo y phải đẩy cô ra nhưng đôi tay lại vô lực nằm yên trên người cô.

“Chúng ta kiếm chút rượu đi.” Tiêu Chí Vĩnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Muội không sao!”

“Ta kêu người chuẩn bị nước ấm cho cô. Một lát nữa rửa mặt, ngâm chân một chút sẽ dễ ngủ hơn. Lúc ngủ nhớ đắp chăn, lần trước cô toàn hất chăn ra khỏi người đấy.”

Hơn một canh giờ ngồi ngoài trời cuối cùng Tiêu Chí Vĩnh cũng lấy lại được lý trí để đưa Thẩm Nguyệt Như về phòng. Trước khi rời đi, y cẩn thận dặn dò cô:

“Cô đi theo tôi.”

“Làm phiền cô nương.”

Bạch Y Vũ vừa đi vừa nói, không hề nhìn lại phía sau. Thẩm Nguyệt Như lập tức đẩy Tịnh Trúc sang một bên, những ngón tay đặt lên mạch trên cổ tay Ngô Phàm. Nét mặt bỗng chốc thật khó coi.

Không nhìn thấy rõ nhưng có thể cảm nhận được sự bất an trong hơi thở của cô, Ngô Phàm nhẹ nhàng trấn an:

Khó khăn lắm y mới nói được câu nói ấy. Thẩm Nguyệt Như hiểu y muốn nói gì, nhất thời im lặng. Không khí như đóng băng, chỉ nghe tiếng gió ù ù lướt qua vành tai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Trở về (2)