Định Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Trở về (1)
“Vậy tại sao ngay hôm sinh thần của muội huynh lại muốn muội tin huynh đ·ã c·hết chứ? Là ngày sinh thần của muội đó! Huynh đã khiến muội sững sờ vì muốn lấy mạng cha, lại đem hung tin đó đến, huynh không nghĩ muội sẽ thương tâm lắm hay sao?” Bạch Y Vũ tức giận, nhéo y một cái thật đau.
Bầu tời tắt hẳn nắng.
Bạch Y Vũ hồi hộp như chính mình lâm nạn, có chút khó khăn khi thốt ra lời nói:
Những lời của y không khoa trương kiểu “thiên trường địa cửu” nhưng lại đầy chân thành. Tim Bạch Y Vũ thêm lần nữa như được rót mật. Bàn tay cô tìm lấy tay y, lời cô dịu dàng:
Ngô Phàm kéo cô trở lại tư thế cũ. Từ phía sau vòng tay ôm lấy cô rồi mới trả lời:
“Phong ca!”
Một gã thủ hạ nhìn trời rồi quay sang dò ý của Thẩm Nguyệt Như: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Huynh nhảy xuống và Tịnh Trúc cô nương đã cứu huynh?”
“Thanh Long sứ, trời cũng không còn sớm, chúng ta có nên thả thuyền nhỏ tìm kiếm không?”
“Trận pháp đó là do cung chủ đời trước của bọn chúng lập nên, nó dùng để giam giữ một người.”
“Suỵt! Có người, không phải một mà là rất đông.”
“Nha đầu, muội sợ rồi à?”
Trong hang động, Bạch Y Vũ ngồi tựa vào người Ngô Phàm. Đêm nay sương mù che khuất ánh trăng, lại không có lửa để sưởi, bọn họ chỉ có cách dựa vào đối phương để giảm thiểu cái lạnh đang từ từ ngấm vào da thịt. Hai hôm nay cô đã hạch hỏi y vô số chuyện. Từ những chuyện nhỏ nhặt đến những chuyện to tát, cô cứ hỏi, y cứ trả lời. Y đã ngoéo tay, thề rằng sẽ không giấu cô bất cứ điều gì. Nói đến việc b·ị t·hương, hôn mê gần một năm trời y chỉ qua loa vài câu nhưng cô có thể tưởng tượng được ngày đó y thê thảm đến thế nào. Lúc ấy, cô không lạnh mà run. Y nói tuy giả c·hết nhưng cũng như là m·ất m·ạng thật. Nếu không có Tịnh Trúc, chỉ sợ ngay cả nhìn cô lần cuối y cũng không có cơ hội.
Ngô Phàm ngưng lời, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Nhận ra sự khác thường của y, Bạch Y Vũ khẽ nói:
“Trong Mai Hoa Cổ Động rốt cuộc có bí mật gì khiến ả cung chủ kia lại ra tay tàn độc như vậy với huynh?”
Bóng tối bao trùm lên dòng sông rộng mênh mông. Ban ngày, thuyền bè ít qua lại vì nước ở khúc sông này đặc biệt chảy siết, lúc trời về đêm thì nơi đây chỉ có tiếng nước chảy, trông như một khúc sông c·hết. Tiếng mái chèo khua dưới nước thành ra lớn hơn bình thường. Thủ hạ Thiên Long Giáo cũng không dám lên tiếng gọi người chỉ đốt đuốc tìm kiếm. Dù sao nơi này vẫn là địa phận của Tử Hành Cung, im lặng một chút cơ may tìm kiếm sẽ nhiều hơn là đánh động chúng để rồi xảy ra giao tranh. Lúc đó thời gian tìm kiếm không có mà còn e khúc sông này sẽ tanh ngòm mùi máu, đến cá chắc cũng không chịu nổi.
“Phong ca, theo như huynh nói, đó hẳn là thứ rất lợi hại!”
“Không sợ mới lạ đó! Thà một kiếm g·iết muội còn hơn. C·hết mà mang trên mình ngần ấy ngân châm, xấu xí như vậy, muội đương nhiên là sợ rồi!”
“Chính vì muội ngốc nên huynh mới quyết cắt đứt, nhưng… tự mình lại không buông xuống được.”
“Tại sao lúc đó huynh lại nói không muốn gặp lại muội? Huynh nhẫn tâm thế sao? Huynh có biết muội hụt hẫng đến nhường nào không?”
“Huynh chưa từng sử dụng nó, chỉ biết nó là thứ binh khí của Cổ U Ma Bà hơn một trăm năm trước đã sử dụng. Nghe nói, nó có thể gắn hơn ba ngàn cây ngân châm bên trong, có thể phóng từng chiếc một cũng có thể một lúc phóng cả ba ngàn cây đó ra ngoài. Nếu ngân châm có tẩm độc e là con số t·hương v·ong không hề nhỏ.”
Bạch Y Vũ nghe đến đây, sống lưng bất giác chảy mồ hôi lạnh. Cô lẩm bẩm:
Ngô Phàm bật cười thành tiếng bởi sự tưởng tượng của cô:
Một lần nữa Bạch Y Vũ ngồi bật dậy, cô thảng thốt:
Chương 31: Trở về (1)
“Cha, nha đầu hôm nay cũng sợ xấu sao? Huynh nhớ ngày xưa muội đâu cần hình tượng đó?”
“Là ai?”
Bạch Y Vũ bật dậy, dằn tay mình ra khỏi tay y, lên tiếng trách móc:
“Chuyện này…”
“Lúc Tịnh Trúc đưa huynh đến gặp Thẩm Ngạc Hoa, huynh chỉ còn chút hơi tàn. Nếu biết huynh không thể sống, muội sẽ thế nào? Thôi thì để muội hận huynh cũng được.”
Bạch Y Vũ dùng ngón tay cấu vào ngực y, nghiến răng:
“Sau đó, sau đó thì thế nào?”
“Muội ấy sống ẩn dật dưới một đáy cốc, hầu như không liên hệ với bên ngoài, vả lại sẽ không ai nghĩ một nữ tử thiện lương như muội ấy đang giữ nó. Huynh cũng rất cẩn trọng trong việc này, chỉ duy nhất nói cho muội hay. Hơn nữa lúc đó huynh đang trọng thương, có muốn giữ cũng không được, đành để muội ấy thay huynh.”
Một lúc sau, cô quả nhiên trong thấy những vệt sáng từ bên ngoài mặt sông tiến về phía cô và Ngô Phàm. Ánh đuốc lập lòe như ma trơi càng khiến tinh thần cô căng lên. Hy vọng, người tìm tới là người mà cô và y đang mong.
Ngô Phàm kêu khẽ, chụp nhanh lấy bàn tay cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh đuốc trên tay bọn họ di chuyển trong màn đêm như những con ma trơi khát khao sự sống. Chúng nhảy múa không ngừng bởi gió, bởi sự lắc lư của con thuyền. May mắn những đợt tuyết bất thường đã ngừng hẳn, chỉ còn se sắc cái lạnh của những ngày cuối thu.
Bạch Y Vũ nhổm người dậy, ánh mắt cẩn trọng nhìn về khoảng không phía xa. Ngô Phàm đối với những chuyển động nhỏ nhặt bên ngoài vô cùng nhanh nhạy, về mặt này cô không thể một sớm một chiều mà học được. Nó được tôi luyện qua thời gian, càng sống trong nguy hiểm, độ nhạy bén càng cao.
“Huynh hội đủ những điều đó nên lúc ở cổ động huynh mới vào trận, dùng máu phá giải nó?” Bạch Y Vũ có chút kinh ngạc hỏi y.
Y vì không muốn cứ sống cuộc sống trong bóng tối như trước nên khi tỉnh lại, y muốn đường đường chính chính đứng trước mặt mọi người nhưng lại không muốn ai biết về quá khứ, y thay đổi thân phận, trở thành một Ngô Phàm như hôm nay. Tám năm, là Tịnh Trúc giúp y giữ mạng cũng là cô bên cạnh y chia sẻ cuộc sống. Bạch Y Vũ thấy lòng vướng mắc, có chút hờn giận nhưng không thể trách y. Cô vốn đã rời khỏi nơi ở cũ, dù y có muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tiêu Chí Vĩnh nhìn cô. Y biết, ngoài mặt cô xem như không có chuyện gì nhưng lo lắng trong lòng cô y có thể hiểu. Y xoay mình nhảy xuống một chiếc thuyền con vừa được thả, nói vọng lên:
“Ừm, hơn nữa huynh cũng đã giao thứ binh khí đó cho muội ấy cất giữ.”
Ngô Phầm trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời cô: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tịnh Trúc từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, đứng một bên nhìn bọn họ rồi lại đưa mắt về những chiếc thuyền con vừa được thả xuống.
“Tại sao lại không? Nhanh thả thuyền, cho người rà soát khắp khu vực này trước tiên cho ta. Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác!” Thẩm Nguyệt Như phất tay áo ra lệnh cho thủ hạ của mình.
“Ta đi cùng bọn họ.”
Bạch Y Vũ im lặng, lắng nghe y kể tiếp:
Thẩm Nguyệt Như không cản y, chỉ gật đầu.
“Được, được, huynh kể.” Ngô Phàm giữ lấy tay cô, đầu hàng, lại nói tiếp “Huynh nhận thấy lời ông ta không sai. Nếu thứ binh khí này rơi vào tay bà ta thì giang hồ sẽ loạn. Sau đó ông ta chỉ nơi cất giấu nó cho huynh, còn cho huynh biết nhỉ cần nhảy xuống vực thì sẽ có lối thoát, nhưng không biết huynh có may mắn hay không mà thôi.”
“Huynh không biết giữa bọn họ có ân oán gì nhưng có lẽ hận thù không ít. Ông ta bị bà ta phế hết võ công, xích bằng dây xích, lúc huynh nhìn thấy thì ông ta gần như chỉ còn da bọc xương.”
“Dù trước đó huynh đã chuẩn bị rất kĩ nhưng từ kinh nghiệm đến công phu đều không sánh bằng, lần thích sát ấy huynh b·ị t·hương nặng, chạy vào bên trong, thấy có chốt cửa vội vàng đóng lại, chỉ hy vọng có thời gian thoát thân. Nhưng khi huynh vừa bước vào rừng bạch mai, lập tức cảnh vật phút chốc bị thay đổi. Huynh như lạc vào rừng đại ngàn đầy giông bão không tìm ra được lối thoát. Thân vừa bị ngoại thương, vừa chịu nội thương lại thêm độc do bà ta hạ bắt đầu phát tác, huynh sau một hồi cố tìm lối ra thì kiệt sức, không bước đi nổi liền ngất đi.”
“Phải, lần đó huynh thật may mắn. Ông ta sau khi giúp huynh giải trận liền đưa ra yêu cầu. Ông ta muốn huynh mang Bão Vũ Lê Hoa Châm cất giữ, tuyệt đối không để lọt vào tay bà ta.”
“Ba ngàn cây ngân châm ư? Ôi trời, nếu thật sự bị cắm vào người thì chẳng khác nào một con nhím!”
Đoàn người của Thiên Long giáo cùng với Thẩm Nguyệt Như và Tiêu Chí Vĩnh theo bức địa đồ cùng hướng dẫn của Tịnh Trúc, mất hết ba ngày mới đến được khúc sông cần tìm. Bọn họ đi theo đường thủy, vòng từ phía thượng nguồn đi xuống, dọc đường đi không dám khinh suất gây ra sự chú ý gì. Lúc hai chiếc thuyền chở hơn hai mươi người đến khu vực mà tám năm trước Tịnh Trúc đã tìm được Ngô Phàm thì trời cũng nhập nhoạng tối. Nét mặt mỗi người đều biểu thị lo lắng. Tính đến thời điểm hiện tại là gần năm ngày kể từ lúc bọn họ rơi xuống. Đáy vực lại là một bãi đá chi chít, không ai bảo ai nhưng từ đáy lòng đều dội lên một nỗi sợ hãi không nói thành lời.
Y dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng vội dừng lại. Ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt Như đầy phức tạp.
“Chúng ta bên nhau suốt ba năm trời, huynh còn không hiểu tính muội hay sao mà lại làm như thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Huynh đưa cho cô ấy? Huynh không sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm sao? Nếu bọn chúng biết được cô ấy đang giữ nó thì…”
“Muội cũng như huynh, đã cố nhưng không buông được. Vì thế, dù sau này thế nào đi chăng nữa, huynh cũng đừng bắt muội phải buông.”
“Có thôi trêu muội không thì bảo. Huynh giờ không phải là đối thủ của muội đâu nhé. Ngoan ngoãn một chút đi, mau kể tiếp.”
“Với huynh là mười năm nhưng với muội thì chỉ mới bắt đầu. Dứt khoát ngay từ đầu sẽ tốt cho muội.” Thanh âm y có chút u sầu cùng bất đắc dĩ.
“Sau khi hồi phục huynh vẫn không chịu lấy lại?”
“Có lẽ huynh ngất đi cũng không bao lâu vì lúc tỉnh lại huynh nghe thấy tiếng thủ hạ của Tử Hành Cung đang hô phá cửa. Huynh lúc này rất lo sợ, nếu trận pháp này bà ta có thể giải được thì cơ hội quay về gặp muội là không. Đang không biết làm thế nào thì ông ta từ đâu lên tiếng ‘nếu ngươi là người sinh vào ngày Mão, tháng mười một âm lịch, năm Quý Thìn và vào giờ Hợi (21 giờ - 23 giờ) thì chỉ cần dùng máu của mình làm theo chỉ dẫn của ta sẽ an toàn rời khỏi đó. Nếu không, ngươi cứ chờ c·hết đi.’” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.