Khu Chợ Đen tồn tại như một lỗ thủng xuyên không gian, nối liền với hàng trăm chiều không gian khác nhau. Những sinh vật kì quái từ những thế giới xa xôi xuất hiện rồi biến mất như ảo ảnh. Luật vật lý không còn giá trị, thời gian và không gian vặn vẹo quanh co. Những thực thể vô hình rì rầm bàn tán, tương tác với thế giới vật chất theo những cách kỳ lạ.
Nó là một vũ trụ thu nhỏ, với những quy tắc và luật lệ riêng được tự định ra bởi các thế lực ngầm cai quản nơi đây. Đối với khu chợ đen, sự can thiệp của các chính quyền quốc gia cũng chỉ ở mức tối thiểu. Nhưng những điều luật ấy thường rất mơ hồ, khó có thể giá·m s·át và thực thi được một cách nghiêm ngặt.
Do các quốc gia cũng không có đủ nguồn lực, nhân sự để kiểm soát chặt chẽ hoạt động kinh doanh, buôn bán ở đây. Do đó họ buộc phải nương tay, để các thế lực ngầm tự quản lý lẫn nhau theo cách riêng.
Đó là một thế giới hỗn loạn, đầy rẫy những mâu thuẫn, xung đột và tranh giành quyền lực. Người mạnh được, kẻ yếu bị bóc lột. Những hoạt động phi pháp ngầm diễn ra quá phổ biến đã trở thành chuẩn mực. Nhưng tất cả chỉ giới hạn trong khu Chợ Đen này.
Và càng xuống sâu, nó càng loạn. Tuy nhiên ở những tầng sâu cũng tồn tại những Safezone được cho là an toàn. Chẳng hạn như quán Nightcall nằm sâu trong lòng Khu phố Tội Lỗi hay còn gọi là tầng 5 của khu Chợ Đen.
Bước qua cánh cửa gỗ mun u ám, du khách lập tức cảm nhận được luồng không khí lạnh buốt, nghe thấy tiếng rì rầm đầy bí ẩn.
Tầng 5 nơi tụ hội của các tay anh chị, ma cô giang hồ. Họ nắm giữ những sàn nhảy, bar, phòng chơi nhạc ở đây. Đây là nơi vui chơi giải trí phục vụ cho giới "ngầm" của khu Chợ Đen.
Các góc phòng thường tối tăm, rì rầm tiếng nói cười, hừng hực khói thuốc. Tiếng sắt va sắt, ly vỡ vọng ra từ những vụ ẩ·u đ·ả hằng đêm. Quần hùng bất hảo thường tụ tập đón chờ rạng đông để tiêu tiền bẩn kiếm được từ các phi vụ ban ngày. Bầu không khí ngột ngạt khói thuốc và mùi đồ uống lẫn vào mùi máu, mồ hôi.
Những cô gái trẻ hớp hồn quý tộc ham vui đến đây tìm niềm vui bị cấm. Tiếng cười nói rộn rã, chen những tiếng thở dốc. Một góc khuất, hình như có vài cặp đang mải mê âu yếm.
Gió lạnh từ kẽ hở mái nhà thổi qua khiến bầu không khí càng thêm lạnh lẽo, tăm tối và huyền bí.
Cả không gian quán bar dường như bị xoáy vùi, vặn vẹo theo những đường cong kì dị. Thời gian chảy chậm lại, không gian như kéo dãn ra. Trong các góc tối, những sinh vật kì lạ lẩn khuất, đôi mắt lấp lánh quan sát. Chúng có thể đến từ các chiều không gian xa xôi, hay thế giới đối song song nào đó.
Phía sau quầy sảnh vip là một người phụ nữ với mái tóc dài chấm gót đen nhánh, đôi mắt màu lục bích. Khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo như pho tượng. Nụ cười của cô ta không chạm tới ánh nhìn. Gã bartender vẫn lặng lẽ lau chùi ly rượu, bàn tay anh ta nhiều ngón quá mức.
Tiếng nhạc jazz du dương vang lên từ đâu đó. Những âm thanh lạ kỳ vọng lại, có vẻ chúng đến từ một cõi giới khác. Mọi thứ ở đây đều mang sắc thái ly kỳ, ma mị.
Uống xong một ly virgin blood, cô chợt đứng dậy. Lúc này mấy tên anh chị mới thấy cô ta quá đẹp: Cặp mày thanh tú như được vẽ bởi nét cọ tinh tế. Đôi môi đỏ mọng như màu hoa anh đào nở rộ. Làn da trắng nõn và mịn màng như tuyết mới rơi không một tì vết Vòng ngực nở nang căng tròn sức sống được cái eo thon gọn như hình số 8 vẽ nên bức tranh đối xứng với mông săn chắc. Chiếc váy ren màu tín nhạt mỏng dánh bó sát người cô ta ôm trọn hết những đường cong cong mà người đàn ông nào cũng phải mê mệt. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, bắp chân thon thả trong đôi hài gót cao màu bạc lấp lánh ánh kim. Cổ tay và cổ cô đeo những chiếc vòng vàng trắng tinh khiết.
Khi cô ta bước đến quầy bar, tất cả mọi ánh nhìn đổ dồn về phía người đẹp như bị thôi miên. Cô mỉm cười, giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Xin chào quý vị! Tôi có thông báo quan trọng…
Rồi cô rút từ túi áo ra một tờ giấy, treo lên bảng thông báo của quán. Đó là lời treo thưởng 300 tỷ gold coin cho ai bắt sống hoặc g·iết c·hết Sol Dawn.
Cả quán bar lúc này bùng nổ.
- Trời ơi 300 tỷ! Ta phải tìm ra hắn...
- Haha, vớ vẩn! Sát thủ Sol Dawn là huyền thoại sống. Không dễ gì bắt được hắn đâu!
- Nhưng chẳng phải gần đây có tin đồn Sol Dawn xuất hiện ở khu Cảng Đen sao? Cơ hội này hiếm lắm!
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp quán bar. Một số tên còn đứng bật dậy, ra vẻ khoác lác sẽ tóm gọn được Sol ngay khi gặp. Chúng khoe các thủ đoạn, chiêu thức họ sẽ dùng để hạ sát gã sát thủ huyền thoại...
Người phụ nữ đứng quan sát cảnh tượng trước mắt với nụ cười đầy vẻ đắc ý trên môi. Đôi mắt xanh biếc lạnh lùng của cô như đang vạch ra kế hoạch gì đó. “Tao sẽ chơi khô máu với mày Sol Dawn!”
***
Sau khi hạ gục đám pháp sư, chàng trai tóc bạc quay người lại trong tích tắc. Thân hình anh tan biến giữa không trung, chỉ còn lại một vệt ánh sáng mờ ảo đang lao v·út về phía cô bé đang tháo chạy.
Chỉ trong nháy mắt, vệt sáng đã xuất hiện ngay trước mặt cô, hào quang vàng rực bừng lên rồi nhanh chóng hiện hình thành chàng trai tóc bạc. Cô bé giật mình, va vào anh và té sấp mặt xuống đất. Mái tóc rối che khuất gương mặt lem nước mắt, nước mũi. Thân hình bé nhỏ run rẩy, vật vã dưới lớp váy rách.
Sabata nhìn cô bé, đôi mày nhíu lại. Từ biểu cảm trên mặt, quần áo lem nhem bẩn thỉu cho đến đôi chân trần đầy vết xước.
Cậu suy luận: "Hẳn là cô bé mồ côi, phải lang thang đường phố kiếm sống. Có lẽ ban ngày b·ị b·ắt làm việc nặng nhọc để đổi lấy ít thức ăn. Đêm đến chỉ biết cuộn mình vào góc tối nào đó tránh gió lạnh. Một đứa trẻ bơ vơ, cô độc giữa khu Chợ Đen này vì có một mình em ấy là trẻ con xung quanh đây… và phải ă·n c·ắp vì túng quá"
Nhìn cô bé run rẩy sợ hãi trong vũng nước mắt và máu, trái tim Sabata quặn thắt. Cậu đồng cảm sâu sắc với nỗi đau cô phải gánh chịu.
Ngay khi bàn tay của anh ta chuẩn bị chạm vào cô bé thì Sabata liền đánh liều lên tiếng:
- Tôi biết ă·n c·ắp là sai, nhưng có cần phải h·ành h·ạ một đứa trẻ như vậy không?
Chàng trai quay lại, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt Sabata. Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Nhưng cậu vẫn đứng vững, cứng rắn đối mặt. Ông chủ tiệm cầm đồ thấy vậy nghĩ thầm “đúng là chỉ sợ thằng liều” rồi thủ sẵn một tấm thẻ ở sau lưng.
Sabata nuốt nước bọt rồi tiếp tục nói:
- Chúng ta có thể cùng nói chuyện giải quyết vấn đề và giảm thiểu b·ạo l·ực không cần thiết.
Anh chàng nghe xong cũng không nói gì mà ngay lập tức bẻ cổ cô bé, tiếng rắc vang lên làm cậu sởn cả gai ốc, “Cái quái gì thế không phải tầng này cấm g·iết người sao?” quá sợ hãi cậu nhảy lùi về phía sau rồi nấp sau lưng ông chủ tiệm cầm đồ. Ông chủ tiệm thấy thế cũng cạn lời.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể cô bé thoáng run lên rồi biến đổi thành một con vẹt khổng lồ với bộ lông xanh biếc óng ả. Nó vỗ cánh, bay lên và hét lên một tiếng đầy đe dọa rồi thu nhỏ lại chỉ còn bằng một chiếc bông tai mà bám vào chiếc khuyên của một người phụ nữ trong đám đông.
Người này bước tới, thân hình mảnh mai cao ráo, tóc vàng óng ả buông thõng xuống eo. Đôi mắt xanh biếc sắc lạnh, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên nụ cười đầy vẻ khinh miệt. Cô ta mặc bộ áo choàng màu xanh da trời, viền vàng ở cổ áo và tay áo.
Trước ngực là huy hiệu của Thành Phố Học Viện Serpentia - một con rắn bạc quấn quanh cây quyền trượng, đuôi nó lấp lánh những viên ngọc lam thẫm. Vừa nhìn thấy nó thì lão chủ tiệm liền run nhẹ người.
Vẻ đẹp lạnh lùng và oai phong khiến mọi ánh nhìn đổ dồn về phía người phụ nữ. Đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười khinh bỉ khi cô bước tới trước mặt đám pháp sư:
- Lũ ngốc! Làm sao các em không nhận ra đấy là con quái vật? Rõ ràng Chợ Đen từ tầng 2 trở lên chỉ có cực ít trẻ nhỏ, sao không nghĩ tới điều đó?
Đám pháp sư áo đen nghe xong cúi đầu, thấy xấu hổ vì sơ suất của mình. Anh chàng tóc bạc lắc đầu, thở dài:
- Chính xác như tôi đã nói, Aurelia à. Người Trilium khu chủ hòa quá yên bình, khiến các học trò của cô mất đi tính cảnh giác. Tôi đã cá cược với cô rằng chúng sẽ không nhận ra con quái vật giả dạng.
Aurelia cau mày, đôi môi đỏ mọng mím lại khó chịu. Cô vén mái tóc vàng sang một bên vai rồi đáp lại, giọng đầy vẻ khó chịu:
- Nhưng tôi vẫn tin rằng các học trò này có tiềm năng lớn. Chúng chỉ cần thêm kinh nghiệm thực chiến. Giá mà Trilium có thể ít yên bình hơn để các em có cơ hội rèn luyện.
- Cô không thể cứ mãi chăm lo cho đám học trò được đâu, phải cho chúng tự do sải cánh mới được. - Anh chàng vừa nói vừa hướng ánh mắt về Sabata còn tay thì đưa ra phía Aurelia.
Như hiểu ý cô ta ném ra một cái túi lên tay anh chàng:
- Đây 500 đồng snake như đã hứa.
Anh ta tiếp lấy rồi móc ra một đồng ném cho Sabata. Cậu chụp lấy nó: Chất như vàng, nặng và lạnh lẽo. Nhưng rất nhanh cậu liền quay sang hỏi ông chủ tiệm cầm đồ:
- Thế này là sao, có nên nhận không?
Ông chủ tiệm cầm đồ nhìn một lúc rồi bảo:
- Nhận đi.
Đầu óc Sabata lúc này cũng bị quay mòng mòng, nhưng khi không soi ra được ác ý của anh ta nên cậu đánh bao mà hỏi:
- Tại sao lại cho tôi thứ này?
Anh chàng tóc bạc mỉm cười đáp lại:
- Vì công lý, mà cậu tên gì nhỉ?
Sabata lúc này lờ mờ đoán được gì đó.
- Là Sabata à? Cậu thật can đảm và thẳng thắn đấy. Đa số mọi người ở đây đều né tránh rắc rối, và từ khi từ cảng đen đặt chân đến đây cậu là người đầu tiên ta thấy dám lên tiếng bênh vực một đứa trẻ, dù đấy chỉ là một con quái vật ngụy trang.
- Những người như vậy thường sống không lâu đâu.
Nói rồi anh quay sang Aurelia, ra hiệu bằng mắt. Bàn tay của cô run lên, vẻ mặt đau đớn. Nhưng rồi cô cũng rút từ túi áo ra một cái hộp nhỏ màu đỏ đưa cho anh ta.
- Đây, viên đá Rubinia như đã hứa. Anh thắng rồi đấy Solomon! - Giọng Aurelia có phần chua chát.
Sau khi nhận lấy viên đá bên trong ra, Solomon mỉm cười hài lòng. Anh vuốt nhẹ bề mặt viên đá, ánh mắt rực sáng.
- Cảm ơn cô Aurelia! Thứ này sẽ rất hữu ích cho tôi đấy.
Aurelia lắc đầu, thở dài. Cô ra hiệu cho các học trò đi theo rồi quay gót bước đi, mái tóc vàng óng ả bay phất phơ. Đám pháp sư áo đen lủi thủi bám theo sau, đầu cúi gằm vì xấu hổ.
Solomon cất viên đá vào hộp, ánh mắt hướng về phía Sabata. Anh gật đầu với cậu, rồi cũng quay người rời đi, chiếc áo choàng sao vàng tung bay trong gió. Bước chân nhẹ như không, anh tan biến vào dòng người ồn ào của Chợ Đen.
Lão chủ tiệm cầm đồ vỗ vai Sabata:
- Thôi chúng ta cũng đi thôi!
Sau khi nhóm người kia rời đi, Sabata cùng lão chủ tiệm cầm đồ tiếp tục cuộc hành trình tại tầng 2 của khu chợ. Và Sabata cứ liên mồm hỏi thành ra ông chủ tiệm đưa cho cậu một cuốn cẩm nang du lịch tầng 2, thế là cậu tò mò lấy ra đọc:
“Chào mừng đến với tầng 2 - Vùng đất của nghệ thuật và văn hóa!”
Nếu bạn yêu thích nghệ thuật, muốn khám phá nền văn hóa đa dạng của các chủng tộc khác nhau, thì đây là nơi dành cho bạn.
Sabata nhìn thì thấy có thêm cả hình minh họa, khiến cậu phải tấm tắc khen hay, nhưng nội dung thì cậu chẳng thích nổi:
Bìa cẩm nang: Hình vẽ nền đen tối, lấp lánh ánh đèn neon tím/xanh. Ở giữa là bóng lưng mờ ảo của một cô gái mặc đồ gợi cảm, đeo mạng che mặt. phía sau cô là những bóng người đang nhảy múa cuồng loạn.
Hình casino ngầm: Cảnh những chiếc bàn xoay roulette, bàn bài poker với đám đông say sưa cờ bạc. Tiền vàng bạc chồng chất, rượu chảy tràn.
Hình phòng t·huốc p·hiện: Không gian tối tăm, người người nằm la liệt, cuộn tròn bên ống hút. Một gã thanh niên tay cầm kim tiêm, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đắm chìm trong cảm giác phê.
Show diễn thoát y: Sân khấu ánh đèn rực rỡ với những vũ công gợi cảm đang uốn éo cơ thể quyến rũ theo điệu nhạc cuồng nhiệt.
Tiệm tattoo bí ẩn: Một cô gái nằm sấp, lưng trần lộ ra hình xăm rắn cuộn tròn quanh cây gậy có đầu lâu. Bên cạnh một gã đàn ông đang khắc thêm hoa văn ma thuật lên làn da cô.
Quán rượu bí mật: Một căn phòng kín đáo, tối tăm, chỉ được thắp sáng bằng nến. Khách ngồi tán gẫu uống rượu độc lạ, bàn luận việc làm ăn ngầm.
Shop bán lông thú quý hiếm: Đủ loại lông thú độc lạ treo la liệt trên tường và trần nhà. Có cả một bộ lông cừu tím lấp lánh ánh kim.
Quán cà phê ma thuật: Quầy pha chế đủ loại đồ uống lạ mắt, b·ốc k·hói nghi ngút. Có ly phát sáng, ly thay đổi màu, ly có linh hồn…
Tiệm bán đồ cổ lậu: Đủ thứ đồ tạo tác tinh xảo như tượng thần, bình gốm, v·ũ k·hí thuở xưa...nhưng xuất xứ đáng ngờ.
Quán nhậu đêm kỳ lạ: Thực khách ăn uống no say, có người mọc thêm cánh, người thì hoá trơn nhẵn nhớt...do ảnh hưởng của đồ ăn tẩm bổ.
Xem ra đây là 10 điểm nóng của tầng 2, nhưng cậu chỉ hứng thú với tiệm đồ cổ lậu.
“Chà nó bình thường hơn mình tưởng” Saba ta nghĩ. Nhưng khi ngó qua trang thứ hai thì cậu thấy lo lắng hơn:
“Dù mang vẻ ngoài lịch lãm nhưng đây còn là nơi neo đỗ của những hoạt động phạm pháp. Hãy cẩn trọng và chú ý 10 điều sau:
1. Đừng đi loanh quanh một mình, nhất là ban đêm.
2. Không nên tiếp xúc với bất cứ ai có vẻ nghi vấn.
3. Chỉ mua bán ở những nơi có uy tín, tránh mua phải hàng giả.
4. Cẩn thận về chỗ ở, tốt nhất nên đặt phòng tại khu vực trung tâm.
5. Chú ý các thông tin sẽ bị theo dõi và ghi lại.
6. Không tiết lộ thông tin cá nhân quan trọng cho người lạ.
7. Hạn chế sử dụng các dịch vụ ngầm cung cấp m·a t·úy, m·ại d·âm...
8. Không nói về những hoạt động b·ất h·ợp p·háp khi ra khỏi đây.
9. Nếu rắc rối, hãy bình tĩnh và tìm cơ quan có thẩm quyền gần nhất.
10. Không đùa giỡn hay thách thức các thế lực nguy hiểm.
Chúc bạn có chuyến tham quan thú vị và an toàn!”
Đoạn cơ quan có thẩm quyền, từ thẩm quyền phát sáng nên cậu tò mò nhấn vào: Thế là cậu thấy một hình 3 chiều nổi lên không trung.
Người cai quản tầng 2 là một sinh vật cổ xưa có tên gọi không thể phát âm bằng tiếng loài người. Nó đến từ một chiều không-thời gian xa xôi, nơi vương quốc của những vị thần điên cuồng từng thống trị vũ trụ. Ngay khi đôi mắt Sabata dừng lại trên tấm ảnh chân dung của chủ tiệm tầng 2 cậu bàng hoàng nhận ra đó là một sinh vật không thuộc về thế giới này. Nửa thân trên giống cá mập khát máu với hàm răng nhọn hoắt lộ ra ngoài, nhưng lại có đôi mắt đỏ quỷ dị của loài bò sát...
Khi tâm trí vừa tiếp nhận hình ảnh quái dị đó, Sabata chợt cảm thấy đầu óc mình như bị xâm chiếm. Ảo giác điên loạn ập đến, máu tươi bắn ra từ mũi cậu. May sao lão chủ tiệm kịp ngăn Sabata nhìn lâu thêm, nếu không hậu quả có thể nghiêm trọng hơn.
- Cám ơn ông.
- Là lỗi của ta vì đã không nhắc trước. - Ông chủ tiệm cầm đồ khách sáo nói.
Thế là hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau, nói ra thì suýt có mấy lần bị giật c·ướp nhưng lão chủ tiệm cũng mạnh, nên khiến bọn đó toác đầu vẫn không trộm được gì.
So với tầng 1 rực rỡ ánh đèn, nơi có phần điên cuồng và hỗn loạn hơn. mắt cậu thấy Casino Babylon có kích thước như một lâu đài cổ kính, với hàng trăm cột đá sa thạch khổng lồ chống đỡ mái vòm trong, nhưng thay vì đi vào đó họ lại đi tới chỗ kém hấp dẫn hơn.
Sabata nhìn quanh, thấy những gian hàng được che phủ bởi những tấm vải đen kín mít, không cho phép ai nhìn vào bên trong.
Càng đi sâu vào, không khí càng nặng nề hơn. Những cánh cửa sắt khép kín, chỉ có người qua lại ra vào. Có tiếng rên rỉ khó chịu phát ra từ bên trong. Có chỗ treo biển "Cấm Vào" nhưng vẫn luôn tấp nập bóng người lạ mặt.
Tò mò chiến thắng sợ hãi, Sabata rón rén đến gần nhưng bị lão chủ tiệm kéo lại. Ông lắc đầu cảnh báo, ánh mắt đầy lo ngại. Tuy chưa hiểu hết những gì đang diễn ra phía sau những bức tường ấy, Sabata có linh cảm nơi đây còn tiềm ẩn những bí mật kinh hoàng hơn nữa.
Lão chủ tiệm nói đúng, tầng 2 như mặt nước hồ, sâu thẳm đằng sau là vực thẳm khôn lường. Lẽ nào chỉ được khám phá có 1/10?
Sau khi bước qua con hẻm tối tăm, Sabata và lão chủ tiệm đi tới một cửa hàng nhỏ vắng vẻ. Đó là một cửa hàng rèn v·ũ k·hí nhỏ nằm sâu trong lòng khu chợ đen, không có biển hiệu hay bảng quảng cáo đập vào mắt. Nhưng tiếng đinh tai nhức óc vang ra từ bên trong cũng đủ để người đi đường biết đó là cửa hàng của Smith - thợ rèn v·ũ k·hí nổi tiếng khu vực.
Smith chuyên sản xuất những v·ũ k·hí, giáp trụ bằng hợp kim phép thuật cực hiếm. Mỗi món đồ ra tay ông đều là sản phẩm thủ công tinh xảo, chứa đựng sức mạnh và ma thuật cực kỳ lợi hại. Chính vì thế mà giá cả luôn ở mức đắt đỏ, chỉ dành cho giới tinh hoa. Thoáng qua cửa kính mờ, Sabata thấy bóng một người đàn ông còng lưng đang cúi xuống khò lửa. Ngọn lửa bén sáng lên, soi rõ thân hình to lớn của người đó.
Hai người bước vào trong Sabata có thể cảm thấy sự nóng rát của ngọn lửa, bóng dáng người đàn ông hiện ra sau làn khói đen kịt của ngọn lửa rèn. Một bộ áo khoác hoodie đen thẫm bao trùm toàn thân, bên trong là áo len lông chồn lửa với những khối cơ bắp sắt thép nổi lên gân guốc. Đầu đội mũ bảo hiểm, thoáng thấy đôi mắt đỏ ngầu như máu soi rọi qua lớp kính đen.
Ông ta cất tiếng cười khàn khàn, ánh lửa bập bùng phản chiếu trên cái mũ bảo hiểm đỏ. Những ngón tay nhọn hoắt siết chặt lấy cán búa, gõ lên tấm thép đỏ rực trông như trái tim vừa nhảy ra từ lồng ngực.
Thấy động, người đàn ông ngẩng đầu, giọng trầm và cứng cáp vang lên từ trong cái mũ bảo hiểm che kín mặt:
- Ồ, Bill! Lâu rồi không gặp! Sao ông lại đến đây?
Lão chủ tiệm cầm đồ lên tiếng:
- Tôi đang đi cùng cậu nhóc này, Sabata. Wil nhặt được nó và nhờ tôi chỉ dẫn cho cậu ta.
Người đàn ông quay sang Sabata, mắt lấp lánh sau lớp kính:
- Vậy nhóc là con của Wil à? Đúng là giống cậu ta ghê!
Bill lắc đầu:
- Không phải đâu Smith, đây chỉ là một hạt giống mà Wil tìm thấy và muốn trồng trọt. Anh biết mà, cậu ấy luôn khao khát tìm kiếm tự do...
Người đàn ông gật gù:
- Đúng là giống tính Wil rồi... Vậy cậu nhóc này sẽ trở thành cái gì đây?
0