Ánh bình minh đổ xuống khu Wymfrey, nhuộm vàng những mái ngói đỏ trải dài đến tận chân trời. Wil bước qua giao lộ Fourth và Crimson, con phố lát gạch trước mặt uốn cong nhẹ về phía bắc như một dòng sông đỏ thẫm. Anh ngắm những ngôi nhà theo phong cách Georgian với cửa sổ khung gỗ trắng chia thành chín ô vuông vức. Trên những bậu cửa sổ cẩm thạch dài một mét, các chậu sen đá Echeveria elegans đỏ rực xếp thành một tầng màu: từ đỏ tía ở độ cao ba mét trên tầng hai, xuống đến sắc hồng phớt ở độ cao một mét rưỡi ở tầng một, tạo nên một chuyển sắc tinh tế trên nền tường gạch Flemish bond - nơi viên dọc xen với viên ngang.
Càng đi sâu vào khu phố, Wil càng gật gù với lối kiến trúc ở đây. Nó nổi bật với những ngôi nhà hai tầng đứng vững chãi với những cột trụ Doric đơn giản mà thanh lịch, Wil tiến gần hơn, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt một cột đá, cảm nhận những đường rãnh dọc tinh xảo. Anh tưởng tượng về tương lai, khi về hưu sẽ xây cho mình một ngôi nhà như thế.
Đi dọc theo các bức tường gạch, những cây mông đỏ - sen đá tròn trịa, căng mọng như những viên sỏi nhỏ - mọc chen giữa các kẽ gạch, tựa như những giọt máu đông đặc len lỏi qua từng đường mạch máu. Sự tương phản với Trilium Khu Chủ Chiến thật rõ ràng; ở đó là một khu rừng sắt thép ngột ngạt, thiếu vắng ánh mặt trời, với những tòa nhà cao tầng chọc trời xếp chen dày đặc đến mức gần như che khuất bầu trời. Anh từng đi công tác ở đó một lần, và ký ức ấy vẫn còn đọng lại như một vết kim châm. Cảm giác bức bối và khó chịu kinh dị, như thể mọi thứ đang đè nén lên tâm trí anh, bủa vây từ mọi phía. Không có lấy một khoảng trống để thở, không một chỗ nào để cảm nhận tự do – chỉ có những bức tường kính lạnh lùng, phản chiếu một cuộc sống hối hả không ngừng, và tiếng ồn dội lên từ lòng đường bê tông.
Wil vẫn còn nhớ rõ cái ngột ngạt ấy, thứ khiến anh không thể chờ đợi để rời đi và quay lại Khu Trung Lập để tới một chỗ nào đó chữa lành hơn. Để rồi khi bị điều đi công tác ở đây, anh lại thấy chính mình cũng chẳng thể hoàn toàn thoải mái. Cả hai nơi đều có một sự bức bối, chỉ khác nhau ở cách nó hiện diện – một bên là sự ngột ngạt của hiện đại và cường độ, còn một bên là sự yên bình tới mức anh không quen.
Đi mãi Wil dừng lại trước một bức bích họa, cảm giác như bị một lực vô hình đóng đinh tại chỗ. Wil nhận ra ngay kỹ thuật sfumato đặc trưng của phái Renaissance - nơi những đường nét được làm mờ đi một cách tinh tế, để tạo cảm giác chuyển động và chiều sâu.
Trong bức tranh: Nữ Hoàng Hồng Liên ngồi thẳng lưng trên Tổ Long, Wil nhận ra kỹ thuật chiaroscuro trong bộ giáp vàng của bà không chỉ để tạo chiều sâu, mà còn ngầm ám chỉ về bản chất hai mặt của quyền lực. Mái tóc đỏ rực của bà tung bay như một ngọn lửa địa ngục, và đôi mắt xanh biếc kia... Wil rùng mình. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào anh xuyên qua những thế kỷ, ánh lên một sự quyết tâm lạnh lùng đến đáng sợ. Đây hẳn là tác phẩm của một tiên nhân, Wil nghĩ thầm.
Anh tiếp tục quan sát xuống dưới, Tổ Long vươn mình oai vệ, đôi cánh rộng mở, từng vảy đen tuyền lấp lánh ánh tím. Móng vuốt sắc nhọn bấu chặt vào nền đất, để lại những vết cào sâu hoắm, những vết vuốt cào trên mặt đất không đơn thuần là những vết nứt - chúng là những khe nứt địa chất được vẽ dựa trên nghiên cứu về cấu tạo các lớp đất đá... Hàm răng nanh trắng ởn nhe ra, tạo thành hình ảnh đe dọa bất cứ kẻ thù nào dám cản đường, Wil vuốt cằm tấm tắc khen hay.
Và một lần nữa, khi Wil nhìn về bên trái bức tranh, không khí như rung lên bởi tiếng vỗ cánh của hàng trăm con rồng phía sau. Những nữ chiến binh Wymfrey ngồi hiên ngang trên yên, ánh mắt rực lửa chiến đấu. Giáp sắt đen của họ có những đường vân đỏ như máu uốn lượn. Wil nghe thấy tiếng kim loại lạnh lẽo khi họ rút v·ũ k·hí khỏi vỏ, tiếng dây cung căng lên, và tiếng hô xung trận vang vọng trong không trung.
Rồi cũng nhanh như khi nó đến, viễn cảnh tan biến. Wil lại đứng trên con phố lát gạch, trước mặt chỉ còn là bức bích họa. Nhưng tim anh vẫn đập mạnh, và trong tai vẫn văng vẳng tiếng gầm của rồng, tiếng hô xung trận của những nữ chiến binh từ một thời đại đã lùi xa vào quá khứ.
Họ tiến bước trên con đường chinh phục, sẵn sàng đánh bại mọi kẻ thù cản đường. Những người đàn ông b·ị b·ắt làm tù binh đi theo sau, mang trên mình số phận bi thảm sẽ bị cưỡng bức để tạo ra thế hệ chiến binh tiếp theo. Wil đứng lặng nhìn bức tranh cảm thán lịch sử có phần đen tối của họ.
Wil lục lại ký ức trong kho dữ liệu: Gần 1000 năm trước, sau cuộc chinh phạt thành công vùng đất phía Đông, Nữ Hoàng Hồng Liên đã lập nên Đế Quốc Wyrmfrey hùng mạnh. Bà trị vì với sự khôn ngoan và quyết đoán, mang lại thịnh vượng cho đất nước.
Tuy nhiên, để duy trì sức mạnh quân sự, Nữ Hoàng đã ban hành chính sách bắt giữ đàn ông từ các vùng đất chinh phục làm tù binh, buộc họ phải phục vụ cho việc sinh sản, tạo ra thế hệ chiến binh mới. Chính sách này tuy tàn nhẫn nhưng đã giúp Wyrmfrey luôn có một đội quân hùng hậu. Và hòa bình đến với họ chỉ mới gần 100 năm nay.
Rồi Khoảng 50 năm trước, một làn sóng người Wyrmfrey bắt đầu di cư đến Trilium để tìm kiếm cơ hội mới. Họ mang theo văn hóa và phong tục độc đáo của mình, xây dựng nên khu phố riêng.
Tuy nhiên, người dân bản địa Trilium lúc đầu tỏ ra e ngại và kỳ thị với cộng đồng người Wyrmfrey. Họ lo sợ về sức mạnh quân sự và tập tục mẫu hệ kỳ lạ của người Wyrmfrey.
Nhưng dần dần, người Wyrmfrey đã chứng tỏ được họ đã thay đổi so với quá khứ, cùng sự chăm chỉ của mình. Họ mở các cửa hàng, quán ăn, trở thành thợ thủ công lành nghề. Khu phố người Wyrmfrey dần trở nên sầm uất và đóng góp quan trọng cho sự phát triển của Trilium.
Ngày nay, khu phố này đã trở thành một điểm đến độc đáo, thu hút du khách đến tham quan và trải nghiệm văn hóa Wyrmfrey. Các lễ hội truyền thống như Lễ hội Mặt Trăng Máu, Lễ hội Chiến Binh được tổ chức hàng năm. Đây cũng coi như là xâm lược văn hóa đi, Wil nghĩ thầm.
Ngắm chán chê, Wil muốn vào một tiệm cà phê để tiện cho suy nghĩ. Tấm biển hiệu bằng gỗ khắc dòng chữ "Quán cà phê Nơi ẩn náu" uốn lượn mềm mại, gợi cảm giác bí ẩn và thu hút anh.
Bước qua cánh cửa gỗ nặng nề, tiếng chuông cửa vang lên leng keng đón chào vị khách đầu tiên. Wil choáng ngợp bởi hương thơm nồng nàn của cà phê rang xay quyện cùng vị ngọt ngào của bánh nướng. Ánh sáng vàng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên trần nhà tạo nên bầu không khí ấm áp, thư giãn.
Quán cà phê được bài trí đơn giản nhưng tinh tế với những chiếc bàn gỗ mộc mạc, những chiếc ghế bành bọc da êm ái và những giá sách cao chất đầy những quyển sách cũ. Bức tường được tô điểm bằng những bức tranh trừu tượng đầy màu sắc, mang đến nét chấm phá nghệ thuật cho không gian.
Tiếng nhạc jazz du dương vang vọng nhẹ nhàng, len lỏi vào từng góc quán, xua tan đi mọi lo âu, phiền muộn.
Wil tiến đến quầy bar, nơi một người phụ nữ Wymfrey cao lớn với mái tóc nâu dài đang pha chế cà phê. Người phụ nữ hỏi với giọng nói trầm khi vừa thấy anh?.
- Chào quý khách đến với Nơi Ẩn Náu, đây là Menu mời anh chọn món.
Wil nhìn menu rồi nói:
- Đen đá và một bánh mì thịt chuột nướng than hồng.
người phụ nữ mỉm cười:
- Cám ơn quý khách ạ, mời quý khách chọn chỗ ngồi đồ ăn thức uống sẽ được mang lên ngay ạ.
Thế là Wil leo lên trên lầu, thả hồn trên chiếc ghế cao nơi ban công quán cà phê, Wil nhìn xuống dưới. Bóng người xe cộ chen chúc, tiếng ồn ào náo nhiệt như thác đổ. Hương thơm nức mũi từ những gánh hàng rong quyện cùng ánh sáng lấp lánh từ những bảng hiệu ma thuật, vẽ nên bức tranh sôi động của khu phố. Dưới con mắt Wil, dòng người hối hả như những con kiến đang miệt mài kiếm ăn. Anh khựng lại, chìm trong những mảnh vụn suy tư, trong nỗi buồn man mác khi nhớ về những đồng đội đã hy sinh trong trận chiến trước.
Món bánh mì thịt chuột mà anh đặt lúc này được bưng lên, Wil nhấp một ngụm cà phê đen đá, cảm nhận vị đắng đặc trưng lan tỏa trong miệng. Anh đặt tách xuống, ánh mắt sắc lẹm quét qua không gian quán cà phê. Bỗng nhiên, một chi tiết nhỏ thu hút sự chú ý của anh - một tờ giấy nhỏ được dán kín đáo ở góc quầy bar.
"Cần gấp: Thuốc an thần liều cao. Liên hệ số XXX-XXXX"
Wil nheo mắt, ghi nhớ số điện thoại đó trong đầu. Anh quay sang người phụ nữ Wymfrey đang lau chùi quầy bar:
- Xin lỗi, tôi thấy có tờ giấy nhỏ ở góc quầy. Đó là gì vậy?
Người phụ nữ giật mình, vội vàng lấy tay che đi tờ giấy.
- Ồ, không có gì đâu ạ. Chỉ là một thông báo cũ thôi.
Wil nhận ra sự bối rối trong giọng nói của cô ta. Anh quyết định đào sâu hơn:
- Vậy sao? Nhưng tôi thấy nó đề cập đến thuốc an thần. Có chuyện gì đang xảy ra ở khu phố này vậy?
Người phụ nữ im lặng một lúc, rồi thở dài:
- Thật ra... gần đây có nhiều người tìm mua thuốc an thần liều cao. Tôi không biết họ dùng để làm gì, nhưng có vẻ như đang có chuyện lớn sắp xảy ra.
Wil gật đầu, ghi nhận thông tin này. Anh cảm ơn người phụ nữ, đầu óc đã bắt đầu vẽ ra một bức tranh lớn hơn về vụ án đang điều tra.
Wil cắn mạnh vào chiếc bánh mì. Hương vị béo ngậy của thịt chuột lan tỏa, hòa quyện với độ giòn của bánh tạo nên hương vị đặc trưng khó quên. Khi nhai, Wil chìm đắm trong suy tưởng đen tối. Anh ta mong ngày đó mình có thể dễ dàng tiêu diệt lũ chuột, nhanh chóng và không thương tiếc như cách anh ta đang nghiền nát miếng thịt trong miệng. Wil tưởng tượng ra cảnh máu chảy, xương gãy, và những tiếng kêu thét cuối cùng của lũ chuột. Trong tâm trí méo mó của mình, Wil tin rằng khi đó, số người b·ị s·át h·ại sẽ giảm đi đáng kể, và nỗi đau thương sẽ không còn nặng nề như hiện tại.
Công nghệ Exotic Eater, một kỳ tích của kỹ thuật gen và công nghệ sinh học, bắt đầu hoạt động trong cơ thể Wil. Dạ dày anh như một lò phản ứng thu nhỏ, mỗi miếng thức ăn chạm vào nó đều được chuyển hóa thành năng lượng. Wil cảm nhận sự chuyển động kỳ diệu của các phân tử, sự bùng nổ đầy sức sống khi chúng giải phóng năng lượng, lan tỏa khắp cơ thể, mang đến cho anh cảm giác sảng khoái và mạnh mẽ.
Khi Wil ăn hết chiếc bánh mì thì đồng hồ lúc này đã điểm sáu giờ sáng.
Một người đàn ông bước tới trước mặt Wil với bộ đồng phục đen xám ôm sát cơ thể, bên ngoài là giáp chống đạn nặng nề tôn lên hai cánh tay rắn rỏi, từng thớ cơ cuồn cuộn ẩn hiện dưới lớp vải dày. Túi đựng đạn dược được sắp xếp khoa học trên bộ giáp, ôm sát lấy cơ thể anh. Mỗi viên đạn đều được đặt cẩn thận trong vị trí riêng. Lựu đạn được treo lủng lẳng trên thắt lưng, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo. Các thiết bị tác chiến được gắn chặt vào bộ giáp, tạo nên một tổng thể hoàn chỉnh, sẵn sàng cho mọi nhiệm vụ. Ngoài ra ta cũng có thể thấy trên vai Phải của anh ta là biểu tượng chữ X đại diện cho biệt đội phản ứng nhanh, cùng số hiệu đơn vị trước ngực. Trông như mấy dân thể hình đóng phim đặc nhiệm nhưng dù to lớn là thế, lúc bước tới đây anh ta lại chẳng phát ra tiếng động nào cả, hẳn là một chuyên gia, Wil thầm nhận định.
Chưa đợi Wil mở miệng anh ta đã cười nói:
- Chào anh Wil!
- Anh là?
- Tôi là Bob Maley, hân hạnh được gặp.
Wil ngẩng nhìn Bob, ánh mắt sắc bén đánh giá từ trên xuống, rồi âm thầm quét võng mạc và mã định danh người này: Bob Maley, 33 tuổi, độc thân, đội trưởng đội 8 biệt đội phản ứng nhanh. Danh sách dài các nhiệm vụ, thành tích khác đều bị khóa, xem ra là người thật.
- Anh biết tôi?
- Biết chứ, anh rất nổi tiếng. Thân là người được cử đến giúp anh làm nhiệm vụ, tôi cảm thấy rất là vinh hạnh.
- Thế anh có năng lực gì?
Câu hỏi vừa dứt, Bob đã rút súng, nhắm thẳng vào Wil. Khẩu súng nổ vang, viên đạn lao vun v·út, chỉ cách đầu Wil gang tấc. Nhưng trong khoảnh khắc nghẹt thở ấy. Bob đã kịp chụp lấy viên đạn nóng đỏ xì xèo khói, kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón cái.
- Năng lực của tôi là tốc độ và sự chính xác.
Bob nói, khẽ nhún vai:
- Thế còn anh thì sao?
Đôi mắt Wil nheo lại, tia nhìn sắc bén như dao phẫu thuật. Anh ta nhận ra khẩu súng Bob sử dụng là khẩu Colt Python .777 Magnum, sơ tốc đầu nòng đạt 2.500 km/h. Viên đạn bay ra khỏi nòng súng chỉ trong 0,2 mili giây, nghĩa là Bob đã phải phản ứng và chụp lấy nó trong vòng chưa đầy 0,1 mili giây.
- Phân tích - Wil đáp ngắn gọn, rồi nhún vai. - Cũng được đấy. Tôi từng thấy một bà cụ 80 tuổi bắt ruồi bằng đũa còn nhanh hơn thế.
Bob há hốc mồm, mặt đỏ bừng lên như quả cà chua chín.
- Cái gì? Anh... anh nói thật sao? Tôi đã luyện tập suốt 15 năm để có được kỹ năng này đấy!
Wil nhếch mép cười:
- Ồ, vậy à? 15 năm để bắt được một viên đạn? Tôi tưởng anh sẽ bắt được cả t·ên l·ửa chứ.
Bob lúng túng, gãi đầu:
- Tôi... tôi cũng có thể làm được nhiều thứ khác nữa…
Wil vỗ vai Bob, giọng đầy mỉa mai:
- Được rồi, được rồi. Hy vọng anh sẽ nhanh hơn khi bắt t·ội p·hạm. Nếu không, có khi tôi phải nhờ bà cụ bắt ruồi kia thay anh đấy.
Wil tựa lưng vào ghế, ngón tay anh chạm nhẹ vào mép tách cà phê khi giải thích, trong khi chuyển các dữ liệu thu thập được vào điện thoại của Bob:
- Theo như báo cáo thì một lượng lớn thuốc đã được mua tại đây. Những loại thuốc này cho thấy việc sử dụng thuốc an thần, bao gồm Xylazil và một số chất tương tự.
Wil ngước nhìn Bob lúc này đang mải nhìn tài liệu không đáp, anh tiếp tục:
- Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta cần xác định mục đích sử dụng những loại thuốc này. Liệu chúng được dùng để gây mê, hạ gục, hay là kiểm soát một ai đó?
Wil nhún vai, giọng điệu đầy suy tư:
- Có thể h·ung t·hủ đang lên kế hoạch cho một vụ b·ắt c·óc, hoặc là giam giữ ai đó trái phép. Chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ hơn về những người đã mua loại thuốc này, cũng như mục đích sử dụng của họ.
Bob gật đầu tán thành, anh ta cũng nhận ra rằng đây là một vụ án phức tạp và cần được điều tra kỹ lưỡng.
- Vậy, theo anh, chúng ta nên bắt đầu từ đâu? - Bob hỏi.
Wil nhấp một ngụm cà phê, rồi đặt tách xuống bàn.
- Đầu tiên, chúng ta cần phải xác định danh tính của những người đã mua thuốc. Sau đó, chúng ta sẽ theo dõi họ và thu thập thêm thông tin. Cuối cùng, chúng ta sẽ phân tích những thông tin thu thập được và lập kế hoạch để bắt giữ h·ung t·hủ.
Wil nhìn Bob, hai tay đan vào nhau:
- Đây là một vụ án nguy hiểm, nhưng tôi tin rằng với sự hợp tác của chúng ta, chúng ta sẽ có thể phá giải nó.
Bob nở một nụ cười đầy tự tin:
- Tôi sẽ hỗ trợ anh hết sức có thể. Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?
Wil không trả lời ngay, anh tiếp tục quan sát. Mỗi chi tiết trên phố, từ những lá cờ nhỏ treo trước cửa hàng, đến những dòng chữ viết tay trên các tấm biển, đều được Wil ghi nhớ một cách cẩn thận.
- Từ những nơi có bán thuốc quanh đây đi.
Nói xong Wil đứng dậy dẫn đường thông qua bản đồ ảo trong đầu, dựa trên lượng thuốc được mua với số lượng bất thường mà khoanh vùng cho dễ.
Wil và Bob bước ra từ quán cà phê, tiếng chuông leng keng tạm biệt họ. Trên đường phố người Wymfrey, bóng dáng của họ in dài trên những vỉa hè sạch sẽ. Wil dẫn đầu, bước chắc chắn nhưng không vội.
Cả khu phố như đang thức dậy, mặt trời lên cao, chiếu những tia nắng ấm áp xuống mặt đất. Tiếng ồn ào của đám đông từ xa xa vang lên, tạo nên một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Những gian hàng bên đường bắt đầu mở cửa, mùi thức ăn nướng tỏa ra, quyện với hương thơm của cà phê từ các quán xá.
Wil, vẫn với vẻ mặt nghiêm túc, đôi khi dừng lại để quan sát một chi tiết nào đó. Dù là một chiếc lá vàng rơi trên vỉa hè hay một dòng chữ nhỏ trên bảng hiệu, mỗi thứ đều có thể là manh mối. Bob theo sau cũng ngó ngang ngó dọc trong đầu suy nghĩ “Thằng cha Wil này đang nhìn cái quái gì vậy?”.
Đi được một lúc, tấm biển hiệu "Thú cưng Xinh Xắn" lấp lánh như lời chào mời hấp dẫn họ. Wil và Bob bước qua cánh cửa kính, tiếng chuông leng keng giòn tan vang lên báo hiệu khách đến.
Họ lập tức bị thu hút bởi tiếng sủa vang dội và tiếng vẫy đuôi lia lịa của những chú chó con đang tung tăng trong lồng kính. Lông vàng óng ả, mắt đen láy to tròn, chúng sủa vang, ngoe nguẩy chào đón khách mới. Bob cúi xuống, nụ cười nở rộ trên môi khi vuốt ve bộ lông mềm mại của những chú cún.
Wil, trái ngược với Bob, lại hướng ánh mắt về góc khuất của cửa hàng. Nơi đó, những chiếc lồng sắt xếp chồng lên nhau, giam giữ những chú chuột bé nhỏ. Chúng cố gắng trèo qua những thanh sắt, tiếng kêu hoảng sợ vang lên xen lẫn tiếng rít chói tai. Đôi mắt đỏ ngầu của chúng nhìn Wil, ánh lên niềm hy vọng mong manh được giải thoát.
Từ quầy thu ngân, người phụ nữ chủ tiệm bước ra, tiến về phía hai vị khách mới. Bà ta mỉm cười rạng rỡ, chào hỏi họ niềm nở:
- Chào mừng quý khách đến với cửa hàng. Tôi có thể giúp gì cho hai vị không?
Wil nhìn thấy bà ta liếc qua máy dò ma thuật bên hông Bob, nụ cười đang tươi tỉnh trên mặt người phụ nữ ấy chợt đông cứng lại.
- Chúng tôi muốn xem giấy phép kinh doanh của cửa hàng. Và cả những giấy tờ liên quan đến nguồn gốc của những con vật này.
Gương mặt bà ta chợt tái mét, nhưng rồi lại mỉm cười.
- Đương nhiên rồi, tôi sẽ lấy ngay cho anh.
Bà ta bước vào phòng sau. Sau vài phút, người phụ nữ quay lại, bà ta cầm một xấp giấy đưa cho Wil, ánh mắt tránh né ánh nhìn của anh.
Wil lật qua những tờ giấy, Anh đọc kỹ từng dòng. Sau cùng, anh gấp lại xấp giấy, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ:
- Thưa bà, chúng tôi đang điều tra về việc mua bán một lượng lớn thuốc an thần bất thường trong khu vực này gần đây. Với tư cách là chủ cửa hàng thú cưng, bà có thể cung cấp cho chúng tôi bất kỳ thông tin nào liên quan đến vấn đề này không?
Người phụ nữ giật mình, mặt tái nhợt đi. Bà lắp bắp:
- Tôi...tôi không biết gì cả... Làm ơn đừng làm khó tôi...
Nhưng Wil không chút lung lay. Giọng anh trầm xuống:
- Thưa bà, tôi hiểu đây là tình huống khó xử, nhưng chúng tôi cần sự hợp tác của bà. Có thể bà cho chúng tôi biết thêm về nguồn gốc của những loại thuốc này không? Và lý do tại sao lại có nhu cầu lớn đến vậy? Bất kỳ thông tin nào cũng có thể giúp chúng tôi trong cuộc điều tra này.
Người phụ nữ run rẩy, môi mím chặt, chân bất giác lùi về phía sau.
Đúng lúc Wil đang áp sát người phụ nữ vào tường, một cô bé chừng 10 tuổi ôm chặt con mèo bồng bềnh, chạy ra từ phòng trong.
- Này chú đang làm gì mẹ tôi thế!
Người phụ nữ vội vàng chạy lại ôm con vào lòng, vuốt tóc cô bé để trấn an.
- Chú ấy chỉ nói chuyện với mẹ thôi.
Nhưng cô bé vẫn nhìn Wil chằm chằm, Wil thở dài, giọng anh hạ xuống nhưng vẫn giữ vẻ kiên quyết:
- Bà Neela, tôi ở đây để điều tra sự thật. Nếu bà biết điều gì, hãy chia sẻ với chúng tôi. Chúng tôi có thể bảo vệ bà nếu bà gặp rắc rối. Nhưng giấu giếm sẽ chỉ gây hại cho bà mà thôi.
Trong khi không khí căng thẳng giữa Wil và người phụ nữ, Bob đột nhiên lên tiếng:
- Này, chúng ta hãy bình tĩnh lại nhé.
Anh bước lại gần Wil, nhẹ nhàng đặt tay lên vai đồng đội.
- Chúng ta nên cho bà ấy cơ hội giải thích trước khi đưa ra kết luận. Dù sao cũng cần xem xét vấn đề một cách khách quan và công bằng
Wil hơi gật đầu, bước lùi lại một bước, cớm tốt cớm xấu, thế cũng được. Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, vuốt mái tóc rối bù của cô con gái.
- Cảm ơn anh. - Bà nói với Bob, giọng run run. - Tôi thề là mình không hề hay biết gì về những thứ thuốc đó cả...
Bob mỉm cười an ủi. Hy vọng câu chuyện sẽ được làm sáng tỏ một cách ôn hòa.
- Thực ra, tôi chỉ là một người bán thú cưng bình thường thôi. Nhưng cách đây khoảng một tháng, có một người đàn ông lạ mặt đến gặp tôi...
Bà khẽ nhìn xuống cô con gái, vuốt mái tóc nâu của cô bé.
- Hắn ta đe dọa sẽ làm hại con bé nếu tôi không đồng ý bán thuốc cho hắn. Lúc đó tôi quá hoảng sợ, không dám từ chối...
Giọng bà run run, nước mắt lưng tròng. Bob vội vàng lấy khăn giấy đưa cho bà.
- Bình tĩnh đi bà Neela. Chúng tôi sẽ bảo vệ bà và cô bé.
Bà gật đầu, lau nước mắt.
Wil thở dài:
- Được rồi, tôi tin bà. Nhưng bà phải cho biết danh tính tên khốn đó. Hắn ta trông như thế nào?
Bà Neela nuốt nước bọt, sắp kể ra tên kẻ đe dọa mình.
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không thể kể ra danh tính người đàn ông đó...
Giọng bà run rẩy, hai tay siết chặt lấy đứa con gái. Đôi mắt vốn trong veo của cô bé giờ đây cũng ánh lên nỗi sợ hãi khi nhìn Wil.
- Làm ơn... đừng ép tôi. Hắn quá nguy hiểm, tôi không dám mạo hiểm...
Nói rồi bà ôm mặt khóc nức nở. Những giọt nước mắt chân thành của người mẹ khiến trái tim Wil nhói đau. Anh biết cảm giác sợ hãi ấy, khi phải bảo vệ những người mình yêu thương.
Wil gật đầu, ra hiệu cho Bob rời khỏi cửa hàng. Trước khi đi, anh quay lại nhìn bà Neela:
- Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ tìm cách bảo vệ bà.
Rồi hai người lặng lẽ rời đi, bắt đầu đi khắp các tiệm thuốc và tiệm thú cưng khác trong khu phố người Wymfrey.
***
Bóng tối bao trùm con phố vắng, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích và tiếng bước chân nặng nề của Wil và Bob. Họ vừa rời khỏi tiệm thuốc cuối cùng, mang theo sự thất vọng và hoang mang.
Wil nhìn vào Bob, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự quyết tâm:
- Có gì đó không ổn ở đây. Ánh mắt lảng tránh của chủ tiệm thuốc, sự lúng túng của cô chủ tiệm thú cưng, tất cả đều cho thấy họ đang che giấu điều gì đó.
Bob gật đầu, đồng ý với Wil. Anh ta xoa bóp thái dương, cố gắng xua tan đi sự mệt mỏi:
- Nhưng chúng ta đã hỏi khắp nơi, chẳng ai chịu nói gì cả. Cứ như cả khu phố này đang chìm trong im lặng.
Wil dừng lại, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Giọng anh trầm ngâm:
- Im lặng là tiếng nói to nhất. Có thể họ đang sợ hãi, hoặc họ đang bị đe dọa. Chúng ta cần tìm cách để họ mở lòng.
Bob nhìn Wil, ánh mắt đầy hy vọng:
- Làm thế nào?
Wil nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch:
- Có một cách, nhưng nó hơi mạo hiểm.
Anh ngừng bước, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Ta cần một kế hoạch mạo hiểm và táo bạo hơn. Bắt cóc và t·ra t·ấn một tên trong băng đảng chẳng hạn. Hoặc cài người nằm vùng. Như vậy mới có hy vọng moi móc được thông tin.
Wil lấy ra một chiếc drone nhỏ từ balô của mình. Đây là loại drone do thám tinh vi, trang bị camera và các cảm biến ma thuật cao cấp.
Anh bật nó lên và cho bay lên cao. Chiếc drone nhanh chóng tách khỏi tay Wil và lao v·út lên bầu trời. Từ màn hình điều khiển, Wil và Bob có thể nhìn thấy toàn cảnh khu phố từ trên cao.
- Được rồi, giờ ta sẽ cho nó bay tản ra khắp khu vực. - Wil nói.
Anh điều khiển chiếc drone di chuyển theo vòng tròn rộng dần, quét mọi ngóc ngách của khu phố. Camera và cảm biến của nó ghi lại hình ảnh và dấu vết nhiệt, phép thuật của mọi người dưới đất.
Sau 15 phút, chiếc drone phát hiện một đám đông đáng ngờ tập trung xung quanh một kho hàng.
- Đó, chúng ta có manh mối rồi! - Wil reo lên. - Giờ ta hãy tới đó xem sao.
Khi Wil và Bob đến gần kho hàng, họ nấp sau một góc tường và dò xét. Quả nhiên, có một nhóm người đàn ông khả nghi đang tụ tập.
Họ mặc áo choàng đen, khuôn mặt che kín. Trong tay ai nấy cũng cầm v·ũ k·hí, từ gậy gộc cho đến súng ống. Có vẻ đám người này rất nguy hiểm.
Bỗng nhiên, cánh cửa kho mở ra và một chiếc xe tải chở đầy những chiếc lồng sắt lớn chất đầy chuột lao ra ngoài. Nhưng kì lạ thay chúng lại đi ngay hàng thẳng lối mà chui vào thùng xe.
- A ha, thì ra là những tên buôn bán chuột lậu - Bob thốt lên.
- Khoan đã, kìa nhìn kỹ lại đi. - Wil giật tay Bob lại, mắt nhìn chăm chú về phía xe tải.
Quả thật, bên trong những chiếc lồng sắt không phải toàn chuột, mà còn có cả mèo, chó, và nhiều loài thú cưng khác. Tất cả chúng đều ngoan ngoãn chui vào thùng xe tải.
- A, thì ra bọn chúng buôn bán thú cưng trái phép - Bob gật gù. - Chúng ta phải báo cho đồng đội biết, vì đây là vụ án thuộc thẩm quyền của Sở Môi trường và Động vật.
Wil gật đầu đồng tình. Họ lặng lẽ rút điện thoại ra, báo cáo về tình hình và yêu cầu trợ giúp từ lực lượng đặc nhiệm.
- Bọn tôi sẽ theo dõi bọn chúng. - Wil nói vào điện thoại. - Các anh hãy tới ngay kẻo chúng trốn mất.
Nói rồi, Wil ra hiệu cho Bob cùng lặng lẽ bám theo chiếc xe tải đang rời khỏi hiện trường.
Chiếc xe tải chở đầy thú cưng b·ất h·ợp p·háp rẽ vào một con hẻm nhỏ. Wil và Bob thận trọng đi theo phía sau, cố gắng giữ khoảng cách để không bị phát hiện.
Được tầm 15 phút xe dừng lại trước một khu nhà kho hoang vắng. Nhóm người đàn ông áo đen bắt đầu dỡ số thú cưng xuống, kéo vào bên trong. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên rồi dần im bặt.
- Chúng ta phải làm gì đó ngay! - Bob nóng ruột.
- Khoan đã. - Wil nắm tay anh lại. - Chờ đội hỗ trợ tới, rồi đột kích.
Và rồi tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, xé toạc bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya. Đèn pha chói lóa quét qua con hẻm tối, hắt tia sáng lên những gương mặt hoảng hốt của bọn b·uôn l·ậu.
Từ những chiếc xe tải, hàng chục cảnh sát ập ra, vũ trang tận răng. Họ mặc đồng phục màu xanh lá đậm, tay cầm súng, gậy gộc, và những chiếc khiên chắn. Súng ống lăm lăm, ánh thép lóe lên dưới ánh đèn pha, tạo nên một khung cảnh đầy uy h·iếp.
Wil và Bob nhìn nhau, không khỏi bất ngờ. Số lượng cảnh sát đông đến mức khó tin, có lẽ gấp đôi số người cần thiết cho một vụ bắt giữ thông thường. Wil thầm nghĩ, có lẽ họ cũng muốn tranh công trong vụ án này.
Lũ b·uôn l·ậu, vốn đã hoảng hốt trước sự xuất hiện của cảnh sát, nay càng thêm hoang mang khi thấy số lượng áp đảo của lực lượng chức năng. Chẳng ai dám manh động chống trả. Chúng vứt bỏ những chiếc lồng sắt, giơ tay đầu hàng.
Wil và Bob tiến đến một viên cảnh sát cao lớn, nở nụ cười:
- Cảm ơn các anh đã đến kịp thời. Chúng tôi là Wil và Bob, thuộc đội đặc biệt và đội phản ứng nhanh.
Viên cảnh sát gật đầu, giọng điệu nghiêm túc:
- Chúng tôi biết. Chúng tôi nhận được báo cáo về vụ b·uôn l·ậu động vật trái phép và đã cử lực lượng đến hỗ trợ.
Wil nhìn vào khu nhà kho tối mịt, nơi tiếng kêu la của những con vật tội nghiệp vẫn vang vọng:
- Có vẻ bọn chúng còn đồng bọn bên trong. Chúng ta cần đột nhập ngay.
Wil và Bob trao đổi ánh mắt nhanh chóng rồi lao vào kho hàng. Trong bóng tối, họ nhanh chóng phát hiện ra một nhóm t·ội p·hạm đang cố gắng di chuyển những lồng thú cuối cùng.
Bob lao tới trước, tốc độ của anh khiến bọn t·ội p·hạm không kịp phản ứng. Chỉ trong tích tắc, Bob đã hạ gục hai tên bằng những cú đấm chính xác vào huyệt đạo. Cơ thể chúng bay văng ra xa gần 3 mét, đập vào tường kho với tiếng động trầm đục.
Wil không kém cạnh, anh nhanh chóng vô hiệu hóa tên cầm súng điện. Bàn tay Wil như gọng kìm thép, bóp gãy khẩu súng như bẻ gãy que tăm. Tên t·ội p·hạm kinh hãi, chưa kịp la lên đã bị Wil quật ngã bằng một đòn chỏ vào gáy.
Một tên khác rút ra một cây gậy lạ, nó phát ra tiếng rít chói tai khiến Bob phải bịt tai lại - có vẻ là một loại v·ũ k·hí âm thanh. Wil đã lao tới, tay không bẻ gãy thiết bị, rồi dùng chính mảnh vỡ đó đâm vào vai tên t·ội p·hạm, khiến hắn gục xuống đau đớn.
Wil và Bob nhanh chóng xử lý nốt những tên t·ội p·hạm còn lại. Họ lao vào phòng của tên trùm, nơi gã đang đứng chờ với nụ cười nửa miệng đầy tự tin.
Căn phòng rộng lớn, được bài trí sang trọng với những bức tường gỗ sẫm màu và sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Tên trùm đứng giữa phòng, bộ vest đen bó sát cơ thể, tôn lên vóc dáng cao lớn của gã. Mái tóc bạc được vuốt ngược ra sau, để lộ khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt xanh băng giá.
Gã chạm tay xuống đất, những luồng khí lạnh buốt phát ra từ lòng bàn tay. Trong tích tắc, sàn nhà đóng băng, những mảnh băng nhọn hoắt mọc lên như rừng gai.
Wil nhanh chóng né tránh những mảnh băng sắc nhọn, lướt qua chúng một cách khéo léo. Anh hét lên với Bob:
- Này Bob, coi chừng! Tên này có vẻ thích đóng băng mọi thứ hơn cả Elsa trong Frozen đấy!
Bob cũng nhanh nhẹn nhảy lên một thùng hàng gần đó, tránh được đòn t·ấn c·ông. Anh ta cười khẩy:
- Anh nói đúng! Nhưng tôi nghĩ hắn ta cần phải hạ nhiệt một chút!
Tên trùm gầm lên giận dữ, phóng ra những mũi băng nhọn về phía hai người. Wil lăn người tránh né, đồng thời rút súng bắn trả:
- Này anh bạn, tôi biết anh đang lạnh lùng lắm, nhưng có cần phải cool đến thế không?
Tên trùm càng thêm tức giận, gã hét lớn:
- Im miệng! Ta sẽ biến các ngươi thành tượng băng!
Bob nhảy xuống từ thùng hàng, lao về phía tên trùm:
- Ôi không, cảm ơn nhé! Tôi thích mình nóng bỏng hơn!"
Wil thấy cơ hội, nhanh chóng bắn vào chân tên trùm, khiến hắn mất thăng bằng. Bob tận dụng cơ hội này, lao tới và đấm mạnh vào mặt gã
Tên trùm ngã xuống, Bob nhanh chóng còng tay hắn bằng còng chuyên dụng. Khi cố kích hoạt năng lực, tên trùm cảm thấy dòng điện shock đện tận óc chạy qua người, khiến hắn đau tới nỗi không thể kích hoạt năng lực của mình.
Wil tiến đến gần, cười nhẹ:
- Xem ra anh bạn của chúng ta đã bị tan chảy rồi nhỉ?
Bob phá lên cười:
- Đúng vậy! Có vẻ như hắn không còn cool như trước nữa rồi!
Tên trùm nằm trên sàn, rên rỉ đau đớn. Wil nhìn xuống hắn, nói với giọng nghiêm túc:
- Được rồi, anh bạn. Giờ thì hãy khai ra tất cả những gì anh biết về đường dây b·uôn l·ậu này đi. Nếu không, tôi e rằng anh sẽ phải đông cứng trong tù đấy.
***
Sau khi bắt giữ toàn bộ nhóm buôn bán thú cưng trái phép, Wil và Bob bắt đầu hỏi cung từng tên một. Nhưng chúng vẫn cứng đầu, không chịu khai báo gì.
Tên cầm đầu lúc này ngồi thụp xuống ghế, mặt lạnh như tiền, không hề tỏ ra lo sợ.
Wil đấm mạnh xuống bàn, quát lên:
- Đồ khốn nạn! Mày nghĩ mày có thể im lặng mãi sao? Mày không biết tội buôn bán động vật trái phép có thể phạt tù chung thân à?
Nhưng gã chỉ nhếch mép cười khinh khỉnh, không nói gì.
Thấy vậy, Bob đứng dậy, tiến đến gần hắn. Anh rút súng ra, mở khóa và lên đạn đe dọa. Nhưng thậm chí, khi nòng súng đã áp vào thái dương, gã vẫn không hề run sợ.
- Vô ích! - Gã khẳng định.
Tên này rõ ràng đã quen với những thủ đoạn t·ra t·ấn, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ đồng bọn. Như thế Wil liền chuyển hướng sang bọn đàn em, Wil quay sang một tên đàn em trông thư sinh nhất, tóm cổ áo hắn và dí sát mặt vào:
- Mày nghĩ sao? Mày muốn nói gì không?
Tên này khẽ rụt cổ lại, nhưng vẫn cố tỏ ra gan góc:
- Tao... tao cũng có quyền giữ im lặng! Mày không thể ép tao! Tao muốn gặp luật sư!
Bốp! Wil tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn. Tên đàn em ngã ngửa, miệng phun ra vài cái răng. Hắn lồm cồm bò dậy, nhổ bãi nước bọt đỏ lòm vì máu, rồi nhe răng cười méo xệch:
- Ha! Đấm nhẹ như ru em bé ấy! Xem ra mày cũng chỉ được cái trình độ đấm đá mèo thôi!
Wil tức giận, tung thêm cú đấm nữa. Lần này tên đàn em té lăn quay, đầu đập xuống sàn. Hắn choáng váng mất vài giây, rồi lại ngồi dậy. Dù mặt sưng vù, môi dập nát, hắn vẫn cố nói, phát âm không rõ vì thiếu mất mấy cái răng cửa:
- Đấm kiểu đó thì làm sao mà tao sợ? Ngày xưa hồi tao mới chập chững vào nghề, ông chú tao còn đánh tao dã man hơn thế này nhiều!
Wil đỏ mặt tức tối, Bob phải vội kéo anh lại. Anh thì thầm:
- Bình tĩnh, đừng mắc mưu chúng. Lũ này gan lì thật, đánh chúng cũng vô ích thôi.
Wil hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh. Anh nhìn bọn t·ội p·hạm, ai nấy đều bặm môi, quyết không khai báo. Anh biết cần phải thay đổi chiến thuật, nếu không sẽ chẳng moi được thông tin gì từ bọn chúng.
Cuối cùng Wil nói với bọn chúng:
- Được rồi, cũng tới giờ cơm rồi, tao sẽ dẫn bọn mày đi ăn lẩu.
Bob nghe vậy đầu cũng đầy hỏi chấm, miệng anh ta há hốc, tròn vo như thể vừa nuốt phải một quả bóng tennis, còn cằm thì rớt xuống gần chạm đất.:
- Đối với bọn súc vật này cho chúng ăn qua loa linh tinh là được rồi, anh cần gì phải dẫn chúng đi ăn lẩu?
- Cứ tin ở tôi.
Bob nghe vậy, cũng đành nghe theo đồng nghiệp, không rõ Wil định làm gì, nhưng cũng nghiến răng mà nghe theo. Còn lũ t·ội p·hạm thấy thế thì cười khoái chí, bọn cảnh sát cũng chỉ có thế. Rõ ràng là sợ hãi thế lực đằng sau chúng.
Thế là nhóm người lặng lẽ được áp tải tới một tòa nhà chọc trời nằm biệt lập. Họ bước vào thang máy, nơi một người đàn ông lùn, quần áo đen chỉnh tề, kiểm tra từng người một trước khi ấn một nút bí mật. Chiếc thang máy trượt nhanh lên trên, rồi dừng lại một cách đột ngột. Cánh cửa mở ra, và một thế giới mới lộ diện.
"Sky Bar" - 2 từ được khảm vàng lấp lánh. Những ngọn nến lung linh chiếu sáng không gian mờ ảo. Một dàn nhạc dây du dương vang lên giai điệu da diết. Những bộ bàn ăn gỗ quý hiếm xếp hàng dọc theo ô cửa kính rộng thông ra ban công, nơi hàng triệu vì sao lấp lánh bao phủ bầu trời...
Họ được dẫn tới một góc khuất, nơi bố trí sẵn một bàn tiệc xa hoa với phong cách Tây Âu cổ điển. Mọi ánh nhìn, mọi tiếng động đều như ngừng lại ở đây.
- Được rồi, ông bây giờ cứ để bọn tôi ở đây.
Đám t·ội p·hạm thấy độ sang của Wil cũng phải trầm trồ.
- Mày cũng biết điều đấy, nên bọn tao cũng sẽ không làm khó lũ cảnh sát chúng mày, ăn xong nhớ thả bọn tao ra nhé.
Đoàng! Tiếng súng vang lên thật đột ngột khiến mọi người giật mình. Những sợi dây thừng bay ra từ khẩu súng của Wil, quấn chặt lấy tay chân từng tên t·ội p·hạm. Họ la hét, vùng vẫy nhưng vô ích.
- Cái quái gì thế này? Mày làm trò khỉ gì thế? - Tên cầm đầu hét lên, mắt trợn ngược vì shock.
Wil không nói một lời, ánh mắt sắc lẻm như m·ũi d·ao. Nhìn vào đám t·ội p·hạm đang vật lộn với những sợi thừng.
- Ngươi nghĩ có chuyện ngon ăn thế à? Với đám t·ội p·hạm các ngươi?
Wil lấy một chiếc nồi lẩu lớn ra, mặt anh không chút cảm xúc. Anh bắt đầu giải thích, giọng điệu lạnh lẽo:
- Tên s·át n·hân lẩu nhúng, một trong những kẻ g·iết người hàng loạt đáng sợ nhất trong lịch sử t·ội p·hạm. Hắn ta đã g·iết hại hàng chục người, và mỗi lần đều chế biến thịt của n·ạn n·hân thành món lẩu.
Wil nhìn chằm chằm vào tên trùm t·ội p·hạm, ánh mắt lạnh lùng như băng giá. Anh từ từ mở chiếc vali bên cạnh, lấy ra từng dụng cụ một cách chậm rãi, cẩn thận xếp chúng lên bàn.
Đầu tiên là một chiếc cưa máy cầm tay, lưỡi cưa sắc lẻm lấp lánh ánh thép lạnh lẽo. Tiếp theo là một bộ dao mổ đủ kích cỡ, từ lưỡi nhỏ tinh xảo đến con dao dài hơn gang tay. Mỗi lưỡi dao đều sắc như dao cạo, sẵn sàng cắt xẻ da thịt.
Wil cũng lấy ra một bộ kìm, kẹp và các dụng cụ khác, xếp gọn gàng thành hàng. Cuối cùng, anh đặt một chiếc khoan cầm tay xuống, mũi khoan nhọn hoắt đe dọa soi thẳng vào mặt tên t·ội p·hạm.
Nhìn thấy dãy dụng cụ t·ra t·ấn trước mặt, bọn t·ội p·hạm không khỏi rùng mình. Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng áo. Chúng tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng sắp xảy đến với mình.
Chiếc cưa máy gầm rú, cắt xé từng mảnh thịt tươi rời. Những lưỡi dao sắc lạnh xuyên qua da, phanh thây xác ra từng mảnh. Kìm kẹp bẻ gãy từng khớp xương, giật tung gân cơ. Và cái khoan kia sẽ xuyên thủng từng lỗ trên cơ thể, để lại những v·ết t·hương đỏ lòm, rỉ máu.
Tên trùm t·ội p·hạm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi chân run rẩy và hơi thở gấp gáp đã tố cáo nỗi sợ hãi tột cùng của hắn. Hắn liếc nhìn đám đàn em, thấy ai nấy đều mặt mày tái mét, mắt trợn ngược vì kinh hãi.
- Chính hắn ta đã biến quá trình ăn uống thành một buổi lễ nghiệt ngã, mỗi món ăn là một phần của n·ạn n·hân hắn đã g·iết… Và tao chính là được hắn truyền nghề cho - Wil giải thích tiếp, đồng thời bắt đầu đun sôi nồi lẩu.
Tiếng sôi lục bục từ nồi lẩu vang lên, mùi thơm của các loại gia vị quế, hoa hồi, thảo quả,... lan tỏa trong không khí, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ, kết hợp giữa sự sang trọng của Sky Bar và sự ghê rợn từ câu chuyện của Wil. Bọn t·ội p·hạm nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng bên trong - những miếng thịt mềm, những khúc xương, bộ phận cơ thể người nổi lềnh bềnh trong nước dùng đỏ au màu máu. Chúng cảm thấy sợ hãi tột độ, vừa lo lắng cho tính mạng bản thân, vừa kinh tởm trước sở thích ăn uống man rợ của Wil.
Anh lấy ra một cánh tay giả cực kỳ chân thực, màu da và các chi tiết được chế tác tỉ mỉ, khiến nó trông như thật. Cảnh tượng này khiến đám t·ội p·hạm trở nên căng thẳng, họ nhìn Wil với ánh mắt sợ hãi và hoang mang.
- Ta sẽ thịt từng tên một, rồi đút cho bọn bay ăn.
Wil nắm chặt cổ áo tên t·ội p·hạm thư sinh kia, lôi hắn xềnh xệch ra khỏi phòng. Tiếng kêu la thất thanh của hắn vang vọng khắp hành lang, át cả tiếng nhạc du dương của Sky Bar.
- Không! Làm ơn! Tôi xin anh, đừng g·iết tôi! - Tên t·ội p·hạm van xin, giọng run rẩy đầy sợ hãi.
Nhưng Wil vẫn lạnh lùng kéo hắn đi, mặc cho hắn vùng vẫy, cào cấu. Tiếng bước chân của họ nện xuống sàn, tạo thành một giai điệu rùng rợn. Thỉnh thoảng, Wil lại đấm vào bụng tên t·ội p·hạm, khiến hắn rú lên đau đớn.
Những tên t·ội p·hạm còn lại ngồi trong phòng, mặt cắt không còn giọt máu. Tiếng kêu la thảm thiết và âm thanh như xẻ thịt vang lên từ bên ngoài khiến chúng rùng mình kinh hãi. Trí tưởng tượng của bọn chúng không ngừng vẽ ra những cảnh tượng kinh hoàng nhất - máu me bê bết, ruột gan lòi ra, cơ thể bị phanh thây...
Chúng nhìn nhau, mắt trợn ngược vì sợ hãi. Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng áo. Không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng nuốt nước bọt khan khô.
Sau một hồi, tiếng kêu la bỗng im bặt. Một sự im lặng c·hết chóc bao trùm căn phòng. Bọn t·ội p·hạm nín thở, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chúng chờ đợi trong nỗi sợ hãi tột cùng, tự hỏi số phận của mình sẽ ra sao.
Rồi cánh cửa bật mở. Wil xuất hiện, trên tay cầm một cái xô to tướng. Anh ta tiến lại gần, mỗi bước chân nặng nề như tiếng trống báo tử. Khi đến trước mặt bọn t·ội p·hạm, Wil hất cái xô lên bàn, máu tươi bắn tung tóe, những mảnh thịt vụn rơi lả tả.
Bọn t·ội p·hạm nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt tái mét, cơ thể run lên bần bật. Chúng không thể tin vào mắt mình. Tên đồng bọn xấu số đã bị biến thành một đống thịt nát bét, máu me nhầy nhụa.
Wil nhếch mép cười đầy đe dọa, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng khuôn mặt hoảng loạn. Giọng anh vang lên băng giá:
- Đây là số phận của kẻ không chịu hợp tác. Giờ thì, các người muốn chọn cách nào? Khai báo sự thật, hay là trở thành món lẩu tiếp theo?
Sau đó WIl lấy ra một cánh tay, rồi nhúng nó vào nồi lẩu một lúc, Wil chậm rãi nâng nó lên, giọt nước lẩu nhỏ giọt từ các ngón, tạo ra âm thanh lách tách nhẹ nhàng. Anh mang cánh tay đến gần miệng, mắt vẫn dán chặt vào mắt những tên t·ội p·hạm, như thể đang thách thức họ.
Khi Wil mở miệng như thể sắp cắn vào cánh tay, một số tên t·ội p·hạm không thể chịu đựng nổi đã quay đi, n·ôn m·ửa vì sợ hãi, trong khi những người khác trợn tròn mắt, kinh hãi đến mức không thể rời mắt. Bầu không khí căng thẳng tột độ, mỗi tiếng động, mỗi chuyển động của Wil đều khiến họ như ngồi trên đống lửa.
Những tên t·ội p·hạm, bị trói chặt, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chăm chăm vào nồi lẩu đang sôi sùng sục. Sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt họ, khi hình dung ra hình ảnh kinh hoàng mà Wil đang miêu tả.
Bob, dù đã quen với những tình huống khó khăn, cũng không khỏi rùng mình trước cảnh tượng này. Anh quan sát Wil, tự hỏi đây có phải là cảnh sát hay một t·ên s·át n·hân hàng loạt giả danh hay không?
Trong khi đó, Wil tiếp tục thao tác, cắn một miếng rồi khen ngon.
- Được rồi thằng nào trong số bọn mày thử trước.
Cuối cùng, dưới sự áp bức của bầu không khí nặng nề và sự sợ hãi vô cùng, một trong số tên t·ội p·hạm bắt đầu lên tiếng, giọng run rẩy:
- Được... được rồi... Tôi sẽ nói... Tôi sẽ nói tất cả mọi thứ...
Wil dừng tay, quay lại nhìn hắn. Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng đồng thời cũng có chút thắng thế.
- Rất tốt. Bắt đầu nói đi. Mọi chuyện bắt đầu từ đâu?
0