Tiếng gõ cửa vang lên khi Sabata vẫn còn đang lau nước mắt. Ba tiếng gõ. Chậm. Đều. Và nặng nề. Loại tiếng gõ của người đã quá quen với việc chờ đợi.
Smith khẽ nhíu mày. Đôi mắt xám của ông lướt về phía cánh cửa gỗ.
- Có lẽ chúng ta nên ra xưởng. - Ông nói, giọng trầm xuống.
Bill gật đầu, nhanh chóng thu dọn bát đũa. Không ai nói gì, nhưng Sabata cảm nhận được không khí trong phòng đã thay đổi. Như thể những bức tường đang thì thầm một điều gì đó.
Ba tiếng gõ lại vang lên. Lần này mạnh hơn.
- Theo ta. - Smith khoác lên người chiếc áo choàng đen, đội lại mũ bảo hiểm đỏ. - Và Sabata này... đừng lên tiếng khi chưa được hỏi.
Khi họ bước vào xưởng, Sabata phải kiềm chế không thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên. Đứng giữa không gian rộng lớn là một sinh vật cao ít nhất ba mét. Thân hình người nhưng được bao phủ bởi những vảy đỏ rực như than hồng. Đầu của sinh vật mang hình dáng của một con rồng, với đôi sừng cong v·út về phía sau và hàm răng nhọn hoắt... đang có một cái răng bị đen sì.
Vị khách đang ôm má, trông có vẻ rất khổ sở.
- Thợ rèn Smith. - Giọng vị khách vang vọng, mỗi từ phát ra kèm theo một làn khói mỏng. - Ta đã nghe danh ngươi từ lâu.
Smith cúi đầu nhẹ, một cử chỉ lịch sự nhưng không hề tỏ ra yếu thế:
- Chào mừng ngài đến xưởng của tôi, thưa Ngài...?
- Igniarus. - Vị khách đáp, rồi nhăn mặt vì đau. - Nha sĩ của ta vừa nghỉ hưu. Già quá rồi, run tay. Mà một con rồng như ta thì không thể để kẻ run tay chạm vào răng được.
Sabata len lén quan sát. Cậu chưa bao giờ thấy một con rồng có vẻ... khổ sở đến vậy. Igniarus cứ xoay xoay cái lưỡi to bự của mình, thỉnh thoảng lại chạm vào cái răng đen, rồi lại rên rỉ.
Sabata đứng yên trong góc xưởng, cố nén cười. Cảnh tượng trước mắt cậu như một trò đùa kỳ quặc của số phận: một con rồng đang đau răng, tìm đến một cựu vệ sĩ đã chuyển nghề thành thợ rèn, và giờ có vẻ sắp phải kiêm luôn nghề... nha sĩ.
"Từ chiến binh thành thợ rèn rồi thành nha sĩ rồng..." - Cậu thầm nghĩ, môi mím chặt để không bật cười. - "Không biết trong các sách hướng dẫn nghề nghiệp có career path này không nữa."
Igniarus lại rên rỉ, lần này một tia lửa nhỏ phụt ra từ mũi. Cái răng đen của ngài ta trông thật tội nghiệp giữa hàm răng trắng bóng còn lại, như một hòn than rơi vào đống ngọc trai.
Sabata liếc nhìn Smith. Dưới lớp mũ bảo hiểm đỏ, không thể đọc được biểu cảm của ông. Nhưng cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người thầy lúc này - có lẽ cũng đang phải cố nín cười như cậu.
"Ít ra thì..." - Sabata tự nhủ. "Mình đã biết được một sự thật thú vị: Rồng cũng bị sâu răng."
- Vậy... - Smith lên tiếng, vẫn giữ giọng điềm tĩnh. - Ngài muốn một chiếc răng mới.
- ĐÚNG VẬY! - Igniarus gầm lên phấn khích, rồi lại nhăn mặt vì đau. Một làn khói đen bốc ra từ mũi. - Nha sĩ cũ của ta từng dùng vàng. Nhưng vàng quá mềm, cứ vài thập kỷ lại phải thay một lần.
Smith gật đầu, bước tới quan sát chiếc răng đen:
- Tôi có thể dùng hợp kim...
- ĐỪNG CÓ NÓI ADAMANTIUM! - Igniarus gầm lên, lần này khói đen cuồn cuộn từ kẽ răng. - Hợp kim đó có độc tính với rồng! Ngươi định đầu độc ta sao, thợ rèn?
Smith không hề giật mình trước cơn giận của rồng:
- Tất nhiên không. Tôi định nói đến Cel·estium - hợp kim của các vì sao. Nó hoàn toàn thân thiện với cơ thể rồng, và còn có khả năng tự phục hồi dưới ánh trăng.
Đôi mắt đỏ rực của Igniarus dịu lại:
- Hmm... Cel·estium. Ta đã nghe về nó. Nhưng giá cả...
- Năm trăm vảy rồng.
- Ha ha, có vẻ rẻ đấy. - Igniarus khẽ cười, khói xám cuộn lên từ mũi. - Ta có thể lột da một con rồng nhỏ để lấy số vảy đó.
Sabata thấy cơ hàm Smith hơi căng lại dưới lớp mũ bảo hiểm. Rõ ràng ý nghĩ về việc lột da một con rồng khác không làm ông vui vẻ gì.
- Vảy của ngài. - Smith nói, giọng lạnh như băng. - Những chiếc vảy đã trải qua ít nhất năm trăm năm, tích tụ đủ ma lực để làm nguyên liệu. Không phải vảy của một con rồng non vô tội nào đó.
Igniarus im lặng một lúc, đôi mắt đỏ rực nhìn xoáy vào Smith. Không khí trong xưởng bỗng trở nên nặng nề. Sabata có thể cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên từng giây.
- Ngươi... - Cuối cùng Igniarus lên tiếng, giọng trầm xuống. - Là người đầu tiên dám nói thẳng với ta như vậy.
- Ba trăm vảy. - Igniarus nói, vẻ mặt vẫn nhăn nhó vì đau răng.
- Bốn trăm tám mươi. - Smith đáp không chút do dự.
- Ba trăm hai mươi và một viên ngọc rồng.
- Bốn trăm năm mươi. Ngọc rồng không cần thiết cho công việc này.
Bill, vẫn đang lau chùi những món đồ trong xưởng, bỗng lên tiếng:
- Ồ, có phải ngài là Igniarus huyền thoại không? - Giọng ông đầy vẻ ngưỡng mộ. - Vị rồng đã đốt cháy cả một hạm đội của Đế Quốc Phương Bắc chỉ trong một đêm?
Igniarus hơi ưỡn ngực:
- Ngươi biết về điều đó sao?
- Ai mà không biết! - Bill tiếp tục, vừa lau một thanh kiếm vừa nói. - Nhưng gần đây tôi nghe nói có một con rồng trẻ phương Đông đã phá kỷ lục của ngài. Hình như nó đốt được một hạm đội chỉ trong... nửa đêm thì phải.
Làn khói từ mũi Igniarus đột nhiên chuyển sang màu đen:
- CÁI GÌ? KHÔNG THỂ NÀO! NHỮNG CON RỒN...AI!!! - Ngài ta lại ôm má, rên rỉ vì cơn đau từ chiếc răng sâu.
- Bốn trăm vảy. - Smith nói. - Và tôi sẽ hoàn thành trong vòng một ngày. Ngài có thể sớm quay lại... chứng minh danh tiếng của mình.
Nhìn màn mặc cả giữa Smith và con rồng, Sabata chợt nhớ lại ngày đầu tiên gặp Bill. Lúc đó cậu không ngờ rằng người đàn ông da đen đầy hình xăm, mặc áo ba lỗ trong tiệm cầm đồ lại chính là người đang đứng cạnh cậu lúc này.
"10000p... 20000p... 50000p..." - Sabata nhớ lại cuộc mặc cả ngày đó. Giờ nhìn Bill khéo léo điều khiển cảm xúc của một con rồng, cậu mới nhận ra mình hồi đó cũng đã rơi vào bẫy tâm lý tương tự - từ việc Bill giả vờ không mặn mà với món đồ, đến những biểu cảm tiếc nuối khi trả giá.
"Người thật là... giống nhau." - Sabata thầm nghĩ khi thấy Igniarus phản ứng y hệt mình ngày đó - càng bị làm ngơ càng muốn chứng tỏ giá trị của món hàng.
Cậu lén liếc nhìn Bill đang tán dương chiến tích của con rồng. Không biết ngày đó, sau khi cậu rời đi, ông ấy đã làm gì với món đồ của mình? Có lẽ đó sẽ mãi là một bí mật của tiệm cầm đồ.
- Để tôi đo đạc kích thước chính xác. - Smith nói, lấy ra một bộ dụng cụ đo bằng thép đen. - Xin ngài há miệng...
- KHOAN! - Bill đột ngột xen vào. - Để tôi pha cho ngài một tách trà đặc biệt đã. Loại trà này được ủ từ lá của Cây Thiên Niên, giúp giảm đau cực kỳ hiệu quả.
Trong khi Smith đang chuẩn bị dụng cụ, Bill nhanh nhẹn rót một tách trà xanh biếc, hơi nước bốc lên thơm phức. Sabata có thể thấy những đốm sáng li ti lấp lánh trong làn hơi, như những vì sao thu nhỏ.
- Ngài biết không - Bill vừa rót trà vừa nói - Tôi từng nghe kể về trận chiến của ngài ở Thung Lũng Băng Giá. Họ nói rằng hơi thở của ngài nóng đến mức có thể làm tan chảy cả một dãy núi băng vĩnh cửu...
Igniarus hấp háy mắt vẻ thích thú, quên cả cơn đau răng:
- Ồ, ngươi biết cả chuyện đó sao? Thực ra không phải một dãy núi đâu... mà là ba dãy!
Smith im lặng làm việc trong khi Bill tiếp tục câu chuyện. Sabata nhận ra một điều thú vị - mỗi khi Bill kể về một chiến tích của Igniarus, con rồng lại há miệng rộng hơn một chút để kể lại chi tiết. Và Smith... đang lợi dụng những khoảnh khắc đó để đo đạc.
- ...và rồi ta đã đốt cháy toàn bộ đội tàu của chúng! - Igniarus vừa kể vừa tợp một ngụm trà, hơi nước xanh biếc phả ra từ mũi. - Mọi người nói rằng đêm đó, biển như được thắp sáng bởi hàng trăm ngọn đuốc.
- Tuyệt vời! - Bill reo lên. - Nhưng tôi còn nghe nói ngài từng... khắc chữ lên mặt trăng? Có thật không ạ?
Igniarus vội vàng há miệng để phản bác:
- Không phải khắc chữ! Ta chỉ... AI DA!
Smith vừa đặt một thanh thép đo vào sâu trong khoang miệng của rồng.
- Xin lỗi. - Smith nói, giọng chuyên nghiệp. - Chỉ cần đo thêm độ sâu của chân răng...
- Này này, từ từ! - Igniarus định phản đối nhưng Bill đã nhanh chóng rót thêm trà.
- Ngài định nói về chuyện mặt trăng...?
- À phải! - Con rồng quay lại với câu chuyện, quên béng việc Smith đang lọ mọ trong miệng mình. - Ta không khắc chữ. Ta vẽ một bức tranh! Một kiệt tác! Đó là chân dung của...
Sabata quan sát cách Bill và Smith phối hợp nhịp nhàng. Cứ mỗi lần Smith cần điều chỉnh dụng cụ đo, Bill lại khéo léo đưa ra một câu hỏi mới, khiến Igniarus mải mê kể chuyện mà không để ý đến cơn đau.
Smith trải một tấm giấy da lớn lên bàn, lấy ra cây bút chì than đặc biệt. Những nét vẽ của ông hiện lên màu xanh phát sáng trên nền giấy vàng sẫm.
- Đây là bản thiết kế sơ bộ. - Smith xoay bản vẽ về phía Igniarus. - Tôi đề xuất dùng Cel·estium làm lõi chính, bọc ngoài bằng một lớp ngọc thạch ánh trăng. Cấu trúc này sẽ giúp răng tự phục hồi dưới ánh trăng và...
- Chờ đã! - Igniarus nheo mắt nhìn bản vẽ. - Sao ngươi không vẽ thêm mấy cái gai nhọn ở đây? Ta muốn nó trông... đáng sợ hơn một chút.
- Không được. - Smith lắc đầu. - Những chiếc gai sẽ làm thay đổi luồng ma lực trong răng. Ngài sẽ không thể phun lửa chính xác.
- Nhưng mà...
Bill nhanh nhảu chen vào:
- Ngài có biết không, theo nghiên cứu mới nhất của Học Viện Rồng, răng càng trơn nhẵn thì ngọn lửa càng tập trung. Tôi nghe nói Rồng Hoàng Kim phương Đông đã áp dụng thiết kế này và...
- ĐỒNG Ý! - Igniarus gầm lên, khói xám tuôn ra từ mũi. - Ta sẽ cho tên Rồng Hoàng Kim đó thấy ngọn lửa tập trung là thế nào!
Sabata phải quay đi để giấu nụ cười. Cậu không biết cái "nghiên cứu mới nhất" kia có thật hay không, nhưng rõ ràng Bill rất giỏi trong việc... thuyết phục khách hàng.
- Ồ! - Bill đột nhiên kêu lên như vừa nhớ ra điều gì. - Ngài biết không, ngài từng xuất hiện trên tạp chí "Kẻ Mạnh" của Trilium đấy!
Ông lục lọi trong một ngăn kéo, lấy ra một cuốn tạp chí đã cũ. Bìa tạp chí là hình một con rồng đang phun lửa trên bầu trời đêm, phía dưới có dòng chữ "Top 100 Kẻ Mạnh Nhất Trilium".
- Đây rồi! - Bill lật đến trang giữa. - Ngài đứng thứ 67! Cao hơn cả tướng quân của Đế Quốc Phương Bắc đấy ạ.
Igniarus vừa nhấp trà vừa liếc mắt nhìn tạp chí. Sabata có thể thấy khói từ mũi con rồng đang chuyển sang màu đen.
- CHỈ ĐỨNG THỨ 67 Ư? - Igniarus gầm lên. - SAO LẠI... AI DA!
Smith vừa đặt một thanh đo mới vào miệng rồng.
- Ngài ký tặng cho tôi được không? - Bill nhanh nhảu đưa tạp chí ra. - Tôi đã giữ nó mấy năm rồi. Tôi tin chắc lần tới ngài sẽ vào top 50!
- Top 50? - Igniarus khịt mũi, một làn khói xám bốc lên. - Ta sẽ cho ngươi thấy. Sau khi có chiếc răng mới này, ta sẽ...
- Top 30 là ít. - Bill gật gù, vừa rót thêm trà. - Với sức mạnh của răng Cel·estium, ngọn lửa của ngài sẽ tăng gấp đôi. Mà này, ngài có biết ai đứng thứ 31 không?
- Ai? - Con rồng nhấp một ngụm trà, vẻ hững hờ nhưng Sabata có thể thấy đuôi của ngài đang vẫy nhẹ: dấu hiệu của sự tò mò.
- Rồng Xanh phương Đông đấy ạ. - Bill thì thầm đầy bí ẩn. - Nghe nói gần đây hắn còn khoe là sắp vượt qua ngài...
- CÁI GÌ? - Igniarus suýt làm đổ tách trà. - TÊN RỒ... AI DA!
Smith vừa đo xong góc cuối cùng của chiếc răng, lặng lẽ ghi chép số đo vào bản thiết kế.
- Xin lỗi. - Ông nói, không chút hối lỗi trong giọng. - Đo xong rồi.
Sabata đứng trong góc, thầm khâm phục cách Bill và Smith phối hợp. Một người thì liên tục "đổ dầu vào lửa" người kia thì... đổ nước lạnh vào đúng lúc.
- Vậy là đã xong phần đo đạc. - Smith cuộn bản vẽ lại, quấn một sợi ruy băng đỏ quanh nó. - Như đã hứa, tôi sẽ hoàn thành trong một ngày.
- Tốt! - Igniarus gật đầu, rõ ràng đang nhớ về thỏa thuận ban đầu. - Vừa đúng lúc...
Bill nhanh nhảu xen vào:
- Vừa đúng lúc Đại Hội Võ Thuật Trilium khai mạc! Nghe nói Rồng Xanh sẽ có bài phát biểu khai mạc đấy ạ...
Igniarus đột nhiên tỏ ra rất hào hứng:
- À phải, ngày mai ta vốn cũng có... chút việc ở đó.
Sabata cố nén cười khi thấy đuôi của con rồng đang vẫy qua vẫy lại đầy phấn khích. Rõ ràng trong đầu ngài ta đang vẽ ra cảnh mình "tình cờ" xuất hiện tại đại hội với bộ răng mới tinh.
Khi Igniarus vừa rời khỏi, Smith quay sang Sabata:
- Ta sẽ phải tạm hoãn buổi huấn luyện. - Ông tháo mũ bảo hiểm ra, lau mồ hôi trên trán. - Làm răng cho rồng không phải chuyện đùa, nhất là khi ngài ta định dùng nó để... chứng tỏ bản thân ngay ngày mai.
Sabata gật đầu. Cậu vẫn đang cố nén cười về toàn bộ tình huống vừa rồi - một con rồng đau răng, một cựu vệ sĩ làm nha sĩ, và một chủ tiệm cầm đồ biến thành chuyên gia quan hệ công chúng với giới rồng.
- Con có thể phụ giúp gì không ạ? - Cậu hỏi.
- Không cần đâu. - Smith lắc đầu, đã bắt đầu sắp xếp dụng cụ. - Con cứ nghỉ ngơi đi. Sau vụ này còn nhiều thứ để luyện tập lắm.
- Con... nên nghỉ ngơi ở đâu ạ? - Sabata ngập ngừng hỏi.
Cậu chợt tưởng tượng ra cảnh mình dựng lều giữa khu chợ đen. Có lẽ sẽ kết thúc theo một trong ba kịch bản: b·ị c·ướp sạch đồ khi đang ngủ, b·ị b·ắt đi bán cho mấy sugar mommy, hoặc tệ nhất - tỉnh dậy trong phòng thí nghiệm của ai đó với một đống dây điện cực gắn khắp người.
Bill phì cười:
- Con nghĩ xưởng rèn này chỉ có mỗi phòng ăn thôi à?
Ông đi đến một bức tường có vẻ rất bình thường, ấn vào một viên gạch. Một cánh cửa bí mật từ từ hiện ra.
- Mọi thứ ở Chợ Đen đều không như vẻ bề ngoài. - Bill nói. - Phía trên có vài phòng nghỉ. Được bảo vệ bởi các phép thuật cổ xưa và... - Ông chỉ lên trần. - Một vài cái bẫy thú vị.
Sabata nhìn lên và thấy những lưỡi dao sắc lẹm đang lơ lửng trên trần nhà. Cậu nuốt khan.
- Đừng lo. - Bill vỗ vai cậu. - Chúng chỉ rơi xuống khi có kẻ không được phép đột nhập thôi. Mà này... đói bụng thì cứ xuống bếp. Trong tủ lạnh còn mấy hộp bún...
Sabata vội vàng lắc đầu, một tay vô thức sờ lên cổ họng, nơi vẫn còn cảm giác bỏng rát từ món bún phương Đông. So với món bún đó, việc ngủ dưới những lưỡi dao treo trên đầu bỗng có vẻ... dễ chịu hơn hẳn.
- Ưm... con nghỉ ngơi trên phòng là được rồi ạ. - Cậu nói nhanh. - Không... không đói lắm.
Bill cười khẩy, rõ ràng hiểu rõ lý do thực sự đằng sau sự từ chối của cậu.
***
Ánh sáng xanh lam từ những màn hình hologram phủ khắp căn phòng rộng lớn như một màn sương mỏng. Tiếng máy móc vận hành đều đặn tạo nên một giai điệu công nghiệp không ngừng nghỉ. Ada đứng giữa trung tâm, nơi một bệ điều khiển hình bán nguyệt được dát những dải kim loại sáng bóng. Những ngón tay thon dài của cô lướt trên bàn phím hologram, tạo nên những gợn sóng ánh sáng theo từng chuyển động.
- Báo cáo tình trạng Khu B - Ada ra lệnh, giọng trong trẻo nhưng đầy quyền uy.
Ngay lập tức, một loạt màn hình xuất hiện trong không khí quanh cô. Trên đó, những con số và biểu đồ chạy như một dòng t·hác d·ữ liệu không ngừng. Các kỹ thuật viên trong bộ đồ bảo hộ trắng muốt ngồi thành từng dãy bên dưới, tay không ngừng gõ phím, điều chỉnh thông số.
- Khu B ổn định, thưa Giám đốc. Mẫu vật 2B-147 đang trong giai đoạn phân bào - một giọng nữ vang lên.
Ada khẽ gật đầu, những viên đá lục bảo trên dây chuyền rắn lửa lấp lánh dưới ánh đèn phòng thí nghiệm. Cô xoay người về phía bức tường kính khổng lồ, nơi hàng trăm ống nghiệm được xếp ngay ngắn trong những khoang chứa đặc biệt. Bên trong mỗi ống là một thế giới riêng - những sinh vật đang trong quá trình biến đổi, những tế bào đang phân chia, những protein đang tái tổ hợp.
- Tăng nhiệt độ ở dãy 7 lên 0.3 độ - cô ra lệnh, mắt không rời khỏi một ống nghiệm đặc biệt chứa chất lỏng màu đỏ tươi - Và cho tôi xem kết quả phân tích ADN mới nhất của mẫu BG-089.
Một màn hình hologram lớn hiện ra trước mặt cô, chiếu những chuỗi nucleotide xoắn ốc phức tạp. Ada nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường trong cấu trúc gen.
- Thú vị - cô thì thầm, môi khẽ cong lên thành một nụ cười - Các vị thấy đoạn này không? Đây có thể là chìa khóa để giải mã cơ chế tự điều chỉnh của Bloodgnar.
Các nhà khoa học xung quanh đều hướng mắt về phía màn hình. Ada tiếp tục giải thích, tay chỉ vào những đoạn gen đặc biệt:
- Những đột biến này không hề ngẫu nhiên. Chúng tuân theo một quy luật nào đó, như thể có một... trí thông minh đang điều khiển quá trình tiến hóa.
Cô dừng lại một chút, để cho sự phấn khích len lỏi vào giọng nói:
- Và nếu chúng ta có thể hiểu được quy luật đó...
Đột nhiên, một tiếng còi báo động vang lên từ Khu C. Ánh đèn đỏ nhấp nháy khắp phòng thí nghiệm. Ada nhanh chóng xoay người về phía màn hình giá·m s·át.
- Báo cáo! - cô quát lớn.
- Thưa Giám đốc, mẫu vật C-201 đang có dấu hiệu đột biến không kiểm soát. Áp suất trong bình chứa tăng vọt! - một kỹ thuật viên hốt hoảng báo cáo.
Ada không hề tỏ ra hoảng loạn. Ngược lại, đôi mắt cô sáng lên sau cặp kính gọng vàng:
- Kích hoạt quy trình ổn định khẩn cấp. Tăng liều ức chế lên 200%. Tôi muốn theo dõi toàn bộ quá trình này.
Các kỹ thuật viên vội vã thực hiện mệnh lệnh. Những dòng dữ liệu chạy như điên trên màn hình trong khi chất lỏng màu lam được bơm vào bình chứa mẫu vật đang phát sáng. Ada đứng bất động, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất của phản ứng với vẻ say mê của một nghệ sĩ đang chứng kiến tác phẩm của mình thành hình.
- Tuyệt vời - cô thì thầm khi mẫu vật dần ổn định trở lại - Lưu lại toàn bộ dữ liệu của phản ứng này. Đây có thể là một bước đột phá...
Chiếc dây chuyền rắn lửa quanh cổ Ada như sống dậy dưới ánh đèn phòng thí nghiệm, những viên đá lục bảo lấp lánh như những ngọn lửa nhỏ, phản chiếu trong đôi mắt đầy tham vọng của cô. Trong khoảnh khắc ấy, Ada trông không khác gì một nữ hoàng đang đứng giữa vương quốc công nghệ của riêng mình, nơi khoa học và ma thuật hòa quyện thành một thể thống nhất.
Ada rời khỏi phòng điều khiển trung tâm, bước dọc theo hành lang kính trong suốt. Dưới gót giày cao của cô, sàn kim loại phản chiếu ánh đèn thành những vệt sáng dài. Hai bên hành lang là những bình chứa khổng lồ, bên trong đựng đủ loại sinh vật đang trong quá trình biến đổi, tất cả đều được ngâm trong chất lỏng màu xanh nhạt.
Phía cuối hành lang, Andy đang đứng trước một bình chứa lớn nhất, tay khoanh trước ngực. Trong bình, một sinh vật to lớn đang trôi nổi - một Bloodgnar trưởng thành. Những sợi dây điện cắm vào cơ thể nó, liên tục thu thập dữ liệu về các chỉ số sinh học.
- Nó đã ăn được bao nhiêu rồi? - Ada cất tiếng hỏi, bước đến bên cạnh Andy.
- Ba mươi bảy người - Andy đáp, giọng lạnh tanh.
Ada khẽ mỉm cười, ngón tay mơn man theo thành bình chứa:
- Thật là một con thú tuyệt vời. Những phản ứng hóa sinh trong cơ thể nó... cách nó chuyển hóa năng lượng... - Cô dừng lại một chút - Chúng ta vẫn chưa hiểu hết về nó.
Andy siết chặt nắm đấm, những hình xăm trên cổ anh ta như rung lên theo từng nhịp mạch đập:
- Quý cô muốn nghiên cứu thêm về nó?
- Đúng vậy - Ada gật đầu, đôi mắt sau tròng kính lấp lánh - Tôi muốn hiểu cơ chế hoạt động của nó. Và tôi nghĩ tôi đã tìm được một đối tượng nghiên cứu hoàn hảo.
Cô rút từ túi áo ra một tấm ảnh, đặt lên mặt bình chứa. Trong ảnh là hình một chàng trai furry đang chiến đấu với lũ chuột - Rex.
- Một Bloodgnar khác - Ada thì thầm - Sẽ thật thú vị khi nghiên cứu hai cá thể cùng loài. So sánh cấu trúc gen, tập tính... - Cô vuốt ve chiếc dây chuyền rắn lửa - Có thể đây chính là chìa khóa để hiểu về nguồn gốc của chúng.
Andy nhìn bức ảnh, rồi nhìn con quái vật trong bình. Dưới lớp khẩu trang, môi anh ta khẽ nhếch lên:
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Ada lướt ngón tay trên bảng điều khiển hologram gắn bên cạnh bình chứa. Những con số và biểu đồ hiện lên trong không trung, xoay tròn quanh cô như một vũ điệu ánh sáng. Cô nhấn vài nút lệnh, và từ cuối hành lang, một bình chứa khác lặng lẽ di chuyển về phía họ trên đường ray kim loại.
Trong bình là một sinh vật khổng lồ - một Bloodgnar ở dạng thú hoàn toàn. Thân hình nó dài gần bằng chiều cao của hai người đàn ông. Lớp lông màu đen tuyền ánh lên những tia xanh dưới ánh đèn phòng thí nghiệm. Những chiếc nanh dài như dao găm nhô ra khỏi cặp hàm đồ sộ.
- Đây là thí nghiệm B-731 - Ada nói, giọng đầy tự hào - Một con Bloodgnar thuần chủng. Không có bất kỳ sự pha trộn DNA nào với người.
Andy nghiêng người quan sát sinh vật. Dù đang trong trạng thái ngủ đông, cơ bắp của nó vẫn cuộn trào dưới lớp da, như thể sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
- Nó... khác với tên Rex đang bị nhốt dưới kia - Andy nhận xét.
- Đúng vậy. Con này hoang dã hơn, nguyên thủy hơn. Không bị ảnh hưởng bởi ý thức con người - Ada mỉm cười - Và nó sẽ là đối thủ hoàn hảo để thử nghiệm sức mạnh của tên Rex kia.
Cô vuốt nhẹ lên mặt bình chứa:
- Chuẩn bị phòng thí nghiệm số 7. Chúng ta sẽ cho chúng đối đầu với nhau.
Phía cuối hành lang phòng thí nghiệm, một cỗ máy đáng chú ý đang lơ lửng. Đó là Drone kiểu X-720, sản phẩm mới nhất của bộ phận cơ khí. Thân máy được chế tạo từ hợp kim titan-nhôm đặc biệt, với bốn cánh quạt carbon composite đường kính 1.2 mét. Mỗi cánh được trang bị động cơ điện không chổi than công suất 2000W, cho phép máy bay ổn định ngay cả trong điều kiện gió giật mạnh.
Bệ đứng phía trên được thiết kế theo nguyên lý khí động học, với thanh vịn titan uốn cong tinh xảo tạo điểm tựa vững chắc. Hệ thống cân bằng tự động điều chỉnh 200 lần mỗi giây, đảm bảo người đứng trên không cảm thấy rung lắc.
Ada bước lên bệ, các cảm biến tự động nhận diện trọng lượng và điều chỉnh công suất động cơ. Màn hình hologram hiện lên trước mặt cô, hiển thị các thông số: độ cao 2.3 mét, tốc độ gió 0.5m/s, nhiệt độ động cơ 42°C.
Andy kích hoạt khả năng đặc biệt của mình. Quá trình này diễn ra theo một cơ chế kỳ lạ: các phân tử melanin trong hình xăm trên cổ anh ta bắt đầu phân rã, tạo ra một phản ứng dây chuyền. Trong vòng 1.2 giây, toàn bộ cơ thể anh biến thành các hạt bóng tối siêu nhỏ, mỗi hạt chỉ bằng một phần nghìn milimet. Những hạt này nhanh chóng di chuyển và hội tụ vào vùng tối nhất gần đó - bóng của Ada.
Drone cất cánh trong tiếng rít khẽ của không khí qua các cánh quạt carbon. Nó di chuyển với vận tốc chính xác 5.7 km/h dọc theo hành lang, duy trì độ cao 2.3 mét so với mặt sàn. Hệ thống dẫn đường laser quét liên tục môi trường xung quanh, tạo bản đồ ba chiều thời gian thực với độ phân giải 1mm.
Bên dưới, ánh sáng từ các phòng thí nghiệm tạo ra một mạng lưới bóng đổ phức tạp trên sàn epoxy công nghiệp. Trong đó, bóng của Ada đậm hơn 47% so với các bóng thông thường - dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của Andy. Thỉnh thoảng, những gợn sóng siêu nhỏ chạy qua bề mặt bóng tối, như những dòng chảy trong một đại dương đen.
Nhiệt độ: 19.5°C
Độ ẩm: 45%
Áp suất không khí: 1013.5 hPa
Độ ồn nền: 42dB
Tất cả những thông số này được hiển thị liên tục trên màn hình hologram trước mặt Ada, trong khi họ tiến về phía cánh phòng thí nghiệm số 7, nơi giam giữ mẫu vật Bloodgnar có ý thức - Rex.
Phòng thí nghiệm số 7 là một công trình kiến trúc hình trụ khổng lồ, đường kính 150 mét, cao 100 mét - tương đương một sân vận động được xây thẳng đứng. Toàn bộ cấu trúc được làm từ bê tông cường độ siêu cao cấp Z-900, có độ cứng gấp bốn lần bê tông thông thường, đủ để chịu được lực va đập từ một khối thép 10 tấn bay với vận tốc 200km/h. Lớp trong cùng được gia cố bằng những tấm thép không gỉ dày 30 cm, được hàn liền mạch bằng công nghệ laser plasma.
Trần phòng được thiết kế theo dạng mái vòm, gắn 256 đèn LED công suất lớn xếp thành các vòng đồng tâm. Các thiết bị quan sát được bố trí dày đặc: 512 camera tốc độ cao, 128 cảm biến nhiệt hồng ngoại, và 64 máy quét laser ba chiều. Tất cả đều được bảo vệ sau lớp kính cường lực dày 15 cm.
Sàn đấu trường được thiết kế đặc biệt với ba lớp: lớp trên cùng là các tấm thép đàn hồi, có khả năng hấp thụ va đập; lớp giữa là hệ thống cảm biến áp lực; lớp dưới cùng là hệ thống thoát nước và xử lý chất thải. Toàn bộ sàn có thể chịu được lực va đập tương đương một vật nặng 50 tấn rơi từ độ cao 10 mét.
Xung quanh đấu trường là hệ thống phòng điều khiển với kính quan sát một chiều. Các nhà khoa học có thể theo dõi cuộc chiến từ khoảng cách an toàn, đồng thời điều chỉnh các thông số môi trường như nhiệt độ, độ ẩm, áp suất không khí. Hệ thống phun sương khẩn cấp được lắp đặt trên trần, có thể phun ra các loại khí gây mê hoặc hóa chất vô hiệu hóa trong trường hợp cần thiết.
Trong không gian rộng lớn này, tiếng bước chân dội lại thành những âm vang trầm đục kéo dài tới vài giây. Ánh sáng từ dàn đèn LED tạo ra những vùng sáng tối đan xen, như một sân khấu khổng lồ đang chờ đón những diễn viên chính của một vở kịch c·hết chóc. Không khí trong phòng được duy trì ở nhiệt độ 18°C, độ ẩm 40% - điều kiện lý tưởng cho một cuộc chiến giữa những sinh vật có sức mạnh vượt xa giới hạn con người.
Tại trung tâm sàn đấu, một vòng tròn đường kính 50 mét được đánh dấu bằng ánh sáng laser màu đỏ - đây sẽ là nơi hai Bloodgnar đối mặt nhau. Xung quanh vòng tròn này, sàn nhà được khắc những đường vân đồng tâm, tạo độ ma sát vừa đủ để các sinh vật có thể di chuyển mà không bị trượt ngã.
Tiếng máy móc vận hành đều đặn vọng ra từ những ống dẫn khổng lồ trên tường - hệ thống thông gió đang hoạt động hết công suất để đảm bảo không khí luôn được làm mới. Mùi của kim loại mới và dung dịch tẩy trùng hòa quyện trong không gian, tạo nên một mùi hương đặc trưng của khoa học và công nghệ.
Drone X-720 hạ cánh trên bệ đáp của phòng quan sát - một không gian hình bán nguyệt lơ lửng ở độ cao 70 mét. Toàn bộ mặt trước là kính một chiều dày 20cm nhìn xuống đấu trường.
Ada bước đến bàn điều khiển trung tâm. Không còn những nút bấm cồng kềnh của thế hệ trước, chỉ một mặt phẳng đen bóng như gương. Khi cô đặt tay lên, giao diện hologram hiện lên theo hình vòng cung quanh cô. Hệ thống A.I tự động điều chỉnh độ cao và góc nghiêng hoàn hảo cho tầm nhìn của Ada.
- Athena, chuẩn bị thí nghiệm - Ada ra lệnh.
Giọng nữ điện tử vang lên từ hệ thống:
- Xin chào, Giám đốc Ada. Tôi đã kích hoạt giao thức thí nghiệm B-731. Nhiệt độ phòng, áp suất và độ ẩm đã được tối ưu hóa. Các camera AI đang theo dõi toàn bộ không gian. Tôi có thể bắt đầu quy trình vận chuyển mẫu vật ngay bây giờ.
- Thực hiện đi.
Phía dưới, sàn đấu trường trượt mở trong im lặng. Bình chứa Bloodgnar dạng thú từ từ được nâng lên, không một tiếng động cơ nào vọng ra - công nghệ điện từ trường thế hệ mới.
Ada khẽ mỉm cười khi những con số không ngừng nhảy múa trên màn hình hologram - những khoản đặt cược khổng lồ đang đổ vào hệ thống. Các quý tộc, những nhà tài phiệt, những kẻ quyền lực ngầm, tất cả đều đang theo dõi từ những căn phòng xa hoa của họ. Họ xem đây như một trò tiêu khiển thượng lưu - một đấu trường La Mã hiện đại với những dã thú đột biến.
- Athena, hiển thị tỷ lệ cược - Ada ra lệnh, ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn đen bóng.
Những con số xuất hiện trong không trung: 500 triệu đô cho Bloodgnar hoang dã, 300 triệu đô cho Rex. Tiền vẫn đang đổ vào không ngừng.
Ada nhếch môi. Cô không quan tâm đến tiền, nhưng những khoản đặt cược này chứng tỏ giá trị của nghiên cứu. Càng nhiều người quan tâm, nguồn tài trợ cho dự án càng dồi dào. Và khi những kẻ giàu có nghiện những cuộc chiến như thế này, họ sẽ không ngần ngại đổ thêm tiền vào nghiên cứu để có những con thú mới, những trận đấu mới.
- Thật thú vị - Ada thì thầm - Họ nghĩ họ đang đ·ánh b·ạc, nhưng thực ra họ đang tài trợ cho tương lai của nhân loại.
Bóng của cô đậm đặc hơn một chút - dấu hiệu cho thấy Andy đang lắng nghe trong im lặng.
Cánh cổng đối diện mở ra, Rex bị đẩy vào đấu trường. Cậu trong dạng humanoid - một sinh vật đứng thẳng cao hơn 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp lông đen xám, đôi mắt đỏ rực như than hồng và những chiếc nanh sắc nhọn. Dù vẫn giữ được hình dáng đi thẳng của con người, nhưng móng vuốt, răng nanh và đuôi dài đều là đặc điểm của một sinh vật săn mồi hoàn hảo.
Bên kia sàn đấu, bình chứa của B-731 từ từ mở ra, thả ra một sinh vật to lớn toàn thân đen tuyền - một Bloodgnar ở dạng thú hoàn toàn, cao bằng hai phần ba Rex khi đứng bốn chân nhưng dài gấp đôi.
Rex ngửi thấy mùi đói khát tỏa ra từ đối thủ - một mùi hương nguyên thủy và hoang dã. Bản năng của dòng máu Bloodgnar trong cơ thể Rex bắt đầu thức tỉnh, nhưng không phải vì căm thù hay giận dữ. Đó là sự đồng cảm sâu sắc với một người anh em cùng dòng máu đang bị giam cầm, bị ép buộc phải chiến đấu.
- Này, anh bạn - Rex nói nhẹ nhàng, cố tạo một giọng trấn an dù qua hàm răng nanh sắc nhọn - Tôi hiểu cảm giác của anh. Họ đã nhốt anh, biến anh thành công cụ giải trí của họ.
B-731 gầm lên, âm thanh vang vọng trong không gian khổng lồ của đấu trường. Nó không có ý thức người như Rex, chỉ có bản năng nguyên thủy. Những múi cơ cuồn cuộn dưới lớp lông đen, những móng vuốt cào xuống sàn thép.
- Anh không phải chiến đấu đâu. Chúng ta không cần phải là những con thú như họ muốn - Rex tiến từng bước một, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào đồng loại - Anh cũng có thể học cách kiểm soát bản năng của mình, như tôi đã làm.
Nhưng máu của kẻ săn mồi vẫn chảy trong huyết quản của cả hai. Xương cốt Rex kêu răng rắc, cơ bắp căng phồng không theo ý muốn. Bản năng Bloodgnar đang thức tỉnh, không phải để g·iết chóc, mà để sinh tồn.
- Nếu chúng ta phải chiến đấu - Rex thở dài - Thì hãy chiến đấu để tự giải thoát mình khỏi xiềng xích của họ.
Rex đang nói thì B-731 bất ngờ lao vụt lên tường, nanh vuốt cào xuống lớp thép không gỉ. Trong phòng điều khiển, các màn hình báo động đỏ rực. Nhưng Rex đã hiểu - người anh em kia không điên cuồng, nó đang thử nghiệm độ cứng của nhà tù.
- Athena, kích hoạt hệ thống phòng thủ! - Ada ra lệnh gấp.
Nhưng trước khi lệnh được thực thi, Rex đã lao theo, dùng móng vuốt sắc như dao Diamond cào song song với vết của B-731. Hai rãnh sâu hoắm xuất hiện trên bề mặt thép.
- Phía đó đấy, anh bạn! - Rex gầm lên - Tôi nghe được tiếng rỗng bên trong!
B-731 gầm đáp lại. Lần đầu tiên, hai con thú hiểu nhau mà không cần ngôn ngữ. Chúng đồng loạt lao vào một điểm, móng vuốt và nanh của hai Bloodgnar cùng t·ấn c·ông vào một vị trí. Tiếng kim loại rên xiết vang khắp đấu trường.
- Không thể nào! - Một kỹ thuật viên hét lên - Chúng đang phá được lớp thép!
- Kích hoạt khí độc! - Ada quát.
Nhưng đã quá muộn. Với sức mạnh ghê gớm của hai Bloodgnar được tăng cường bởi đột biến gen, lớp thép dày 30cm đã bị xé toạc như giấy. Bê tông phía sau cũng không cản nổi nanh vuốt của chúng. Một lỗ hổng lớn xuất hiện trên vách, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào.
Ngay khi tường thép bị xé toạc, bóng tối dưới chân Ada bỗng cuộn lên như khói đen. Andy từ trạng thái bóng đêm hiện về nguyên hình trong tích tắc, lao xuống đấu trường với vận tốc kinh người. Những hình xăm trên cổ anh ta giờ đã phủ kín toàn thân, chuyển động như có sự sống.
Trước khi Rex kịp nhảy ra khỏi lỗ hổng, Andy đã xuất hiện chắn ngay trước mặt. Không một lời nói, anh ta đấm thẳng vào ngực Rex. Cú đấm mang theo sức mạnh của bóng tối - nơi nắm đấm chạm vào, những vòng xoáy đen ngòm loang ra như mực, bám chặt lấy cơ thể Rex.
- Đừng vội thế chứ. - Andy cất giọng lạnh như băng qua lớp khẩu trang - Anh còn chưa trả thù cho hai đứa em.
B-731 quay lại gầm lên định hỗ trợ, nhưng Andy chỉ phất tay một cái. Bóng tối từ những hình xăm tràn ra sàn đấu, dâng lên như những xúc tu đen ngòm, chặn ngang đường của con thú.
- Một đấu một công bằng hơn - Andy nói, những hình xăm trên người anh ta rung động như sống - Phải không, kẻ đã g·iết em ta?
Rex giơ thẳng ngón giữa về phía Andy, giọng gầm gừ qua kẽ răng nanh:
- Lũ bất nhân, sao các người có thể làm ra những thí nghiệm tàn độc này chứ?
Andy im lặng. Bóng tối quanh người anh ta cuộn trào dữ dội hơn.
- Nói về tàn độc? - Andy siết chặt nắm đấm - Mày đã ăn thịt hai đứa em của tao.
- Im đi! - Rex gầm lên, đôi mắt đỏ rực bừng cháy - Thế còn bao nhiêu người đ·ã c·hết trong phòng thí nghiệm này? Bao nhiêu sinh vật bị các người t·ra t·ấn? Tao thấy hết rồi - đám tù nhân dưới kia, những thí nghiệm kinh tởm của các người. Rồi bây giờ làm trò tiêu khiển cho lũ nhà giàu?
Đuôi Rex dựng đứng, từng sợi lông trên cổ dựng ngược, cơ bắp căng phồng dưới lớp lông:
- Hai thằng em mày chắc cũng là một phần của cỗ máy này nhỉ? Là kẻ bắt người vô tội về đây thí nghiệm?
Những xúc tu bóng tối của Andy đột ngột ngừng chuyển động. Trong không khí, mùi căng thẳng dâng cao như điện tích trước cơn giông.
- Thưa Giám đốc, kích hoạt giao thức khẩn cấp ạ? - Một kỹ thuật viên quay lại hỏi gấp.
Giọng kỹ thuật viên run rẩy, nhưng Ada không thèm quay lại. Cô vẫn đứng đó, bất động như một bức tượng, chỉ có ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn điều khiển theo một nhịp đều đặn mà chỉ có cô hiểu được ý nghĩa.
Một giọng khác vang lên gấp gáp:
- Thưa Giám đốc, B-731 đang thoát ra ngoài! Chúng ta phải...
- Kích hoạt đội Delta - Ada cắt ngang. Giọng cô lạnh như băng tuyết, như thể chính những từ ngữ cũng đông cứng khi thoát ra khỏi môi - Cho tôi vị trí của nó mỗi 30 giây. Gắn chip định vị chưa?
- Đã gắn từ khi nó còn trong bình nuôi cấy, thưa Giám đốc.
- Tốt. Đội Delta sẽ bắt nó lại - Ada khẽ nghiêng đầu, ánh đèn phản chiếu trên tròng kính như một tấm mặt nạ bí ẩn - Còn bây giờ, ta muốn xem con thú nào mạnh hơn - bóng tối của Andy, hay nanh vuốt của Bloodgnar.
Ada nhìn không chớp mắt qua màn hình giá·m s·át. Andy đánh trước. Những hình xăm trên người anh ta bắt đầu loang ra thành những dải bóng tối đặc quánh, chúng cuộn lên như khói đen nhưng nặng như chất lỏng. Một cú đấm của anh ta có thể nhấn chìm bất cứ thứ gì vào bóng tối.
Nhưng Rex nhanh hơn Ada nghĩ. Cậu ta né những đòn t·ấn c·ông với sự linh hoạt đáng kinh ngạc cho một cơ thể to lớn như vậy. Những móng vuốt của Rex cào xé không khí, tìm kiếm kẽ hở trong những dải bóng tối của Andy.
"Hai con thú hoàn toàn khác biệt" Ada thầm nghĩ khi quan sát. Andy với sức mạnh bóng tối nhân tạo từ công nghệ, còn Rex với bản năng và sức mạnh của một sinh vật đột biến tự nhiên. Một bên là kết tinh khoa học, một bên là sức mạnh hoang dã.
Họ va vào nhau như hai cơn bão. Nanh vuốt chạm bóng tối. Tiếng gầm của thú dữ hòa với tiếng gió rít của bóng tối xé không khí. Cuộc chiến của hai kẻ săn mồi.
Giữa những cú t·ấn c·ông của Andy, Rex nhanh chóng đánh giá địa hình. Sàn đấu bằng thép với những rãnh văn đồng tâm - được thiết kế để tăng ma sát, nhưng cũng có nghĩa là phần rìa sẽ trơn hơn trung tâm. Trần nhà cao, với hàng loạt đèn LED và thiết bị - có thể tạo điểm mù cho camera. Và quan trọng nhất, vết rách trên tường vẫn đang để lộ lớp bê tông bên trong.
Rex lùi dần về phía vết rách. Andy đuổi theo, những dải bóng tối cuộn lên như sóng đen. Đúng như Rex dự đoán - càng xa trung tâm, bóng tối của Andy càng phải kéo dài ra, trở nên mỏng hơn.
Cậu vờ vấp trên rãnh sàn. Andy lao tới, những xúc tu bóng tối phóng thẳng về phía Rex. Ngay lập tức, Rex bật người qua một bên, móng vuốt bám vào vết rách trên tường. Bóng tối của Andy đập vào bê tông, bị hút vào cấu trúc xốp của vật liệu, khiến chúng bị chậm lại trong tích tắc.
Đó là tất cả những gì Rex cần. Cậu tận dụng thời khắc đó để lao vào, nanh vuốt nhắm thẳng vào phần cổ - nơi những hình xăm của Andy bắt đầu lan ra.
Trên màn hình, Rex đang chiếm thế thượng phong. Andy đang bị dồn ép. Ada nhìn cảnh đó với ánh mắt lạnh lẽo qua tròng kính.
- Athena, kích hoạt súng gắn trần phía D7 và F2 - Cô ra lệnh, ngón tay lướt trên bàn điều khiển - Liều lượng gấp đôi tiêu chuẩn.
Hai khẩu súng tự động xoay ra t·ừ t·rần nhà. Rex vừa kịp nghe tiếng kim loại chuyển động thì hai mũi kim đã bắn tới. Cậu né được mũi thứ nhất, nhưng trong lúc đang t·ấn c·ông Andy, mũi thứ hai găm thẳng vào vai.
Khoảnh khắc c·hất đ·ộc bắt đầu lan vào cơ thể, Rex cảm thấy chân mình trở nên nặng trịch. Cậu loạng choạng lùi lại, cố giật mũi kim ra khỏi vai.
Andy không bỏ lỡ cơ hội. Bóng tối từ người anh ta ùa tới như thủy triều đen.
Cơ thể nặng như chì. Tầm nhìn Rex bắt đầu nhòe đi. Cậu vỗ mạnh vào mặt, những móng vuốt sắc cào lên da thịt để tạo cảm giác đau - bất cứ thứ gì để giữ cho ý thức không chìm vào bóng tối.
"Tỉnh lại!" Rex gầm lên với chính mình. Máu từ những vết cào trên mặt chảy xuống, mùi tanh nồng giúp đầu óc cậu tỉnh táo hơn đôi chút. Nhưng chân vẫn loạng choạng, như thể đang di chuyển dưới nước.
Bóng tối từ Andy ập đến. Rex cố né, nhưng phản xạ đã chậm đi trông thấy. Một dải bóng đen quật vào ngực, đẩy cậu văng ra sau. Lưng Rex đập vào tường thép, tạo ra một tiếng động trầm đục.
Ada nhìn xuống từ phòng điều khiển, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nhưng nụ cười ấy chợt tắt khi thấy Rex lảo đảo đứng dậy, mắt đỏ rực vẫn còn tỉnh táo.
"Liều đó đủ hạ gục một con voi" Ada thầm nghĩ.
Thuốc mê làm đầu óc Rex quay cuồng. Cậu loạng choạng, cố trụ vững trên đôi chân nhưng tầm nhìn cứ mờ dần. Trong cơn mê man, ký ức về cuộc trò chuyện với Sabata bỗng hiện về rõ ràng.
"Sức mạnh thật sự đến từ trí tuệ..." Lời nói của chính mình vang vọng trong đầu. Rex nhớ về những người anh họ Bloodgnar của mình - to lớn, mạnh mẽ, nhưng đ·ã c·hết vì không chịu nghĩ. Họ cứ khăng khăng theo đuổi sức mạnh thô bạo, coi thường những lời khuyên của cậu về việc ăn uống điều độ, rèn luyện trí óc.
Giờ đây, trong căn phòng thí nghiệm này, Rex hiểu rõ hơn bao giờ hết - chính cái đầu đã giúp cậu sống sót cho đến giờ phút này. Không phải nanh vuốt hay sức mạnh, mà là khả năng suy nghĩ và thích nghi.
Andy đang tiến đến gần, bóng tối cuộn trào. Dù mắt đã mờ đi, Rex vẫn cố giữ tỉnh táo. "Dùng cái đầu..." cậu tự nhủ, nhớ lại lời khuyên của chính mình với Sabata.
Đôi chân nặng trĩu. Mũi kim vẫn cắm trên vai. Nhưng trong đầu Rex, một ý nghĩ đang dần hình thành - mơ hồ, yếu ớt, nhưng vẫn còn đó.
Thuốc mê khiến tầm nhìn Rex dần đen lại, nhưng cũng chính vì thế mà các giác quan khác của cậu trở nên nhạy bén hơn. Âm thanh của những dải bóng tối xé gió, mùi kim loại từ tường thép, và đặc biệt - mùi đặc trưng của những hình xăm trên người Andy.
"Mùi này..." Rex khịt mũi. Không phải mùi mực xăm thông thường. Đó là mùi của nanomachine - công nghệ biến đổi vật chất thành bóng tối. Và bất cứ máy móc nào cũng cần... năng lượng.
Rex loạng choạng lùi lại, cố tình để lộ sơ hở. Andy lao tới, những dải bóng tối cuộn trào. Nhưng lần này, thay vì né tránh, Rex đón lấy đòn t·ấn c·ông. Cậu để bóng tối quấn quanh người, siết chặt như những con trăn đen khổng lồ.
- Mày điên rồi à? - Andy cười khẩy - Bị thuốc làm hỏng não rồi sao?
Rex không đáp. Cậu tập trung vào cảm giác của bóng tối đang bám trên người. Rồi, trong một khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, cậu hiểu ra. Những nanomachine đang hút năng lượng từ cơ thể cậu để duy trì trạng thái bóng tối.
"Vậy ra là thế..."
Thay vì chống cự, Rex thả lỏng hoàn toàn. Cậu để cơ thể mình trở nên mềm nhũn, như thể đã bị thuốc mê hoàn toàn. Bóng tối của Andy cuốn lấy Rex, bao phủ cậu như một cái kén đen kịt.
Chính xác là điều Rex chờ đợi.
Càng nhiều bóng tối bám vào người Rex, càng nhiều nanomachine phải hoạt động để duy trì chúng. Và khi số lượng đủ lớn...
Đột nhiên, những hình xăm trên người Andy bắt đầu mờ đi. Anh ta nhận ra điều gì đó không ổn. Những nanomachine đang bị phân tán quá mỏng, chúng không thể duy trì được nguồn năng lượng ổn định.
- Khốn kiếp! - Andy gầm lên, cố rút bóng tối về. Nhưng đã quá muộn.
Móng vuốt của Rex không dừng lại ở đó. Cậu tận dụng đà xoay người, quét một đường mạnh mẽ. Cú đánh mang theo toàn bộ sức nặng của cơ thể đột biến, găm sâu vào ngực Andy. Thân hình anh ta bị hất văng như một viên đạn, đập vào tường thép với một âm thanh kinh hoàng. Bức tường lõm vào một hố sâu, những vết nứt toả ra như mạng nhện.
Andy trượt xuống, để lại một vệt máu dài trên bề mặt kim loại lạnh lẽo.
Trên phòng điều khiển, Ada nghiêng người về phía trước, ánh mắt sau tròng kính lóe lên tia hứng thú:
- Nó đã hiểu được cơ chế hoạt động của công nghệ bóng tối chỉ qua... mùi?
- Athena, kích hoạt toàn bộ súng gắn trần - Ada ra lệnh lạnh lùng - Liều lượng tối đa.
Mười hai khẩu súng đồng loạt xoay ra t·ừ t·rần nhà, tạo thành một vòng tròn bao quanh Rex. Cậu vừa kịp quay người thì hàng loạt mũi kim đã bắn tới như mưa.
Dù đã cố né tránh, nhưng trong tình trạng đã bị ảnh hưởng bởi mũi kim đầu tiên, Rex không thể tránh được tất cả. Ba mũi kim mới găm vào lưng, hai mũi vào đùi. Thuốc mê tràn vào cơ thể với liều lượng có thể gây c·hết người.
Rex loạng choạng, chân khụy xuống. Nhưng trước khi ngã hẳn, cậu ngước nhìn thẳng về phía phòng điều khiển, giơ thẳng ngón giữa về phía Ada. Cử chỉ thách thức cuối cùng trước khi bóng tối nuốt chửng ý thức.
- Chúc ngủ ngon, thí nghiệm thành công - Giọng Ada vang lên qua loa - Athena, ghi lại toàn bộ dữ liệu trận đấu.
0