- Đồ ngu, đồ ăn hại, cậu có biết mình đã gây ra bao nhiêu thiệt hại không?
Wil bình thản, những lời quở trách từ đầu dây bên kia vẫn đều đều như tiếng bò nhai cỏ. Nhưng trong lòng anh chỉ muốn gào lên với bọn chúng rằng chẳng phải anh muốn làm thế đâu. Nhưng cái chip điều khiển trong não không cho phép anh làm vậy.
Thay vào đó, anh chỉ có thể ngồi đó, siết chặt nắm đấm cho đến khi những móng tay cắm sâu vào da thịt. Đau đớn chảy dọc tay anh, nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn giận dữ đang sôi sục bên trong.
Cấp trên vẫn tiếp tục với giọng điệu hằn học.
- Cậu biết rõ hậu quả của việc này mà. Chúng ta đã đầu tư bao nhiêu công sức vào cậu… Hàng trăm tỷ p đấy!
Wil không cần nghe hết câu cũng biết bọn họ muốn nói gì. Anh chỉ là một con rối trong tay chúng. Mười năm trời bị giam cầm và điều khiển, giờ đây anh chẳng còn là chính mình nữa.
Ánh mắt anh lướt qua bức tường lửa được cấu thành từ hàng nghìn tỷ số nhị phân. Nó như một cái lồng, nhắc nhở rằng anh chỉ là một con thú nhốt trong lồng. Và bọn chúng có thể làm gì anh tuỳ ý.
Không thấy Wil đáp, phía bên kia đầu dây cũng ngừng nói. Wil hiểu rõ tâm trạng của những kẻ đó. Họ sợ hãi trước danh tiếng của Sol Dawn.
Người đàn ông mang biệt danh "Kẻ g·iết người ban ngày" này đã g·iết hàng nghìn sinh mạng - cảnh sát, thường dân lẫn t·ội p·hạm. Nhưng n·ạn n·hân chính của hắn lại là giới quan chức, chính trị gia tha hóa. Thậm chí có người còn tự nguyện vào tù để trốn tránh sự t·ruy s·át của hắn. Vì thế, người dân Trilium vẫn thường nói rằng: "Không phải quan nào cũng xấu, nhưng bị Sol Dawn nhắm mắt đến là quan xấu rồi".
Ngắt kết nối, Wil mở mắt ở thế giới thực. Mái tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt đỏ ngầu. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản khoác ngoài lớp vỏ bọc hoàn hảo cho một kẻ bị cầm tù. Nhưng sâu thẳm bên trong, Wil vẫn một mình chống chọi với nỗi đau đớn dai dẳng không bao giờ dứt như cơn đau đẻ kéo dài.
Jean bước vào văn phòng. Đôi mắt xanh biếc long lanh nhìn thẳng vào Wil, đầy sức sống và nhiệt huyết. Cô mặc chiếc áo thun trắng ôm sát, khoác ngoài là chiếc áo đồng phục xanh đen của lực lượng cảnh sát.
- Sao sếp lúc nào cũng xị mặt ra thế? Em có pha cho sếp một ly cà phê để lấy lại tinh thần này - Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Wil.
Trong văn phòng cảnh sát rộng lớn, hàng chục cảnh sát viên mặc đồng phục xanh đen chăm chú làm việc. Tiếng điện thoại reo vang không ngừng, tiếng bàn phím máy tính đều đều vọng lại từ từng bàn làm việc. Những bảng thông báo được dán đầy trên tường, những tấm ảnh phá án và sơ đồ liên quan đến các vụ án chưa làm sáng tỏ.
Trong góc phòng, một nhóm cảnh sát đứng quây quần bên bảng trắng lớn, cùng phân tích manh mối của vụ án mới nhất. Những tiếng cười vui vẻ vang lên từ phía bàn của bộ phận hành chính. Họ vừa kết thúc một cuộc điện thoại dài và giờ đang chia sẻ những câu chuyện vui nhộn. Bên cạnh đó, một vài đồng nghiệp cũng thảo luận sôi nổi về manh mối mới của vụ án. Dù không khí luôn hối hả, nhưng ai cũng tập trung cao độ, chuyên nghiệp trong công việc của mình.
Giữa không gian lao xao, Jean nhẹ nhàng lách qua, đưa ly cà phê nóng cho Wil. Mái tóc cắt ngắn của cô nhẹ rung theo từng bước chân, đôi mắt xanh biếc sáng long lanh.
- Cám ơn em Jean - Wil đáp một cách điềm đạm, tay đón lấy ly cà phê, có lẽ một chút ấm áp đó thôi cũng phần nào xoa dịu cảm giác lạnh lẽo trong anh.
Đúng vậy nơi đây không hẳn là một nhà tù, nơi đây cũng là ngôi nhà thứ hai của anh.
Đang cảm thán thì có một cảnh sát khác đến thông báo cho Wil về việc trục vớt robot bắn tỉa R2 sau trận chiến với Sol gần bờ biển Backside, giọng anh ta run run vang lên:
- Báo cáo sếp, việc thu hồi lại những bộ phận của R2 sắp hoàn thành rồi, tuy nhiên...
Anh dừng lại, miệng mấp máy như khó nhọc nói tiếp.
- Hộp đen thì không thấy. Còn về thu hồi lại những bộ phận của R2 b·ị đ·ánh lên bờ biển Backside thì...
Wil ngắt lời, giọng lạnh lùng:
- Thì khó do có người nhặt chúng đem bán hoặc cải tạo lại phải không? Cứ lấy đại lý do đồ của nhà nước đi, ai chống đối thì gán đại tội danh cho họ.
Anh lúng túng:
- Làm thế này có hơi… còn họ đã bán đồ đi rồi thì làm sao thu hồi lại được.
Wil thở dài, đôi mắt thoáng chút day dứt. Anh vỗ vỗ vai viên cảnh sát trẻ rồi nói:
- Được mà, cứ tin ở anh.
***Trong khi đó tại nhà của Sabata***
Đây là căn phòng chật chội 25 mét vuông với vài món đồ cũ kỹ. Nhưng giờ thì khác rồi. Một chiếc giường đơn êm ái với ga trải giường mới tinh đã thay thế cho cái nệm cũ. Bên cạnh là tủ quần áo gỗ sơn trắng gọn gàng với vài ngăn kéo đựng đồ. Chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ là nơi lý tưởng để đọc sách vào buổi sáng.
Sabata đứng trước gương, mắt lấp lánh phấn khởi. Cậu mặc chiếc áo thun ôm sát, khoe đường nét cơ bụng rắn chắc. Chiếc áo khoác da màu cam đen vừa vặn tôn lên vẻ nam tính của cậu. Đeo kính râm gọng đen sang trọng, Sabata đã hoàn toàn thay đổi. 10000 p cho phòng và 20000 p cho đồ mặc, quả thực đáng đồng tiền bát gạo. Cậu mong rằng ăn mặc như kẻ có tiền sẽ phần nào xua đuổi được đám sugar mommy nguy hiểm ngoài kia đi.
- Đúng là thời trang, tới găng tay cũng chỉ có một chiếc, mình không hiểu gì cả - Sabata pose như Jojo rồi nói.
Cuối cùng cậu lại dành 10000p để mua vài đồ tự vệ hợp pháp, game và đồ ăn, 10000p còn lại thì để ứng biến. “Mãi cũng thoát kiếp mì gói” Cậu nghĩ, rồi tự lăn vào bếp để nấu món pasta để tự thưởng cho mình. Sabata cảm tưởng về ngày hôm qua, nếu nói thấy n·gười c·hết mà không hãi thì đúng là nói dối, nhưng nghĩ kỹ thì ngày nào cũng có n·gười c·hết mà, huống hồ những người đó cậu cũng không thân hay quen.
- Chắc mình phải nghĩ cách kiếm tiền thôi, chắc kinh doanh nhỏ hay gì đấy.
Ăn xong, cậu lục lõi mấy quyển sách cũ từ viện mồ côi để lại, có một cuốn tên rất hay ho nhưng đó không phải thứ cậu cần.
Sau ba phút cuối cùng cậu cũng tìm được cuốn “Cách làm giàu dành cho kẻ ngốc” Chính là cái này rồi. Nhưng chưa kịp đọc thì bỗng có người tới gõ cửa, do gần như chẳng có người quen nên cậu liên tưởng đến chủ nhà, nhưng người này mới thu tiền nhà hôm qua rồi, theo cậu nhớ thì ông ta cũng chẳng thích ghé qua chỗ cậu, cậu đứng dậy nhìn vào mắt mèo, một gương mặt lạ lẫm hiện lên. Lừa đảo, đa cấp, cũng có lý, nhưng có lý nhất là có thể liên quan đến tấm kim loại ngày hôm qua. Cho chắc ăn cậu bật sẵn số gọi cảnh sát, tay phải cầm cây dùi cui điện mới tậu hôm rồi qua mới yên tâm ra mở cửa.
Người đến là Wil. Sabata nhìn vào anh, nhưng không cảm nhận được bất kì dao động cảm xúc nào cả. Có thể đối phương không phải là sinh vật sống, hoặc là có khả năng đặc biệt nào đó.
Wil đưa ra một tấm huy hiệu cảnh sát, rồi thản nhiên bước vào phòng như chủ, còn tiện thể ăn luôn món pasta mà cậu nấu. Ăn xong Wil nói:
- Nhóc có biết là mình đã phạm tội gì không?
Cảnh sát à? Cậu nhớ lại ngày hôm qua, cậu cũng đã tra luật rồi, nó không hề phạm pháp.
- Tôi đã làm gì cơ?
- Đầu độc cảnh sát.
- …Đó là câu đùa tệ nhất trong ngày đấy, tôi đâu phải mẹ kế của Snow White - Sabata đáp.
Tự nhiên mặt Wil chuyển sang xanh lè, đầu vã mồ hôi:
- Ui da, món Pasta có độc, mà... mà do nhóc là t·ội p·hạm thành niên, nên tôi chỉ phạt nhóc 50000p thôi... nhóc còn tương lai tươi sáng phía trước, nên tôi không ghi nó lại trên hồ sơ cá nhân đâu.
Điện thoại Sabata kêu ting một phát, khi cậu nhìn vô thấy có thông báo tài khoản đã âm 50000p.
- Anh hack tài khoản tôi hay gì đấy à? Người của cảnh sát mà còn x·âm p·hạm quyền riêng tư kh·iếp thế?
Wil nghiêm túc trở lại:
- Chắc nhóc cũng hiểu vấn đề ở đây rồi đấy, nên chúng ta đều không phải giả ngu đâu. Cả hai nên nhường nhau một bước, rồi đường ai nấy đi nhỉ? Còn nếu nhóc muốn thưa kiện thì mọi bằng chứng đều chống lại nhóc thôi.
Sabata cảm thấy như một con chuột nhắt bé nhỏ đang phải đối mặt với một con mèo hoang to lớn. Cậu biết rằng dù có cào cấu hay cắn răng thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của con mèo. Chỉ cần một cú vồ, con mèo có thể dễ dàng xé nát cậu. Vì vậy, dù miễn cưỡng, Sabata đành phải chịu thua trước sức mạnh của kẻ địch. Cậu biết rằng mình chỉ là một chú chuột con bé nhỏ, không có sức mạnh hay tiền bạc, không thể nào chống lại được con mèo hoang to lớn và có thể là cả đàn phía sau của nó nữa. Đành nuốt nước mắt, Sabata quyết định từ bỏ cuộc chiến và rút lui, chờ đợi thời cơ thuận lợi hơn.
Thế là cậu im lặng bất lực để Wil rời đi, nhưng chuẩn bị bước ra khỏi cửa Wil lại để ý thấy một cuốn sách cũ mèm tới độ mốc meo còn thiếu cả bìa “Bí kíp không làm mà vẫn có ăn”. Wil lại nhìn Sabata rồi chạy lại sờ nắn tay cậu, thấy thế cậu liền giật mình rút tay lại.
- Sus, anh định gắn gì lên tôi à!?
Cảm thấy thất thố, nhưng Wil đã quyết định, mắt anh bỗng phát ra một tia sáng lạ đưa Sabata rơi vào cơn mê. Xong, anh ngồi bệt xuống mà nhớ lại quá khứ. Anh nhớ về thời xưa ấy, khi mình còn rất trẻ, anh cũng từng là cursed-angel kin như cậu, anh không biết cha mình là ai chỉ nhớ mình có một người mẹ. Mẹ anh là người phụ nữ kiên cường nhất mà anh từng biết, anh cùng bà sống trong một ngôi làng nhỏ, cách xa với phố thị phồn hoa.
Năm đó Wil mới sáu tuổi, mùa đông rất lạnh. Trẻ con trong làng chê anh không có cha, anh nhịn, bọn chúng ném đá anh toác đầu chảy máu, anh cũng nhịn, nhưng chúng nói mẹ anh là thứ chửa hoang xui xẻo vừa què vừa chột, anh không nhịn nữa, Wil lúc đó không biết nghĩ gì, một mình xông lên đánh cả đám, nó đau lắm.
Anh b·ị đ·ánh túi bụi, từng cú đấm, cú đá của bọn chúng đều rất đau. Năm đó Wil năm tuổi, anh sốt cao, vì tìm thuốc, mẹ anh phải lên núi. Thuốc có nhưng bà mất một chân, ban ngày thì không sao, nhưng đêm đến anh cảm thấy đặc biệt dài vì thường phải nghe tiếng bà nén rên lên vì đau. Những đêm đó Wil nằm thức, nghe mẹ anh rên rỉ đau đớn mà lòng đau nhói. Anh muốn chạy đến ôm chầm lấy mẹ, an ủi bà. Nhưng anh biết, mẹ anh sẽ nói "con đi ngủ đi, mẹ không sao". Mẹ luôn che giấu nỗi đau của bà để bảo vệ anh.
Sinh nhật anh, Wil thức dậy, thấy mẹ đã nấu canh gà cho anh ăn. Mặt bà hốc hác vì thiếu ngủ, nhưng vẫn cười tươi với anh. Wil ăn hết tô canh, rồi nói với mẹ:
"Con sẽ đi kiếm tiền, lo cho mẹ. Con sẽ trở thành người giàu có, mua cho mẹ một căn nhà to đẹp, và một bác sĩ chạy chữa cho mẹ."
Mẹ Wil ôm anh vào lòng, hôn lên mái tóc rối của anh. Bà nói:
"Mẹ không cần gì hết, chỉ cần con khỏe mạnh và hạnh phúc là đủ. Đó là niềm vui lớn nhất của mẹ rồi."
Ôi bọn trẻ sao mà cay nghiệt với họ như vậy, hay đó là người lớn ở phía sau. Thời tiết lạnh mà lòng người lại càng lạnh hơn, nhưng anh vẫn cảm thấy lòng mình như bốc hỏa, con trai trưởng làng ngồi lên người anh, thằng nhóc mập nặng trịch, ép cho anh không thở nổi. Nó liên tục đấm vào mặt anh, Wil sưng húp cả mắt, mũi xịt máu mà nó vẫn không dừng lại.
“C·hết mày nè cho mày láo nè” Thằng mập đắc ý mà nói
Còn đám nhóc còn lại thì cười hả hê. Wil một tay che lấy mặt, một tay túm được hòn đá to gần đó, rồi bụp một tiếng. Thằng nhóc ấy bật ngửa ra sau, nó bịt lấy cái mũi be bét máu của mình mà bỏ chạy. Đám nhóc còn lại cũng sợ hãi mà chạy theo.
“Đúng rồi chạy đi bọn chó c·hết”
Lần đầu tiên, Wil cảm thấy hả hê như vậy, cơ mà ngày hôm sau mọi thứ như sụp đổ. Mẹ anh phải quỳ cả ngày để xin lỗi thay cho anh. Dẫn đến bà bị viêm phổi, ở đó có thầy thuốc nhưng ông ta cũng sợ nhà trưởng làng chèn ép nên ngoảnh mặt làm ngơ. Anh nấu canh gừng cho bà, nó không có tác dụng gì cả.
Ngày hôm sau đặc biệt lạnh, nhưng anh cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn. Mẹ anh đã ra đi, không còn những tiếng rên khiến anh mất ngủ, nhưng cũng không còn những cái ôm khiến lòng anh thấy ấm áp. Người sai là đâu phải bọn họ nhưng sao lại như vậy.
Cũng là ngày hôm đó Wil gặp được người thay đổi cuộc đời mình, ông ta đưa cho anh cuốn sách “Bí kíp không làm mà vẫn có ăn” nhưng mỉa mai thay, cuộc đời anh lại trở thành như thế này đây.
Wil đặt Sabata lên giường, anh suy nghĩ gì đó rồi rời đi tiếp tục làm việc. Còn lúc này ở cơ thể chính tại sở cảnh sát, Wil đứng phắt dậy, rồi dõng dạc tuyên bố:
- Tôi có con rồi.
Tối hôm đó, sau khi giật mình tỉnh lại, Sabata liền kiểm tra cơ thể mình. Không có gì bất thường cả, cậu mở điện thoại lên coi nhưng thay vì -50000p, cậu lại thấy mình có tận 50000p. Tuy nhiên khi nhìn status hồ sơ cá nhân, thì cậu liền giật bắn mình để rồi thốt lên:
- Sugar Daddy?
Trong văn phòng cảnh sát rộng lớn, hàng chục cảnh sát viên mặc đồng phục xanh đen chăm chú làm việc. Tiếng điện thoại reo vang không ngừng, tiếng bàn phím máy tính đều đều vọng lại từ từng bàn làm việc. Những bảng thông báo được dán đầy trên tường, những tấm ảnh phá án và sơ đồ liên quan đến các vụ án chưa làm sáng tỏ.
Trong góc phòng, một nhóm cảnh sát đứng quây quần bên bảng trắng lớn, cùng phân tích manh mối của vụ án mới nhất. Những tiếng cười vui vẻ vang lên từ phía bàn của bộ phận hành chính. Họ vừa kết thúc một cuộc điện thoại dài và giờ đang chia sẻ những câu chuyện vui nhộn. Bên cạnh đó, một vài đồng nghiệp cũng thảo luận sôi nổi về manh mối mới của vụ án. Dù không khí luôn hối hả, nhưng ai cũng tập trung cao độ, chuyên nghiệp trong công việc của mình.
Giữa không gian lao xao, Jean nhẹ nhàng lách qua, đưa ly cà phê nóng cho Wil. Mái tóc cắt ngắn của cô nhẹ rung theo từng bước chân, đôi mắt xanh biếc sáng long lanh.
- Cám ơn em Jean - Wil đáp một cách điềm đạm, tay đón lấy ly cà phê, có lẽ một chút ấm áp đó thôi cũng phần nào xoa dịu cảm giác lạnh lẽo trong anh.
Đúng vậy nơi đây không hẳn là một nhà tù, nơi đây cũng là ngôi nhà thứ hai của anh.
Đang cảm thán thì có một cảnh sát khác đến thông báo cho Wil về việc trục vớt robot bắn tỉa R2 sau trận chiến với Sol gần bờ biển Backside, giọng anh ta run run vang lên:
- Báo cáo sếp, việc thu hồi lại những bộ phận của R2 sắp hoàn thành rồi, tuy nhiên...
Anh dừng lại, miệng mấp máy như khó nhọc nói tiếp.
- Hộp đen thì không thấy. Còn về thu hồi lại những bộ phận của R2 b·ị đ·ánh lên bờ biển Backside thì...
Wil ngắt lời, giọng lạnh lùng:
- Thì khó do có người nhặt chúng đem bán hoặc cải tạo lại phải không? Cứ lấy đại lý do đồ của nhà nước đi, ai chống đối thì gán đại tội danh cho họ.
Anh lúng túng:
- Làm thế này có hơi… còn họ đã bán đồ đi rồi thì làm sao thu hồi lại được.
Wil thở dài, đôi mắt thoáng chút day dứt. Anh vỗ vỗ vai viên cảnh sát trẻ rồi nói:
- Được mà, cứ tin ở anh.
***Trong khi đó tại nhà của Sabata***
Đây là căn phòng chật chội 25 mét vuông với vài món đồ cũ kỹ. Nhưng giờ thì khác rồi. Một chiếc giường đơn êm ái với ga trải giường mới tinh đã thay thế cho cái nệm cũ. Bên cạnh là tủ quần áo gỗ sơn trắng gọn gàng với vài ngăn kéo đựng đồ. Chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ là nơi lý tưởng để đọc sách vào buổi sáng.
Sabata đứng trước gương, mắt lấp lánh phấn khởi. Cậu mặc chiếc áo thun ôm sát, khoe đường nét cơ bụng rắn chắc. Chiếc áo khoác da màu cam đen vừa vặn tôn lên vẻ nam tính của cậu. Đeo kính râm gọng đen sang trọng, Sabata đã hoàn toàn thay đổi. 10000 p cho phòng và 20000 p cho đồ mặc, quả thực đáng đồng tiền bát gạo. Cậu mong rằng ăn mặc như kẻ có tiền sẽ phần nào xua đuổi được đám sugar mommy nguy hiểm ngoài kia đi.
- Đúng là thời trang, tới găng tay cũng chỉ có một chiếc, mình không hiểu gì cả - Sabata pose như Jojo rồi nói.
Cuối cùng cậu lại dành 10000p để mua vài đồ tự vệ hợp pháp, game và đồ ăn, 10000p còn lại thì để ứng biến. “Mãi cũng thoát kiếp mì gói” Cậu nghĩ, rồi tự lăn vào bếp để nấu món pasta để tự thưởng cho mình. Sabata cảm tưởng về ngày hôm qua, nếu nói thấy n·gười c·hết mà không hãi thì đúng là nói dối, nhưng nghĩ kỹ thì ngày nào cũng có n·gười c·hết mà, huống hồ những người đó cậu cũng không thân hay quen.
- Chắc mình phải nghĩ cách kiếm tiền thôi, chắc kinh doanh nhỏ hay gì đấy.
Ăn xong, cậu lục lõi mấy quyển sách cũ từ viện mồ côi để lại, có một cuốn tên rất hay ho nhưng đó không phải thứ cậu cần.
Sau ba phút cuối cùng cậu cũng tìm được cuốn “Cách làm giàu dành cho kẻ ngốc” Chính là cái này rồi. Nhưng chưa kịp đọc thì bỗng có người tới gõ cửa, do gần như chẳng có người quen nên cậu liên tưởng đến chủ nhà, nhưng người này mới thu tiền nhà hôm qua rồi, theo cậu nhớ thì ông ta cũng chẳng thích ghé qua chỗ cậu, cậu đứng dậy nhìn vào mắt mèo, một gương mặt lạ lẫm hiện lên. Lừa đảo, đa cấp, cũng có lý, nhưng có lý nhất là có thể liên quan đến tấm kim loại ngày hôm qua. Cho chắc ăn cậu bật sẵn số gọi cảnh sát, tay phải cầm cây dùi cui điện mới tậu hôm rồi qua mới yên tâm ra mở cửa.
Người đến là Wil. Sabata nhìn vào anh, nhưng không cảm nhận được bất kì dao động cảm xúc nào cả. Có thể đối phương không phải là sinh vật sống, hoặc là có khả năng đặc biệt nào đó.
Wil đưa ra một tấm huy hiệu cảnh sát, rồi thản nhiên bước vào phòng như chủ, còn tiện thể ăn luôn món pasta mà cậu nấu. Ăn xong Wil nói:
- Nhóc có biết là mình đã phạm tội gì không?
Cảnh sát à? Cậu nhớ lại ngày hôm qua, cậu cũng đã tra luật rồi, nó không hề phạm pháp.
- Tôi đã làm gì cơ?
- Đầu độc cảnh sát.
- …Đó là câu đùa tệ nhất trong ngày đấy, tôi đâu phải mẹ kế của Snow White - Sabata đáp.
Tự nhiên mặt Wil chuyển sang xanh lè, đầu vã mồ hôi:
- Ui da, món Pasta có độc, mà... mà do nhóc là t·ội p·hạm thành niên, nên tôi chỉ phạt nhóc 50000p thôi... nhóc còn tương lai tươi sáng phía trước, nên tôi không ghi nó lại trên hồ sơ cá nhân đâu.
Điện thoại Sabata kêu ting một phát, khi cậu nhìn vô thấy có thông báo tài khoản đã âm 50000p.
- Anh hack tài khoản tôi hay gì đấy à? Người của cảnh sát mà còn x·âm p·hạm quyền riêng tư kh·iếp thế?
Wil nghiêm túc trở lại:
- Chắc nhóc cũng hiểu vấn đề ở đây rồi đấy, nên chúng ta đều không phải giả ngu đâu. Cả hai nên nhường nhau một bước, rồi đường ai nấy đi nhỉ? Còn nếu nhóc muốn thưa kiện thì mọi bằng chứng đều chống lại nhóc thôi.
Sabata cảm thấy như một con chuột nhắt bé nhỏ đang phải đối mặt với một con mèo hoang to lớn. Cậu biết rằng dù có cào cấu hay cắn răng thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của con mèo. Chỉ cần một cú vồ, con mèo có thể dễ dàng xé nát cậu. Vì vậy, dù miễn cưỡng, Sabata đành phải chịu thua trước sức mạnh của kẻ địch. Cậu biết rằng mình chỉ là một chú chuột con bé nhỏ, không có sức mạnh hay tiền bạc, không thể nào chống lại được con mèo hoang to lớn và có thể là cả đàn phía sau của nó nữa. Đành nuốt nước mắt, Sabata quyết định từ bỏ cuộc chiến và rút lui, chờ đợi thời cơ thuận lợi hơn.
Thế là cậu im lặng bất lực để Wil rời đi, nhưng chuẩn bị bước ra khỏi cửa Wil lại để ý thấy một cuốn sách cũ mèm tới độ mốc meo còn thiếu cả bìa “Bí kíp không làm mà vẫn có ăn”. Wil lại nhìn Sabata rồi chạy lại sờ nắn tay cậu, thấy thế cậu liền giật mình rút tay lại.
- Sus, anh định gắn gì lên tôi à!?
Cảm thấy thất thố, nhưng Wil đã quyết định, mắt anh bỗng phát ra một tia sáng lạ đưa Sabata rơi vào cơn mê. Xong, anh ngồi bệt xuống mà nhớ lại quá khứ. Anh nhớ về thời xưa ấy, khi mình còn rất trẻ, anh cũng từng là cursed-angel kin như cậu, anh không biết cha mình là ai chỉ nhớ mình có một người mẹ. Mẹ anh là người phụ nữ kiên cường nhất mà anh từng biết, anh cùng bà sống trong một ngôi làng nhỏ, cách xa với phố thị phồn hoa.
Năm đó Wil mới sáu tuổi, mùa đông rất lạnh. Trẻ con trong làng chê anh không có cha, anh nhịn, bọn chúng ném đá anh toác đầu chảy máu, anh cũng nhịn, nhưng chúng nói mẹ anh là thứ chửa hoang xui xẻo vừa què vừa chột, anh không nhịn nữa, Wil lúc đó không biết nghĩ gì, một mình xông lên đánh cả đám, nó đau lắm.
Anh b·ị đ·ánh túi bụi, từng cú đấm, cú đá của bọn chúng đều rất đau. Năm đó Wil năm tuổi, anh sốt cao, vì tìm thuốc, mẹ anh phải lên núi. Thuốc có nhưng bà mất một chân, ban ngày thì không sao, nhưng đêm đến anh cảm thấy đặc biệt dài vì thường phải nghe tiếng bà nén rên lên vì đau. Những đêm đó Wil nằm thức, nghe mẹ anh rên rỉ đau đớn mà lòng đau nhói. Anh muốn chạy đến ôm chầm lấy mẹ, an ủi bà. Nhưng anh biết, mẹ anh sẽ nói "con đi ngủ đi, mẹ không sao". Mẹ luôn che giấu nỗi đau của bà để bảo vệ anh.
Sinh nhật anh, Wil thức dậy, thấy mẹ đã nấu canh gà cho anh ăn. Mặt bà hốc hác vì thiếu ngủ, nhưng vẫn cười tươi với anh. Wil ăn hết tô canh, rồi nói với mẹ:
"Con sẽ đi kiếm tiền, lo cho mẹ. Con sẽ trở thành người giàu có, mua cho mẹ một căn nhà to đẹp, và một bác sĩ chạy chữa cho mẹ."
Mẹ Wil ôm anh vào lòng, hôn lên mái tóc rối của anh. Bà nói:
"Mẹ không cần gì hết, chỉ cần con khỏe mạnh và hạnh phúc là đủ. Đó là niềm vui lớn nhất của mẹ rồi."
Ôi bọn trẻ sao mà cay nghiệt với họ như vậy, hay đó là người lớn ở phía sau. Thời tiết lạnh mà lòng người lại càng lạnh hơn, nhưng anh vẫn cảm thấy lòng mình như bốc hỏa, con trai trưởng làng ngồi lên người anh, thằng nhóc mập nặng trịch, ép cho anh không thở nổi. Nó liên tục đấm vào mặt anh, Wil sưng húp cả mắt, mũi xịt máu mà nó vẫn không dừng lại.
“C·hết mày nè cho mày láo nè” Thằng mập đắc ý mà nói
Còn đám nhóc còn lại thì cười hả hê. Wil một tay che lấy mặt, một tay túm được hòn đá to gần đó, rồi bụp một tiếng. Thằng nhóc ấy bật ngửa ra sau, nó bịt lấy cái mũi be bét máu của mình mà bỏ chạy. Đám nhóc còn lại cũng sợ hãi mà chạy theo.
“Đúng rồi chạy đi bọn chó c·hết”
Lần đầu tiên, Wil cảm thấy hả hê như vậy, cơ mà ngày hôm sau mọi thứ như sụp đổ. Mẹ anh phải quỳ cả ngày để xin lỗi thay cho anh. Dẫn đến bà bị viêm phổi, ở đó có thầy thuốc nhưng ông ta cũng sợ nhà trưởng làng chèn ép nên ngoảnh mặt làm ngơ. Anh nấu canh gừng cho bà, nó không có tác dụng gì cả.
Ngày hôm sau đặc biệt lạnh, nhưng anh cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn. Mẹ anh đã ra đi, không còn những tiếng rên khiến anh mất ngủ, nhưng cũng không còn những cái ôm khiến lòng anh thấy ấm áp. Người sai là đâu phải bọn họ nhưng sao lại như vậy.
Cũng là ngày hôm đó Wil gặp được người thay đổi cuộc đời mình, ông ta đưa cho anh cuốn sách “Bí kíp không làm mà vẫn có ăn” nhưng mỉa mai thay, cuộc đời anh lại trở thành như thế này đây.
Wil đặt Sabata lên giường, anh suy nghĩ gì đó rồi rời đi tiếp tục làm việc. Còn lúc này ở cơ thể chính tại sở cảnh sát, Wil đứng phắt dậy, rồi dõng dạc tuyên bố:
- Tôi có con rồi.
Tối hôm đó, sau khi giật mình tỉnh lại, Sabata liền kiểm tra cơ thể mình. Không có gì bất thường cả, cậu mở điện thoại lên coi nhưng thay vì -50000p, cậu lại thấy mình có tận 50000p. Tuy nhiên khi nhìn status hồ sơ cá nhân, thì cậu liền giật bắn mình để rồi thốt lên:
- Sugar Daddy?
0