- 17 tuổi, mồ côi, là người bình thường. hồ sơ cá nhân không có gì bất thường, Wil anh đang đùa với chúng tôi phải không? Sao anh lại nhận nuôi cái thằng này? Hay là anh rảnh rỗi sinh nông nổi… Không lẽ là anh hối hận khi làm phẫu thuật hack rồi, nên bây giờ muốn lập gia đình?
- Tốt nhất là anh phải cho chúng tôi một lời giải thích.
- Bây giờ anh có hối hận thì chúng tôi cũng không để anh rút lui được đâu.
- Phải đấy, tốt nhất là anh phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý.
- Anh đừng có mà bày trò đấy.
Trong mạng kín, hàng loạt câu hỏi của những vị quan chức cấp cao được đưa ra. Nhưng Wil cũng đã nghĩ ra lý do:
- Thằng nhóc này có vấn đề, thứ nhất là nó là người thường nhưng vẫn dám chạy tới chỗ nguy hiểm.
- Thứ hai là nó có liên quan đến Bill Buffalo, mấy người cũng biết lão da đen này đấy, có nhiều tiền án tiền sự rồi.
- Thứ ba nó là một cursed-angel kin, loại này rất giỏi nắm bắt tâm lý của kẻ khác quá thích hợp để thu thập tình báo và làm gián điệp. Thứ tư là hồ sơ của nó quá sạch sẽ, một lần phạm tội cũng không có, rất là đáng nghi.
Wil ngừng một lúc, để các ông lớn tiêu hóa thông tin rồi tiếp tục nói:
- Ngoài ra chúng tôi còn phân tích thấy hàng chục điểm đáng ngờ nữa, tệp báo cáo tôi đã gửi lên để các ngài xem qua cho dễ. Nhưng quan trọng nhất là nó có thể liên quan đến tên Sol. Chúng tôi còn nhận thấy rằng đứa trẻ này rất muốn có một gia đình thật sự, trên danh nghĩa là cha nuôi, có thể bọn tôi sẽ phá được vụ này.
Nghe tới đó mấy ông quan cũng bán tín bán nghi. Tuy nhiên có thể Wil nói thật, trong mắt họ, đã là sinh vật bậc cao thì ắt sẽ có mưu cầu và vụ lợi, không thể nào mà Wil tự nhiên nổi lòng tốt mà nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi đi. Họ thảo luận một, cuối cùng đồng nhất ý kiến:
- Được rồi, chúng tôi tạm tin anh, hãy quay về tiếp tục làm việc đi.
***
Trong khi đó bầu không khí tại sở cảnh sát thì trở nên kì quái lạ thương, mấy người ở đây bắt đầu rỉ tai nhau những lời đồn không biết từ đâu ra:
- Cái gì sếp Wil bị vợ cắm sừng ư? Nhưng ổng làm gì có vợ? Chắc là tình nhân đi.
- Thì đó, ổng là Hacker thì làm sao mà có con được.
- Mấy người bị ảo à, camera chạy bằng cơm như sếp sao mà bị cắm sừng được?
- Em thấy tội cho sếp quá.
- Xuỵt đừng nói nữa, sếp họp xong rồi kìa.
Vừa nghe thế mọi người liền bật chế độ nghiêm túc làm việc. Wil lúc này với một khuôn mặt h·ình s·ự bước vào, thấy vậy ai nấy đều chột dạ, không phải lúc nãy nói xấu ổng bị phát hiện đi?
- Mọi người người ở đây ai có con giơ tay lên
À thì ra không phải mắng bọn mình tám chuyện. Nhưng tại sao lại hỏi bọn mình câu này ta? Mọi người tự đưa ra phán đoán của mình, sau đó giao tiếp với nhau bằng ánh mắt
"Không lẽ đó là con ổng thật?"
"Mọi người không biết sếp của bọn mình chứ ổng khờ vụ này lắm, ổng từ nhỏ tới lớn làm việc trong q·uân đ·ội mà, còn bị c·ách l·y với hầu hết kiến thức, ngoài kiến thức quân sự"
"Jean hay là em hỏi sếp coi có chắc đó là con ổng không, hay là đã xét nghiệm chưa?"
"Hể, không được đâu… Em sợ lắm"
"Mấy người thật cổ hủ, quan trọng gì ba cái huyết thống. Cái thật sự quan trọng là tình cảm kìa, hay lỡ như đó là con nuôi hoặc thụ tinh nhân tạo thì sao?"
"Thôi, thôi mấy người đừng có mà đoán mò nữa, Jean em cứ hỏi thẳng sếp đi"
"Ừ, phải đấy, em cứ hỏi sếp đi"
Trước áp lực của đồng đội, Jean cảm thấy mình như là vật tế thần, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Thôi kệ, cô hít một hơi thật sâu lấy can đảm, rồi mở miệng:
- Sếp ơi.
- Ừ Jean - Wil đáp rồi nhìn cô một cách đầy nghiêm túc.
Jean bị nhìn thì như quả bóng bị xì hơi, cuối cùng lí nhí:
- Cho em đi vệ sinh
- Ừ, em đi đi.
"A cái gì thế? Con nhỏ này phản rồi, mày mà rời đi, thì c·hết với anh chị nghe con"
"Cho em xin lỗi mà, hu hu"
- Sao không ai trả lời vậy? Thôi được rồi bây giờ những người tôi đọc tên sau đây tiến lên phía trước.
***Ở một diễn biến khác***
Tại biệt thự của ông Goodman một Bộ trưởng Bộ Tài chính nổi tiếng của Trlium khu trung lập. Biệt thự được xây theo lối hiện đại nhiều nằm trên một ngọn đồi thoai thoải, bao quanh bởi hàng rào hợp kim cao cấp với những tháp pháo hầm hố. Đường dẫn vào biệt thự được canh gác chặt chẽ, bảo vệ liên tục đi tuần, mỗi người đều có v·ũ k·hí được trang bị tận răng.
Bên trong biệt thự là những nội thất sang trọng và đắt tiền. Những bức tường ốp đá cẩm thạch, sàn nhà lát đá hoa cương. Đồ đạc bằng gỗ quý và kim cương. Trong phòng khách đặt một bộ sofa da mềm mại, trước mặt là một chiếc TV màn hình phẳng lớn nhất thị trường. Tuy nhiên, điểm nhấn vẫn là bức tranh chân dung sơn dầu khổng lồ của ông Goodman, được họa nên bởi năm mươi hai danh họa nổi tiếng ở phòng khách.
Cuộc sống xa hoa của ông khiến nhiều người tò mò, nhưng không có mấy ai rõ ông kiếm được bao nhiêu tiền để có được cuộc sống đó.
Trong phòng ngủ thếp vàng của mình, ông Goodman đang say giấc thì bị cậu con trai nuôi đánh thức:
- Cha ơi, con sợ.
Người nói là một cậu con trai với bộ latex bó sát, cậu có gương mặt xinh xắn ửng đỏ cùng nước da trắng như sứ. Ông Goodman lấy làm bực bội nhưng vẫn nhẹ nhàng:
- Ôi cục cực của daddy, nếu sợ thì đêm nay ngủ chung với daddy nhé - Vừa nói, ông vừa vén trăn lên cho cậu ta chui vào.
Dù có phần ngại, nhưng cậu trai ấy vẫn định chui vào lòng ông. Chợt cậu để ý nơi góc phòng, một bóng đen không rõ ràng đang lù lù đứng đấy, kinh hãi cậu vội nhào vào ông Goodman, lúc này ông ta mới nghiêm nghị:
- Có phải con quên gì không?
Nghe vậy cậu liền giật mình mà cởi đồ ra, lúc này ông Goodman mới gật đầu hài lòng rồi ôm lấy cậu. Nhưng thấy cậu run bần bật, ông ta lại thấy không vừa ý.
- Thôi nào Peter, đấy là anh trai của con đấy, nó tên là Chó Săn, nó ngoan lắm.
Để chứng minh điều ông ta nói là sự thật, Goodman mới đứng dậy mà phô ra cái bụng bia của mình. Ông ta bật đèn lên, lấy ra từ ngăn tủ một cái điếu cày, cùng một cái hộp bằng gỗ. Bên trong hộp là thuốc lào, quốc cấm của đế quốc Wymfrey. Lúc này Peter mới nhìn rõ Chó Săn, người có một khuôn mặt vô cảm, thân mặc chiến giáp công nghệ cao, tóc che một bên, cậu ta trông rất trẻ nhưng ánh mắt lại tràn đầy sát ý, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến Peter lạnh sống lưng.
Chó săn cũng chính là nguyên nhân Goodman có thể ngủ yên giấc khi Sol lãng vãng ngoài kia, chứ dựa vào Wil thì có mà ngồi tù mục xương. Tội nghiệp Peter, có lẽ thằng bé thấy Sol t·ấn c·ông nơi này mấy ngày hôm trước nên sợ rồi đi.
- Peter, con có biết vì sao quản tượng lại có thể thuần phục được voi không?
- Vì người ta đã huấn luyện voi từ nhỏ ạ.
- Thông minh lắm, Chó Săn của daddy cũng như vậy đấy, hư thì phạt, ngoan thì thưởng - Nói đoạn Goodman liền đưa thuốc lào và điếu cày cho Chó Săn.
- Ra ngoài mà hút.
Chó Săn quỳ một chân xuống, ánh mắt hào hứng mà nhận lấy đồ, chỉ một lát sau phía bên ngoài đã vang lên tiếng rít thuốc.
- Peter à con có biết kẻ mạnh thực sự là như thế nào không?
- Là người có sức mạnh có thể chống lại được ngàn quân phải không daddy.
Peter nói đến đó, chợt nhớ lại mấy ngày hôm trước, Sol xuất hiện như một cơn bão và g·iết rất nhiều người. Trong đó có cả người anh nuôi thứ 27 và 28 của cậu.
- Sai, kẻ mạnh thực sự là kẻ có thể sai khiến những kẻ mà con cho là mạnh, như daddy nè - Vừa nói ông ta vừa vùi đầu vào ngực cậu mà liếm láp.
"A như thế này mới gọi là sống chứ" Goodman nghĩ. Nhưng sung sướng trong hoan lạc chưa được bao lâu thì bỗng có t·iếng n·ổ lớn trên trời khiến ông ta rụt cả vòi.
Bên ngoài biệt thự lúc này không ngừng có những tiếng la hét vang lên, hòa lẫn cùng những t·iếng n·ổ liên hoàn. Sol bay trên trời không ngừng lách mình tránh né, không quan trọng là ai, chỉ cần đánh hắn thì hắn g·iết, thứ gì bắn hắn là hắn phá. Những người không tham gia chiến đấu lúc này bỏ chạy tán loạn, còn những kẻ ở lại liều mình thì bị hắn xé xác, ruột gan phân liệt thành từng đoạn mà chất trên đất. Khu biệt thự đẹp đẽ không biết từ lúc nào đã biến thành bể máu.
Goodman thấy thế cũng không sợ, hắn tin vào khả năng của Chó Săn. Bởi chó săn căn bản không phải là mạnh thôi đâu mà còn là con của hai kẻ siêu mạnh. Một là ma nữ Sa Tì, người còn lại là anh hùng quốc gia Durin. Sở hữu nguồn gen cực trội, Chó Săn chính là thiên tài trong thiên tài, cộng thêm huấn luyện cực kì khắc nghiệt từ nhỏ. Có thể nói bây giờ chó săn là một trong những người trẻ và mạnh nhất thế giới.
Chó săn lao lên như một con thú, đôi mắt đỏ ngầu do chơi thuốc, từ hông cậu rút ra một cây đao bằng siêu hợp kim, Sol cũng thế lao lên hóa thành một tia sáng vàng. Bây giờ là 0 giờ 15 phút, khi hai người va vào nhau khoảnh khắc như dừng lại.
Trong tích tắc họ trao đổi chiêu thức hơn trăm lần. Tiếng v·a c·hạm giữa máu thịt, xương cốt và kim loại như bị nén lại. Nói đùa, da thịt và kim loại, không nói cũng biết cái nào hơn, giao tranh càng lâu v·ết t·hương trên người Sol ngày một nhiều. Rồi chỉ sơ hở một chút, Sol bị đạp một cú như trời giáng mà bay thẳng xuống đất lao mình đi xuyên qua hàng rào kim loại mà người nát bươm.
- Ha ha ha phải thế chứ, Chó Săn, mau lấy đầu thằng chó ấy lại đây cho cha! - Goodman cười phá lên.
Chó Săn nhận được lệnh, cậu rú lên rồi phi tới người Sol, đao hạ xuống. Sol lúc này cũng choàng tỉnh, hắn bật dậy né đao, xoay người vung đấm vào mặt cậu "Thật nhanh" Nhanh hơn tất cả những thầy giáo, cô giáo từng huấn luyện cho cậu. Không biết thịt của người này có vị gì nhỉ? Nghĩ tới đó, cậu bất giác chảy dãi.
Nhanh nhưng vẫn né được, nắm đấm sượt qua mặt cậu, tuy vậy sức gió cũng đủ làm cậu chảy máu. Lần đầu tiên Chó Săn cảm thấy được sống, cảm giác này thật là sảng khoái, cứ thế cậu bất giác mà hú lên, tiếng hú chói tai, nhưng này nắm đấm của Sol chợt mở ra rồi túm lấy tóc cậu rồi kéo quật mạnh.
Ầm một tiếng, mặt đất biến dạng, Chó Săn cảm thấy nội tạng xương cốt của mình tan nát "đau quá sướng quá, nữa đi, nữa đi" Nhưng chưa kịp cảm thụ cái sướng được bao nhiêu thì cậu lại cảm thấy đau đớn không tả nổi sau cú quật thứ hai, rồi thứ ba, thứ năm, sáu, bảy, tám, không đếm nổi nữa, người cậu mềm oặt chỗ hai người giờ đây đã trở thành cái hố sâu tận mấy chục mét.
"Không thể nào" Goodman kinh hãi lật đật bỏ của chạy lấy người. Ông ta không thể nào tin vào mắt của mình nổi nữa. Cơ nghiệp của ông ta, gia sản của ông ta, tất cả sẽ tan biến sao?
- Không thể nào! Không thể nào! Không thể! Không thể nào! Không thể nào! Không thể! Không thể nào! Không thể nào! Không thể!... không…
Ầm một tiếng, tiếng hét chợt im bặt, từ sau lưng, một bàn tay xuyên thủng qua phổi của ông ta. Đó là Sol, toàn thân đầy máu, trên người của hắn còn có những vết chém lòi tận cả xương. Qua bức tường bị phá vỡ những tia sáng của ánh trăng mờ ảo càng làm cho Sol trở nên ma mị, hệt như ác quỷ tới từ địa ngục vậy, Peter sợ hãi không biết làm gì. Mùi máu, tiếng gió và cả những âm thanh tất cả đều quá chân thực, nỗi sợ khủng kh·iếp ấy khiến cậu không tự chủ được mà tè ra.
"Ai cũng được, làm ơn ai cũng được, nếu chúa có tồn tại xin người hãy cứu lấy con" Peter tự nhủ, không kêu nổi thành tiếng, rồi Sol tiến tới cậu càng lúc càng gần, thì bỗng từ xa từ cái hố của trận chiến lúc nãy, Chó Săn bò ra với cơ thể lúc này đã biến dạng, mặt mũi đều đã lệch, tay chân thì gấp cong lấy. Nhưng Chó Săn vẫn tiếp tục bò lên.
Peter lúc này cảm thấy người anh này của mình như main của mấy bộ phim hoạt hình vậy, như con gián đánh hoài không c·hết, trong lòng cậu hình nên một cảm xúc lạ lẫm, rồi nó hóa thành một thứ mạnh lực vô hình khiến cậu hét lên:
- Anh trai! Cứu em.
0