Ba tháng sau trận chiến với lũ chuột, khu phố nghèo đã mang một diện mạo khác. Không phải là sự thay đổi hoành tráng hay xa hoa, mà là những cải thiện thiết thực, từng bước một.
Alin đứng trên ban công tầng hai của trung tâm cộng đồng, mái tóc đỏ rực của cô nổi bật trong nắng chiều. Đôi mắt xanh lục - di sản từ người mẹ phương Tây - lướt qua những con số trên màn hình tablet. Sau ba tháng không ngừng nghỉ điều phối công việc tái thiết, gương mặt thanh tú của cô hằn rõ những nếp mệt mỏi.
Mike bước đến bên cạnh cô, dáng người cao lớn vạm vỡ như một cột trụ vững chãi. Làn da đen bóng của anh lấm tấm mồ hôi sau cả ngày làm việc ngoài trời. Khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt nâu sâu thẳm luôn toát lên vẻ trầm tĩnh, khiến người dân trong khu tin tưởng tuyệt đối.
- Tiến độ xây dựng khu C thế nào rồi? - Alin hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Mike lau mồ hôi trên trán, nụ cười ấm áp nở trên môi:
- Nhanh hơn dự kiến. Dân trong khu tự nguyện đến phụ giúp nhiều lắm.
Cục Than - cái tên mà người dân khu phố đặt cho B-731 - đang giúp một nhóm thợ xây dựng nâng những tấm bê tông. Đôi khi nó dừng lại, đôi mắt đỏ rực nhìn về hướng khu rừng nguyên sinh Atomic - nơi nó từng sinh sống trước khi b·ị b·ắt về phòng thí nghiệm.
- Em không hiểu nổi. - Alin thở dài, tay vân vê sợi dây chuyền bạc - chiếc dây chuyền mà mẹ cô để lại trước khi mất - Tại sao họ lại chọn khu này để thả lũ chuột?
Mike im lặng một lúc, bàn tay chai sạn siết chặt lan can:
- Vì họ nghĩ không ai quan tâm đến những người nghèo. - Giọng anh trầm xuống - Nhưng họ đã lầm.
Một chiếc xe cứu thương cũ - được quyên góp từ bệnh viện thành phố - đỗ trong góc sân. Không phải loại hiện đại nhất, nhưng đủ để đưa người bệnh đến bệnh viện trong trường hợp khẩn cấp.
Jean đứng trong trạm y tế, tay run run sắp xếp lại tủ thuốc. Ba tháng đã trôi qua, nhưng cơn ác mộng về những đồng đội ngã xuống vẫn chưa buông tha cô. Hơn hai mươi người - những người cô từng cùng chiến đấu tại căn cứ địch, những người đã ngã xuống dưới nanh vuốt của lũ chuột.
Alin bước vào trạm y tế, chiếc áo khoác da đen - món quà cuối cùng từ cha - kêu loạt soạt khi cô cử động. Cô đặt tay lên vai Jean:
- Em cần nghỉ ngơi không?
Jean lắc đầu, cố nén những giọt nước mắt:
- Công việc giúp em quên đi... ít nhất là trong lúc này.
Alin và Mike trao đổi ánh nhìn. Họ hiểu rõ nỗi đau mất mát - Alin đã mất cả cha lẫn mẹ trong một t·ai n·ạn xe cách đây nhiều năm, còn Mike lớn lên trong một trại trẻ mồ côi. Có lẽ chính những tổn thương đó đã khiến họ quyết tâm bảo vệ những người yếu thế.
Bên ngoài, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Những con đường đã được trải nhựa thô sơ, không còn lầy lội mỗi khi mưa xuống. Mike đích thân giá·m s·át từng công đoạn thi công, đảm bảo không một đồng tiền nào bị lãng phí. Còn Alin, với khả năng phân tích và tổ chức, đã lập ra một hệ thống quản lý hiệu quả cho toàn khu.
- Chương trình đào tạo nghề thế nào rồi? - Alin hỏi, tay vẫn gõ gõ trên màn hình tablet.
Mike mỉm cười, nụ cười ấm áp làm dịu đi vẻ nghiêm nghị thường trực trên khuôn mặt:
- Tốt lắm. Tuần sau có thêm mười người tốt nghiệp khóa sửa điện cơ bản. Họ có thể tự bảo trì hệ thống điện trong khu, không cần phải thuê thợ bên ngoài nữa.
Khi hoàng hôn buông xuống, Alin và Mike đứng bên nhau trên ban công trung tâm cộng đồng. Cô gái tóc đỏ với đôi mắt xanh như ngọc và người đàn ông da đen cao lớn - hai con người với xuất thân và hoàn cảnh khác nhau, nhưng cùng chung một niềm tin vào tương lai tốt đẹp hơn.
- Còn nhiều việc phải làm lắm. - Alin thở dài, tay vô thức chạm vào sợi dây chuyền.
Mike gật đầu, ánh mắt kiên định:
- Và chúng ta sẽ làm được. Từng bước một.
***
Ba tháng là khoảng thời gian đủ dài để quên đi một người khách quá giang. Đặc biệt là khi bạn là một thú nhân chuyên kéo xe với mức giá 50p một kilomet, và khách hàng của bạn nhiều như số lượng người ghét ăn pizza miễn phí.
Laya đáng lẽ nên quên ngay cái gã Sabata đó. Gã chỉ là một trong hàng trăm người đã ngồi trên xe của cô. Được rồi, có thể gã là người đầu tiên chia cho cô ít thịt và rau sau khi mua tủ lạnh, nhưng đó không phải lý do để nhớ một ai đó. Nếu vậy thì cô cũng phải nhớ luôn cả người bán rau ngoài chợ nữa.
Vấn đề là, não của thú nhân đôi khi không hoạt động theo logic thông thường. Não của thú nhân, như mọi thứ khác liên quan đến thú nhân, thích làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn cần thiết. Và thế là Laya thỉnh thoảng lại tự hỏi không biết gã đó có còn sống không. Không phải vì lo lắng, mà đơn giản vì tò mò kiểu như người ta tò mò về kết quả của một bộ phim dang dở.
Tất nhiên, cô có những việc quan trọng hơn để bận tâm. Ví dụ như việc thi vào The Sun. Nếu bạn nghĩ việc một thú nhân từ khu ổ chuột thi vào ngôi trường danh giá nhất là khó, thì bạn nên thử làm điều đó trong khi vẫn phải kéo xe kiếm sống mỗi ngày. Đó là kiểu thử thách mà ngay cả những tác giả truyện ngôn tình cũng phải nghĩ lại.
Cuốn "Lý thuyết Mana Cơ Bản" trong túi áo Laya đã cũ đến mức trang bìa có màu của một tờ báo để quên dưới nắng, và các trang sách mỏng như những lớp vỏ hành. Nhưng để có được nó thì cô đã phải nhịn ăn sáng tới ba tháng. Và ba tháng không ăn sáng đã dạy cho cô một bài học quan trọng về dinh dưỡng: đói không g·iết c·hết bạn, nhưng nó khiến bạn ước mình c·hết đi cho rồi.
Mỗi khi đi ngang qua võ quán Gồng Cơ Đường, Laya thường liếc nhìn. Không phải vì hy vọng gặp lại Sabata. Đó sẽ là một điều ngớ ngẩn ngang với việc hy vọng trúng số độc đắc trong khi không mua vé số. Không, cô nhìn vì đang tính toán xem liệu có nên học võ không. Dù sao thì, nếu bạn định thi vào một trường nơi 99% ứng viên b·ị đ·ánh trượt, biết tự vệ là một kỹ năng hữu ích.
Một lần, một đứa trẻ hỏi cô có đang đợi ai không. Laya đã cười. Không phải kiểu cười trong tiểu thuyết lãng mạn - kiểu cười buồn bã, u uất đầy tâm sự. Mà là kiểu cười của người vừa nghe một câu chuyện cười không hay. Bởi vì thật buồn cười khi nghĩ rằng một người chỉ gặp một lần có thể để lại dấu ấn sâu đậm đến vậy.
Nhưng rồi, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Xe vẫn phải kéo, sách vẫn phải học, và The Sun vẫn đang đợi ở phía trước. Có thể Sabata vẫn còn sống, có thể không. Có thể cậu ta đang ở đâu đó trên thế giới này, làm những việc mà người ta thường làm.
Bởi vì cuối cùng, trong cái thế giới kỳ quặc này, việc một thú nhân nghèo khó cố gắng vào được The Sun còn là một câu chuyện thú vị hơn nhiều so với việc nhớ về một người khách quá giang.
Dù sao thì, 50p một kilomet vẫn là một mức giá rất hợp lý.
Nhưng số phận có một cách rất riêng để nhắc nhở chúng ta về những người đã quên. Thường thì nó làm vậy vào những lúc cực kỳ không thích hợp, như khi bạn đang cố tập trung học thuộc một công thức mana phức tạp trong cuốn sách cũ nát của mình.
"The Sun không nhận những kẻ yếu đuối." một thú nhân cao cấp nào đó đã từng nói vậy, có lẽ trong lúc ngồi trên một chiếc ghế rất thoải mái và không phải lo về chuyện tiền học phí.
Laya đã nghe câu nói này khi cô đang kéo xe ngang qua học viện. Và như mọi thú nhân bình thường khác, thay vì nản chí, cô quyết định làm điều ngược lại. Bởi vì thú nhân có một đặc điểm rất riêng - họ cực kỳ giỏi trong việc làm những điều mà người khác bảo là không thể.
Mỗi đêm sau giờ kéo xe, Laya lại luyện tập trong căn phòng nhỏ của mình. Không phải với những thiết bị hiện đại. Cô chỉ có một bao cát tự chế từ vải vụn và cát xây dựng. Nhưng như một triết gia nào đó đã nói: "Không phải cái bao quan trọng, mà là cách bạn đấm nó."
Có những đêm, khi cơn đau từ những bài tập trở nên quá sức chịu đựng, Laya sẽ nghĩ về những món ăn ngon mà cô đã từ chối để tiết kiệm tiền. Đặc biệt là về miếng thịt và rau mà Sabata đã chia cho cô. Không phải vì nhớ người cho, mà vì nhớ mùi vị của nó. Ít nhất đó là điều cô tự nhủ với bản thân.
"Cô có biết tại sao The Sun lại khó vào đến thế không?" Một khách hàng đã hỏi cô như vậy khi biết về ước mơ của cô.
"Bởi vì họ chỉ muốn nhận những người xuất sắc nhất?" Laya đã trả lời, như một học sinh ngoan ngoãn đọc thuộc bài.
"Không." Người khách cười. "Đó là vì họ muốn chắc chắn rằng những người được nhận vào đều đủ điên rồ để theo đuổi một điều tưởng như không thể."
Có một sự thật thú vị về việc làm nghề kéo xe ở thành phố này: bạn sẽ biết được rất nhiều câu chuyện của người khác, nhưng hiếm khi ai hỏi về câu chuyện của bạn. Điều này rất phù hợp với Laya, bởi vì câu chuyện của cô không phải loại người ta thường kể trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
Mọi người vẫn kể về những câu chuyện anh hùng, về những thú nhân tài giỏi xuất thân từ gia đình quyền quý. Nhưng có lẽ, những câu chuyện thật sự phi thường lại là về những người như Laya - những người mà mỗi ngày đều là một trận chiến, không phải với quái vật hay ác quỷ, mà với những thứ tầm thường hơn nhiều: đói khát, mệt mỏi, và cả sự cám dỗ của việc từ bỏ.
Chiếc xe cũ kỹ mà cô đang kéo là di sản duy nhất từ người cha quá cố. Không phải kiểu di sản mà người ta khoe khoang trong những bữa tiệc sang trọng. Nhưng nó là thứ duy nhất ông để lại, ngoài một món nợ kếch xù với những kẻ cho vay nặng lãi và một lời khuyên: "Đừng bao giờ tin vào may mắn."
May mắn thay - và đây là một sự mỉa mai tuyệt vời - Laya không tin vào may mắn. Cô tin vào những thứ thực tế hơn, như việc kéo xe mười hai tiếng một ngày có thể khiến cơ bắp của bạn phát triển tới mức nào, hoặc việc bạn có thể học được bao nhiêu công thức mana trong khi đợi đèn đỏ.
Khu ổ chuột nơi cô lớn lên không phải là nơi người ta mơ về The Sun. Đó là nơi người ta mơ về những thứ đơn giản hơn, như một bữa ăn đàng hoàng hoặc một đêm ngủ không bị chuột quấy rầy. Nhưng có lẽ chính vì lớn lên cùng lũ chuột mà Laya học được bài học quan trọng nhất: luôn luôn có một lối thoát, dù nó có nhỏ đến đâu.
Chỉ có hai thứ trong căn phòng thuê nhỏ xíu của cô không liên quan đến việc học tập hay luyện tập. Một là chiếc vòng cổ cũ của mẹ - người đã bỏ đi từ khi Laya còn quá nhỏ để nhớ khuôn mặt. Hai là tờ báo cũ với bài viết về The Sun, đã ố vàng đến mức chữ gần như không còn đọc được.
"Con gái à." Cha cô từng nói trong một khoảnh khắc hiếm hoi của sự tỉnh táo. "Đời người như việc kéo xe ấy. Quan trọng không phải là đích đến, mà là việc cái xe của con có đủ chắc để đi hết quãng đường hay không."
Lúc đó Laya còn quá nhỏ để hiểu. Giờ thì cô hiểu rồi. Và có lẽ đó là lý do vì sao cô dành phần lớn tiền tiết kiệm để bảo dưỡng chiếc xe thay vì mua một chiếc mới. Không phải vì tình cảm - thú nhân không phải loài sống bằng tình cảm - mà vì một lý do thực tế hơn: chiếc xe này đã chứng minh nó đủ bền bỉ để vượt qua những thời điểm khó khăn nhất.
Có những người nói rằng một thú nhân từ khu ổ chuột không thể vào được The Sun. Họ quên mất một điều: những thú nhân sống sót được ở khu ổ chuột đã học được nhiều điều mà không trường lớp nào dạy được. Ví dụ như cách tính toán góc né tránh hoàn hảo khi một gã say rượu ném chai về phía bạn, hoặc cách duy trì được ý chí sống khi tất cả những gì bạn có trong tủ lạnh là nửa củ cà rốt héo.
Khả năng sống sót ở khu ổ chuột, thật trớ trêu thay, lại trở thành một lợi thế không ngờ trong việc học mana. Cuộc sống đã dạy Laya rằng trong cảnh nghèo, mọi thứ đều phải được tận dụng triệt để - từ mẩu bánh mì thừa đến những phút chờ đèn đỏ. Cô biến mọi khoảnh khắc "c·hết" trong ngày thành thời gian học tập: những công thức mana được lẩm nhẩm giữa các cuốc xe, các nguyên lý phép thuật được nghiền ngẫm trong lúc đợi khách. Thói quen này khiến nhiều người nghĩ cô hơi điên, nhưng trong thế giới này, đôi khi ranh giới giữa điên và thiên tài mỏng hơn cả bộ quần áo của cô.
"Cô biết không." một khách hàng từng nói, "Tôi thấy cô kỳ lạ lắm. Ban ngày kéo xe, tối về học mana. Không thấy mệt à?"
Laya đã cười. Thật thú vị khi những người chưa bao giờ phải lo về miếng ăn ngày mai lại hay hỏi về sự mệt mỏi. Cô không nói với họ rằng mệt mỏi là một thứ xa xỉ mà cô không có thời gian để quan tâm. Cũng như cách cô không nói với ai về việc đôi khi phải ăn cơm với muối để dành tiền mua sách.
Cuộc sống của cô có một nhịp điệu rất riêng. Bốn giờ sáng thức dậy tập thể lực. Năm giờ bắt đầu công việc kéo xe. Giữa những cuốc xe là những trang sách được học vội. Và đêm về, khi cả thành phố đã chìm trong giấc ngủ, căn phòng nhỏ của cô vẫn sáng đèn.
Đôi khi, trong những đêm học muộn, cô sẽ nghe thấy tiếng chuột chạy trong tường. Không phải loại chuột khổng lồ đột biến - mà là loại chuột bình thường, loại mà hầu hết mọi người ghét cay ghét đắng. Nhưng Laya không ghét chúng. Có lẽ vì cô hiểu rằng trong thế giới này, việc một sinh vật nhỏ bé vẫn tìm được cách sống sót là một điều đáng ngưỡng mộ.
"Mana không phải thứ ta sinh ra đã có," cô thường tự nhủ khi tập trung năng lượng vào lòng bàn tay, "nó là thứ ta phải giành lấy bằng mồ hôi, nước mắt và quyết tâm."
Và mồ hôi thì cô có rất nhiều. Nước mắt... cô đã học cách giữ chúng lại từ lâu. Còn về quyết tâm - à, đó là thứ duy nhất mà cuộc đời nghèo khó không thể c·ướp đi của cô.
Trong túi áo cô luôn có hai thứ: cuốn sách "Lý thuyết Mana Cơ Bản" đã cũ nát và tấm vé dự thi The Sun. Một bên là kiến thức, một bên là cơ hội. Giữa chúng là khoảng cách mà cô phải vượt qua, không phải bằng phép màu hay may mắn, mà bằng từng bước chân nhỏ trên con đường dài.
- Này cô sói. - Một gã say rượu đứng bên đường vẫy tay gọi Laya - Cho tôi quá giang với giá gấp đôi nhé.
Laya chỉ liếc nhìn. Những năm tháng làm nghề kéo xe đã dạy cô cách phân biệt giữa những vị khách tử tế và những kẻ chỉ muốn tạo rắc rối. Kinh nghiệm sống ở khu ổ chuột cũng dạy cô rằng đôi khi cách tốt nhất để tránh rắc rối là làm như thể bạn không tồn tại.
- Ê, tôi đang nói với...
Câu nói của gã bị cắt ngang bởi một tiếng gầm nhẹ. Không phải kiểu gầm dọa nạt - Laya không phải típ thích thể hiện - mà là kiểu âm thanh cho thấy cô đang ôn tập bài "Cộng Hưởng Âm Khi Trong Môi Trường Đông Đúc" từ chương ba của cuốn "Lý Thuyết Mana Cơ Bản".
Gã say khựng lại. Có lẽ trong đầu gã đang tự hỏi liệu số tiền gấp đôi có đáng để trêu một thú nhân có vẻ không bình thường về mặt tinh thần. Cuối cùng, bản năng sinh tồn đã chiến thắng, và gã lảo đảo bước đi, lẩm bẩm gì đó về "lũ sói điên".
Laya mỉm cười. Bài học về Cộng Hưởng Âm vừa có thêm một ứng dụng thực tế không được đề cập trong sách giáo khoa.
Đèn đỏ vẫn chưa chuyển sang xanh. Cô lôi từ trong túi ra một mẩu bánh mì khô - bữa trưa duy nhất của ngày. Thức ăn ở thành phố này không rẻ, đặc biệt là với một thú nhân có ước mơ vào The Sun. Nhưng như cha cô từng nói, "Con không thể no bụng bằng ước mơ, nhưng ước mơ có thể khiến con quên đi cái đói."
Ông già ấy hiếm khi nói câu nào có ý nghĩa, nhưng khi nói được câu có ý nghĩa thì thường là những triết lý đáng ngẫm. Có lẽ vì thế mà ông đ·ã c·hết trong nghèo khó - thế giới này hiếm khi đối xử tốt với những người thích triết lý.
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên phía sau khi đèn chuyển xanh. Laya không vội. Cô đã học được rằng trong việc kéo xe cũng như trong việc học mana, vội vàng chỉ khiến bạn phí sức mà không đến đích nhanh hơn.
- Này chị sói. - Một cô bé bán báo gọi với theo - Lại học bài à?
- Ừ. - Laya gật đầu - Hôm nay là về Trường Độ Cộng Hưởng của Âm Mana trong...
- Thôi thôi. - Cô bé xua tay - Em chỉ hỏi cho có chuyện thôi. Chị cứ học đi, cẩn thận đừng điên thật đấy.
Laya cười. Ở thành phố này, một thú nhân kéo xe vừa học mana quả thật trông không khác gì người điên. Nhưng có lẽ, đó chính là điều khiến cô có cơ hội - không ai mong đợi một kẻ điên có thể vào được The Sun.
Một trong những điều khó hiểu nhất về thành phố này là cách nó đối xử với những người cố gắng thay đổi số phận của mình. Không phải là nó ngăn cản họ - điều đó còn dễ đối phó. Nó chỉ đơn giản là tạo ra vô số tình huống nhỏ nhặt, vụn vặt, nhưng đủ để khiến bạn nản lòng.
Hôm nay, tình huống đó đến dưới dạng một tên thanh tra vệ sinh thành phố mới toe.
- Giấy phép hành nghề kéo xe đâu? - Hắn hỏi, giọng ngân nga như thể đang hát một bài ca về quyền lực nhỏ nhoi của mình.
Laya rút từ trong túi áo ra một tờ giấy đã cũ, nhăn nhúm như một tấm bản đồ đi biển cổ. Nó nằm cạnh cuốn sách mana và tấm vé dự thi - ba thứ quan trọng nhất của cô, nếu không tính cả mớ giấy ghi chép công thức mà cô giấu trong lót giày.
- Cái này hết hạn rồi. - Tên thanh tra nhếch mép cười - Phải đóng phạt 500...
- Chưa hết. - Laya ngắt lời, giọng bình thản như đang đọc công thức mana - Hạn đến cuối tháng. Ở góc phải.
- Đâu, để tôi xem lại... À, đúng rồi.
- Nhưng mà... còn việc vận chuyển sách giáo khoa không được phép...
- Đây là sách giải trí cá nhân. - Laya chỉ vào cuốn Lý Thuyết Mana - Tôi đọc để g·iết thời gian. Rất hay, muốn nghe tôi đọc một đoạn không?
Đe dọa đọc sách lý thuyết mana cho người khác nghe là một trong những chiêu phòng thủ hiệu quả nhất mà Laya từng phát hiện ra. Nó hiệu quả gần như bằng việc dọa đọc thơ - thứ v·ũ k·hí mà chỉ những kẻ thực sự liều lĩnh mới dám sử dụng.
- Thôi... không cần. - Tên thanh tra lùi lại một bước - Cô... cô cứ tiếp tục đi.
Laya gật đầu. Một vấn đề được giải quyết không phải bằng mana hay võ thuật, mà bằng việc làm cho đối phương khó chịu hơn cả việc họ làm cho mình khó chịu. Đây là một kỹ năng không được dạy ở The Sun, nhưng lại cực kỳ hữu ích trong việc tới được The Sun.
Khi tên thanh tra đã khuất dạng, Laya thở dài. Không phải vì mệt - cô đã quen với những phiền toái kiểu này. Mà là vì nhớ ra mình vừa mất năm phút có thể dùng để học thêm được hai công thức mana.
- Chị sói. - Một đứa trẻ bán báo đứng gần đó cười khúc khích - Em thấy chị dọa người ta đọc sách hay hơn cả lúc chị gầm gừ đấy.
- Gầm gừ chỉ làm họ sợ năm phút. - Laya nhún vai - Dọa đọc sách khiến họ phải đi vòng qua con phố khác cả tháng.
0