0
Mặt trời chưa kịp chạm tới những cành cao nhất của Rừng Sát Sinh khi Sol đến nơi ở của Leonidas. Ba tháng đã trôi qua kể từ lần đầu họ gặp nhau, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn khiến anh dấy lên một niềm kính sợ - không phải vì sự nguy nga, mà vì cách nó hòa hợp hoàn hảo với những cổ thụ xung quanh.
Leonidas đứng đợi trong sân, đầu sư tử ngẩng cao, bờm vàng óng tỏa sáng như một dải thiên hà vô tận. Chimera có cách khiến ngay cả sự tĩnh lặng cũng như đang chuyển động, như thể không gian vô hạn đang cuộn mình quanh hắn.
- Ngươi đến sớm - Leonidas nhận xét.
Sol chỉ khẽ gật đầu. Dưới lớp da, những khúc xương đen như mực của anh âm ỉ một cảm giác lạnh buốt - di sản của lời nguyền thiên đường.
Leonidas chậm rãi bước về phía vòng tròn bạc được vẽ trên nền đá sân. Đuôi rắn của hắn uốn lượn trong không khí như một phương trình sống về vô cực.
- Nói ta nghe, Sol Dawn - Chimera cất tiếng, đôi mắt hổ phách lấp lánh - Ánh sáng là gì?
Đó là câu hỏi hắn đã hỏi mỗi ngày trong ba tháng qua. Mỗi lần Sol đều đưa ra một câu trả lời khác nhau, và mỗi lần đều được đón nhận bằng sự im lặng sâu thẳm.
Nhưng hôm nay, khi nhìn những tia nắng đầu tiên xuyên qua tán lá, Sol không vội trả lời. Anh đứng đó, bất động như một pho tượng, để mặc ánh sáng chạm lên da thịt. Bên dưới lớp da, những khúc xương đen của anh rung động nhẹ.
Leonidas không thúc giục. Hắn đứng đó, kiên nhẫn như chính không gian vô tận, để mặc im lặng trôi giữa họ.
Ánh mắt Sol dõi theo một chiếc lá rơi, nhìn nó xoay tròn trong không khí, được nhuốm màu vàng khi chạm vào tia nắng. Từ khóe mắt, anh thấy những sinh vật của khu rừng đang tụ tập xung quanh - những đôi mắt sáng rực trong bóng tối, những cái đầu nghiêng nghiêng tò mò.
Sau cùng, khi mặt trời đã lên cao hơn chút nữa, Sol mở miệng:
- Ánh sáng là sự thay đổi.
Bốn từ đơn giản, nhưng chúng mang theo trọng lượng của sự thấu hiểu.
Leonidas khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt sư tử của hắn. Đuôi rắn ngừng uốn lượn, chỉ thẳng lên bầu trời vô tận.
- Cuối cùng thì ngươi cũng hiểu - Chimera nói khẽ.
Hắn vẫy tay, và vòng tròn bạc dưới chân họ bỗng bừng sáng. Từng đường vân trên mặt đá tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, không phải ánh sáng của mặt trời hay của lửa, mà là thứ ánh sáng vừa cổ xưa vừa mới mẻ - như chính vũ trụ vô hạn này, không có điểm khởi đầu hay kết thúc.
- Bài học thật sự - Leonidas nói - bắt đầu từ đây.
Sol không đáp lại. Anh chỉ bước vào vòng tròn, cảm nhận những khúc xương đen trong người cộng hưởng với ánh sáng cổ xưa. Có những sự thật không cần lời nói để truyền tải. Có những bài học chỉ có thể học qua... sự chuyển đổi.
- Đã đến lúc - Leonidas nói, giọng trầm như tiếng chuông ngân vang trong không gian vô định - Ta sẽ cho ngươi thấy nơi mà những quy luật của thực tại... chỉ là những gợi ý.
Ánh sáng từ vòng tròn bạc cuộn xoáy quanh họ, và trong một khoảnh khắc, Sol cảm thấy như thể mọi atom trong cơ thể anh đều đang... tách rời và tái hợp. Không đau đớn, chỉ là cảm giác của việc tồn tại ở nhiều nơi cùng một lúc.
Khi ánh sáng tan đi, họ đã đứng trước một cánh cửa đen kịt, cao v·út đến mức dường như chạm tới cõi vô định.
Sol bước vào Đại Sảnh Vô Định lần đầu tiên và ngay lập tức hiểu vì sao nó có cái tên đó. Không phải vì kích thước - dù nó đủ rộng để chứa một con rồng trưởng thành nằm cuộn tròn. Cũng không phải vì chiều cao - dù những cột trụ đá đen vươn lên cao đến mức chìm khuất trong bóng tối phía trên.
Mà bởi vì nó... không tuân theo quy luật của không gian.
"Mọi căn phòng đều có bốn bức tường" giọng cha anh vọng về từ ký ức. "Trừ những căn phòng được xây bởi những kẻ không thuộc về thế giới này."
Trước mắt Sol, những bức tường của đại sảnh uốn cong theo những góc độ không thể tồn tại. Chúng không phải đá hay kim loại. Chúng là... khoảng trống. Những mảng tối tuyệt đối xen kẽ với những vùng sáng chói chang, tạo nên một hoa văn khiến mắt người nhìn đau nhức nếu nhìn quá lâu.
Mười ba chiếc ngai xếp thành vòng tròn trên nền đá đen bóng loáng. Mỗi bước chân của Sol trên mặt đá tạo ra những gợn sóng ánh sáng, như thể anh đang bước trên mặt một hồ nước tối đen đã bị đông cứng giữa chừng.
Nhưng hôm nay chỉ có bốn chiếc ngai có người ngồi.
Sol đứng sau lưng Leonidas, im lặng quan sát. Anh nhận ra ngay chiếc ngai của chủ nhân tầng 4 - được đẽo từ một khối gỗ đen nguyên khối, với những đường vân phát sáng như những dòng sông ánh bạc. Leonidas ngồi trên đó như một vị vua cổ đại, bờm vàng óng tỏa ra thứ ánh sáng của những vì sao c·hết.
Bên phải họ là một sinh vật mà Sol chưa từng thấy trong bất kỳ truyền thuyết nào. Nửa thân trên như cá mập với hàm răng nhọn hoắt lộ ra ngoài, nhưng đôi mắt đỏ rực lại mang vẻ đẹp ma mị của loài bò sát cổ đại. Ngai của nó được tạo từ san hô đen, những nhánh san hô vươn ra như những cánh tay gầy guộc đang cố với lấy một thứ gì đó trong hư vô.
"Chủ nhân tầng 2" Sol nghĩ thầm. "Vị thần điên từ một chiều không-thời gian khác."
Phía đối diện họ là một High Demon với vẻ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác quá mức hoàn hảo. Ả mặc một chiếc váy đen dài chảy xuống như thác nước mực, ôm lấy thân hình thanh thoát. Ba con mắt màu tím rải đều trên khuôn mặt tuyệt mỹ - hai bên thái dương và một ở giữa trán, mỗi con mắt đều lung linh như đá quý dưới ánh trăng. Mái tóc của ả tuôn xuống lưng như một dòng thác lửa sống - những ngọn lửa đỏ rực đan xen với ánh cam và vàng, chảy xuống và uốn lượn trong không khí như thể có ý thức riêng.
Mỗi cái chớp mắt của ả diễn ra không đồng bộ - khi con mắt này nhắm lại, con mắt kia vẫn đang mở to như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh. Ba đồng tử tím thẫm xoay chuyển độc lập với nhau, như ba mặt trăng đang vận hành theo những quỹ đạo riêng biệt.
"High Demon" Sol nhận ra. "Kẻ đã soán ngôi chủ nhân cũ của tầng 3."
Và cuối cùng, trên chiếc ngai được rèn từ kim loại đen và máu, là một bóng người mặc áo choàng đen kín mít. Không ai biết được bên dưới lớp áo choàng là gì, nhưng những cái bóng xung quanh hắn như đang... chạy trốn.
Chủ nhân tầng 1. Kẻ mà ngay cả Leonidas cũng phải dè chừng.
Mỗi vị chủ nhân đều mang theo học trò của mình. Phía sau High Demon là một thiếu nữ tóc trắng như tuyết, làn da trong suốt để lộ những đường gân đen chạy dọc cơ thể. Cô ta đứng bất động như một bức tượng băng, nhưng đôi mắt không ngừng quét qua những người có mặt, như thể đang ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất.
Bên cạnh bóng đen là một thiếu niên có mái tóc xanh biếc như nước biển sâu. Cậu ta mang một chiếc mặt nạ bạc che nửa mặt, nhưng Sol vẫn cảm nhận được đôi mắt cậu ta đang nhìn thẳng vào mình.
Chỉ có vị thần điên từ tầng 2 không có học trò đi cùng. Một vệt máu đỏ tươi còn đọng trên khóe miệng hắn nói lên tất cả.
- Chúng ta đã quá lâu không gặp nhau - High Demon cất giọng, âm thanh như tiếng pha lê vỡ. - Mọi chuyện... thay đổi nhiều nhỉ?
- Không nhiều như việc ngươi soán ngôi Narcissus - Vị thần điên đáp lại, giọng nói của hắn nghe như tiếng móng tay cào lên kính.
Ả phụ nữ chỉ mỉm cười:
- Đó là quy luật tự nhiên. Kẻ mạnh hơn sẽ thay thế kẻ yếu hơn. Như cách ngươi đã... tiêu hóa học trò của mình vậy.
- Tất cả chúng đều... không đủ tư cách - Vị thần điên liếm môi. - Nghệ thuật đòi hỏi sự hoàn hảo.
- Nghệ thuật đòi hỏi sự thật - Leonidas xen vào, giọng trầm như sấm. - Và sự thật là ngươi sợ họ sẽ vượt qua ngươi.
Sol nhận ra đây không đơn thuần là một cuộc họp. Đây là một màn kịch, nơi mỗi lời nói đều mang hai ba tầng ý nghĩa, nơi mỗi ánh nhìn đều có thể là một lời tuyên chiến.
Bóng đen trên chiếc ngai kim loại vẫn im lặng. Nhưng Sol có thể cảm nhận được - những cái bóng dưới chân hắn đang... mỉm cười.
- Tương lai đang thay đổi - High Demon nói tiếp, những ngón tay thon dài vuốt ve chiếc ngai xương. - Những thế lực mới đang trỗi dậy. Những quy luật cũ đang... tan vỡ.
- Và ngươi nghĩ mình có thể kiểm soát được những thay đổi đó? - Vị thần điên cười khẩy, hàm răng nhọn lấp lánh dưới ánh sáng ma quái.
- Không ai kiểm soát được thay đổi - Leonidas lên tiếng. - Chúng ta chỉ có thể... thích nghi.
Sol nhìn xuống những cái bóng đang nhảy múa dưới chân họ. Chúng không còn tuân theo quy luật của ánh sáng nữa. Chúng đang... tự viết nên câu chuyện của riêng mình.
"Đừng để b·ị đ·ánh lừa bởi vẻ ngoài của họ" giọng cha anh vọng về. "Outer không phải thần thánh hay quái vật. Họ là... những khả năng. Những con đường mà thực tại có thể đi theo."
Cuộc họp tiếp tục, nhưng Sol không còn nghe rõ họ nói gì. Anh quá bận quan sát cách ánh sáng bị bẻ cong quanh người họ, cách không gian như muốn trốn chạy khỏi sự hiện diện của họ.
Bởi vì đây không phải là một cuộc gặp gỡ giữa những kẻ cai quản.
Đây là một cuộc đàm phán giữa những khả năng của vũ trụ.
Và Sol chợt hiểu ra - có lẽ đó mới là lý do thực sự Leonidas nhận anh làm học trò. Không phải vì tài năng hay sức mạnh.
Mà vì anh có khả năng nhìn thấy điều này... và vẫn giữ được lý trí của mình.
***
Ba tháng trước, Sabata còn không biết cầm búa đúng cách. Giờ thì... cậu ít nhất đã biết mình cầm sai thế nào.
"Leng keng!"
Tiếng búa nện xuống đe, méo mó và chệch choạc. Đây là lần thứ mười hai cậu cố gắng rèn một cái móc treo đơn giản, và lần thứ mười hai nó trông giống mọi thứ trừ một cái móc treo.
- Góc tay con vẫn chưa đúng. - Smith lên tiếng từ phía sau. - Phải thẳng hơn.
Sabata điều chỉnh tư thế. Ba tháng qua, cậu đã học được rằng nghề rèn không phải chỉ là đập búa. Nó là cả một nghệ thuật về góc độ, về khoảng cách, về nhịp điệu. Và như mọi nghệ thuật khác, ba tháng chỉ đủ để hiểu mình... kém cỏi đến mức nào.
- Tay trái cao quá. - Smith lại nhắc. - Con đang kìm thanh sắt như kìm một con rắn độc vậy.
- Con sợ nó bắn ra... - Sabata thừa nhận, nhớ lại lần một thanh sắt nóng suýt găm vào chân mình tuần trước. - Lần trước nó...
- Nó bắn ra vì con sợ nó bắn ra. - Smith thở dài. - Kim loại nóng giống như ngựa vậy. Nó cảm nhận được nỗi sợ của con.
Sabata nhìn xuống thành phẩm của mình - một thứ trông như sự kết hợp giữa móc treo và dấu hỏi. Nếu móc này mà treo được cái gì, thì đó chỉ có thể là niềm tự hào của người thợ rèn mà thôi.
Trong góc xưởng, một đống "thành phẩm" khác chất thành đống - những cái đinh cong queo, những cái móc treo trông như đang cố gắng hết sức để không làm công việc của một cái móc treo, và vài thứ mà ngay cả Smith cũng không đoán ra được công dụng.
- Ba tháng rồi mà con vẫn chưa rèn được cái gì ra hồn. - Sabata buồn bã nói.
- Đúng là con chưa rèn được cái gì ra hồn thật. - Smith gật đầu, thẳng thắn một cách tàn nhẫn. - Nhưng ít nhất con đã biết thế nào là "không ra hồn". Đó là bước đầu tiên.
Cậu nhìn lại đôi tay mình. Ba tháng làm việc đã để lại những vết chai đầu tiên. Không nhiều - chỉ đủ để nhắc nhở rằng con đường phía trước còn rất dài.
- Con cũng mạnh hơn trước. - Smith tiếp tục. - Giờ con có thể cầm búa cả ngày mà không bị rớt xuống chân nữa.
- Dạ, tiến bộ lớn ạ. - Sabata cười khổ. - Từ việc làm rớt búa thành làm cong mọi thứ chạm vào.
Bill đang nấu bếp phía sau phì cười:
- Ít ra cậu đã biết được một điều - nghề này không dễ như cậu tưởng.
Đúng vậy. Ba tháng đã dạy Sabata rằng con đường trở thành thợ rèn dài hơn, khó hơn, và... cong veo hơn nhiều so với tưởng tượng. Giống như những cây đinh đầu tiên cậu rèn vậy.
- Nhưng con đã học được điều cơ bản nhất. - Smith nói. - Con đã biết lắng nghe.
- Lắng nghe ạ?
- Tiếng búa. Tiếng kim loại. Tiếng lửa. - Smith gật đầu. - Con không còn đập búa như đang đánh nhau với cái đe nữa. Đó là bước đầu tiên.
Sabata nhìn xuống thanh sắt đang nguội dần. Đúng là cậu đã bắt đầu nghe được... cái gì đó. Không phải hiểu - chỉ là nghe thấy. Nghe tiếng kim loại phản ứng với từng nhịp búa. Nghe tiếng lửa lò rèn thì thầm những bí mật mà có lẽ phải mất nhiều năm nữa mới hiểu được.
- Con không biết phải mất bao lâu nữa. - Cậu thở dài.
- Để làm gì? Để rèn được một cái móc treo đàng hoàng à?
- Dạ.
- Có thể một năm. - Smith nhún vai. - Hoặc hai năm. Hoặc có thể ngay ngày mai con sẽ bất ngờ rèn ra một cái cực kỳ hoàn hảo, rồi sau đó lại mất cả tháng để làm được cái thứ hai.
Ông nhặt lên một trong những "kiệt tác" của Sabata - một cái móc treo trông như đang cố gắng biến thành hình sin:
- Đây là nghề của sự kiên nhẫn. Không phải kiểu kiên nhẫn cao thượng trong những câu chuyện anh hùng đâu. Mà là kiểu kiên nhẫn... cứng đầu. Kiểu kiên nhẫn của kẻ sẵn sàng làm hỏng cả trăm cái móc treo để có được một cái tạm ổn.
Từ nhà bếp, mùi thức ăn của Bill bắt đầu tỏa ra. Một mùi hương đơn giản của bữa tối đang chờ đợi.
- Được rồi. - Smith vỗ vai học trò. - Nghỉ thôi. Rồi lại tiếp tục p·há h·oại nghề rèn của tổ tiên sau.
Sabata lê bước lên cầu thang sau một buổi sáng vật lộn với búa rèn. Mồ hôi và bụi than phủ đầy người - một phần thưởng quen thuộc của nghề nghiệp này. Nhưng không còn cảm giác kiệt sức như những ngày đầu nữa. Giờ đây, đó chỉ là một sự mệt mỏi dễ chịu, như thể cơ thể đang thầm báo rằng nó đã làm việc tốt.
Bill đã chuẩn bị sẵn nước nóng - một trong những điều xa xỉ hiếm hoi mà xưởng rèn này có được. "Thợ rèn phải sạch sẽ," Smith thường nói vậy, "vì bụi than có thể làm hỏng công việc tiếp theo."
Phòng tắm của xưởng rèn không giống bất kỳ phòng tắm nào Sabata từng thấy. Nằm ở một góc khuất của tầng hai. Những đường ống đồng cổ xưa chạy dọc, và một tấm gương khổng lồ cao từ sàn đến trần - di sản từ thời hoàng kim của Chợ Đen. Khung gương được đúc từ thép bóng đêm - một kim loại hiếm có màu đen sâu thẳm với những vệt tím óng ánh chạy dọc bề mặt như mạch máu của bóng tối. Dưới ánh sáng, những hoa văn rồng phượng chạm trổ trên khung như sống dậy, chuyển động theo một điệu múa ma quái riêng. Mặt gương được làm từ một loại thủy tinh ma thuật cổ xưa, phản chiếu hình ảnh sắc nét đến mức tạo cảm giác như đang nhìn vào một thế giới khác. Đôi khi, trong những khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối giao nhau, Sabata tưởng như thấy những cái bóng lướt qua trong sâu thẳm của tấm gương. Smith từng nói rằng tấm gương này được lấy từ cung điện của một vị vua sa ngã, nhưng ông không bao giờ kể chi tiết.
Bồn tắm làm từ đồng nguyên khối, đủ lớn để ngâm cả người, với những họa tiết hình mèo con được chạm khắc dọc thành. Nước nóng được dẫn từ một hệ thống đun bằng than đá - một phát minh của Wil mà Smith vẫn giữ lại. Hơi nước bốc lên mờ mịt, tạo thành những hình thù kỳ quái trên tấm gương.
Sabata đứng trước gương, lau đi lớp hơi nước để nhìn rõ bản thân. Ba tháng rèn luyện không tạo ra sự thay đổi ngoạn mục - cậu vốn đã có nền tảng cơ bắp từ những năm tháng phải tự mình sinh tồn. Nhưng có những thay đổi tinh tế, những đường nét mới mà chỉ cậu mới nhận ra.
Bả vai đã rộng hơn một chút, kết quả của vô số giờ vung búa. Cơ lưng và cánh tay - vốn đã rắn chắc từ những ngày phải leo tường, chạy trốn ở khu ổ chuột - giờ càng thêm định hình. Không phải kiểu cơ bắp cường tráng của dân võ sĩ, mà là sự săn chắc thực dụng của người lao động.
Ba tháng trong xưởng rèn đã cho cậu sức mạnh, nhưng không phải loại sức mạnh cậu từng mong ước. Không phải kiểu có thể khoe khoang với Layla hay đọ sức với Rex. Chỉ là sức mạnh đủ để cầm búa cả ngày mà không gục ngã, đủ để đứng vững trước những làn sóng ác ý... mặc dù gần đây điều đó cũng trở nên khó khăn hơn.
Từ những ống đồng cổ xưa trên tường, hơi nước thoát ra mang theo hương thơm dịu nhẹ của oải hương - một phát minh của Smith để làm dịu thần kinh sau những giờ làm việc căng thẳng. Mùi hương này hòa quyện với mùi gỗ tuyết tùng từ những tấm ván lót tường, tạo nên một không gian thư giãn đối lập hoàn toàn với không khí nặng nề của xưởng rèn phía dưới.
- Này nhóc! - Tiếng Bill vọng lên qua những ống thông hơi. - Đi tắm chứ không phải để ngắm cơ bắp đâu!
Sabata mỉm cười, vội vàng khoác áo lên. Đúng là chiếc áo đã chật hơn ở vai, nhưng không phải vì cậu to lớn hơn nhiều. Đó là kết quả của cơ thể thích nghi với công việc nặng nhọc - những thớ cơ đã có sẵn giờ trở nên rắn chắc và hiệu quả hơn.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm, cẩn thận khóa ba lớp cửa theo đúng quy tắc của Smith. “Trong Chợ Đen, ngay cả lúc tắm cũng phải đề phòng." - ông thường nói vậy. Những bậc thang gỗ kẽo kẹt dưới chân khi cậu xuống xưởng, mỗi bước đi mang theo một sự tự tin mới.
Không phải sự tự tin ngông cuồng của kẻ nghĩ mình đã mạnh mẽ. Mà là sự tự tin của người hiểu được giới hạn của bản thân - biết mình đã có gì, còn thiếu gì, và cần phải làm gì tiếp theo.
Mùi canh bốc hơi nghi ngút dẫn lối Sabata xuống cầu thang. Cậu vẫn còn cảm thấy êm ái sau khi tắm rửa, mặc dù những cái bóng trong gương vẫn còn ám ảnh tâm trí. Đẩy cửa bước vào phòng ăn quen thuộc, cậu thấy Bill đang đặt một tô canh nóng hổi lên bàn.
- Ngồi xuống đi. - Bill vừa nói vừa lấy thêm bát đũa. - Không phải canh rồng này nọ gì đâu, chỉ là canh xương thường thôi.
Sabata nhìn xuống tô canh đang bốc hơi, thấy thịt và xương trở thành những hình thù kỳ quái. Không phải cậu không biết đó là ảo giác - chỉ là dạo gần đây, ranh giới giữa thật và ảo ngày càng mờ nhạt. Đêm qua, cậu còn mơ thấy mình đang c·hết ngạt trong một đại dương toàn ác ý.
Smith quan sát học trò chăm chú. Cậu bé có những dấu hiệu quen thuộc - đôi mắt thất thần, những cử động giật giật vô thức, và đặc biệt là cách cậu liên tục nhìn về phía những góc tối của căn phòng.
- Con đang gặp vấn đề với ác ý. - Smith lên tiếng, không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Sabata giật mình:
- Con... con ổn mà ạ. Chỉ là đôi khi...
- Đôi khi con thấy những thứ không tồn tại. - Smith tiếp lời. - Đôi khi con nghe được tiếng thì thầm từ bóng tối. Và đôi khi, con cảm thấy như thể cả thế giới đang cố nuốt chửng mình.
Cậu thiếu niên im lặng. Làm sao Smith biết chính xác những gì cậu đang trải qua?
- Con đã tiến bộ nhiều. - Smith nói tiếp. - Ba tháng trước, con còn không chịu nổi một tia ác ý của ta. Giờ con đã chịu được gấp trăm lần như vậy.
- Nhưng vẫn chưa đủ phải không ạ? - Sabata hỏi, giọng lí nhí.
- Không. Con cần phải đạt được mức nghìn lần trước khi có thể dùng thuốc thức tỉnh. - Smith thở dài. - Nhưng với tốc độ này... con có thể tẩu hỏa nhập ma trước khi đạt được điều đó.
Bill đặt đũa xuống:
- Tôi thấy cậu nên đến gặp cô Mitten.
Sabata nhíu mày:
- Ai ạ?
- Một chuyên gia về tinh thần. - Smith giải thích. - Cô ấy giúp những người như con, những người phải đối mặt với quá nhiều ác ý trong thời gian ngắn.
- Con không... - Sabata định phản đối, nhưng một cái bóng trong góc phòng lại chuyển động, khiến cậu giật mình.
- Đây không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. - Smith nói, giọng nghiêm túc. - Đây là phản ứng tự nhiên của tâm trí khi phải tiếp xúc với quá nhiều ác ý. Giống như cơ thể sẽ phản ứng nếu con cố nâng một vật quá nặng vậy.
- Nhưng con tưởng mình đã mạnh hơn rồi...
- Con đã mạnh hơn thật. - Smith gật đầu. - Nhưng đó là vấn đề. Con đang tiến bộ quá nhanh, khiến tâm trí không kịp thích nghi. Giống như xây một tòa nhà vậy - nếu xây quá nhanh mà không củng cố nền móng, nó sẽ sụp đổ.
Bill nhẹ nhàng nói thêm:
- Cô Mitten có thể giúp con xây dựng nền móng đó. Để con có thể tiếp tục phát triển... một cách an toàn.
Sabata nhìn xuống tô canh đã nguội. Trong nước dùng, những hình ảnh kỳ quái vẫn không ngừng chuyển động. Có lẽ... có lẽ họ nói đúng.
- Cô ấy ở đâu ạ? - Cuối cùng cậu hỏi.
- Ngay tầng này. - Smith đáp. - Đi qua khu Quán Rượu Ma Dwarf, rẽ phải ở ngã ba có cột đèn màu tím. Một tòa nhà ba tầng với biển hiệu "Mitten's Mindscape". Không thể nhầm được đâu - đó là cửa tiệm duy nhất ở tầng hai có mèo đứng gác cửa.
- Để ta đi cùng cậu. - Bill lên tiếng, giọng có vẻ vô tư nhưng ánh mắt nói lên điều khác. - Dù sao ta cũng cần ghé qua khu đó lấy ít... gia vị.
Sabata nhận ra đây không thực sự là một đề nghị. Có điều gì đó trong cách Bill và Smith trao đổi ánh mắt cho thấy họ đã tính toán việc này từ trước. Cậu không biết nên cảm thấy khó chịu vì bị coi là trẻ con, hay biết ơn vì sự quan tâm này.
- Con không sao đâu ạ. - Cậu nói, dù biết đó là vô ích.
- Tất nhiên là không sao. - Bill gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đến kỳ lạ. - Nhưng có những lúc... một người đồng hành sẽ giúp cậu thấy rõ hơn con đường phía trước.
Smith khẽ ho một tiếng:
- Đặc biệt là khi con đường đó đi qua khu vực của những kẻ săn lùng dị năng. Bọn chúng có xu hướng... thích những người n·hạy c·ảm với ác ý.
Sabata giật mình. Cậu chưa từng nghĩ đến điều đó. Khả năng cảm nhận ác ý của cậu, dù đang gây ra những vấn đề, vẫn là một dạng năng lực đặc biệt. Và trong Chợ Đen, bất cứ thứ gì đặc biệt đều có giá của nó.
- Con hiểu rồi. - Cậu khẽ gật đầu.
Bill đứng dậy, với lấy chiếc áo khoác cũ:
- Vả lại, một người biết đường có thể giúp cậu tránh được... những ngã rẽ không cần thiết.
Sabata hiểu "những ngã rẽ không cần thiết" ở đây không chỉ đơn thuần là chuyện lạc đường. Trong Chợ Đen, mỗi bước đi sai có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước được. Đặc biệt là với một tâm trí đang dao động như cậu hiện giờ.
- Đi thôi. - Bill mỉm cười, bước về phía cửa. - Càng sớm càng tốt. Những cái bóng trong góc phòng kia đang nhảy múa điên cuồng quá rồi đấy.
Sabata giật mình. Cậu tưởng mình là người duy nhất nhìn thấy chúng.
Chợ Đen vào giờ này tràn ngập ánh nắng ma thuật - một thứ ánh sáng nhân tạo được tạo ra để mô phỏng buổi trưa trong thế giới bên trên. Những gian hàng san sát hai bên đường tấp nập người qua lại. Người bán hoa ở góc phố vẫy tay chào Bill với nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt Sabata, nụ cười ấy như một vết rách trên khuôn mặt, và bó hoa trong tay bà ta trông như những con cá ăn thịt người muốn vồ cậu.
"Hít thở." - Cậu tự nhủ. - "Chỉ là ảo giác thôi."
Nhưng không dễ để tự thuyết phục bản thân khi mọi thứ xung quanh đều mang một sắc thái đe dọa. Người đàn ông béo tốt đang cười đùa với khách hàng - cậu thấy tay ông ta đang vuốt ve con dao giấu dưới quầy. Cặp đôi trẻ đang nắm tay nhau đi qua - trong mắt cậu, họ như đang bàn bạc cách thuận tiện nhất để hạ gục một kẻ đang hoang tưởng.
- Cậu ổn chứ? - Bill khẽ hỏi, không quay đầu lại.
- Ổn... - Sabata nói, mắt vẫn dõi theo người bán bánh mì đang cười toe toét với khách. Có gì đó trong nụ cười đó... như thể chiếc bánh mì trong tay ông ta có thể biến thành một con dao bất cứ lúc nào.
Họ rẽ vào một con hẻm rộng hơn, nơi Quán Rượu Ma Dwarf tọa lạc. Tiếng cười nói râm ran vang ra từ bên trong, nhưng với Sabata, mỗi tràng cười đều nghe như một lời đe dọa được ngụy trang. Một gã khách say bước ra, vấp chân. Cậu giật mình lùi lại, tưởng như thấy một con dao lóe lên trong tay gã.
- Này, mọi chuyện sẽ ổn thôi. - Bill nói, giọng trấn an. - Ta đã đi qua đây hàng trăm lần rồi.
"Nhưng không phải lúc nào cũng thấy tất cả mọi người đều muốn g·iết mình." - Sabata thầm nghĩ, không dám nói ra. Làm sao giải thích được rằng ngay cả đứa trẻ đang ăn kẹo kia cũng trông như đang tính toán góc độ tốt nhất để bắn súng vào cậu?
Họ đi qua ngã ba với cột đèn màu tím. Sabata cố tập trung vào lưng áo Bill, cố không để ý đến cách những cái bóng dưới chân người qua đường như đang vươn về phía cậu. Cố không nghe thấy tiếng thì thầm từ những góc tối. Cố không nhìn vào những nụ cười quá tươi, những ánh mắt quá thân thiện.
"Mình đang hoang tưởng." - Cậu tự nhủ. - "Không ai thực sự muốn..."
Một người phụ nữ bước qua, váy xanh bay trong gió, nụ cười ấm áp như nắng sớm. Nhưng trong tích tắc đó, Sabata thấy những ngón tay cô ta - dài và nhọn bất thường, như những lưỡi dao được che giấu dưới lớp da người, những đầu móng tay óng ánh màu đỏ sẫm mà cậu không dám nghĩ đó là sơn hay... thứ gì khác. Cách cô ta khẽ cong những ngón tay khi đi qua, như thể đang kiềm chế bản năng xé xác con mồi.
- Sắp đến rồi. - Bill nói, có lẽ đã nhận ra sự căng thẳng của cậu. - Cậu thấy tòa nhà đen kia không? Đó là chỗ của cô Mitten.
Sabata gật đầu, không dám mở miệng. Cậu sợ rằng nếu nói ra, giọng mình sẽ run rẩy đến mức Bill sẽ biết - biết rằng trong mắt cậu lúc này, cả khu Chợ Đen như một nhà hát khổng lồ, nơi mọi người đều đang diễn một vở kịch với kịch bản duy nhất: chờ đợi thời điểm thích hợp để đâm một nhát vào lưng cậu.
Khi họ rẽ qua khỏi dãy hàng rong cuối cùng, không khí đột nhiên thay đổi. Tiếng ồn ào phía sau dần lắng xuống, nhường chỗ cho một không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ. Con đường lát đá trước mặt rộng hơn hẳn những con hẻm chật chội của Chợ Đen, hai bên trồng những cây phong cổ thụ với lá đỏ rực - một màu đỏ quá đậm đến mức Sabata không dám nhìn kỹ.
Và rồi, tòa nhà của Mitten hiện ra trước mặt họ, một công trình ba tầng được xây dựng từ đá đen - loại đá hiếm được khai thác từ những mỏ sâu của người lùn. Bề mặt đá được đánh bóng đến hoàn hảo, phản chiếu ánh sáng ma thuật của Chợ Đen thành những gợn sóng nhẹ nhàng trên tường.
Những ô cửa sổ kính màu cao v·út được thiết kế tinh xảo, mỗi ô kể một câu chuyện khác nhau thông qua những mảnh kính nhiều màu sắc. Có những ô miêu tả cảnh rừng già với những cây cổ thụ rợp bóng, có những ô lại tái hiện những sinh vật kỳ ảo từ các truyền thuyết cổ xưa. Ánh sáng xuyên qua những tấm kính này tạo nên những dải màu đổ dài trên mặt đường đá, như thể các câu chuyện đang cố vươn ra khỏi giới hạn của khung cửa.
Nhưng điều khiến Sabata chú ý không phải là kiến trúc kỳ quặc của tòa nhà. Mà là hai vị vệ sĩ đang đứng gác cổng.
Hai con mèo samurai.
Không phải kiểu mèo samurai đáng yêu mà người ta vẽ trên tranh. Đây là hai chiến binh thực thụ cao bằng người, với bộ giáp đen tuyền được đánh bóng đến mức có thể làm mù mắt kẻ địch nếu đứng dưới đúng góc nắng. Kiếm katana dài đeo bên hông, và những chiếc mặt nạ mèo truyền thống che khuất gương mặt - mặc dù trong trường hợp này, có lẽ mặt nạ chỉ để trang trí vì... chà, họ vốn đã là mèo rồi.
Trong khi Bill trông có vẻ hoàn toàn bình thường trước cảnh tượng này, thì trong đầu Sabata, mọi thứ đang trở nên méo mó theo một cách rất riêng. Một phần não bộ đang cố thuyết phục cậu rằng hai con mèo samurai cao bằng người là điều hoàn toàn bình thường ở Chợ Đen. Phần còn lại đang cố tính toán xem có bao nhiêu cách một con mèo có thể sử dụng katana để biến một người thành món sashimi.
Một trong hai samurai khẽ nghiêng đầu khi họ đến gần. Động tác đó đáng lẽ trông rất oai vệ và trang nghiêm, nếu không có việc tai mèo của anh ta giật giật theo bản năng khi nghe thấy tiếng chuột chạy đâu đó trong góc tối.
- Khách của cô Mitten? - Samurai bên trái cất giọng trầm ấm, điềm tĩnh mặc dù ánh mắt của anh ta vẫn không giấu được bản năng khi liếc theo con chuột vừa chạy qua: một cái nhìn nhanh nhưng đầy tính toán, như thể đang ước lượng khoảng cách cần thiết cho một cú nhảy hoàn hảo. Dù được huấn luyện kỹ đến đâu, có những bản năng mà ngay cả một samurai mèo cũng không thể hoàn toàn che giấu.
Bill gật đầu. Sabata vẫn đang mải mê quan sát cách đuôi của hai samurai đung đưa nhẹ nhàng - một chi tiết kỳ lạ khi đặt cạnh những thanh katana c·hết người của họ.
- Cậu bé này đang gặp vấn đề với ác ý. - Bill giải thích. - Và có xu hướng... nhìn thấy mọi người đang âm mưu g·iết cậu ấy.
Hai samurai nhìn nhau. Rồi nhìn Sabata. Rồi lại nhìn nhau. Một trong hai cái đuôi bắt đầu đung đưa nhanh hơn một chút.
- Ồ, vậy à. - Samurai bên phải gật gù. - Đừng lo. Ở đây chúng tôi không g·iết ai cả.
- Trừ chuột. - Samurai bên trái thêm vào, mắt vẫn dõi theo hướng con chuột vừa chạy qua.
- Và chim. - Samurai bên phải nói.
- Và đôi khi là cá, nếu bếp nấu ngon.
- Nhưng không bao giờ là khách hàng.
- Trừ khi họ là chuột.
- Hoặc chim.
- Hoặc cá.
Sabata không biết điều này có nên làm cậu cảm thấy an tâm hơn không.
Hai samurai mèo dẫn họ qua một hành lang rộng, nơi những ngọn đèn pha lê tỏa ánh sáng dịu nhẹ màu xanh ngọc. Mỗi bước chân của hai vệ sĩ đều không phát ra tiếng động, dù họ đang mang giáp đen đầy đủ - một kỹ năng mà có lẽ chỉ những samurai mèo mới có thể làm được. Sabata bước theo sau, cố không nghĩ về việc mình đang bị kẹp giữa hai thanh kiếm katana có thể rút ra bất cứ lúc nào.
"Không được hoang tưởng nữa," - Cậu tự nhủ, mặc dù não vẫn không ngừng tính toán khoảng cách an toàn với những lưỡi kiếm. - "Mình đến đây để chữa trị mà."
Hành lang dẫn đến một cánh cửa gỗ được chạm khắc những hoa văn phức tạp - hình những con mèo đang trong tư thế thiền định. Một samurai đưa tay đẩy cửa, và.
Khi cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt họ. Phòng chính của tòa nhà là một không gian tròn với trần cao v·út, nơi ánh sáng từ những ô cửa kính màu đổ xuống thành những vệt dài nhiều sắc. Dưới những dải ánh sáng đó, hơn hai mươi người đang ngồi thiền trong tư thế hoa sen - mỗi người như một hòn đảo tĩnh lặng giữa biển năng lượng tinh thần.
Và ở trung tâm căn phòng, trên một bệ đá đen được đánh bóng như gương, là Mitten. Không phải một phụ nữ như Sabata tưởng tượng, mà là một con mèo tam thể thanh nhã với bộ lông mượt như lụa. Đôi mắt khép hờ của cô toát lên vẻ bình yên đến kỳ lạ, như thể mọi xáo động của thế giới đều không thể chạm đến. Một chuỗi hạt ngọc bích nhỏ đeo quanh cổ lấp lánh dưới ánh sáng màu, và một chiếc khăn lụa đỏ thẫm quấn quanh vai tạo nên vẻ trang nghiêm hiếm thấy ở một... mèo.
Không một ai ngẩng lên khi họ bước vào, nhưng Sabata có thể cảm nhận được sự hiện diện của mình đã được ghi nhận. Không phải bằng mắt thường, mà bằng một giác quan khác - tinh tế và sâu sắc hơn. Trong khoảnh khắc đó, những cái bóng đang nhảy múa trong tâm trí cậu dường như lùi lại một chút, như thể e ngại trước bầu không khí tĩnh lặng của nơi này.
Mitten mở mắt. Không phải kiểu mở mắt đột ngột, mà là một động tác từ tốn như thể thời gian chẳng có ý nghĩa gì trong không gian này. Đôi mắt cô, Sabata nhận ra, có màu xám bạc với những đốm vàng li ti như những vì sao thu nhỏ.
"Chào cậu bé." - Giọng cô vang lên trong đầu Sabata, không phải âm thanh thông thường mà là một sự hiện diện tinh tế như làn gió thoảng qua tâm trí. "Ta thấy con mang theo nhiều bóng tối hơn mức cần thiết."
Sabata không biết phải phản ứng thế nào. Một phần trong cậu muốn hỏi làm sao một con mèo có thể nói chuyện được, nhưng phần còn lại - phần đang điên cuồng cố gắng tìm kiếm mối đe dọa trong mọi thứ - lại đang bận rộn nhận ra rằng không có mối đe dọa nào để tìm ở đây cả. Cảm giác này... thật kỳ lạ.
"Ngồi xuống đi." - Mitten khẽ nghiêng đầu về phía một chiếc đệm trống bên cạnh. Trong khi những môn sinh khác vẫn giữ nguyên tư thế thiền định, dường như không hề bị xáo động bởi cuộc đối thoại đang diễn ra.
Bill khẽ gật đầu với Sabata rồi lùi lại phía cửa. Đây là cuộc hành trình của riêng cậu.
Sabata cẩn thận ngồi xuống chiếc đệm, cố không đụng vào bất kỳ ai xung quanh. Từ vị trí này, cậu có thể thấy rõ hơn những chi tiết trên khuôn mặt Mitten. Những sợi râu của cô không đơn thuần là râu mèo - chúng có màu bạc ánh kim, và dường như đang khẽ dao động theo một làn gió vô hình.
"Con đã học được cách chịu đựng ác ý." - Mitten nói, giọng trong đầu Sabata trở nên rõ ràng hơn. "Nhưng con chưa học được cách sống với nó. Đó là lý do con ở đây."
"Con không hiểu..." - Sabata định nói, nhưng rồi nhận ra mình không cần mở miệng. Ý nghĩ của cậu dường như tự động chuyển thành lời trong không gian đặc biệt này.
"Tất nhiên là không hiểu." - Một thoáng hài hước thoáng qua trong giọng nói của Mitten. "Nếu con đã hiểu, con đã không thấy dao găm trong mọi nụ cười và móng vuốt sau mọi cái bắt tay."
Sabata giật mình. Làm sao cô ấy biết...?
"Ta biết vì ta đã từng như thế." - Mitten trả lời câu hỏi chưa kịp thành lời. "Mỗi người trong căn phòng này đều đã từng như thế. Chúng ta là những kẻ n·hạy c·ảm với cảm xúc của người khác, những người có khả năng đọc được từng cảm giác, từng ý định dù họ cố giấu kín đến đâu. Nhưng con đang mắc một sai lầm rất phổ biến..."
"Sai lầm gì ạ?" - Sabata hỏi trong đầu, cảm thấy kỳ lạ khi những suy nghĩ cứ tự động chuyển thành lời như vậy.
"Con chỉ tập trung vào một mặt của khả năng này. Giống như một người có khả năng đọc được mọi từ trong một cuốn sách, nhưng lại chỉ chọn đọc những từ về b·ạo l·ực và c·hết chóc. Con đang nhìn thấy ác ý trong mọi thứ không phải vì nó luôn tồn tại ở đó, mà vì con đã quên mất cách nhìn thấy những cảm xúc khác."
Sabata chớp mắt, lần đầu tiên nhận ra điều này. Phải rồi... trước đây cậu đâu phải chỉ cảm nhận được ác ý. Cậu từng đọc được cả tình thương, nỗi buồn, niềm vui trong cảm xúc của người khác. Nhưng từ khi nào...
"Từ khi con bắt đầu sợ hãi chính khả năng của mình." - Mitten nhẹ nhàng tiếp lời. "Và điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Không ai muốn đọc được mọi cảm xúc xung quanh mình. Nhưng khi con cố chống lại nó, con vô tình chỉ giữ lại những cảm xúc tiêu cực nhất..."
"Nhưng trước khi ta dạy con cách đọc đúng cảm xúc..." - Giọng Mitten trong đầu Sabata bỗng ngưng lại.
Và rồi, nhanh như một tia chớp, cô nhảy về phía cậu.
Sabata không kịp phản ứng. Trong một tích tắc, cậu nghĩ mình nhìn nhầm - làm sao một con mèo có thể di chuyển với tốc độ đó? Và quan trọng hơn, làm sao một con mèo có thể...
"BỤP!"
Cả cơ thể cậu ngã ngửa ra sau như vừa bị một quả tạ đập vào ngực. Đệm ngồi thiền bay tung lên. Sabata nằm bẹp dưới sàn, không thở nổi, với một con mèo tam thể nhỏ nhắn đang đứng trên ngực - một con mèo mà không hiểu sao nặng như thể được đúc từ kim loại nguyên chất.
"Bài học đầu tiên." - Mitten điềm tĩnh nói, trong khi Sabata vẫn đang cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra. "Đừng tin vào mắt thấy. Nếu con thực sự n·hạy c·ảm với cảm xúc như con nghĩ, lẽ ra con đã đọc được ý định t·ấn c·ông của ta từ trước."
"Nhưng... làm sao..." - Sabata thở hổn hển, cảm giác như đang bị đè bởi cả tấn sắt thép. "Sao cô lại nặng thế này?"
"À, đó là câu hỏi hay đấy." - Mitten nhẹ nhàng bước xuống, để lại một cậu thiếu niên vẫn đang thở dốc trên sàn. "Có nhiều điều về bản chất thật của sinh vật mà mắt thường không thể thấy được. Giống như cách con nhìn thấy móng vuốt trong mọi bàn tay chào hỏi, nhưng lại không thấy được trọng lượng thật của một... con mèo già."
Sabata từ từ ngồi dậy, xoa ngực. Cậu có cảm giác mình vừa học được một bài học quan trọng, mặc dù chưa chắc đó là bài học gì.
- Đứng dậy đi. - Mitten nói, giọng trong trẻo như chuông bạc, không còn là âm thanh vang trong đầu nữa mà là tiếng nói thật sự. - Nếu con không thể phát hiện ra một con mèo già định t·ấn c·ông, thì chúng ta còn nhiều việc phải làm đấy.
Sabata lồm cồm bò dậy, vẫn không tin nổi một sinh vật nhỏ nhắn như vậy lại có thể nặng đến thế. Cậu nhìn quanh - không ai trong số các môn sinh có vẻ bận tâm về việc vừa xảy ra, họ vẫn giữ nguyên tư thế thiền định như thể một cậu thiếu niên bị húc ngã bởi một con mèo nặng như búa Thor là chuyện xảy ra hàng ngày.
- Con vẫn nghĩ là mình nhìn thấy được ý đồ của người khác? - Mitten hỏi, nhẹ nhàng leo lên bệ đá đen. - Con thậm chí còn không đọc được ý định của một con mèo già đứng ngay trước mặt.
- Nhưng... trước đó cô đang... - Sabata ấp úng.
- Đang toát ra sự bình yên và tĩnh lặng? - Mitten khẽ cười. - Đó là bài học thứ hai đấy. Không phải cảm xúc nào toát ra cũng là cảm xúc thật. Và không phải ý định nguy hiểm nào cũng đi kèm với ác ý.
Sabata ngồi xuống tấm đệm thiền, lần này cẩn thận hơn với con mèo tam thể trên bệ đá. Dù không còn cảm giác đe dọa c·hết người nữa, nhưng khối lượng kinh người của Mitten vừa rồi đã dạy cậu một bài học về việc đánh giá thấp... bất cứ thứ gì trong Chợ Đen.
- Con nên bắt đầu từ đâu ạ? - Cậu hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh mặc dù ngực vẫn còn đau nhói.
- Từ việc thừa nhận con không biết gì cả. - Mitten nói, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào cậu. - Con nghĩ mình đang đọc được cảm xúc của người khác, nhưng thực ra con chỉ đang phóng chiếu nỗi sợ của chính mình lên họ.
Sabata mở miệng định phản đối, nhưng rồi nhớ lại cảnh vừa rồi - cậu đã hoàn toàn không đọc được ý định t·ấn c·ông của Mitten. Có lẽ... có lẽ cô ấy nói đúng.
- Con chưa hiểu, - Sabata thận trọng nói. - Làm sao để phân biệt được đâu là cảm xúc thật, đâu là... nỗi sợ của con?
Mitten khẽ vẫy đuôi, những sợi lông bạc lấp lánh dưới ánh sáng màu từ những ô cửa kính:
- Đó chính là lý do con ở đây. Và đó cũng là lý do tại sao xung quanh con có nhiều người như vậy.
Mitten khẽ duỗi người, những chiếc móng bạc lấp lánh như thể được làm từ kim loại quý:
- Nhưng trước khi bắt đầu bài học chính thức, chúng ta cần nói về... chi phí.
Sabata cảm thấy tim mình chùng xuống. Cậu chưa kịp nghĩ đến chuyện này.
- Con... con không có nhiều tiền... - Cậu ấp úng.
- Ta không nhận tiền. - Mitten nhẹ nhàng nói. - Ta chỉ nhận vật phẩm có giá trị tương đương với nỗ lực của cả hai bên.
Mèo già khẽ nghiêng đầu:
- Một lọ tinh dầu oải hương từ vườn cổ của người tiên. Hoặc một viên ngọc phản chiếu ký ức. Hoặc... một mảnh ký ức đầu tiên khi con phát hiện ra khả năng đặc biệt của mình.
Sabata ngẩn người. Cậu không có bất kỳ thứ gì trong số đó.
- Con... chỉ có thể trả một phần bằng tiền công rèn... - Cậu nói nhỏ.
- Vậy thì con có việc để làm rồi đấy. - Mitten duỗi người. - Hãy quay lại khi con có thứ gì đó xứng đáng để trao đổi. Và Sabata này...
- Dạ?
- Đừng nghĩ đến việc t·rộm c·ắp. Ta biết con vừa nghĩ đến điều đó. Không ai có thể đánh cắp thứ gì trong phạm vi cảm nhận của ta đâu.
Sabata nhìn sang Bill đang đứng tựa cửa. Rồi chợt nhớ ra thứ gì đó. Chip xanh trong suốt từ Fortune's Edge vẫn còn trong túi cậu - phần thưởng từ ván bài định mệnh với Maurice. Một chip chứa đựng xác suất, một mảnh của thực tại bị bẻ cong...
"Khoan đã..." - Cậu chợt nghĩ. - "Nếu mình có thể rèn một vật để chứa ký ức... và dùng chip này như một chất xúc tác..."
Cậu nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên phát hiện ra khả năng đọc cảm xúc của mình. Đó là ngày mưa ở cô nhi viện, khi Dio đang cố giấu nỗi buồn của mình sau nụ cười. Lần đầu tiên cậu nhận ra mình có thể nhìn xuyên qua lớp mặt nạ đó...
- Chú Bill! - Cậu gọi với lên. - Con... con cần quay về xưởng. Con nghĩ mình có ý tưởng về cách trả học phí.
Bill nhướn mày tò mò, nhưng không hỏi gì thêm:
- Được thôi. Có vẻ như cậu đã tìm ra câu trả lời của riêng mình.
- Một tuần. - Mitten nói, đôi mắt xám bạc lấp lánh. - Ta sẽ đợi con một tuần.