- Cái chip đó... - Smith ngừng lại, có vẻ đang tìm cách giải thích một khái niệm phức tạp cho một người vừa phát hiện ra rằng vũ trụ không phẳng như họ tưởng. - Nó là một... à... một phần nhỏ của thực tại bị gói gọn lại.
Sabata nhìn chiếc chip trong suốt với vẻ mặt của người vừa được nói rằng tất cả các con số đều là màu tím.
- Tưởng tượng thế này nhé. - Smith tiếp tục. - Thực tại giống như một tấm vải khổng lồ. Và những người như Maurice, họ có khả năng cắt một miếng nhỏ của tấm vải đó ra, gấp nó lại theo cách mà những người bình thường sẽ cho rằng không thể - giống như cách mà một con bạch tuộc có thể đánh bại cả một casino mà không cần dùng các xúc tu của mình để g·ian l·ận.
- Và cái chip này...?
- Nó chứa một khoảnh khắc của xác suất bị bẻ cong. Một mảnh của thực tại nơi mà nghịch lý có thể tồn tại mà không làm vỡ vũ trụ. - Smith gãi cằm. - Giống như cách mà một con mèo có thể vừa sống vừa c·hết trong một cái hộp, nhưng phức tạp hơn nhiều và liên quan ít đến mèo hơn. Trừ khi con định dùng nó với cô Mitten, trong trường hợp đó nó lại liên quan đến mèo.
Sabata cảm thấy đầu mình đau nhức. Không phải vì những ảo giác nữa, mà là vì cố gắng hiểu những gì Smith đang nói.
- Nói đơn giản hơn thì... - Smith nhún vai. - Nó là một mảnh của thực tại nơi những điều không thể trở thành có thể. Như việc con vừa thắng được Maurice bằng cách tạo ra một nghịch lý. Và nếu con định dùng nó để rèn một vật chứa ký ức...
Ông dừng lại, như thể vừa nhận ra rằng giải thích khoa học với một thợ rèn tập sự cũng giống như dạy một con cá cách đi xe đạp - có thể được, nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian và nước.
- Vậy... liệu nó có khả thi trong một tuần không ạ? - Sabata hỏi, giọng đầy lo lắng.
Smith trầm ngâm một lúc, tay vô thức vuốt râu - một thói quen mỗi khi ông phải tính toán xem liệu một ý tưởng điên rồ có thực hiện được hay không.
- Tạo ra một vật chứa ký ức... - Ông lẩm bẩm. - Không phải là không thể. Con đã có chip làm chất xúc tác. Và ký ức đầu tiên về việc đọc được cảm xúc... đó là một khoảnh khắc đủ mạnh để neo vào kim loại. Vấn đề là...
- Là gì ạ?
- Con vẫn chưa rèn được một cái móc treo tử tế. - Ông nói thẳng thắn. - Và giờ con định rèn một vật để chứa một mảnh của thực tại và một ký ức quan trọng.
Bill, đang lau chùi một số dụng cụ trong góc, khẽ cười:
- Nghe như việc dạy một đứa trẻ vừa học bơi đi thi Olympics vậy. Mà để tôi đi mua chút đồ ăn.
- Đúng vậy. - Smith gật đầu. - Nhưng đôi khi... đôi khi áp lực lại là thứ ta cần để tiến bộ. Miễn là con không làm nổ cả xưởng.
Sabata nuốt khan. Đột nhiên cậu không chắc ý tưởng này hay ho đến thế nữa.
- Được rồi. - Smith bước về phía một tủ gỗ cổ trong góc xưởng. - Nếu định làm việc này, chúng ta cần chuẩn bị đúng cách.
Ông mở tủ, lấy ra một hộp gỗ đen bóng được khảm những đường vân bạc. Khi nắp hộp mở ra, Sabata thấy bên trong là một bộ dụng cụ rèn hoàn toàn khác với những gì cậu từng thấy - những chiếc búa nhỏ với đầu được làm từ thứ kim loại có màu kỳ lạ, những cái kìm với những khớp nối phức tạp, và đặc biệt là một bộ đục chạm tinh xảo đến mức những hoa văn trên nó dường như đang chuyển động.
- Đây là bộ dụng cụ dùng để rèn những vật phẩm... đặc biệt. - Smith nói, cẩn thận lấy từng món ra. - Ta đã không dùng nó từ rất lâu rồi.
Sabata nhìn những dụng cụ với ánh mắt e dè. Chúng không chỉ trông đắt tiền, mà còn toát ra một thứ năng lượng kỳ lạ mà cậu chưa từng cảm nhận được từ những công cụ thông thường.
- Và... chúng ta sẽ dùng chúng ạ? - Cậu hỏi thận trọng.
Smith khẽ gật đầu:
- Ta sẽ dạy con cách dùng chúng. Nhưng trước tiên...
Ông bước đến một ngăn tủ khác, lấy ra một hộp kim loại nhỏ:
- Chúng ta cần nguyên liệu đặc biệt. Thép thường không thể chứa được ký ức và xác suất...
Smith mở hộp kim loại ra, bên trong là những mảnh kim loại có màu sắc và hình dạng kỳ lạ. Cậu thấy một thanh kim loại xám bạc có những đường vân xoắn ốc tự nhiên như vỏ ốc, vài mảnh kim loại trong suốt ánh xanh trông như thủy tinh nhưng lại có trọng lượng của sắt, và đặc biệt là một khối kim loại đen tuyền nhỏ bằng ngón tay - đen đến mức như thể nó đang hấp thụ cả ánh sáng xung quanh.
- Đây là thép ký ức. - Smith cầm thanh kim loại xám bạc lên. - Được tạo ra khi sét đánh vào một khu rừng cổ thụ nghìn năm. Nó giữ được dấu vết của thời gian trong chính cấu trúc của nó.
Ông chỉ vào những mảnh trong suốt:
- Crystalline Steel - loại thép được tôi trong dung nham của núi lửa ma thuật. Nó có khả năng khuếch đại và định hình năng lượng. Chúng ta sẽ dùng nó để... giữ chip của con ổn định.
- Còn cái này ạ? - Sabata chỉ vào khối kim loại đen.
Smith khẽ nhíu mày:
- Void Iron - Sắt Hư Không. Được tìm thấy trong những mỏ sâu nhất, nơi thực tại mỏng manh như tờ giấy. Nó có khả năng... bẻ cong một chút quy luật tự nhiên. Nhưng phải hết sức cẩn thận với nó. Một sai lầm nhỏ...
Ông không nói hết câu, nhưng ánh mắt nghiêm trọng của ông đã đủ khiến Sabata rùng mình. Trong xưởng rèn này, nơi mọi thứ đều được sắp đặt và bảo quản hoàn hảo, việc Smith tỏ ra e ngại với một mảnh kim loại nhỏ như vậy không phải điều đùa cợt.
- Con sẽ cẩn thận ạ. - Cậu nói, dù không chắc mình hiểu hết mức độ nguy hiểm của thứ kim loại đen tuyền kia.
- Xin thầy hãy chỉ con từng bước một! - Sabata nói, giọng phấn khích xen lẫn lo lắng. Ba tháng qua cậu còn chưa rèn được một cái móc treo tử tế, vậy mà giờ sắp được làm việc với những kim loại huyền bí như trong truyền thuyết.
Smith nhìn học trò với ánh mắt thấu hiểu. Ông nhớ lại thời mình còn là thợ học việc, cảm giác phấn khích khi lần đầu được chạm vào những kim loại đặc biệt. Nhưng đây không phải lúc để vội vàng.
- Trước tiên, con cần học cách cảm nhận từng loại kim loại. - Ông đặt thanh thép ký ức lên bàn. - Chạm vào nó đi. Không phải bằng tay, mà bằng... khả năng đặc biệt của con.
Sabata khẽ chạm vào thanh kim loại xám bạc, cố tập trung vào cảm giác đặc biệt mà nó toát ra. Không phải cảm xúc như của con người, mà là một thứ gì đó cổ xưa và sâu lắng hơn nhiều...
Smith đứng quan sát khi Sabata chạm vào thanh thép ký ức. Những đường vân xoắn ốc trên bề mặt kim loại dường như sống dậy dưới ngón tay cậu, như thể đang kể một câu chuyện vô thanh.
- Con cảm thấy gì? - Smith hỏi.
- Nó... nó giống như đang nhớ về điều gì đó. - Sabata nhắm mắt lại, cố diễn tả cảm giác kỳ lạ này. - Không phải kiểu ký ức như của con người. Mà như... như khi chạm vào một cái cây già, cảm nhận được tất cả những năm tháng nó đã trải qua.
Smith gật đầu tán thưởng:
- Đúng vậy. Thép ký ức có khả năng lưu giữ thời gian. Nó sẽ là nền tảng cho vật phẩm của con.
Ông đặt một mảnh Crystalline Steel bên cạnh:
- Giờ thử cái này xem.
Sabata đưa tay chạm vào mảnh kim loại trong suốt. Cảm giác hoàn toàn khác - như thể đang chạm vào một mảnh băng cứng nhưng ấm áp, và bên trong nó, một thứ năng lượng đang chờ đợi được giải phóng.
- Nó... nó như đang chờ đợi điều gì đó. - Cậu nói. - Như một chiếc cốc rỗng...
Smith mỉm cười sau lớp mũ bảo hiểm:
- Con đang dần hiểu ra rồi đấy. Crystalline Steel là một chất dẫn, một khung chứa năng lượng hoàn hảo. Nó sẽ giúp định hình và ổn định sức mạnh từ chip xác suất của con.
Ông chậm rãi lấy ra mảnh Void Iron, đặt nó thật cẩn thận lên một miếng vải đen đặc biệt:
- Còn thứ này... - Giọng ông trầm xuống. - Ta chưa muốn con chạm vào nó vội. Với khả năng n·hạy c·ảm của con, tốt nhất là...
- Con có thể cảm nhận được nó từ đây. - Sabata khẽ rùng mình, lùi lại một bước. - Nó như một... lỗ hổng trong thực tại. Như thể có một khoảng trống đang cố nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
- Chính xác. Void Iron không phải là kim loại thông thường. Nó là... khoảng trống giữa các mảnh thực tại, được định hình thành vật chất. - Smith cẩn thận gói lại mảnh kim loại đen. - Chúng ta sẽ dùng nó sau cùng, khi con đã sẵn sàng.
- Vậy chúng ta bắt đầu thế nào ạ?
- Đầu tiên, - Smith nói, giọng có vẻ của người sắp giải thích tại sao một con vịt cao su lại cần thiết cho việc du hành xuyên không-thời gian, - chúng ta cần làm quen với lò rèn. Không phải kiểu làm quen thông thường như con vẫn làm - cái kiểu mà con và lò rèn đã có ba tháng quan hệ yêu-ghét đầy drama ấy. Mà là kiểu làm quen... vi tế hơn.
Sabata nhìn lò rèn với vẻ mặt của người vừa được bảo rằng chiếc bánh mì họ ăn sáng nay có thể là chìa khóa để giải mã vũ trụ.
- Lò rèn này, - Smith tiếp tục, tay vỗ nhẹ vào thành lò như thể đang giới thiệu một người bạn cũ hơi khó tính, - không chỉ là một cái hố để đốt than và làm nóng kim loại. Nó là một thực thể có ý thức riêng. Và như mọi thực thể có ý thức, nó có những sở thích và ghét bỏ rất... đặc trưng.
- Ví dụ như...?
- Ví dụ như nó rất ghét những người cố rèn vật phẩm chứa ký ức mà không thèm tự giới thiệu trước. - Smith nói với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc. - Nó cho rằng đó là thiếu lịch sự. Giống như việc cố gắng đọc nhật ký của người khác mà không xin phép vậy.
Sabata không biết mình nên cười hay nên lo lắng. Nhưng nhìn vẻ mặt của Smith, cậu chọn phương án thứ hai.
- Vậy... con phải tự giới thiệu với một cái lò rèn?
- Không phải "một cái lò rèn". - Smith làm bộ mặt phẫn nộ như thể Sabata vừa gọi nhầm tên con mèo cưng của một bà hoàng hậu. - Đây là Gloria - vinh quang của nghề rèn và là người bạn lâu năm của ta. Cô ấy hơi... cầu kỳ một chút về phép tắc, nhưng một khi đã thích con thì sẽ không có gì là không thể.
- Gloria... - Sabata lẩm bẩm, tự hỏi liệu mình có đang mất trí không, hay đây là một phần bình thường của việc học nghề trong Chợ Đen.
- Tôi là Sabata, một thợ rèn học việc. - Cậu nói, cảm thấy có chút ngớ ngẩn khi đứng trước một cái lò rèn tự giới thiệu như thế này. - Và vì tình cảnh vô cùng cấp bách, nên xin hãy giúp đỡ tôi, quý cô Gloria!
Smith khẽ ho một tiếng, kiểu ho của người vừa nghe ai đó giới thiệu mình với Nữ hoàng bằng câu "Chào bà, tôi là một tên ngốc".
- Con không cần phải... à... quá khiêm tốn như vậy. - Ông nói, cố nén cười. - Gloria không thích những người tự ti. Cô ấy cho rằng điều đó xúc phạm đến người thầy đã dạy họ.
Ngọn lửa trong lò bỗng bùng lên một chút, như thể đang khịt mũi khinh thường.
- Thấy chưa? - Smith thở dài. - Con vừa làm cô ấy khó chịu rồi đấy. Giờ thì phải một ly rượu vang đỏ hảo hạng mới làm cô ấy vui lại được.
Sabata nhìn Smith, rồi nhìn lò rèn, rồi lại nhìn Smith:
- Thầy đang đùa phải không?
- Ta không bao giờ đùa về khẩu vị của một quý cô. - Smith nói với vẻ mặt nghiêm túc tuyệt đối. - Đặc biệt là một quý cô có thể đốt cháy cả xưởng trong một phút khó chịu.
Lò rèn lại bùng lên một lần nữa, lần này như tiếng cười khúc khích.
- Thầy có rượu vang đỏ không ạ? - Sabata hỏi, giọng lo lắng thật sự. Ba tháng làm việc ở xưởng đã dạy cậu một điều: những thứ trông có vẻ vô lý nhất ở đây thường lại là những thứ nghiêm túc nhất.
Smith lắc đầu:
- Không. Nhưng Bill có.
- Ở đâu ạ?
- Trong cái tủ rượu bí mật mà ông ấy nghĩ ta không biết về sự tồn tại của nó. - Smith nói với vẻ mặt vô tội. - Phía sau bức tranh con mèo đen trong phòng ông ấy. Chai Crimson Dreams vintage năm 1876, được ủ trong hầm rượu của người lùn. Bill đang để dành nó cho một dịp đặc biệt nào đó.
Ngọn lửa trong lò rèn bỗng nhảy múa một cách hào hứng đáng ngờ.
- Thầy nghĩ... việc này có ổn không? - Sabata hỏi, cố không nghĩ đến việc Bill sẽ phản ứng thế nào.
- Ồ, hoàn toàn không ổn chút nào. - Smith gật đầu vui vẻ. - Nhưng con có biết điều gì tệ hơn không? Một lò rèn khó chịu trong khi chúng ta đang cố làm việc với Void Iron.
Sabata nuốt khan. Cậu chợt nhớ ra mình đang định làm việc với một mảnh kim loại có khả năng bẻ cong thực tại.
- Con... con sẽ đi lấy rượu. - Cậu nói, tự nhủ rằng đây có lẽ là v·ụ t·rộm đầu tiên trong lịch sử được thực hiện vì lý do... phép lịch sự.
"Bức tranh con mèo đen trong phòng ông ấy..." - Sabata lẻn lên cầu thang, cố không tạo ra tiếng động nào. Mỗi bước chân như một cuộc đấu tranh giữa sự cần thiết và lương tâm. Cảm giác chưa bao giờ khó chịu như lúc này - lục lọi đồ của người đã giúp đỡ mình vô điều kiện.
Bức tranh nằm ở đó - một bức họa đơn giản về một con mèo đen đang ngồi trên mái nhà dưới ánh trăng. Sabata đưa tay ra, hơi run rẩy. Phía sau bức tranh, đúng như Smith nói, là một hốc tường được ngụy trang khéo léo và một cái tủ. Và trong đó, chai Crimson Dreams vintage 1876 tỏa ra thứ ánh sáng ma thuật mờ ảo.
"Xin lỗi chú Bill." - Cậu thầm nghĩ khi với lấy chai rượu. - "Con hứa sẽ đền bù lại sau này."-
Sabata nhìn Smith rót chai rượu quý mà họ vừa "mượn" từ tủ bí mật của Bill vào chiếc ly pha lê - "Con sẽ phải đền bù lại cho chú ấy. Khi con đã đủ tiền, hoặc đủ mạnh, hoặc rèn được những thứ thật đặc biệt... một chai rượu còn quý hơn thế này."
Cậu đã học được nhiều điều trong ba tháng qua, và một trong những bài học quan trọng nhất là: trong Chợ Đen, mỗi món nợ đều phải được trả. Việc lấy trộm chai rượu của Bill - dù là vì mục đích tốt - vẫn khiến cậu cảm thấy day dứt. Bill đã giúp đỡ cậu vô điều kiện từ những ngày đầu tiên, vậy mà giờ cậu lại phải... "mượn" món đồ quý giá này của ông.
"Mình còn nhiều thứ phải học." - Cậu tự nhủ, nhìn Smith đặt chiếc ly rượu trước lò rèn với sự trang trọng. - "Và có thêm một món nợ cần phải trả."
Trong một khoảnh khắc, không có gì xảy ra. Rồi bất ngờ, ngọn lửa trong lò chuyển sang màu hồng rực rỡ, lan tỏa một hơi ấm dễ chịu khắp xưởng. Không phải kiểu hồng thông thường mà là sắc hồng của hoàng hôn trên biển mây, của những cánh hồng đang nở rộ dưới sương mai.
- Cô ấy thích nó. - Smith gật đầu hài lòng. - Gloria vốn có gu thưởng thức rất tinh tế.
Sabata nhìn ngọn lửa hồng đang nhảy múa một cách duyên dáng kỳ lạ, tự hỏi liệu việc lấy trộm chai rượu của Bill có đáng giá hay không. Nhưng khi nghĩ đến việc phải làm việc với Void Iron mà không có sự ủng hộ của lò rèn...
- Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu. - Smith vỗ tay. - Với một quý cô vui vẻ và một học trò đã biết cách tôn trọng nghề nghiệp của mình.
- Con đã sẵn sàng. - Sabata nói, giọng chắc nịch hơn hẳn so với bình thường. Màu hồng ấm áp từ Gloria không chỉ làm ấm xưởng rèn, mà còn khiến cậu cảm thấy tự tin hơn. Có lẽ đó cũng là một trong những phép thuật tinh tế của một lò rèn cổ xưa - khả năng truyền cảm hứng cho người thợ trẻ đứng trước nó.
Smith kéo mũ bảo hiểm xuống, ánh lửa hồng phản chiếu trên bề mặt kim loại đỏ:
- Vậy thì bắt đầu thôi. Và Sabata này...
- Dạ?
- Đừng có mà làm hỏng công sức của một chai rượu quý đấy.
Smith bắt đầu sắp xếp những dụng cụ đặc biệt lên bàn thợ rèn:
- Trước tiên, - ông đặt thanh thép ký ức lên đe - chúng ta cần tạo ra khung cho vật phẩm. Không phải kiểu đập búa thông thường đâu. Con phải cảm nhận được nhịp đập của kim loại.
Sabata cầm lấy chiếc búa nhỏ nhất, cảm thấy một rung động kỳ lạ từ cán búa truyền vào tay. Thanh thép ký ức trên đe phát ra ánh sáng yếu ớt, những đường vân xoắn ốc như đang chờ đợi được đánh thức.
- Nhớ những gì con cảm nhận được khi chạm vào nó không? - Smith hỏi. - Giờ hãy để cảm giác đó dẫn đường cho từng nhịp đập.
Sabata hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi ấm dịu dàng từ ngọn lửa hồng của Gloria phía sau. Đây sẽ là bước đầu tiên trong hành trình tạo ra một vật phẩm đặc biệt.
"Keng."
Tiếng búa đầu tiên vang lên, không phải âm thanh chắc nịch thường ngày mà là một tiếng ngân nhẹ, gần như e dè. Thanh thép ký ức rung lên đáp lại, những đường vân xoắn ốc lấp lánh như đang thì thầm một ngôn ngữ cổ xưa mà Sabata không hiểu được.
"Keng."
Nhát búa thứ hai. Lần này, có điều gì đó khác. Không phải ở âm thanh, mà là ở cảm giác. Như thể kim loại đang... lắng nghe. Sabata có thể cảm nhận được nó, giống như cách cậu đọc được cảm xúc của người khác, nhưng tinh tế và cổ xưa hơn nhiều.
"Keng."
Lần thứ ba, và một tia sáng nhỏ bắn ra từ điểm v·a c·hạm. Không phải tia lửa thông thường mà là một mảnh của... ký ức? Sabata thấy thoáng qua hình ảnh một cánh rừng cổ thụ dưới ánh sét - nơi thanh thép này được sinh ra.
- Con đang bắt đầu hiểu rồi đấy. - Smith khẽ gật đầu. - Kim loại có ký ức riêng của nó. Và để nó chấp nhận mang theo ký ức của con, trước tiên con phải học cách lắng nghe câu chuyện của nó.
Gloria phía sau khẽ tỏa ra một vầng sáng hồng ấm áp, như thể đang tán thưởng. Những đốm lửa li ti bay lên không trung, tạo thành những hình thù kỳ lạ - lúc là một cánh rừng già, lúc là một tia sét, như đang minh họa cho câu chuyện của thanh thép.
Sabata đặt búa xuống, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt thanh thép nơi những nhát búa vừa chạm vào. Kim loại vẫn còn ấm, không phải kiểu nóng thông thường mà là một hơi ấm sâu lắng, như thể đang thở. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được điều gì đó mà ba tháng học nghề chưa từng dạy cậu - kim loại không phải là vật chất vô tri, mà là những mảnh của thời gian đã được đóng băng lại.
- Thấy không? - Smith lên tiếng, giọng trầm lại. - Rèn không chỉ là việc biến đổi hình dạng của kim loại. Đó là nghệ thuật của việc đánh thức những câu chuyện đang ngủ say trong từng thớ thép.
Cậu gật đầu, bắt đầu hiểu ra. Đó là lý do tại sao những vật phẩm bình thường của cậu luôn... thiếu sót một điều gì đó. Cậu đã cố gắng ép buộc kim loại, thay vì lắng nghe nó.
- Nhưng làm sao... - Sabata ngừng lại, tìm từ ngữ thích hợp. - Làm sao để kết hợp câu chuyện của nó với ký ức của con?
Gloria phía sau bỗng tỏa ra một sắc hồng đậm hơn, những tia lửa nhảy múa dường như đang vẽ nên một điệu valse của quá khứ và hiện tại đan xen.
- Đó chính là nghệ thuật thực sự của nghề này. - Smith khẽ mỉm cười sau lớp mũ bảo hiểm. - Con phải tìm ra điểm giao nhau giữa hai câu chuyện...
"Keng... Keng... Keng..."
Tiếng búa nhẹ vang lên đều đặn, mỗi âm thanh như một từ trong câu chuyện đang dần được kể. Sabata không còn tập trung vào việc định hình kim loại nữa - cậu đang lắng nghe. Và khi lắng nghe, cậu bắt đầu hiểu.
Thanh thép ký ức không chỉ đơn thuần là kim loại được sét đánh tạo nên. Nó là câu chuyện về một khoảnh khắc - khi sấm sét của tự nhiên chạm vào sự trường tồn của một cây cổ thụ nghìn năm. Là thời khắc khi quá khứ và hiện tại hòa quyện vào nhau trong một tia chớp.
- Đúng rồi. - Smith khẽ nói, giọng trầm xuống. - Mỗi nhát búa là một câu hỏi. Và kim loại... đang trả lời con đấy.
Dưới những nhát búa nhẹ nhàng, những hoa văn trên thanh kim loại bắt đầu chuyển động. Không còn là những đường vân ngẫu nhiên nữa, mà đang dần kết nối thành một hình thù có ý nghĩa. Như thể thanh thép đang tự kể lại câu chuyện của mình, và mỗi nhát búa là một lời khích lệ nó tiếp tục.
Gloria phía sau tỏa ra thứ ánh sáng hồng dịu dàng hơn, ấm áp hơn. Không còn là sự phấn khích ban đầu của một quý cô được tặng rượu ngon, mà là sự tập trung của một người thầy đang chứng kiến học trò mình dần hiểu ra điều gì đó quan trọng.
Smith đặt tay lên thanh thép, những ngón tay di chuyển dọc theo đường vân như đang đọc một cuốn sách cổ:
- Con còn nhớ khoảnh khắc đó không? Lần đầu tiên nhận ra mình có thể đọc được cảm xúc của người khác?
Sabata nhắm mắt lại. Ký ức ấy vẫn còn rõ như mới hôm qua. Một ngày mưa trong cô nhi viện, Dio đứng bên cửa sổ với nụ cười trên môi, nhưng trong lòng là cả một đại dương của nỗi buồn. Khoảnh khắc cậu chạm vào vai bạn và đột nhiên... thấy được tất cả.
- Mưa. - Smith nói nhẹ như hơi thở. - Và sét. Giống như ngày thanh thép này được sinh ra. Cả hai đều là khoảnh khắc của sự thức tỉnh...
Sabata mở mắt ra, bắt đầu hiểu điều Smith đang nói. Thanh thép này được tạo thành khi sét đánh vào rừng già - một khoảnh khắc thức tỉnh của kim loại. Cũng như cái ngày mưa ấy là khoảnh khắc thức tỉnh khả năng của cậu.
Gloria phía sau rung lên những tia lửa hồng nhạt, như thể đang gật đầu tán thưởng sự kết nối này.
- Con hiểu rồi. - Sabata khẽ nói, cảm nhận mối liên hệ giữa ký ức của mình và câu chuyện của thanh kim loại. - Đó là lý do tại sao nó phản ứng với những nhát búa của con. Chúng ta đều có chung một khoảnh khắc thức tỉnh dưới mưa và sấm sét.
- Đúng vậy. - Smith gật đầu. - Và đó là điểm khởi đầu để tạo nên vật phẩm của con. Nhưng việc tìm được điểm tương đồng mới chỉ là bước đầu tiên.
Ông cầm lên một mảnh Crystalline Steel trong suốt:
- Giờ chúng ta cần một khung để định hình và khuếch đại năng lượng từ chip xác suất. Crystalline Steel sẽ là cầu nối giữa ký ức và xác suất.
Gloria tỏa ra một vầng sáng hồng ấm áp, những tia lửa nhảy múa như thể đang phác họa một bản thiết kế vô hình trong không khí.
Smith đặt mảnh Crystalline Steel cạnh thanh thép ký ức. Dưới ánh lửa hồng của Gloria, hai kim loại như đang đối thoại với nhau - một bên đặc và xám bạc với những vân xoắn của thời gian, một bên trong suốt với những dải năng lượng cuộn xoáy bên trong.
- Con sẽ phải rèn chúng cùng lúc. - Smith nói, giọng nghiêm túc hơn. - Không phải là gắn chúng lại với nhau, mà là khiến chúng hòa làm một. Như hai dòng sông đổ vào nhau vậy.
Sabata nhìn hai mảnh kim loại, cảm thấy khó thở. Việc rèn một loại kim loại đặc biệt đã khó, giờ phải làm việc với hai loại cùng lúc...
- Đừng nghĩ về kỹ thuật. - Smith như đọc được suy nghĩ của cậu. - Nghĩ về câu chuyện. Crystalline Steel là một chiếc cốc rỗng đang chờ được đổ đầy. Và câu chuyện thức tỉnh trong thép ký ức kia... nó đang tìm một nơi để tuôn chảy.
Gloria khẽ tỏa ra một vệt khói hồng, như thể đang gợi ý một điều gì đó.
- Nhìn này. - Ông chỉ vào nơi hai kim loại gần chạm nhau. - Con thấy gì không?
Sabata nheo mắt quan sát. Thoạt đầu không có gì đặc biệt, nhưng rồi... cậu thấy nó. Nơi hai kim loại gần nhau nhất, những đường vân trên thanh thép ký ức dường như đang vươn ra, trong khi cấu trúc tinh thể của Crystalline Steel khẽ rung lên đáp lại, như thể chúng đang cố gắng giao tiếp theo một ngôn ngữ cổ xưa nào đó.
- Chúng... đang tìm cách kết nối. - Cậu thì thầm, không dám nói to vì sợ phá vỡ khoảnh khắc tinh tế này.
- Đúng. - Smith gật đầu. - Kim loại có trí nhớ riêng của nó. Và khi hai loại kim loại đặc biệt gặp nhau, chúng sẽ tự tìm cách hòa hợp. Nhiệm vụ của người thợ rèn không phải là ép buộc chúng, mà là...
- Là giúp chúng tìm thấy nhau. - Sabata nối lời, bắt đầu hiểu ra điều gì đó sâu sắc hơn về bản chất của nghề này.
- Đưa búa cho ta. - Smith nói. - Ta sẽ chỉ cho con xem một lần duy nhất.
Ông cầm lấy chiếc búa nhỏ với những hoa văn kỳ lạ trên cán. Rồi, với một sự chính xác đến kinh ngạc, ông đặt hai mảnh kim loại lên đe theo một góc độ kỳ lạ - không phải song song hay vuông góc, mà là một góc nghiêng tinh tế mà Sabata chưa từng thấy trong nghề rèn thông thường.
"Leng..."
Tiếng búa đầu tiên vang lên, nhẹ như hơi thở. Và điều kỳ diệu xảy ra - nơi hai kim loại chạm nhau, một tia sáng nhỏ lóe lên, không phải ánh lửa thông thường mà là thứ ánh sáng của ký ức và tinh thể đan xen.
"Leng..."
Nhát thứ hai. Lần này, những đường vân trên thanh thép ký ức như sống dậy, uốn mình về phía cấu trúc tinh thể của Crystalline Steel. Và phần kim loại trong suốt... đang mở ra, như một bông hoa băng đón nhận những giọt sương đầu tiên.
Gloria dường như nín thở, ánh lửa hồng dịu lại thành một vầng sáng mờ ảo, như không muốn làm phân tâm khoảnh khắc giao hòa của hai dòng kim loại.
"Leng..."
Tiếng búa đầu tiên của Sabata vang lên, và cùng với âm thanh đó, ký ức ùa về...
Đó là một ngày mưa trong cô nhi viện. Không phải cơn mưa rào ồn ã của mùa hè, mà là thứ mưa phùn lạnh lẽo của những ngày cuối thu - thứ mưa khiến người ta chỉ muốn cuộn tròn trong góc nào đó và lắng nghe những giọt nước rơi. Sabata nhớ rõ mọi chi tiết của buổi chiều hôm đó - mùi ẩm mốc từ những bức tường cũ, tiếng kẽo kẹt của những ô cửa sổ cũ kỹ, và đặc biệt là bóng lưng của Dio bên cửa sổ.
"Leng..."
Dio đang đứng đó, nhìn ra ngoài trời mưa với nụ cười trên môi. Nụ cười ấy - sau này Sabata mới hiểu - là một kiệt tác của sự che giấu. Một bức tường mỏng manh được xây nên để bảo vệ những đứa trẻ khác khỏi nỗi buồn của chính cậu ấy.
"Leng..."
"Leng..."
Những giọt mưa vẫn rơi đều bên ngoài cửa sổ khi tiếng la hét vang lên từ sân sau cô nhi viện. Sabata nhớ rõ cảnh tượng đó - lũ trẻ đứng thành vòng tròn, chia làm hai phe rõ rệt. Một bên là những đứa sợ hãi đứng sau lưng Butch, một thằng bé cao to với nụ cười khinh khỉnh luôn thường trực trên môi. Bên kia là nhóm của Dio, những đứa trẻ yếu ớt hơn, nhỏ bé hơn, nhưng luôn được che chở bởi nụ cười ấm áp của cậu ấy.
"Leng..."
"Nhìn này!" - Butch gào lên đắc thắng, nắm đấm của hắn bỗng chuyển sang màu đồng đỏ sẫm. - "Tao đã thức tỉnh rồi! Tao là người được chọn!"
Dio vẫn đứng đó, không lùi bước. Dù cậu ấy nhỏ con hơn, yếu ớt hơn, nhưng luôn đứng giữa Butch và những đứa trẻ khác. Như một lá chắn sống, bảo vệ cho những người yếu thế hơn.
"Leng..."
"Tránh ra." - Giọng Butch vang lên cùng tiếng sấm từ xa. - "Mày không phải đối thủ của tao nữa rồi."
Nhưng Dio chỉ mỉm cười, nụ cười mà sau này Sabata mới hiểu - nụ cười của người đã chấp nhận đau đớn để người khác không phải chịu đựng nó.
"BỤP!"
Nắm đấm đồng của Butch găm vào mắt Dio. Không ai kịp can ngăn. Không ai dám can ngăn. Chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng sấm từ xa...
"Leng..."
Sabata vẫn nhớ cảm giác bất lực lúc đó. Chỉ biết đứng nhìn Dio ngã xuống, máu hòa với nước mưa thành những vệt hồng nhạt trên nền xi măng ướt. Butch đứng đó, nắm đấm đồng vẫn còn vấy máu, cười như thể vừa chứng minh được điều gì đó quan trọng lắm.
"Leng..."
Rồi Dio đứng dậy. Chậm rãi, loạng choạng, nhưng vẫn đứng dậy được. Một bên mắt đã sưng tím, nhưng nụ cười vẫn còn đó. Không phải nụ cười che giấu nỗi buồn như mọi khi, mà là nụ cười của người đã tìm thấy mục đích của mình.
"Cứ đánh tôi nếu cậu muốn." - Dio nói, giọng nhẹ như mưa phùn. - "Nhưng đừng động vào những đứa khác."
"Leng..."
Khoảnh khắc đó. Chính xác là khoảnh khắc đó. Khi Sabata chạm vào vai Dio để đỡ cậu ấy dậy. Bất chợt, như một tia sét đánh qua tâm trí, cậu cảm nhận được tất cả - nỗi đau thể xác, sự sợ hãi, nhưng hơn cả là một tình yêu thương mãnh liệt dành cho những đứa trẻ đang núp sau lưng. Những cảm xúc của Dio tuôn trào vào Sabata như thể một con đập vừa vỡ.
Thanh thép ký ức trên đe rung lên, đáp lại ký ức về khoảnh khắc thức tỉnh đó. Những đường vân xoắn ốc bắt đầu xoay chuyển, như thể đang cố ghi khắc lại câu chuyện của buổi chiều mưa ấy...
"Leng..."
Mỗi nhát búa giờ đây không còn đơn thuần là tiếng kim loại chạm kim loại. Chúng là những câu trong câu chuyện đang dần thành hình. Dưới ánh lửa hồng dịu dàng của Gloria, Sabata thấy những đường vân trên thanh thép ký ức bắt đầu uốn mình thành hình một con rồng nhỏ - không phải rồng của sức mạnh và hủy diệt, mà là rồng của sự bảo vệ, như cách Dio đã che chở cho những đứa trẻ yếu ớt hơn.
"Leng..."
Và rồi Sabata nhớ ra điều xảy ra sau đó. Cách mà cậu, lần đầu tiên trong đời, không chỉ đứng nhìn. Khi đọc được cảm xúc của Dio, một thứ gì đó trong cậu cũng thức tỉnh - không phải siêu năng lực như Butch, không phải sức mạnh để đánh bại kẻ khác, mà là khả năng hiểu được nỗi đau và tình yêu thương của người khác.
"Leng..."
Crystalline Steel bắt đầu đáp lại, cấu trúc tinh thể của nó như những giọt mưa đông cứng, phản chiếu từng mảnh của ký ức đó. Nó không còn là một khối trong suốt vô hồn nữa, mà đang dần biến thành một tấm gương sống, nơi quá khứ có thể được nhìn thấy và ghi nhớ.
Gloria khẽ thở ra một làn khói hồng nhạt, như thể đang thì thầm: "Đúng rồi, tiếp tục đi..."
"Leng..."
Nước mắt bắt đầu lăn trên má Sabata, không phải vì đau đớn hay buồn bã, mà vì những cảm xúc đang trào dâng quá mạnh mẽ. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều lấp lánh dưới ánh lửa hồng của Gloria, như những mảnh ký ức sống động đang tìm đường trở về.
"Leng..."
Cậu nhớ giọng Dio lúc đó, nhẹ nhàng mà kiên định: "Không sao đâu, Sabata. Đau một chút không quan trọng bằng việc bảo vệ được những người mình thương." Những lời nói ấy, cùng với cảm xúc chân thành tràn ngập trong chúng, đã thay đổi mãi mãi cách cậu nhìn thế giới.
Thanh thép ký ức rung lên dưới những giọt nước mắt, như thể đang hấp thụ không chỉ ký ức mà cả cảm xúc của khoảnh khắc hiện tại. Những đường vân trên bề mặt kim loại uốn lượn mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn, như thể chúng đang được khắc không bởi búa mà bởi chính trái tim đang đau đớn nhớ thương của người thợ rèn trẻ.
Gloria dường như cũng cảm nhận được điều gì đó. Ngọn lửa hồng của cô trở nên dịu dàng hơn, ấm áp hơn, như một vòng tay vô hình đang ôm lấy đứa trẻ đang khóc giữa xưởng rèn.
"Leng..."
Nhát búa cuối cùng vang lên, nhẹ như một lời thì thầm tạm biệt. Trên đe, hai mảnh kim loại đã hòa quyện thành một. Hình dáng của nó thật đơn giản - một mặt dây chuyền nhỏ với hình một cậu bé đang dang rộng vòng tay, được tạo nên từ những đường vân xoắn ốc của thép ký ức, được ôm trọn bởi sự trong suốt của Crystalline Steel.
Sabata đưa tay lên lau nước mắt, nhưng chúng cứ tiếp tục rơi. Trong ánh lửa hồng dịu dàng của Gloria, cậu thấy được hình ảnh phản chiếu trong mặt dây chuyền - không phải khoảnh khắc Dio b·ị đ·ánh ngã, mà là nụ cười của cậu ấy sau đó. Nụ cười mà giờ đây Sabata mới hiểu hết ý nghĩa - nụ cười của người sẵn sàng chịu đau để người khác không phải đau, nụ cười đã đánh thức khả năng đặc biệt trong cậu.
- Này... - Smith khẽ nói, giọng ông cũng hơi khàn đi. - Con đã tạo ra thứ gì đó đẹp đẽ đấy.
Không phải con tạo ra nó. - Sabata lắc đầu, vẫn không rời mắt khỏi mặt dây chuyền. - Dio mới là người tạo ra nó. Con chỉ... ghi lại câu chuyện của cậu ấy thôi.
- Giờ đến phần khó nhất. - Smith nói, cẩn thận lấy ra mảnh Void Iron đen tuyền từ miếng vải đặc biệt. - Con có hai lựa chọn. Ta có thể làm phần này, hoặc con tự mình thử. Nhưng nếu con chọn cách thứ hai, phải tuyệt đối tuân theo từng chỉ dẫn của ta.
Sabata nhìn mảnh kim loại đen như một lỗ hổng trong không gian. Cậu vừa trải qua một trải nghiệm sâu sắc với ký ức về Dio, tâm trí và cảm xúc vẫn còn đang dao động. Đây không phải lúc để liều lĩnh.
- Con sẽ làm theo chỉ dẫn của thầy. - Cậu nói, giọng khàn đi vì những giọt nước mắt vừa rơi.
Smith gật đầu tán thưởng:
- Quyết định khôn ngoan đấy. Void Iron không phải thứ để thể hiện bản lĩnh. Nó như một lưỡi dao hai cạnh - vừa là chất xúc tác hoàn hảo để định hình xác suất, vừa là thứ có thể xé toạc thực tại nếu chỉ sai một ly.
Gloria phía sau khẽ tỏa ra một làn khói hồng nhạt, như thể đang nín thở chờ đợi bước tiếp theo.
- Trước tiên, đưa tay ra. - Smith nói, giọng trầm xuống. - Không được chạm vào Void Iron. Chỉ cảm nhận nó thôi.
Sabata từ từ đưa tay về phía mảnh kim loại đen tuyền. Ngay khi tay cậu đến gần, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa - không phải lạnh hay nóng, mà là cảm giác của... sự vắng mặt. Như thể có một khoảng trống đang hút lấy thực tại xung quanh nó.
- Con cảm thấy nó phải không? - Smith hỏi nhẹ. - Đó là lý do người ta gọi nó là Sắt Hư Không. Nó không phải một vật chất, mà là sự vắng mặt của vật chất được định hình thành kim loại.
Sabata gật đầu, không dám nói. Cậu có thể cảm nhận được Void Iron đang... gọi mời. Không phải bằng âm thanh hay cảm xúc, mà bằng một thứ ngôn ngữ sâu thẳm hơn - ngôn ngữ của những khoảng trống giữa các mảnh thực tại.
Gloria phía sau bỗng tỏa ra thứ ánh sáng hồng đậm hơn, như thể đang cảnh báo về một ranh giới không nên vượt qua.
- Đừng để nó mê hoặc con. - Smith nói. - Bước tiếp theo sẽ là...
Smith đột ngột cắt ngang lời giải thích của chính mình, tay vung lên một nhịp điệu đặc biệt:
- ĐẬP! - Ông hét lên, khiến Sabata giật mình lùi lại.
"KENG!"
Tiếng búa giáng xuống Void Iron không giống bất kỳ âm thanh nào cậu từng nghe trong xưởng rèn. Nó như tiếng hét của chính thực tại khi bị xé rách. Mảnh kim loại đen tuyền rung lên, không phải kiểu rung của vật chất thông thường, mà là sự dao động của chính không gian xung quanh nó.
- Void Iron không phải thứ để vuốt ve hay thì thầm. - Smith nói nhanh, tay không ngừng đập xuống theo một nhịp điệu dường như ngẫu nhiên nhưng thực ra được tính toán chính xác. - Nó là kẻ thù của trật tự. Là lỗ hổng trong cấu trúc của thế giới. Phải đối xử với nó như với một con thú dữ đang cố nuốt chửng thực tại!
"KENG! KENG! KENG!"
Gloria bùng lên thành một màu hồng rực rỡ, như thể đang hòa nhịp với cuộc chiến đang diễn ra trên đe. Sabata đứng đó, kinh ngạc nhìn Smith t·ấn c·ông mảnh kim loại với một sự quyết liệt mà cậu chưa từng thấy ở người thầy điềm tĩnh của mình.
- Rồi đập cùng ta! - Smith gầm lên, không phải giọng của một thầy giáo nữa mà là của một chiến binh. - Đập mạnh hết sức vào! Không được để nó có thời gian định hình lại thực tại theo ý nó!
Sabata nắm chặt búa, tim đập thình thịch. Đây không còn là bài học về kỹ thuật hay nghệ thuật nữa. Đây là một cuộc chiến.
"KENG! KENG! KENG!"
Hai chiếc búa giáng xuống trong một điệu vũ điên cuồng. Void Iron rung lên, những gợn sóng đen tuyền lan tỏa từ nó như những vết nứt trong không khí. Sabata có thể cảm nhận được nó đang chống cự, đang cố gắng uốn cong thực tại xung quanh để thoát khỏi những đòn đập.
Gloria bùng c·háy d·ữ d·ội, ngọn lửa hồng giờ đã chuyển sang một sắc đỏ rực của chiến trận. Không còn là quý cô thanh lịch thưởng thức rượu vang nữa, mà là một chiến binh lửa đang hò reo cổ vũ cho cuộc chiến.
- MẠNH NỮA! - Smith hét lên. - KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÓ NGHĨ! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÓ THỞ!
Có một điều thú vị về Void Iron mà không cuốn sách nào nhắc đến - nó ghét bị đ·ánh đ·ập. Không phải kiểu ghét thông thường như cách mà một người ghét b·ị đ·ánh thức vào sáng thứ Hai, mà là kiểu ghét mang tính vũ trụ, kiểu ghét của một lỗ hổng trong thực tại khi bị buộc phải tuân theo quy luật vật lý.
"KENG! KENG! KENG!"
Hai con người và một lò rèn đang cố gắng thuyết phục một mảnh hư không rằng nó nên trở thành một phần của thế giới vật chất. Điều này nghe có vẻ vô lý như việc dạy một con mèo về khái niệm quyền sở hữu tài sản, nhưng ít ra con mèo không cố gắng biến không gian xung quanh thành một mớ hỗn độn.
- ĐẬP MẠNH VÀO! - Smith gào lên. - NÓ ĐANG CỐ ĐỊNH NGHĨA LẠI KHÁI NIỆM "MẠNH"!
Quả thật, Void Iron đang cố gắng thay đổi định nghĩa của từ "mạnh" thành "yếu" "đập" thành "vuốt ve" và "búa" thành "một con vịt cao su màu hồng". May mắn thay, thực tại có quán tính riêng của nó, và hai chiếc búa vẫn là búa, dù Void Iron có cố thuyết phục vũ trụ thế nào đi nữa.
Gloria, với tư cách là một quý cô lò rèn có học thức, dường như đang rất thích thú với tình huống này. Ngọn lửa của cô nhảy múa như đang cười khúc khích - có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy ai đó dạy cho một mảnh hư không bài học về... sự tồn tại.
Có một quy luật không thành văn về việc đập một mảnh hư không - nó giống như việc chọc một con mèo đang ngủ vậy. Sớm muộn gì thì...
"BÙM!"
Không phải t·iếng n·ổ thông thường. Đó là âm thanh của thực tại đang phản đối việc bị bẻ cong quá mức. Một tích tắc im lặng, rồi một đám mây đen nhỏ p·hát n·ổ, để lại Smith và Sabata với khuôn mặt nám đen như hai thợ lau ống khói vừa có một ngày làm việc quá chăm chỉ.
- À. - Smith nói, giọng bình thản đến kỳ lạ của người vừa trải qua một v·ụ n·ổ chiều không-thời gian. - Đó là lý do ta luôn để ý đến phản ứng của Gloria. Khi cô ấy bắt đầu cười... thì nên chuẩn bị tinh thần.
Gloria, với tư cách một quý cô lò rèn, đang cố nén cười - nếu một lò rèn có thể cười khúc khích thì đó chính là lúc này. Ngọn lửa hồng của cô nhảy múa một cách vui vẻ đáng ngờ, như thể vừa chứng kiến một trò hề đặc biệt thú vị.
Sabata nhìn xuống mảnh Void Iron trên đe. Nó đã bị thuần phục, nhưng có vẻ như đã quyết định trả thù bằng cách biến hai thợ rèn thành phiên bản đen tuyền của chính nó.
- Ít ra... - Cậu lau mặt, chỉ để lại một vết lem dài hơn. - Chúng ta đã thành công?
- Định nghĩa "thành công" là gì đây? - Smith vừa phủi bụi đen vừa ho khục khặc. - Nếu mục tiêu là trông giống hai con gấu trúc vừa tắm trong nhọ nồi thì đúng, chúng ta đã thành công rực rỡ.
Smith phủi lớp bụi đen khỏi kính mũ bảo hiểm, nhìn xuống thành phẩm trên đe. Giữa đống tro đen và vết nám, một vật phẩm kỳ lạ đang nằm đó - một mặt dây chuyền nhỏ với hình một cậu bé dang rộng vòng tay được tạo từ những đường vân xoắn ốc của thép ký ức, được ôm trọn bởi sự trong suốt của Crystalline Steel, và ở trung tâm, một điểm đen tuyền nhỏ như một ngôi sao đen - phần Void Iron đã được thuần phục.
- Ừm. - Smith nghiêng đầu quan sát. - Nó không xấu. Nếu bỏ qua việc vừa suýt tạo ra một lỗ hổng trong thực tại và biến chúng ta thành họ hàng của nhà ống khói.
Gloria tỏa ra một vầng sáng hồng dịu dàng, soi rõ chi tiết của món trang sức. Dưới ánh sáng của cô, mặt dây chuyền như sống dậy - những đường vân xoắn ốc khẽ chuyển động, phần trong suốt lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời sao, và điểm đen tuyền ở giữa... dường như đang thì thầm những câu chuyện về xác suất và khả năng.
- Chip của con đâu? - Smith hỏi, vẫn đang cố lau một vết nám đặc biệt cứng đầu trên mũ bảo hiểm.
- Ở đây ạ. - Sabata lấy ra chip xanh từ Fortune's Edge. Dưới ánh lửa hồng của Gloria, những con số xác suất trong chip như đang nhảy múa, chờ đợi được giải phóng.
Smith lấy chip từ tay Sabata, cẩn thận như thể đang cầm một giọt sương đọng. Trong chip, những con số xác suất vẫn tiếp tục nhảy múa - 0.0000001% con số đã khiến cả Fortune's Edge phải crash.
- Đây là phần cuối cùng. - Smith nói, giọng nghiêm túc vang lên sau lớp mũ bảo hiểm đã nám đen. - Chip xác suất sẽ là chìa khóa để kích hoạt tất cả. Nhưng trước khi đặt nó vào...
Ông dừng lại, quan sát Sabata qua lớp kính bảo hiểm:
- Con có biết tại sao cô Mitten lại để con tạo ra một vật chứa ký ức về khoảnh khắc thức tỉnh của mình không?
Gloria dường như cũng đang chờ đợi câu trả lời, ngọn lửa hồng khẽ dao động như một hơi thở nín lại.
- Bởi vì... - Sabata ngập ngừng, vẫn còn đang phân tâm bởi hình ảnh phản chiếu bộ mặt nám đen của mình trong mặt dây chuyền. - Bởi vì đó là khoảnh khắc quan trọng nhất với con?
- Không phải. - Smith lắc đầu sau lớp mũ bảo hiểm. - Đó là vì khả năng đọc cảm xúc của con không phải là lời nguyền như con vẫn nghĩ. Nó là món quà được đánh thức bởi lòng trắc ẩn. Bởi khao khát muốn hiểu người khác để giúp đỡ họ. Giống như Dio.
Ông cầm chip lên cao hơn một chút, để ánh lửa hồng của Gloria chiếu xuyên qua nó:
- Cô Mitten sẽ giúp con kiểm soát khả năng này. Nhưng trước tiên, con phải nhớ được bản chất thật sự của nó. Đó là lý do cô ấy bắt con rèn một vật phẩm mang ký ức về khoảnh khắc thức tỉnh: để nhắc nhở con rằng sức mạnh này được sinh ra từ tình yêu thương, không phải nỗi sợ hãi.
Gloria tỏa ra một vầng sáng hồng ấm áp, như thể đang tán thưởng lời giải thích của Smith. Dưới ánh sáng của cô, những con số trong chip xác suất bỗng trở nên rõ ràng và có ý nghĩa hơn.
Smith đặt chip vào trung tâm mặt dây chuyền, nơi điểm đen tuyền của Void Iron đang chờ đợi. Có một khoảnh khắc im lặng tuyệt đối, như thể cả xưởng rèn đang nín thở. Rồi...
Một tia sáng xanh nhạt từ chip lan tỏa, được khuếch đại bởi cấu trúc tinh thể của Crystalline Steel, được định hình bởi những đường vân xoắn ốc của thép ký ức, và được neo giữ bởi điểm đen tuyền của Void Iron. Trong ánh sáng đó, Sabata thấy được hình ảnh của Dio, của chính mình, và của một tương lai với vô vàn khả năng.
- Đi gặp cô Mitten đi. - Smith nói nhẹ nhàng. - Và nhớ này, Sabata...
- Dạ?
- Lần sau đừng có làm nổ Void Iron nữa. Ta không nghĩ Bill sẽ vui khi thấy xưởng rèn nám đen thế này đâu.
Gloria khẽ bật lên những tia lửa hồng như tiếng cười khúc khích, trong khi Sabata cầm lấy mặt dây chuyền - món quà đầu tiên cậu tự tay rèn được, dù có hơi... bùng nổ một chút.
Và có lẽ, đó cũng là cách mà những bài học quan trọng nhất cậu được dạy trong Chợ Đen này - qua những v·ụ n·ổ bất ngờ, những giọt nước mắt chân thành, và đôi khi, một chút rượu vang đỏ cho một quý cô lò rèn khó tính.
0