Mất gần nửa tiếng để Bill và Smith dọn dẹp đống bừa bộn mà v·ụ n·ổ Void Iron để lại. Gloria đã trở về với sắc đỏ thường ngày, như thể chưa từng chứng kiến hai con người biến thành họ hàng của thợ lau ống khói.
- Đi thôi. - Bill nói sau khi đã chà xát mặt Sabata bằng một miếng vải ướt đặc biệt, để lại những vệt đỏ ửng nhưng ít ra đã sạch những vết nám. - Gặp cô Mitten nào.
Họ rời xưởng rèn trong ánh nắng ma thuật của buổi trưa Chợ Đen. Mặt dây chuyền mới được rèn lạnh dần trong túi áo Sabata, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ tỏa ra từ nó - một hỗn hợp của ký ức, xác suất, và một chút... hư không.
Khi Sabata và Bill rẽ vào con phố dẫn đến chỗ Mitten, âm thanh đầu tiên của khúc nhạc kỳ lạ bắt đầu vọng tới...
Họ gặp bà ấy ở góc phố gần tiệm rượu Ma Dwarf. Một bà lão trong bộ quần áo cũ rách ngồi bên chiếc đàn harp đã sờn - một nhạc cụ đơn giản được làm từ gỗ thường, nhưng dưới những ngón tay già nua của bà, nó lại phát ra những âm thanh kỳ diệu.
Ngón tay gầy guộc của bà lướt trên dây đàn, tạo nên một giai điệu buồn man mác - một khúc nhạc nói về nỗi cô đơn, về những mất mát, và về một tình yêu đã phai tàn theo năm tháng. Không có phép thuật nào trong tiếng đàn của bà, chỉ có sự tinh tế của một người đã dành cả đời để hiểu âm nhạc.
Bill và Sabata dừng lại trước giai điệu của bà lão. Khi đám đông tụ tập nhiều hơn, Sabata để ý thấy một chi tiết kỳ lạ - trên cổ bà, một sợi dây chuyền vàng tinh xảo lấp lánh dưới ánh sáng ma thuật của Chợ Đen. Nó nằm đó, trông thật không hợp với bộ quần áo rách rưới của bà, như một mảnh ký ức của một cuộc đời khác.
- Con thấy gì không? - Bill khẽ hỏi, giọng có chút thay đổi.
Sabata nhắm mắt lại, để khả năng đặc biệt của mình hoạt động. Và rồi... cậu thấy nó. Không phải ma thuật hay phép thuật gì, mà là những cảm xúc thuần khiết của một con người đã trải qua quá nhiều đau thương nhưng vẫn giữ được tình yêu với âm nhạc. Mỗi nốt nhạc mang theo một mảnh của tâm hồn bà - về những ngày xưa hạnh phúc, về những mất mát không thể tránh, và về sợi dây chuyền kia... một vật kỷ niệm từ một người đã không còn.
Bà lão tiếp tục chơi đàn, dường như không để ý đến những ánh mắt tò mò đang đổ dồn vào món trang sức quý giá trên cổ. Trong Chợ Đen, một món đồ như vậy thường sẽ nhanh chóng "biến mất" nhưng có gì đó trong giai điệu của bà khiến ngay cả những tên trộm vặt cũng phải dừng lại và lắng nghe.
Sabata quan sát đám đông xung quanh bằng khả năng đặc biệt của mình. Cậu có thể thấy được sự thèm muốn trong ánh mắt của vài kẻ khi họ nhìn sợi dây chuyền, nhưng rồi những cảm xúc đó tan biến khi tiếng đàn chạm đến họ. Thậm chí có một tên móc túi già - Sabata nhận ra ông ta qua vết sẹo trên má - đã lặng lẽ thả lại ví tiền vào túi n·ạn n·hân của mình.
Nhưng rồi, một luồng ác ý khác xuất hiện - lạnh lẽo và nhanh như tia chớp.
Nó xảy ra nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Một vệt mờ màu xám lao qua đám đông như một cơn gió độc. Tiếng kêu bất ngờ vang lên đây đó khi ví tiền, đồng hồ và trang sức của người xem bỗng "biến mất".
Sabata chỉ kịp cảm nhận được một thoáng ác ý lạnh lẽo trước khi cảm giác nặng quen thuộc trong túi áo biến mất - mặt dây chuyền vừa rèn xong đã b·ị c·ướp. Cùng lúc đó, sợi dây chuyền vàng trên cổ bà lão cũng bị giật đứt.
Tiếng đàn ngừng bặt. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, Sabata thấy được vẻ mặt của bà - không phải sự sợ hãi hay giận dữ, mà là nỗi đau của người vừa mất đi thứ cuối cùng gắn kết với một người thân yêu.
- Tên khốn. - Bill lẩm bẩm, mắt đảo quanh tìm kiếm tên trộm. - Là Quicksilver. Chỉ có hắn mới dám... mới có thể...
Vệt mờ xám đó dừng lại ở đầu phố đối diện. Một gã đàn ông trong bộ đồ xám bạc đứng đó, nhe răng cười với chiến lợi phẩm trong tay - trong đó có mặt dây chuyền của Sabata và sợi dây vàng của bà lão.
Bill rút từ trong áo khoác ra một thanh mã tấu khổng lồ - điều này lẽ ra phải khiến Sabata ngạc nhiên về việc làm thế nào ông có thể giấu một thứ v·ũ k·hí dài hai mét trong người, nhưng có vẻ đây không phải lúc để thắc mắc về logic của Chợ Đen.
- ĐỨNG LẠI! - Bill gầm lên, phóng đuổi theo với tốc độ đáng kinh ngạc cho một người đàn ông vóc dáng phúc hậu như ông.
Nhưng Quicksilver không phải loại t·ội p·hạm bình thường. Hắn di chuyển như thủy ngân - lúc ở góc phố này, lúc ở đầu đường kia, để lại sau lưng những vệt mờ xám như khói. Mỗi lần Bill vung mã tấu chém tới, hắn đã biến mất từ lâu, chỉ để lại tiếng cười chế nhạo vang vọng trong không khí.
- Con mồi béo bở quá! - Giọng hắn vọng lại, nghe như đến từ mọi hướng. - Đặc biệt là món đồ kỳ lạ của thằng nhóc kia. Ta cảm nhận được... một chút hư không trong đó?
Sabata đứng đó, bất lực nhìn thành quả của buổi sáng vất vả đang ở trong tay tên trộm có siêu tốc độ.
Đám đông bỗng náo loạn khi những n·ạn n·hân của Quicksilver nhận ra đồ của mình bị mất. Hàng chục người bắt đầu đuổi theo những hướng khác nhau, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn như một đàn kiến vỡ tổ.
- Tên khốn lấy đồng hồ của tôi!
- Ví tiền của tôi!
- Sợi dây chuyền kỷ niệm...
- Nhẫn cưới của tôi!
Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Có người chạy, có người nhảy qua ban công, thậm chí có kẻ ném cả ghế về phía những vệt khói xám của Quicksilver. Một gã đàn ông to lớn với hình xăm rồng đỏ còn cố đấm vỡ cả tường để tạo đường tắt.
Bill vẫn đang vung vẩy thanh mã tấu, cắt những vệt không khí trong vô vọng:
- Đừng hoảng loạn! Càng nhiều người đuổi theo, hắn càng...
Nhưng đã quá muộn. Sự hỗn loạn chính là điều Quicksilver cần. Hắn nhảy nhót giữa đám đông như một con lươn, khiến nhiều người vấp ngã vào nhau. Có lúc hắn còn cố tình để những người đuổi theo đâm sầm vào nhau.
Chỉ có bà lão vẫn ngồi im tại chỗ, đôi mắt già nua đỏ hoe nhìn theo những vệt khói xám đang cuốn đi kỷ vật cuối cùng của mình.
Có những nơi trong Chợ Đen mà ngay cả k·ẻ t·rộm cũng phải tìm đến để bán đồ. Sabata biết điều này từ những câu chuyện của Bill. Những khu chợ đen trong Chợ Đen - nơi mà thậm chí cả bóng tối cũng có bóng tối riêng của nó.
Đám đông tức giận chia thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm biến mất vào một góc phố khác nhau. Tất cả đều hướng về khu vực mà dân Chợ Đen gọi là "Loot-er's Lane" - một mạng lưới những con hẻm nơi những món đồ ă·n c·ắp được sẽ xuất hiện nhanh như chúng biến mất.
- Đi với ta. - Bill thì thầm, thanh mã tấu đã được thu nhỏ lại bằng một cách nào đó và cất vào trong áo. - Ta biết nơi bọn môi giới thường tụ tập. Những kẻ như Quicksilver không bao giờ tự bán đồ - chúng có những mối quen để định giá và tiêu thụ hàng nóng.
Sabata gật đầu, theo sau Bill trong khi vẫn không ngừng dõi theo những cảm xúc xung quanh. Cậu có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của những người mất đồ, nhưng sâu hơn cả vẫn là nỗi đau của bà lão với sợi dây chuyền vàng.
Bill dẫn họ qua những con hẻm ngày càng tối và hẹp hơn. Không phải kiểu tối thông thường của việc thiếu ánh sáng, mà là thứ bóng tối có chủ ý - như thể chính những bức tường đang cố tình nuốt chửng mọi tia sáng lạc vào đây.
- Loot-er's Lane là một mạng lưới. - Bill giải thích, giọng trầm xuống. - Không phải một nơi cố định. Nó di chuyển theo thời gian và hoàn cảnh. Nhưng có những dấu hiệu để nhận ra nó...
Ông chỉ vào những ký hiệu được khắc trên tường - những hình vẽ nguệch ngoạc trông như graffiti bình thường, nhưng Sabata có thể cảm nhận được một thứ ngôn ngữ bí mật trong đó. Chúng kể về những món đồ b·ị đ·ánh cắp, về giá cả, và về những người môi giới đang chờ đợi trong bóng tối.
- Mọi người đang đi đúng hướng. - Sabata nói khẽ, cảm nhận được những dòng cảm xúc giận dữ và tuyệt vọng phía trước. - Họ đang tụ tập ở đâu đó...
Tiếng ồn ào dần hiện rõ từ một quảng trường nhỏ phía trước - nơi mà ánh sáng ma thuật của Chợ Đen dường như không bao giờ chạm tới.
- Cẩn thận. - Bill nắm lấy vai Sabata khi thấy cậu loạng choạng. - Ta quên mất... với dòng máu thiên thần, con không quen với bóng tối.
Sabata cảm thấy thế giới xung quanh như đang quay cuồng. Không giống như người bình thường chỉ đơn giản là khó nhìn trong bóng tối, với cậu, bóng tối như một bức tường dày đặc chặn giữa cậu và thực tại. Mỗi bước đi trở nên khó khăn như đang lội qua bùn.
- Con không sao. - Cậu nói, mặc dù đầu đang đau nhức. Một phần di sản của dòng máu thiên thần - sinh ra để sống trong ánh sáng, dù đã loãng đến mấy đời.
Bill rút từ trong túi ra một viên đá phát sáng nhỏ:
- Đây, cầm lấy. Không đủ sáng để lộ vị trí chúng ta, nhưng đủ để con đỡ khó chịu.
Ánh sáng nhợt nhạt từ viên đá tỏa ra, đủ để Sabata thấy được vài bước chân phía trước. Tiếng ồn ào từ quảng trường đã gần hơn, cùng với đó là những cảm xúc hỗn độn của đám đông đang tụ tập trong bóng tối.
Quảng trường nhỏ đang ken đặc những sinh vật mà Sabata chưa từng thấy - ít nhất là trong ánh sáng bình thường. Dưới bóng tối dày đặc, những thân hình kỳ dị di chuyển như những mảnh của một giấc mơ méo mó: sinh vật có ba cặp tay đang lướt qua như nhện, những cái đầu phát sáng yếu ớt trôi nổi không thân thể, và thứ gì đó trông như một đám mây được dệt từ tơ nhện đen.
- Đừng nhìn thẳng vào chúng. - Bill thì thầm. - Đây là những kẻ chỉ tồn tại được trong bóng tối. Ánh sáng không phải nguyên quê của họ.
Sabata cố nén cơn buồn nôn. Khả năng đọc cảm xúc của cậu đang phản ứng kỳ lạ với những sinh vật này - không phải ác ý hay thiện ý, mà là thứ gì đó hoàn toàn... xa lạ. Như thể đang cố đọc cảm xúc của những giấc mơ méo mó.
- Họ là... người ngoài hành tinh ạ?
- Không hẳn. - Bill lắc đầu. - Họ là cư dân của Chợ Đen, những kẻ chọn sống trong bóng tối vĩnh cửu. Và cũng là những kẻ trung gian cho mọi giao dịch phi pháp.
- Con thấy kia rồi. - Sabata thì thầm, mặc dù đầu vẫn đau nhức vì bóng tối. - Một nhóm đang tụ tập quanh...
Bill gật đầu. Ở góc xa của quảng trường, một đám đông đang vây quanh một sinh vật trông như một đám khói đen đặc có hình người. Trước mặt "nó" là một loạt những món đồ vừa b·ị đ·ánh cắp, được sắp xếp ngay ngắn trên một tấm vải đen - đồng hồ, ví tiền, trang sức, và cả mặt dây chuyền mới rèn của Sabata cùng sợi dây vàng của bà lão.
- Một Shadow Broker. - Bill nói khẽ. - Những kẻ trung gian cho Quicksilver. Chúng định giá và bán lại đồ ă·n t·rộm.
Sabata quan sát đám đông đang mặc cả. Họ không dùng tiếng nói thông thường mà là một thứ ngôn ngữ kỳ lạ - những cử chỉ tay, những tiếng click khẽ, và đôi khi là những âm thanh nghe như tiếng gió thổi qua khe đá.
- Làm sao để lấy lại đồ ạ? - Cậu hỏi, cố kìm nén cơn đau đầu và cảm giác khó chịu từ những cảm xúc xa lạ xung quanh.
Bill siết chặt tay trên vai Sabata:
- Đừng vội. Trong bóng tối, mọi thứ đều có quy tắc riêng của nó.
- Quy tắc đầu tiên của Loot-er's Lane. - Bill thì thầm, kéo Sabata lùi vào một góc tối hơn. - Không ai được dùng vũ lực để đòi lại đồ. Nếu không...
Như để minh họa cho lời Bill, một gã đàn ông to lớn trong đám đông bỗng vung tay định giật lại chiếc đồng hồ của mình. Ngay lập tức, bóng tối xung quanh gã như sống dậy, cuộn lại thành những sợi dây đen và siết chặt. Chỉ trong tích tắc, gã biến mất không một tiếng động.
- Hắn ta sẽ được thả ra ở đâu đó trong Chợ Đen. - Bill giải thích. - Có điều là không còn nhớ gì về nơi này.
Sabata nuốt khan. Cậu có thể cảm nhận được những cảm xúc xa lạ đang chuyển động trong bóng tối quanh họ - như những con mắt vô hình đang theo dõi từng cử động.
- Vậy chúng ta phải làm gì?
- Chờ đợi. - Bill nhẹ nhàng nói. - Và quan sát. Shadow Broker có một điểm yếu - chúng luôn muốn biết giá trị thật của món hàng. Và con... Con có thể đọc được điều gì đó về mặt dây chuyền của mình mà chúng không biết…
- Sabata. - Bill nói, giọng nghiêm trọng hẳn. - Con có nhớ cảm giác khi rèn mặt dây chuyền đó không? Khi con đổ vào đó ký ức về khoảnh khắc thức tỉnh của mình?
Sabata gật đầu.
- Shadow Broker không thể đọc được ký ức. - Bill tiếp tục. - Nhưng chúng có thể cảm nhận được năng lượng. Và với Void Iron trong đó... - Ông ngừng lại. - Chúng sẽ không dám giữ một món đồ có thể xé rách thực tại.
Trong bóng tối dày đặc, Sabata nhìn thấy Shadow Broker đang cầm mặt dây chuyền lên. Những ngón tay khói đen của nó bỗng run rẩy khi chạm vào điểm đen tuyền của Void Iron.
"Click... click..."
Tiếng động lạ vang lên - như thể Shadow Broker đang hoảng sợ. Nó cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm trong món đồ đang cầm…
- Một món đồ thú vị. - Bill bước ra khỏi bóng tối, giọng điệu thong thả như đang bình phẩm thời tiết. - Nhưng có lẽ... hơi nguy hiểm cho việc kinh doanh của quý vị.
Shadow Broker quay về phía Bill, những cuộn khói đen cuộn xoáy như thể đang cảnh giác. Nhưng Bill chỉ mỉm cười:
- Tôi thấy quý vị đã nhận ra rồi. Void Iron đấy. Được rèn bởi một kẻ nửa người nửa thiên thần non nớt, chưa biết kiểm soát sức mạnh. - Ông nhún vai. - Ai biết được khi nào nó sẽ... mất kiểm soát?
"Click... click..." - Shadow Broker phát ra âm thanh lo lắng.
- Ồ phải, tất nhiên là nó có thể nổ bất cứ lúc nào. - Bill gật đầu. - Đặc biệt là khi ở trong tay những sinh vật của bóng tối như quý vị. Void Iron không... ưa bóng tối cho lắm.
Sabata, dù đang đau đầu vì bóng tối, vẫn có thể cảm nhận được sự hoảng loạn đang lan tỏa trong đám khói đen. Không phải kiểu sợ hãi thông thường, mà là nỗi sợ nguyên thủy của bóng tối trước thứ có thể xé rách chính cấu trúc của nó.
"Click... click... CLICK!"
- À vâng, cứ giữ nó thêm chút nữa đi. - Bill nói với vẻ vô tư. - Tôi tò mò xem nó sẽ nổ kiểu gì trong không gian của quý vị…
- Agh... - Sabata loạng choạng bước tới, mặt nhăn nhó vì đau: không cần phải diễn nhiều vì cậu đang thực sự khó chịu vì bóng tối. - Hư vô trong tôi... đang gào thét... nó đang muốn thoát khỏi mặt dây chuyền đó...
Cậu vươn tay về phía trước, những ngón tay run rẩy. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
- Hãy trả nó lại... trước khi tôi không kiểm soát được cái dây chuyền đó nữa!
Shadow Broker lùi lại, những cuộn khói đen của nó xoắn xuýt trong hoảng loạn. Nó có thể cảm nhận được điều gì đó không ổn từ cậu thiếu niên trước mặt - một sự mất kiểm soát thật sự đang dần lan tỏa.
"CLICK! CLICK! CLICK!"
- Ồ, bắt đầu rồi đấy. - Bill bình thản nói. - Khi một kẻ lai thiên thần mất kiểm soát trong bóng tối... tôi không nghĩ Shadow Broker nào muốn chứng kiến điều đó đâu nhỉ?
"CLICK... click... click..."
Shadow Broker run rẩy đặt mặt dây chuyền xuống mặt vải đen, lùi lại như thể đang cầm một quả bom hẹn giờ. Những cuộn khói đen của nó xoắn xuýt trong sự sợ hãi thuần túy.
- Khôn ngoan đấy. - Bill gật đầu. - Giờ thì, về sợi dây chuyền vàng kia...
Nhưng trước khi Bill kịp nói hết câu, Shadow Broker đã vơ vội sợi dây chuyền vàng của bà lão cùng những món đồ khác, cuộn người thành một cột khói và biến mất vào bóng tối. Tiếng click hoảng loạn của nó vẫn còn vọng lại trong không khí.
Sabata chộp lấy mặt dây chuyền của mình, cảm nhận được sức ấm quen thuộc từ kim loại. Nhưng cậu không thể không cảm thấy day dứt khi nghĩ đến bà lão và sợi dây chuyền vàng...
- Ít ra chúng ta đã lấy lại được một thứ. - Bill thở dài. - Đi thôi, ở lâu trong bóng tối không tốt cho con đâu.
Khi họ rời khỏi khu vực tối tăm của Loot-er's Lane, Sabata nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, cảm nhận được từng đường vân của thép ký ức. Cảm giác đau đầu dần dịu đi khi họ trở lại nơi có ánh sáng, nhưng một nỗi day dứt khác lại trỗi dậy trong lòng.
"Lại là như vậy..." - Cậu thầm nghĩ. - "Lại là không đủ mạnh để bảo vệ người khác."
Hình ảnh bà lão với đôi mắt đẫm lệ nhìn theo sợi dây chuyền vàng cứ ám ảnh tâm trí cậu. Giống như ngày xưa với Dio, cậu lại một lần nữa chứng kiến ai đó mất đi thứ quý giá của họ mà không làm được gì.
"Một ngày nào đó..." - Sabata siết chặt mặt dây chuyền. - "Khi con đủ mạnh, khi con có thể kiểm soát được khả năng của mình, khi con không còn sợ bóng tối... Con sẽ quay lại đây. Con sẽ tìm lại sợi dây chuyền đó cho bà."
Đó là một lời hứa thầm lặng, thêm một món nợ nữa mà cậu tự nhận lấy. Giống như nợ với Bill về chai rượu, nợ Dio về lời hứa bảo vệ người khác…
- Chú Bill này... - Sabata lên tiếng. - Liệu có cách nào để lấy lại những món đồ khác trong tương lai không ạ?
Bill liếc nhìn Sabata, hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu hỏi:
- Có, nhưng không dễ đâu. Shadow Broker sẽ bán lại những món đồ đó cho những kẻ buôn bán ở tầng sâu hơn. Phải có đủ tiền, đủ quan hệ, và quan trọng nhất... - Ông ngừng lại. - Là đủ sức mạnh để đi xuống những tầng đó.
Sabata lặng lẽ ghi nhớ thông tin này vào một góc của tâm trí. Một mục tiêu nữa cho tương lai, khi cậu đã mạnh hơn.
- Nhưng giờ thì... - Bill nói. - Chúng ta có việc quan trọng hơn. Cô Mitten đang đợi, và con cần học cách kiểm soát khả năng của mình trước khi nghĩ đến những chuyện khác.
***
Họ đứng trước tòa nhà của Mitten, nơi hai samurai mèo vẫn canh gác với vẻ nghiêm túc đến gần như phi lý của những con mèo mặc giáp đen và đeo katana. Cặp đôi samurai nhìn Bill và Sabata với vẻ mặt mà chỉ những con mèo samurai mới có thể làm được - một hỗn hợp giữa sự nghiêm túc c·hết người của một chiến binh và sự ngạc nhiên của một con mèo vừa thấy con chuột mình đuổi theo quay lại xin chữ ký.
- Các ngươi trở lại nhanh thế? - Samurai bên trái nghiêng đầu. - Thông thường người ta phải mất vài ngày cơ.
- Và thường thì họ không còn nguyên vẹn thế này. - Samurai bên phải thêm vào, tai mèo giật giật khi nghe thấy tiếng chuột rúc từ xa. - Ít nhất phải có vài v·ết t·hương hoặc một câu chuyện bi thảm về việc bị lừa bán thận gì đó.
- Chúng tôi làm việc hiệu quả. - Bill đáp với vẻ tự hào của người vừa phá kỷ lục Guinness về tốc độ gặp rắc rối và giải quyết rắc rối trong Chợ Đen.
- Hmm... - Cả hai samurai đồng thanh, theo cái kiểu mà chỉ những con mèo mới có thể "hmm" một cách đầy nghi ngờ như vậy, đuôi vẫy vẫy phía sau lưng. - Không có câu chuyện bi thảm nào sao?
- Ờ thì... - Sabata định kể về v·ụ n·ổ Void Iron và khuôn mặt nám đen mà cậu vừa phải chùi sạch, nhưng Bill đã kịp chen ngang:
- Không có gì đặc biệt. Chỉ là b·ị c·ướp bởi một tên có siêu tốc độ, đuổi theo vào khu vực tối của Chợ Đen, và dọa một Shadow Broker bằng nguy cơ nổ tung thực tại. Chuyện thường ngày ấy mà.
Đuôi của hai samurai mèo đồng loạt dựng đứng lên, theo cái kiểu mà trong ngôn ngữ mèo có nghĩa là: "Một ngày bình thường ở Chợ Đen thì có gì là bình thường chứ.”
- Được rồi, vào đi. - Samurai bên trái nói, cố giữ giọng nghiêm túc mặc dù đuôi vẫn đang vẫy vẫy tò mò. - Nhưng lần sau nhớ mang theo một câu chuyện bi thảm đàng hoàng hơn. Kiểu như bị lừa bán linh hồn chẳng hạn.
- Hoặc ít nhất cũng phải rách áo. - Samurai bên phải thêm vào. - Không ai tin một câu chuyện phiêu lưu ở Chợ Đen mà quần áo vẫn nguyên vẹn cả.
- Về phần nám đen thì sao? - Sabata hỏi, vẫn còn thấy ngứa ngáy chỗ vừa phải chùi rửa.
Hai samurai mèo lại nhìn nhau, rồi nhún vai theo kiểu mà chỉ những chiến binh mèo mới có thể nhún vai một cách sang trọng như vậy:
- Cái đó thì bình thường. Tuần trước có người vào đây với màu tóc xanh lá vì một v·ụ n·ổ giả kim thuật. Ít nhất nám đen còn tẩy được.
Họ bước sang một bên, nhường đường cho Bill và Sabata. Nhưng trước khi hai người kịp bước vào, samurai bên trái bỗng nói thêm:
- À phải, cô Mitten vừa nhận thêm một học trò nữa. Một cô gái trẻ…
0