Trên ngai san hô đen của mình, chủ tầng 2 hiện rõ nguyên hình - một sinh vật với nửa thân trên là cá mập khát máu, hàm răng sắc như dao găm chìa ra ngoài, còn nửa dưới mang vẻ đẹp ma mị của loài bò sát cổ đại. Đôi mắt đỏ rực của hắn xoáy thẳng vào High Demon như thể muốn đốt cháy cả linh hồn.
- Một Nightmare Flea... - Hắn cất tiếng, âm thanh vang lên như tiếng móng tay cào trên kính vũ trụ. - Trong lãnh địa của ta.
High Demon trên ngai xương chỉ khẽ mỉm cười, ba con mắt tím xoay chuyển theo những quỹ đạo khác nhau:
- Ngươi đang ám chỉ điều gì, hỡi Vị Thần Điên?
- Đừng giả vờ ngây thơ. - Chủ tầng 2 rít lên, những chiếc vảy trên thân hắn lấp lánh như những mảnh gương vỡ phản chiếu ánh sáng địa ngục. - Chỉ có địa ngục mới sinh ra được những sinh vật như vậy. Và ngươi... là một High Demon.
Mái tóc như thác lửa của ả cuộn xoáy dữ dội hơn:
- Ta thừa nhận nguồn gốc của nó. Nhưng ta không liên quan đến việc nó xuất hiện ở đây.
- Vậy sao? - Chủ tầng 2 nghiêng cái đầu cá mập của mình, hàm răng sắc nhọn lấp lánh. - Như cách ngươi không liên quan đến c·ái c·hết của Narcissus?
- Hẳn là anh em dưới địa ngục của ta không chịu ngồi yên rồi. - High Demon nói, ba con mắt tím xoáy tròn như những hành tinh độc lập. - Có thể kế hoạch của chúng đã được lên từ cả trăm năm, hay ngàn năm, ai mà biết được...
Ngay lúc đó, thư ký Linh từ cửa đại sảnh bước vào. Cô vẫn trong bộ đồng phục công sở hoàn hảo đến kỳ lạ, nhưng lần đầu tiên, có một nếp nhăn nhỏ trên ve áo - dấu hiệu của sự vội vàng.
- Thưa các ngài... - Cô cất giọng bình tĩnh một cách phi thường. - Ly của biển máu và khóa vạn năng ở Viện bảo tàng tầng 2 đã bị mất cắp.
Không khí trong đại sảnh đông cứng lại. Chủ tầng 2 từ từ đứng dậy, những chiếc vảy trên người hắn dựng đứng như những lưỡi dao:
- Ngươi nói gì?
- Báo cáo sơ bộ cho thấy v·ụ t·rộm xảy ra cùng lúc với sự xuất hiện của Nightmare Flea. - Linh nói tiếp, rút từ không khí ra một xấp giấy tờ hoàn hảo. - Có vẻ như... đó chỉ là một màn đánh lạc hướng.
High Demon bật cười, âm thanh nghe như tiếng pha lê vỡ:
- Ồ? Vậy ra đó mới là mục đích thật sự. Không phải để g·iết người, mà là để đánh cắp...
- Im lặng! - Chủ tầng 2 gầm lên, răng nanh lấp lánh. - Ngươi biết ý nghĩa của hai món đồ đó. Chúng không thể rời khỏi tầng 2. Trừ khi...
- Trừ khi có người từ bên trong giúp đỡ. - High Demon tiếp lời, mắt tím xoáy tròn trong phấn khích. - Có lẽ ngươi nên xem xét lại an ninh của mình, Vị Thần Điên à.
***
Khi đội đặc nhiệm đã rút lui, Sabata mới thực sự cảm nhận được cơn sóng cảm xúc ập đến. Cậu lao về phía Mitten, Bill và Smith - những người vừa trở về từ cõi c·hết.
- Các người... các người... ng-grablugh... - Giọng Sabata run rẩy, não bộ vẫn chưa xử lý được hết những gì vừa xảy ra. - Krashta... mưa... blurghk...
Bill đặt tay lên vai cậu:
- Bình tĩnh, Sabata. Chúng ta vẫn ở đây.
- Graz... zkt... sống... skrall... - Nước mắt trào ra khi Sabata cố gắng nói, nhưng từ ngữ cứ r·ối l·oạn trong miệng cậu. - Blurk... c·hết... gratzzk...
Mitten khẽ cười, giọng vẫn trong vắt như chuông pha lê:
- Đó là phản ứng tự nhiên thôi. Khi trải qua quá nhiều cảm xúc cực đoan, não bộ sẽ tạm thời quên cách nói chuyện bình thường.
- Nhưng... skrakt... thấy... grrblugh... c·hết... - Sabata nấc lên, những âm tiết vô nghĩa xen lẫn với những từ ngữ đứt quãng.
Smith chỉ im lặng kéo Sabata vào một cái ôm. Không nói gì, chỉ để cậu khóc. Những giọt nước mắt của Sabata thấm vào áo ông - nước mắt của sự nhẹ nhõm, của nỗi sợ hãi đã qua, và của niềm hạnh phúc vì không mất đi những người thân yêu.
Mitten nhảy lên vai Sabata, đuôi quấn nhẹ quanh cổ cậu như một cái ôm:
- Ngươi đã làm tốt lắm, học trò của ta. Voice command là một năng lực rất hiếm...
- Grakt... skrull... năng lực... blurghk... không muốn... zzzkt... chỉ muốn... blergh... mọi người...
- Suỵt... - Bill xoa đầu cậu. - Cứ để cảm xúc trôi đi, như cách mèo vẫn làm.
Qua làn nước mắt, Sabata thấy bà lão đang ngồi ở góc phố quen thuộc. Sợi dây chuyền vàng đã trở lại quanh cổ bà, và tiếng đàn harp vang lên - không còn buồn nữa, mà là một giai điệu nhẹ nhàng của hy vọng.
"Zkt... krall... lạ quá..." - Sabata thầm nghĩ, ngay cả suy nghĩ cũng r·ối l·oạn. - "Blurghk... tại sao..."
Cậu không hiểu sao sợi dây chuyền lại trở về với bà, nhưng lúc này điều đó không quan trọng. Quan trọng là những người cậu yêu thương vẫn còn đây, vẫn đang ôm lấy cậu, và thế giới - dù điên rồ và nguy hiểm đến đâu - vẫn còn những điều kỳ diệu để tin vào.
- Ca... cảm... grakt... ơn... - Cuối cùng Sabata cũng bắt đầu lấy lại khả năng nói bình thường, dù vẫn còn lẫn vài âm tiết vô nghĩa. - Skrull... sống... cảm ơn vì còn... blurk... sống...
- Đó... - Sabata hít một hơi thật sâu, lấy lại được khả năng nói bình thường. - Đó là khi con thấy mọi người... con cảm thấy có gì đó vỡ ra trong đầu. Giống như bao giờ nay con luôn cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, nhưng lúc đó... con hiểu rằng mình có thể làm hơn thế.
Mitten gật đầu, đuôi vẫn quấn nhẹ quanh cổ Sabata như một cử chỉ trấn an:
- Voice command. Khả năng ra lệnh cho thực tại thông qua lời nói. Một năng lực cực kỳ hiếm, và thường chỉ thức tỉnh trong những tình huống... cực đoan.
- Nhưng... - Sabata nhớ lại. - Con chỉ có thể ra được ba lệnh với một mục tiêu. Và sau đó là...
Bill xen vào:
- Đó là giới hạn tự nhiên. Giống như cách cơ bắp có giới hạn của nó vậy. Với luyện tập, con có thể mở rộng giới hạn đó.
- Còn việc nói lộn xộn vừa rồi? - Sabata hỏi, vẫn còn chút ngượng ngùng.
Smith mỉm cười:
- Đó là phản ứng bình thường khi não bộ phải xử lý quá nhiều cảm xúc cực đoan cùng lúc. Con vừa trải qua nỗi sợ tột cùng, tuyệt vọng tột cùng, và rồi vui mừng tột cùng. Ai mà không nói năng lộn xộn chứ?
- Giống như khi con nấu chảy một thanh sắt và đổ nó vào khuôn. - Mitten giải thích. - Ban đầu nó sẽ sôi sùng sục, nhưng rồi sẽ dần ổn định và tìm được hình dạng mới của mình.
Sabata lau nước mắt:
- Vậy là... con đã mạnh hơn rồi?
- Không. - Mitten đáp, giọng nghiêm túc. - Con chỉ vừa khám phá ra mình có thể mạnh đến đâu mà thôi. Con đường phía trước vẫn còn rất dài.
- Vậy là ta chuẩn bị sẵn mấy liều thuốc thức tỉnh đắt tiền kia vô ích rồi. - Smith khụt khịt mũi. - Cứ tưởng phải dùng đến chúng...
- Có lẽ nên bán lại cho tiệm thuốc. - Bill gợi ý. - Lấy tiền trả nợ rượu...
Smith lại ho khan:
- À... thật ra... ta nghĩ chúng ta nên giữ lại phòng khi cần thiết. Biết đâu... à... để nghiên cứu...
- Hoặc để đổi lấy một số kim loại nguy hiểm khác? - Mitten nhướn mày.
- Ta thề là Nightmare Steel hoàn toàn an toàn! - Smith vội vàng giải thích. - Nó chỉ... gây ác mộng một chút thôi.
Sabata lắc đầu, nửa muốn cười nửa muốn khóc. Có những thứ không bao giờ thay đổi - như việc Smith sẽ luôn tìm cách để thử nghiệm với những kim loại kỳ quặc của mình.
"Ít ra" - Cậu thầm nghĩ - "Mình vẫn còn cơ hội để thấy những thử nghiệm điên rồ đó."
***
Phòng thẩm vấn của Chợ Đen có một đặc điểm khiến nó khác biệt với mọi phòng thẩm vấn khác - nó không cố tỏ ra đáng sợ. Không có đèn treo lơ lửng, không có móc xích trên tường, thậm chí còn không có cả cái bàn điển hình mà các điều tra viên hay dùng để đập tay xuống trong lúc hỏi cung.
Thay vào đó, nó trông như một văn phòng kế toán bình thường. Những chồng giấy tờ xếp cao đến trần nhà - theo nghĩa đen, vì trần nhà dường như cũng không chắc chắn về độ cao của chính mình. Tất cả đều được sắp xếp theo một hệ thống phân loại mà chỉ có một con bọ ngựa quan liêu mới có thể nghĩ ra.
Thẩm vấn quan Scyther ngồi sau bàn làm việc - một con bọ ngựa to bằng người với cặp kính gọng đen và một chiếc cà vạt sọc được thắt cẩn thận quanh... phần mà tạm gọi là cổ. Trước mặt ông ta là bốn hồ sơ, mỗi hồ sơ dày khoảng hai ngón tay.
- Vậy là... - Scyther điều chỉnh cặp kính, hai càng trước khẽ gõ lên mặt bàn. - Tất cả những rắc rối này bắt đầu từ một sợi dây chuyền?
Thang đứng nghiêm trang, cố không để ý đến việc những chồng giấy tờ sau lưng đang... di chuyển.
- Báo cáo ngài, vâng...
- Một sợi dây chuyền mà anh đã mua từ khu chợ đen của Chợ Đen...
- Dạ...
- Rồi đem đi khắc Rune chống trộm...
- Vâng...
- Và hóa ra nó chứa một sinh vật có thể hủy diệt cả một khu vực...
- À... vâng...
Scyther thở dài, một âm thanh nghe như tiếng giấy nhám cọ vào nhau:
- Đại úy Thang này, anh có biết tôi ghét điều gì nhất không?
- Giấy tờ chưa điền đủ?
- Không. Tôi ghét nhất việc phải điền mẫu CT-117B: "Báo cáo sự cố liên quan đến sinh vật hủy diệt". Nó có 47 trang và phải điền bằng mực tím được chiết xuất từ một loại nấm chỉ mọc vào đêm trăng tròn.
Scyther lật qua những trang hồ sơ bằng càng của mình - một kỹ năng đáng kinh ngạc mà chỉ có những quan chức lâu năm mới có thể làm được mà không làm rách giấy.
- Giờ thì để gọi những người liên quan vào. - Ông ta vẫy càng, và cánh cửa mở ra.
Quicksilver được dẫn vào đầu tiên, bị trói bằng dây xích làm từ... ánh trăng đông cứng. Gã trông không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, có lẽ vì khó mà tỏ ra ngầu được khi đang bị một sợi dây phát sáng trói nghiến.
Tiếp theo là Horace, con cú già trông như thể vừa bị kéo ra khỏi giường - điều khá khó hiểu vì cú thường hoạt động vào ban đêm. Ông ta liên tục "hoo hoo" một cách khó chịu.
Cuối cùng là bà lão với cây đàn harp. Bà vẫn mặc bộ đồ cũ rách, nhưng có gì đó trong ánh mắt bà khiến ngay cả những chồng giấy tờ đang di chuyển cũng phải... đứng yên.
- Được rồi. - Scyther gõ càng lên bàn. - Ai muốn giải thích trước về cái mớ hỗn độn này?
Mọi người đồng loạt chỉ tay vào nhau.
- Tuyệt. - Scyther lẩm bẩm. - Vậy là phải dùng đến mẫu CT-224D: "Báo cáo điều tra trong trường hợp các bên liên quan đổ lỗi cho nhau". Thêm 23 trang giấy tờ nữa...
- Ta bắt đầu từ ngươi. - Scyther chỉ càng vào Quicksilver. - Tại sao một tên trộm vặt như ngươi lại dám gây rối ở tầng 2?
- Tôi chỉ... làm việc của mình thôi. - Quicksilver cố gắng nhún vai, một hành động khó khăn khi đang bị trói bằng ánh trăng đông. - Ai mà biết được sợi dây chuyền đó chứa quái vật chứ?
- Hoo! - Horace phản đối. - Là hắn đấy! Hắn đã ă·n c·ắp dây chuyền! Tôi còn chưa kịp kiểm tra kỹ...
- À ha! - Scyther vung càng lên. - Vậy là ông thừa nhận đã nhận khắc Rune cho một món đồ k·hông r·õ n·guồn g·ốc?
- Hoo... - Horace chùn lại. - Tôi... tôi có thể kể cho ngài nghe về lịch sử của nghề khắc Rune không? Chuyện là vào một ngày mưa cách đây 3000 năm...
- KHÔNG! - Tất cả mọi người trong phòng đồng thanh kêu lên.
Bà lão im lặng quan sát, tay vẫn vuốt ve sợi dây chuyền. Cuối cùng bà lên tiếng:
- Đó là vật gia bảo của dòng họ tôi. Được truyền từ đời này sang đời khác. Chúng tôi chỉ biết nó quan trọng, nhưng không ai ngờ...
Scyther nhìn đống hồ sơ trước mặt, rồi nhìn lên trần nhà đầy giấy tờ, thở dài:
- Tuyệt. Vậy là phải dùng thêm cả mẫu CT-998F: "Báo cáo về vật phẩm cổ xưa k·hông r·õ n·guồn g·ốc gây ra t·hảm h·ọa". 89 trang...
- Để tôi xem nào... - Scyther lẩm bẩm, lật qua các trang. - Một Nightmare Flea cấp SSS bị phong ấn trong một món đồ gia truyền, được phát hiện khi một tên trộm vặt ă·n c·ắp nó từ một bà lão vô gia cư, sau khi một hộ vệ mua lại từ chợ đen rồi đem cho một con cú già khắc Rune...
Ông ta dừng lại, điều chỉnh kính:
- Các vị có biết điều gì tệ hơn việc phải điền 159 trang giấy tờ không?
Mọi người lắc đầu.
- Là việc phải giải thích với cấp trên tại sao một chuỗi sự kiện NGU NGỐC như vậy có thể xảy ra trong khu vực của tôi!
Quicksilver hắng giọng:
- Nếu tôi cung cấp thông tin về một số v·ụ t·rộm khác thì sao?
- Im lặng! - Scyther quát. - Và đừng có cử động! Tôi không muốn phải dùng đến mẫu CT-445H: "Báo cáo về t·ội p·hạm tự thú để giảm án trong khi đang bị thẩm vấn về tội khác".
- Hoo! - Horace xen vào. - Ngài có muốn nghe về nguồn gốc của hệ thống phân loại giấy tờ không? Nó bắt đầu từ...
- NÓI NỮA LÀ TÔI CHO ÔNG VÀO MẪU CT-666S! - Scyther gầm lên, hai càng đập xuống bàn.
- Mẫu gì vậy ạ? - Thang tò mò hỏi.
- "Báo cáo về việc biến một nhân chứng thành giấy tờ vì họ không chịu ngừng nói về lịch sử giấy tờ."
- Nhưng điều tôi không hiểu là... - Scyther nhìn chằm chằm vào đống hồ sơ. - Tại sao chủ nhân tầng 2 lại không tiêu diệt Nightmare Flea? Tại sao lại nhẹ nhàng... bỏ nó vào lọ?
Mọi người im lặng. Đây quả thật là một câu hỏi khó.
- Và ai đã trả lại sợi dây chuyền cho bà? - Scyther chỉ càng về phía bà lão.
Bà lão mỉm cười bí ẩn:
- Tôi không biết. Khi tỉnh lại, nó đã ở đây rồi.
- Tuyệt! - Scyther lại đập càng xuống bàn. - Thêm mẫu CT-789X nữa: "Báo cáo về vật chứng tự động trở về chủ cũ mà không có giải thích hợp lý".
Ông ta quay sang Thang:
- Và anh, Đại úy ạ. Anh có biết h·ình p·hạt cho việc mua đồ từ chợ đen là gì không?
Thang nuốt khan:
- Dạ... thưa ngài...
- Là phải điền mẫu CT-001A: "Tường trình chi tiết về hành vi mua bán trái phép". 247 trang. VIẾT TAY. Không được tẩy xóa.
Horace lại "hoo hoo":
- Thực ra, quy định về việc viết tay bắt đầu từ thời...
- CÒN NÓI LÀ TÔI CHO VÀO MẪU CT-666S THẬT ĐẤY!
- Mmm... - Scyther gõ càng lên bản ghi chép. - Chủ nhân tầng 2 có nhắn rằng... "Kể cả ta còn bị chúng lừa thì không cần phải quá nghiêm khắc."
Ông ta nhìn lên, điều chỉnh kính:
- Được rồi. Tôi sẽ tuyên án. Quicksilver!
Gã trộm giật mình đánh thót.
- Anh bị phạt dọn dẹp kho lưu trữ tầng 2 trong một tháng. KHÔNG được dùng siêu tốc độ.
Quicksilver nhìn những chồng giấy tờ cao ngất, mặt tái mét:
- Nhưng... nhưng...
- Horace!
- Hoo!
- Ông bị cấm kể chuyện về lịch sử trong hai tuần. Nếu vi phạm sẽ bị biến thành giấy tờ thật.
Con cú già trông như vừa bị sét đánh:
- Không... không được kể về lịch sử? Nhưng... điều này bắt đầu từ...
- BA TUẦN!
- Hoo... - Horace ủ rũ.
- Đại úy Thang!
- Dạ!
- Anh phải viết báo cáo giải trình. Chỉ 50 trang thôi. Và được dùng bút máy.
Thang thở phào. 50 trang còn tốt hơn 247 trang.
- Còn bà... - Scyther quay sang bà lão, giọng dịu đi. - Bà được phép giữ sợi dây chuyền. Nhưng phải để cho bộ phận phong ấn kiểm tra định kỳ.
- Cảm ơn ngài. - Bà mỉm cười hiền hậu.
- Giải tán! - Scyther đập càng xuống bàn. - Và AI ĐÓ DỌN GIÚP TÔI ĐỐNG GIẤY TỜ NÀY ĐI!
Nhưng khi ông ta ngẩng lên, chỉ còn lại Quicksilver với vẻ mặt tuyệt vọng đứng đó.
***
"Tiệm Trà của Rồng Dũng Cảm" - tấm biển mới được treo trước cửa, với dòng chữ phụ bên dưới: "Phục vụ bởi Rồng đã cầm chân Nightmare Flea 30 giây". Không ai chắc "Dũng Cảm" có phải tên thật của con rồng nhỏ hay không, nhưng sau sự kiện hôm đó, nó đã trở thành một danh xưng không ai bàn cãi.
Bên trong quán, một gã đàn ông đang kể chuyện với đám đông:
- Các cậu biết không, cảm giác bị hút khô là như thế nào không? - Gã nhấp một ngụm trà, tạo kịch tính. - Đầu tiên, cậu cảm thấy lạnh. Không phải kiểu lạnh bình thường đâu. Mà là kiểu lạnh của... của...
- Của c·ái c·hết? - Một người háo hức hỏi.
- Không không, lạnh hơn. - Gã vung tay đầy kịch tính. - Như kiểu... như kiểu uống trà đá vào mùa đông ấy!
Con rồng nhỏ đang pha trà phía sau quầy khẽ đảo mắt. Nó đã nghe câu chuyện này ít nhất... năm mươi lần, và mỗi lần chi tiết một khác. Tuần trước thì là "lạnh như đi bơi ở Bắc Cực" tuần này là trà đá.
- Rồi sao nữa? - Đám đông hỏi.
- Rồi... rồi cậu cảm thấy linh hồn mình bị rút ra! - Gã tiếp tục, giọng run run. - Giống như... giống như...
- Giống cái gì?
- Giống khi bị vợ bắt quả tang đi nhậu về muộn ấy!
Một người trong đám đông gật gù:
- Kinh khủng thật. Tôi thà đối mặt với Nightmare Flea còn hơn đối mặt với vợ.
Con rồng nhỏ thở dài, phun ra một quả bong bóng xà phòng hình đầu lâu:
- Trà của quý khách đây. Hôm nay chúng tôi có loại đặc biệt: "Sống Sót 30 Giây". Được pha từ lá trà hái dưới ánh trăng và... nước mắt của một con rồng đã đối mặt với c·ái c·hết.
- Nước mắt thật không? - Một khách hàng tò mò.
- Không, chỉ là nước trà thôi. - Con rồng thành thật đáp. - Nhưng giá vẫn tính như nước mắt rồng nhé.
***
Sol đang luyện tập với thanh kiếm đen trong sân khi Leonidas xuất hiện. Bờm vàng của Chimera hôm nay xoăn hơn thường lệ - dấu hiệu của sự bận tâm.
- Ngươi đã nghe về vụ việc ở tầng 2 chưa? - Leonidas hỏi, đuôi rắn quấn quanh một cột đá.
- Một con quái vật bị phong ấn? - Sol không dừng động tác, lưỡi kiếm vẽ những đường cong hoàn hảo trong không khí.
- Không phải quái vật thông thường. - Giọng Leonidas trầm xuống. - Một Nightmare Flea.
Sol khựng lại. Trong ba tháng làm học trò của Leonidas, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy sự e ngại trong giọng nói của Chimera.
- Chúng tới từ địa ngục. - Leonidas nói tiếp. - Không phải địa ngục trong truyền thuyết của loài người. Mà là Địa Ngục thật sự - nơi mà ngay cả khái niệm về không gian và thời gian cũng bị t·ra t·ấn.
Đuôi rắn của hắn siết chặt cột đá:
- Con mà ngươi thấy ở tầng 2 chỉ là một ấu trùng. Khi trưởng thành, Nightmare Flea có thể to bằng cả ngọn núi. Chúng không thể bị g·iết c·hết, ngay cả việc xóa chúng khỏi thực tại cũng vô ích.
- Vậy làm sao để đối phó với chúng? - Sol hỏi.
- Chỉ có một cách, để chúng đói c·hết. - Leonidas nhìn về phía chân trời. - Chúng cần linh hồn để tồn tại. Không có linh hồn để nuốt, chúng sẽ từ từ... tàn lụi. Nhưng quá trình có thể kéo dài hàng nghìn năm.
Sol im lặng. Anh bắt đầu hiểu được mức độ nguy hiểm của sinh vật kia.
- Ở địa ngục... - Leonidas nói tiếp. - Chúng là một trong những sinh vật được kính sợ nhất. Ngay cả High Demon cũng phải tránh xa.
- Nhưng điều đáng sợ nhất về chúng không phải sức mạnh. - Leonidas tiếp tục, mắt hổ phách lấp lánh trong ánh chiều. - Mà là trí thông minh. Mỗi linh hồn chúng nuốt không chỉ cho chúng sức mạnh, mà còn cho chúng... kiến thức.
Sol để thanh kiếm xuống, lắng nghe.
- Một Nightmare Flea trưởng thành có thể chứa hàng nghìn linh hồn bên trong mình. - Đuôi rắn của Leonidas uốn lượn trong không khí như một dấu hỏi sống. - Nghĩa là hàng nghìn kiếp sống kinh nghiệm. Hàng nghìn trí tuệ. Tất cả được kết nối thành một mạng lưới tri thức hoàn hảo.
- Như một... thư viện sống? - Sol hỏi.
- Không. - Leonidas lắc đầu. - Một thư viện chỉ chứa thông tin. Nightmare Flea chứa đựng cả những cảm xúc, những ký ức, những kỹ năng. Chúng có thể sử dụng tất cả những thứ đó. Một con trưởng thành có thể là pháp sư mạnh nhất, chiến binh giỏi nhất, học giả uyên bác nhất... tất cả trong cùng một lúc.
Sol cảm thấy lạnh dọc sống lưng:
- Vậy làm sao mà chúng vẫn chưa thống trị địa ngục?
Leonidas nhe nanh cười:
- Bởi vì chúng quá... đói.
- Ở địa ngục, - Leonidas giải thích, bờm vàng lấp lánh như một thiên hà thu nhỏ. - Chúng không thể tiêu hóa được High Demon. Và ngoài High Demon ra... dường như chẳng có gì để ăn ở đó cả.
Sol chợt hiểu:
- Nên chúng tìm cách lên các thế giới khác?
- Chính xác. - Leonidas gật đầu, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ tán thưởng. - Nhưng để làm được điều đó, chúng cần được phong ấn trong một vật thể. Như sợi dây chuyền kia. Đó là cách duy nhất để chúng có thể... tồn tại ở những thế giới không phải địa ngục.
Đuôi rắn của hắn quật mạnh xuống đất, tạo ra một vết nứt nhỏ:
- Và đó là lý do tại sao chúng luôn... đói. Một khi đã nếm thử linh hồn của những sinh vật từ thế giới khác, chúng không bao giờ thỏa mãn với những gì có ở địa ngục nữa. Ngươi có thể tưởng tượng được không? Một sinh vật có thể nuốt cả một ngọn núi, nhưng lại bị h·ành h·ạ bởi cơn đói vĩnh cửu.
Sol nhìn xuống thanh kiếm đen của mình:
- Vậy là... con ở tầng 2...
- Nó sẽ sống trong chiếc lọ đó, - Leonidas nói. - Cho đến khi đói đến mức... biến mất. Có lẽ phải mất cả nghìn năm. Nhưng đó là cách nhân đạo nhất để xử lý nó.
- Nhân đạo?
- Phải. - Leonidas nhếch mép. - Bởi vì một Nightmare Flea không chỉ hấp thụ linh hồn. Nó còn hấp thụ cả... nỗi đau của chúng.
- Mỗi linh hồn nó nuốt, - Leonidas nói tiếp, giọng trầm xuống như tiếng sấm xa. - Vẫn còn... tỉnh táo bên trong nó. Chúng không c·hết, không tan biến. Chúng vẫn cảm nhận, vẫn đau đớn, vẫn tuyệt vọng. Nghìn năm này qua nghìn năm khác.
Sol cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến điều đó.
- Và nỗi đau của những linh hồn đó... - Leonidas nhìn thẳng vào Sol. - Chính là nguồn năng lượng của Nightmare Flea. Chúng không chỉ đơn thuần là kẻ săn mồi. Chúng là... những nhà tù di động của nỗi đau vô tận.
Bờm vàng của Chimera xoăn lại, như thể chính những sợi tơ vàng cũng cảm thấy khó chịu khi nói về điều này:
- Đó là lý do tại sao ngay cả High Demon cũng tránh xa chúng. Bởi vì một Nightmare Flea trưởng thành không chỉ là một sinh vật. Nó là một địa ngục thu nhỏ: một nhà máy sản xuất đau đớn và tuyệt vọng.
- Vậy tại sao... tại sao chúng lại tồn tại? - Sol siết chặt tay cầm kiếm.
- Bởi vì địa ngục... - Leonidas đáp, giọng trầm xuống. - Là một hệ thống tự cân bằng. Giống như cách tự nhiên luôn tạo ra cả thiên thần và ác quỷ, ánh sáng và bóng tối. Nightmare Flea không phải thứ mà địa ngục cần: chúng là thứ mà địa ngục không thể ngăn cản được việc hình thành.
Đuôi rắn của hắn cuộn tròn:
- Chúng là sản phẩm của chính bản chất địa ngục, nơi mà nỗi đau và tuyệt vọng tích tụ đủ lâu để mang lại ý thức. Không ai tạo ra chúng. Không ai muốn chúng tồn tại. Chúng đơn giản là... xuất hiện, như cách mà nấm mốc mọc trong bóng tối và ẩm ướt.
Sol im lặng, để những thông tin này thấm vào tâm trí. Đôi khi, anh nghĩ, có những thứ còn đáng sợ hơn cả c·ái c·hết - như việc tồn tại mãi mãi trong đau đớn.
0