0
Tiệm "Runes & Things" nằm ở một góc khuất của tầng hai Chợ Đen, cách quảng trường trung tâm ba con hẻm và hai khúc quanh. Đó là một cửa hiệu nhỏ nằm kẹp giữa một tiệm bán nấm ma thuật và một cửa hàng chuyên về "những món đồ không nên tồn tại nhưng vẫn cứ tồn tại". Biển hiệu của tiệm làm từ gỗ sồi cổ thụ, với những chữ Rune phát sáng yếu ớt trong ánh chiều tà.
Đại úy Thang đẩy cửa bước vào, tiếng chuông nhỏ trên cửa vang lên một giai điệu kỳ lạ - không phải "ding dong" thông thường mà là một đoạn nhạc ngắn nghe như tiếng cú kêu được chuyển thể thành bản jazz.
- Chào ngài Horace. - Thang cất tiếng gọi. - Tôi cần một vài lời khuyên về thần chú.
Từ trong góc tối của cửa hiệu, một con cú lớn với bộ lông xám bạc đang đậu trên giá sách khẽ xoay đầu. Đôi mắt vàng óng của nó lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo của những viên đá Rune.
- Ồ? Đại úy Thang? - Horace cất giọng khàn khàn. - Lâu rồi không gặp. Lần cuối ngài đến đây là để xử lý vụ những cuốn sách tự nhảy múa trong thư viện thì phải?
- Phải, và tôi vẫn còn nhớ cái giá cắt cổ của ông cho mấy viên đá trấn yểm đấy.
Horace khẽ cười, tiếng cười nghe như tiếng cành khô gãy:
- Đó là giá thị trường mà! Vả lại, những viên đá đó được khai thác từ mỏ của người lùn dưới ánh trăng xanh. Không dễ kiếm đâu.
Con cú già vỗ cánh, bay xuống quầy:
- Nhưng hôm nay ngài cần gì? Một lá bùa chống ma? Hay có lẽ là một vài Rune bảo vệ cho bộ giáp mới?
Thang lấy từ túi áo ra sợi dây chuyền vàng:
- Tôi cần ông xem qua món này. Nó cần được gia cố thêm thần chú chống trộm.
Horace nghiêng đầu, đôi mắt vàng chăm chú nhìn sợi dây chuyền. Rồi đột nhiên, nó bật cười:
- Ồ! Thú vị đây. Thật thú vị!
- Có gì vui sao?
- Không phải vui, mà là thú vị. - Con cú già dùng cánh nhấc sợi dây chuyền lên. - Món đồ này đã có sẵn một thần chú rồi. Một thần chú rất... kỳ lạ.
Thang nhíu mày:
- Kỳ lạ thế nào?
- Tôi không biết đó là thần chú gì. - Horace thừa nhận, giọng có vẻ phấn khích. - Trong 300 năm làm nghề này, lần đầu tiên tôi thấy một mẫu thần chú như vậy. Nó không phải của người, của yêu tinh, thậm chí không phải của rồng...
Con cú già bay vù về phía một kệ sách, mổ xuống mấy cuốn sách cổ rồi bay trở lại:
- Ngài thấy không, cấu trúc của thần chú này... nó giống như một bản nhạc hơn là một câu thần chú. Nhưng không phải âm nhạc thông thường. Nó như thể... như thể...
- Như thể nó được viết bằng nốt nhạc của một thứ gì đó không thuộc về thế giới này? - Thang hỏi, nhớ lại tiếng đàn của bà lão.
- Chính xác! - Horace gật đầu phấn khích. - Ngài biết nguồn gốc của nó à?
- Không hẳn. - Thang đáp, cố tránh ánh mắt tò mò của con cú. - Nhưng tôi vẫn cần thêm thần chú chống trộm vào đó.
Horace nhìn sợi dây chuyền thêm một lúc nữa:
- Được thôi. Nhưng phải gấp đôi giá thông thường. Việc đan xen một thần chú mới vào một thần chú sẵn có mà không biết bản chất của nó... rất phức tạp.
- Gấp đôi á? - Thang nhíu mày. - Ông đang cố tước đoạt nốt những đồng cuối cùng của tôi đấy à?
- Ồ không, không phải vậy. - Horace nhe ra thứ có thể tạm gọi là nụ cười của một con cú. - Tôi đang cho ngài giá hữu nghị đấy. Với người khác, tôi sẽ đòi gấp ba.
Thang thở dài, móc ra một túi tiền khác - nhỏ hơn túi đầu tiên nhưng vẫn đủ nặng để khiến ví của anh trở nên nhẹ tênh một cách đáng buồn.
- Được rồi. Nhưng tôi muốn thần chú tốt nhất có thể. Loại mà ngay cả Quicksilver cũng phải bó tay.
- Quicksilver? - Horace nhướn mày. - À... giờ tôi hiểu rồi. Đại úy đang làm việc công à?
- Cứ coi như vậy đi.
Con cú già cười khùng khục:
- Được thôi. Để tôi lấy cho ngài loại Rune đặc biệt. Được khắc bằng lông của Phượng Hoàng và tẩm trong máu Basilisk...
Nó bay vào trong kho, tiếng lục lọi vang ra kèm theo vài tiếng "hoot" khẽ. Thang đứng đó, tự hỏi liệu việc chi cả tháng lương cho một sợi dây chuyền có phải là quyết định sáng suốt không.
Nhưng rồi anh nhớ lại tiếng đàn của bà lão, và những nốt nhạc buồn khi không có sợi dây chuyền bên mình...
- Có lẽ đây là việc đúng đắn. - Anh lẩm bẩm. - Dù cho nó có khiến tôi phải ăn mì gói đến hết đời đi nữa.
Có một sự thật phổ quát về việc nhờ một con cú già khắc Rune chống trộm: đó là bạn sẽ phải nghe rất nhiều câu chuyện không liên quan trong quá trình chờ đợi. Horace, như mọi thợ thủ công lão luyện khác, tin rằng một công việc tốt cần phải đi kèm với ít nhất ba câu chuyện về "ngày xưa" năm lời phàn nàn về "bọn trẻ bây giờ" và một bài thuyết trình ngẫu hứng về cách thức hoạt động của vũ trụ.
- Ngài biết không, - Horace vừa nói vừa cẩn thận khắc từng đường Rune lên mặt sau sợi dây chuyền, - hồi tôi mới vào nghề, chúng tôi phải tự đi bắt Basilisk để lấy máu. Không như bây giờ, cứ ra chợ là mua được...
Thang gật đầu một cách lịch sự, dù anh đã nghe câu chuyện này ít nhất ba lần trong vòng mười phút qua.
- ... và đó là lý do tại sao không ai nên tin vào một con rồng bán hàng rong! - Horace kết thúc câu chuyện không đầu không cuối của mình. - Nhân tiện, ngài có muốn nghe về cách mà các Rune này được phát minh không?
- Không, cảm ơn...
- Tuyệt! Vậy thì bắt đầu nhé. Chuyện là vào một ngày mưa cách đây khoảng 3000 năm...
Đại úy Thang thở dài. Anh đã học được rằng từ "không" trong tiệm của Horace có nghĩa là "có, tôi rất muốn nghe về điều đó, và nếu có thể, xin hãy kể thật chi tiết."
- ... và đó là lý do tại sao các Rune luôn phải được khắc từ phải sang trái, trừ khi đang có trăng tròn hoặc có một con mèo đen đi ngang qua! - Horace tuyên bố đầy tự hào, như thể vừa tiết lộ một trong những bí mật vĩ đại nhất của vũ trụ.
- Thú vị thật. - Thang đáp một cách máy móc. - Nhưng về cái dây chuyền...
- À phải! - Con cú già như chợt nhớ ra công việc chính. - Ngài biết không, thần chú có sẵn trên nó thật sự rất đặc biệt. Nó giống như... một bài hát được viết bằng ánh sáng của những ngôi sao đã tắt từ lâu.
Thang chớp mắt:
- Ông vừa nói gì?
- Ồ, có lẽ tôi nên kể cho ngài nghe về lý thuyết của tôi về mối quan hệ giữa âm nhạc và các vì sao. Chuyện là vào một đêm đẹp trời...
- Không! - Thang vội kêu lên, lần này với đủ độ kiên quyết để thậm chí cả một con cú già nhiều chuyện cũng phải dừng lại. - Tôi muốn biết về thần chú trên sợi dây chuyền. Nó... có nguy hiểm không?
Horace nghiêng đầu sang một bên, một cử chỉ mà nếu không phải là một con cú thì sẽ trông rất kỳ cục:
- Nguy hiểm? Không, không hề. Nó giống như... một lời ru. Một giai điệu được dệt từ những ký ức và tình yêu. Thực ra, nó còn đang... bảo vệ thần chú chống trộm của tôi.
- Nó đang làm gì cơ?
- Bảo vệ thần chú của tôi. - Horace nhắc lại, có vẻ thích thú với ý tưởng này. - Như một bà mẹ đang ôm đứa con vào lòng vậy. Thần chú của tôi đáng lẽ phải mạnh hơn thế này, nhưng không hiểu sao nó cứ... dịu đi, như thể đang được ru ngủ.
Thang nhìn sợi dây chuyền với ánh mắt mới. Có lẽ đây là lý do tại sao bà lão kia lại buồn đến vậy khi mất nó. Không phải vì giá trị vật chất, mà vì những gì được khắc ghi trong từng nốt nhạc vô hình của thần chú.
- Được rồi. - Horace tuyên bố. - Xong rồi đây. Giờ thì, ngài có muốn nghe về cách mà các thần chú tương tác với nhau không? Một câu chuyện rất thú vị đấy, bắt đầu từ thời các vị thần còn...
- Ồ, tôi vừa nhớ ra mình có một cuộc họp gấp! - Thang vội vàng chụp lấy sợi dây chuyền và lùi về phía cửa. - Cảm ơn ông nhiều!
- Nhưng tôi chưa kể đến phần hay nhất...
Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên giai điệu jazz-cú khi Thang nhanh chóng biến mất. Horace lắc đầu, vẻ tiếc nuối:
- Bọn trẻ bây giờ, luôn vội vàng. Làm sao họ có thể hiểu được vẻ đẹp của một câu chuyện dài ba giờ về lịch sử của dấu chấm trong các thần chú cổ chứ?
Con cú già quay lại với công việc của mình, lẩm bẩm về việc "ngày xưa" và "thời của tôi". Nhưng trong đầu nó vẫn văng vẳng giai điệu kỳ lạ từ sợi dây chuyền - một bài hát được viết bằng ngôn ngữ của những vì sao.
Góc phố gần tiệm rượu Ma Dwarf luôn mang một vẻ đặc biệt vào lúc hoàng hôn. Ánh sáng từ những viên đá phát quang trên tường hòa quyện với mùi rượu whisky của người lùn thoảng trong không khí, tạo nên một bầu không khí mơ hồ giữa thực và mộng. Đây là nơi Thang tìm thấy bà lão. Những ngón tay gầy guộc lướt nhẹ trên dây đàn. Giai điệu hôm nay nghe buồn hơn mọi khi, như thể chính những nốt nhạc cũng đang khóc.
- Thưa bà... - Thang nhẹ nhàng lên tiếng. - Tôi có thứ này.
Bà lão ngước lên, đôi mắt già nua mờ đục bỗng sáng lên khi nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay anh.
- Làm sao... - Giọng bà run run.
- Đừng hỏi. - Thang mỉm cười. - Nhưng nó cần một chút máu của bà để kích hoạt thần chú chống trộm.
Bà lão vươn tay về phía sợi dây chuyền, những ngón tay run rẩy. Nhưng ngay khi một giọt máu từ đầu ngón tay bà chạm vào bề mặt kim loại...
BÙM!
Một t·iếng n·ổ nhỏ, và từ sợi dây chuyền, sinh vật bé xíu trong suốt rơi xuống đất với tiếng "tũm" nhẹ nhàng. Nó nằm đó, cuộn tròn như một giọt sương, và ngáy. Những tiếng ngáy bé xíu vang lên nghe như tiếng chuông pha lê.
- Ôi trời, nhìn nó kìa! - Một cô gái trong đám đông kêu lên. - Dễ thương quá!
- Trông như một con bọ chét bằng pha lê vậy. - Một người khác nhận xét.
Đám đông dần tụ tập quanh sinh vật đang ngủ. Ai cũng tò mò muốn chạm vào nó, xem thử nó có thật sự trong suốt như vẻ ngoài hay không.
- Này, để tôi thử chọc nó một cái. - Một gã đàn ông vươn tay ra.
- Khoan, để tôi! - Người khác chen vào.
Đại úy Thang đứng đó, quan sát cảnh tượng với vẻ thích thú. Như bao người khác, anh cũng tò mò về sinh vật kỳ lạ này. Không ai trong số họ, kể cả một hộ vệ nhiều kinh nghiệm như Thang, nhận ra rằng đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng của sự bình yên.
Bà lão ngồi đó mỉm cười, dường như cũng thấy vui với phản ứng của mọi người. Bà vươn tay ra, định vuốt ve sinh vật bé nhỏ.
Vào khoảnh khắc đó, trong giấc ngủ say, sinh vật khẽ trở mình. Và từ cơ thể trong suốt của nó, một cái bóng đổ xuống mặt đất - không phải bóng của một con bọ chét, mà là bóng của thứ gì đó... không thể tồn tại.
Nhưng không ai để ý. Họ quá bận rộn tranh nhau chạm vào sinh vật "dễ thương" đang ngủ say…
Một ngón tay chạm vào sinh vật trong suốt.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Tiếng hét không phải từ kẻ chạm vào nó. Đó là tiếng hét của sinh vật bé xíu kia - một âm thanh không thuộc về thế giới này, như thể hàng nghìn linh hồn đang gào thét cùng một lúc. Tiếng hét xé toạc không khí, khiến mọi người trong bán kính mấy chục mét đông cứng tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhưng không thể cử động.
Chỉ trong tích tắc, sinh vật trong suốt đã nhảy lên vai gã đàn ông đã chạm vào nó đầu tiên. Cơ thể trong suốt của nó bỗng chuyển sang màu đỏ tươi. Không phải màu đỏ của máu - mà là màu đỏ của những cơn khát không thể thỏa mãn, của những ham muốn nguyên thủy nhất.
"Xoẹt!"
Gã đàn ông không kịp kêu lên. Từ vị trí sinh vật bám vào, một làn sóng khô héo lan ra với tốc độ kinh hoàng. Da thịt, cơ bắp, tất cả đều teo tóp lại như bị rút hết sinh khí. Chỉ trong vài giây, tất cả những gì còn lại là một cái xác khô như xác ướp, đứng đó với biểu cảm kinh hoàng đông cứng trên khuôn mặt đã biến dạng.
Mọi người vẫn đứng bất động, không thể chạy, không thể hét. Họ chỉ có thể nhìn với ánh mắt kh·iếp đảm khi sinh vật kia, giờ đã no nê và càng sáng rực hơn, nhảy xuống khỏi cái xác khô và nhìn quanh với đôi mắt phát sáng...
"Chỉ một giọt máu..." - Một giọng nói vang lên trong đầu tất cả mọi người, nghe như tiếng móng tay cào trên kính. - "Chỉ một giọt máu đã đánh thức ta sau bao nhiêu năm ngủ say..."
Thang, dù đã từng đối mặt với đủ loại quái vật trong Chợ Đen, cũng cảm thấy một nỗi sợ nguyên thủy dâng lên. Đây không phải loại quái vật có thể đối phó bằng v·ũ k·hí hay thần chú. Đây là thứ gì đó... cổ xưa hơn, nguy hiểm hơn.
Và giờ đây, nó đã tỉnh giấc.
Thang vội rút từ trong túi áo ra một viên đá gọi liên lạc - một tinh thể đen bóng với những đường vân đỏ chạy bên trong như mạch máu. Tay anh run rẩy khi kích hoạt nó.
- Đội 7 nghe! - Một giọng nói vang lên từ viên đá. - Đây là Trung úy Mai.
- CODE ĐỎ! - Thang hét lên, mắt không rời khỏi sinh vật đang nhìn đám đông bằng ánh mắt đói khát. - Tôi cần hỗ trợ ngay lập tức tại góc Chợ Đen tầng 2, khu E! Sinh vật hạng SSS! Lặp lại, SSS!
Có một khoảng lặng ngắn từ đầu dây bên kia. Hạng SSS - cấp độ nguy hiểm cao nhất trong hệ thống phân loại của Hội Hộ Vệ, được dành cho những thực thể có khả năng hủy diệt toàn bộ một khu vực.
- Xác nhận, CODE ĐỎ! - Giọng Mai trở nên gấp gáp. - Đội đặc nhiệm đang được triển khai. Giữ khoảng cách an toàn và...
"Các ngươi thực sự nghĩ những thứ đồ chơi ma thuật này có thể ngăn được ta sao?" - Giọng nói kinh dị vang lên trong đầu họ. Sinh vật nhìn về phía viên đá liên lạc, những tia sáng đỏ từ mắt nó chạm vào bề mặt tinh thể. Những đường vân đỏ bên trong viên đá bắt đầu mờ đi, như thể bị rút cạn năng lượng, nhưng bản thân viên đá - được chế tác từ tinh thể rồng cổ đại - vẫn nguyên vẹn.
- Mai! - Thang hét lên. - Chúng tôi đang mất kết nối! Nó có khả năng hút cạn ma lực! Lặp lại, nó có thể...
Tiếng nói từ viên đá yếu dần rồi tắt hẳn, để lại một tinh thể đen không còn sức sống trong tay Thang. Nhưng ít ra nó đã kịp gửi đi tín hiệu cầu cứu.
"Năm phút." - Thang nghĩ, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. - "Đội đặc nhiệm cần năm phút để đến. Mà trước mặt ta là một sinh vật có thể g·iết một người trong một giây."
Xác khô của gã đàn ông đầu tiên đổ xuống, vỡ vụn như một bức tượng cát. Sinh vật kia, giờ đã no đủ và phát sáng rực rỡ hơn, đảo mắt nhìn đám đông vẫn đang bất động vì tiếng hét của nó.
"Các ngươi có bao giờ tự hỏi..." - Giọng nói kinh dị lại vang lên. - "Linh hồn có vị gì không?"
"Ba trăm giây." - Thang tính toán nhanh. - "Và có ít nhất năm mươi người đang bị đông cứng ở đây."
Sinh vật nhảy lên, nhanh như một tia chớp đỏ, hướng về phía một cậu bé. Thang, với phản xạ của một hộ vệ kỳ cựu, vung tay. Viên đá liên lạc đã mất ma lực bay vụt qua không trung, đánh trúng sinh vật trước khi nó kịp chạm vào cậu bé.
"Ngươi..." - Nó quay lại, đôi mắt rực lửa nhìn xoáy vào Thang. - "Ngươi dám..."
Thang cố hét lên để cảnh báo mọi người, nhưng không một ai trong đám đông có thể cử động. Tiếng hét ban đầu của sinh vật không phải loại ma thuật đơn giản có thể phai nhạt. Nó như một xiềng xích vô hình, trói buộc não bộ và cơ thể của n·ạn n·hân trong một nhà tù của nỗi kinh hoàng thuần túy.
"Xoẹt!"
Một người phụ nữ gục xuống, cơ thể khô héo trong tích tắc. Đôi mắt cô mở trừng trừng trong kinh hãi, miệng há ra trong một tiếng thét câm lặng.
"Xoẹt! Xoẹt!"
Hai người đàn ông tiếp theo ngã xuống, biến thành xác khô. Họ thậm chí không thể giơ tay lên để tự vệ.
"Hai trăm tám mươi lăm giây." - Thang vẫn đếm, trong khi tay anh rút thanh đoản đao phép thuật ra. Anh biết v·ũ k·hí này vô dụng với sinh vật kia, nhưng ít ra…
Thang vung đoản đao trong một đường vòng cung hoàn hảo, kết quả của hàng nghìn giờ luyện tập. Lưỡi đao tẩm phép lóe lên trong không khí, để lại một vệt sáng xanh như tia chớp.
Sinh vật chỉ khẽ nghiêng đầu.
"Chậm quá." - Nó thì thầm trong tâm trí anh.
"Xoẹt!"
Cơn đau buốt như kim châm lan tỏa từ vai trái. Thang không cần nhìn cũng biết - một phần cơ thể anh vừa bị rút cạn sinh lực. Cánh tay trái giờ đã khô héo như của một xác ướp.
Nhưng đó chính xác là điều anh chờ đợi.
Trong khoảnh khắc sinh vật dừng lại để hút máu, Thang xoay người, tay phải vung đoản đao trong một đường chém ngược. Lần này, lưỡi đao thực sự chạm được vào sinh vật.
"À!" - Nó kêu lên, lùi lại. Một vết cắt nhỏ xuất hiện trên cơ thể trong suốt của nó, máu đỏ tươi - máu của những n·ạn n·hân trước - rỉ ra.
Một giây trôi qua.
"Thú vị..." - Sinh vật nhếch mép. - "Ngươi là người đầu tiên có thể chạm được vào ta. Có lẽ ta nên..."
Giây thứ hai.
"CHẾT ĐI!"
Nhanh như chớp, nó lao tới. Lần này không phải để hút máu. Những móng vuốt vô hình của nó, sắc như dao cạo, xé toạc không khí.
Thang không kịp né.
"Hai trăm bảy mươi ba giây." - Là ý nghĩ cuối cùng trong đầu anh trước khi bóng tối ập đến.
"Phụt!"
Một luồng bong bóng xà phòng nhiều màu bay vụt qua, chính là con rồng nhỏ vụng về đang tập kiểm soát hơi thở cho tiệm trà của mình. Nó đang lơ lửng trên không, nhìn xuống sinh vật đỏ rực với vẻ tò mò ngây thơ.
- Này, ngươi có muốn thử trà...
"Xoẹt!"
Sinh vật lao v·út lên, móng vuốt vô hình giơ ra. Nhưng thay vì rút cạn sinh lực như với những n·ạn n·hân khác, nó bị bật ngược lại. Vảy rồng - ngay cả của một con rồng non - vẫn là một trong những vật chất cứng nhất tự nhiên.
"Ồ?" - Sinh vật dường như ngạc nhiên. - "Một con rồng sao?"
Con rồng nhỏ vẫn giữ vẻ ngây thơ:
- Là trà sữa đấy! Món đặc biệt của...
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!"
Ba cú t·ấn c·ông liên tiếp, mỗi cú đều nhắm vào những khe hở giữa các vảy. Nhưng con rồng, dù vụng về trong việc pha trà, vẫn có bản năng chiến đấu của giống loài mình. Nó uốn mình trong không trung, tránh né với sự dẻo dai đáng kinh ngạc.
"Thú vị." - Sinh vật nhếch mép. - "Ta chưa từng nếm thử linh hồn của rồng."
Mười giây đã trôi qua.
Con rồng nhỏ cuối cùng cũng nhận ra tình huống nghiêm trọng. Đôi mắt to tròn của nó thu hẹp lại, trở nên sắc như dao. Một làn khói xanh nhạt thoát ra từ mũi - không phải bong bóng xà phòng nữa.
"Grrrr..."
Hai mươi giây.
"PHỪNG!"
Một cột lửa xanh phun ra từ miệng rồng, nóng đến mức không khí xung quanh vặn vẹo như cao su. Nhưng sinh vật kia chỉ cười khẩy, lướt qua ngọn lửa như thể đó chỉ là một cơn gió nhẹ.
"Ngươi nghĩ lửa có thể làm gì được ta sao?"
Hai mươi lăm giây.
Con rồng nhỏ thở dốc. Nó có thể là một sinh vật huyền thoại, nhưng vẫn còn quá non trẻ. Sức mạnh thực sự của nó vẫn chưa thức tỉnh.
"Ta thấy rồi." - Sinh vật tiến đến gần hơn. - "Ngươi chỉ là một đứa trẻ."
Ba mươi giây.
"BỤP!"
Một tiếng động khô khốc vang lên khi sinh vật cuối cùng cũng tìm được khe hở trong lớp vảy. Con rồng nhỏ rơi xuống, thân hình bé nhỏ của nó co giật khi sinh lực bị rút cạn.
Nhưng ba mươi giây đã là đủ lâu.
Sabata lẽ ra không nên có mặt ở đó. Cậu chỉ định ghé qua tiệm Ma Dwarf để mua chai Dragonfire Whisky cho Bill - một món quà cảm ơn sau khi ông giúp cậu sửa cái bàn bị gãy chân tuần trước. Bill từng nói đùa rằng những chai rượu của người lùn là thứ duy nhất có thể sưởi ấm trái tim già cỗi của ông trong những đêm đông lạnh giá.
Sabata đứng đó, cơ thể đông cứng như tất cả những người khác, nhưng tâm trí cậu đang trải qua một địa ngục riêng. Với khả năng đặc biệt của mình, cậu không chỉ cảm nhận được nỗi sợ của bản thân, mà còn của tất cả mọi người xung quanh. Và tệ hơn nữa - cậu cảm nhận được ác ý thuần túy tỏa ra từ sinh vật kia.
Đó không phải ác ý bình thường.
Đó là ác ý của hàng nghìn linh hồn bị nuốt chửng, của những n·ạn n·hân trước đây của nó, tích tụ và kết tinh thành một thứ độc tố tinh thần thuần khiết. Nó như một mũi khoan vô hình xuyên thẳng vào tâm trí, như axit đổ lên những dây thần kinh trần trụi.
"...quá nhiều..." - Sabata thét lên trong đầu, không thể phát ra âm thanh. - "...quá nhiều cảm xúc... quá nhiều đau đớn..."
Mỗi khoảnh khắc là một thế kỷ t·ra t·ấn. Cậu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của người phụ nữ vừa bị biến thành xác khô. Cảm nhận được nỗi đau của con rồng nhỏ khi sinh lực bị rút cạn. Và trên tất cả - cậu cảm nhận được niềm hân hoan méo mó của sinh vật kia khi nó săn mồi.
Một trăm ác ý dồn nén. Rồi năm trăm. Rồi nghìn...
Sabata muốn gào thét. Muốn ngất đi. Muốn phát điên. Bất cứ điều gì để thoát khỏi cơn bão cảm xúc này. Nhưng cậu không thể. Tiếng hét của sinh vật giữ cậu tỉnh táo, buộc cậu phải ý thức về mọi giây phút địa ngục này.
Và đâu đó trong những tiếng gào thét của những linh hồn bị nuốt chửng, cậu nghe thấy tiếng cười của nó. Tiếng cười vui sướng của kẻ săn mồi khi thấy con mồi đau đớn.
Còn bao lâu nữa? Bao lâu nữa thì địa ngục này mới kết thúc? Hay đây sẽ là những giây phút cuối cùng của cậu - c·hết trong tuyệt vọng và đau đớn như bao n·ạn n·hân trước đây của nó?
"Để nó trôi đi..." - Sabata nhớ lại lời Mitten. - "Như những đám mây trên bầu trời tâm thức..."
Cậu cố gắng áp dụng bài học về thiền định kiểu mèo. Không phải chống cự lại ác ý - việc đó chỉ khiến nó càng đau đớn hơn. Mà là để nó trôi qua, như cách một dòng sông chảy quanh tảng đá.
Cậu cắn môi, mùi máu tanh nồng giúp cậu tập trung. Từng chút một, cậu cảm thấy những ngón tay của mình có thể cử động.
"Ta có thể cảm nhận ngươi." - Giọng nói kinh dị vang lên trong đầu Sabata. - "Kẻ có thể đọc được cảm xúc. Linh hồn ngươi hẳn rất... đặc biệt."
Mitten đang thiền định trên mái nhà của tiệm sách cổ, cách đó bảy dãy phố - một thói quen 700 năm không thể bỏ. Đối với những con mèo bình thường, đây sẽ là giờ ngủ trưa hoàn hảo. Nhưng Mitten không phải một con mèo bình thường - cô là một trong những sinh vật già nhất của Chợ Đen, già đến mức có thể nghe được những tiếng vọng của chính thời gian.
Chính vì thế, khi làn sóng ác ý đầu tiên lan tới, nó đánh thức cô khỏi cơn thiền định như một gáo nước lạnh. Không phải thứ ác ý thông thường của t·rộm c·ắp hay l·ừa đ·ảo - Chợ Đen đã quá quen với những thứ đó. Đây là một thứ ác ý cổ xưa và nguyên thủy hơn nhiều, như mùi của những linh hồn bị thiêu đốt, như tiếng gào thét của những kẻ bị nuốt chửng trong bóng tối vĩnh hằng.
Đôi tai tam thế của cô dựng đứng lên. Trong 700 năm qua, cô chỉ cảm nhận được thứ ác ý này một lần duy nhất - vào cái đêm mà nửa Chợ Đen chìm trong biển lửa và vị chủ nhân cũ phải tự tay tiêu diệt một Nightmare Legion.
"Không thể nào..." - Mitten nghĩ thầm, bộ lông tam thể dựng đứng. - "Không thể là nó..."
Nhưng rồi làn sóng ác ý thứ hai ập đến, mạnh đến mức khiến không khí như đặc quánh lại. Và tệ hơn nữa - cô cảm nhận được sự hiện diện của Sabata trong vùng đó. Đứa học trò còn quá non nớt của cô, với khả năng đặc biệt chưa được kiểm soát hoàn toàn, sẽ như một ngọn nến trước cơn bão nếu phải đối mặt với thứ ác ý này.
Không còn thời gian để do dự.
Mitten đứng dậy, thân hình nhỏ bé căng lên như một cây cung. 700 năm trọng lực và ký ức đột nhiên trở nên nặng nề trong cơ thể cô, biến thành một thứ v·ũ k·hí vô hình. Chân sau của cô khẽ co lại, và trong một cái chớp mắt, cô biến mất khỏi mái nhà, chỉ để lại một vệt mờ trong không khí.
Một luồng khí lạnh quét qua không gian. Mitten xuất hiện, thân hình nhỏ bé của một con mèo tam thể toát ra một áp lực nặng nề đến lạ thường.
- À... - Cô nói, giọng trong vắt như tiếng chuông pha lê. - Ta đã tự hỏi khi nào thì một Nightmare Flea lại xuất hiện ở đây.
"Mèo?" - Sinh vật cười khẩy. - "Một con mèo định..."
BỤP!
Nó không kịp nói hết câu. Mitten đã di chuyển, nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp. Không gian xung quanh cô méo mó như bị đè nặng bởi một sức ép vô hình.
"Năng lực của cô ấy..." - Sabata kinh ngạc nhận ra. - "Cô ấy đang biến ký ức thành... sức nặng?"
Mười lăm giây trôi qua.
Sinh vật lao v·út qua không trung, né tránh những đòn t·ấn c·ông của Mitten. Nhưng mỗi lần nó di chuyển, không gian xung quanh lại trở nên nặng nề hơn, như thể những ký ức của 700 năm đang đè nén lên nó.
Ba mươi giây.
"Ngươi..." - Nó gầm gừ. - "Ngươi không phải mèo thường!"
- Và ngươi không phải kẻ đầu tiên nói câu đó. - Mitten đáp lại, đuôi vẫy nhẹ trong không trung. - Ta đã sống đủ lâu để thấy cả một đế chế sụp đổ. Ngươi nghĩ một con bọ chét từ địa ngục có thể làm gì?
Bốn mươi giây.
Không gian xung quanh họ giờ nặng đến mức những viên đá lát đường bắt đầu nứt vỡ. Mỗi bước chân của Mitten để lại những vết lõm sâu hoắm.
"Khốn kiếp!" - Sinh vật rít lên. - "Ta sẽ..."
Bốn mươi lăm giây.
BỤP!
Móng vuốt vô hình của nó cuối cùng cũng tìm được khe hở. Mitten văng ra, thân hình nhỏ bé đập vào tường.
- Chạy đi... - Cô khẽ nói với Sabata trước khi ngất đi. - Đội đặc nhiệm... sắp tới...
"KHÔNG!" - Sabata muốn hét lên, nhưng giọng nói vẫn không thoát ra được.
Sinh vật lơ lửng trên thân hình bất động của Mitten, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong phấn khích.
"Ta đã đợi khoảnh khắc này..." - Nó thì thầm. - "Linh hồn của một sinh vật sống 700 năm. Biết bao ký ức... biết bao sức mạnh..."
"Xoẹt!"
Không ai kịp ngăn cản. Làn sóng khô héo lan từ điểm sinh vật chạm vào Mitten. Bộ lông tam thể óng ánh của cô xỉn màu, khô cứng như rơm. Thân hình nhỏ bé co rúm lại.
"A..." - Sinh vật ngửa đầu trong khoái cảm. - "TUYỆT VỜI! BAY NHIÊU NĂM THÁNG... BAY NHIÊU KÝ ỨC... TẤT CẢ ĐỀU LÀ CỦA TA!"
Cơ thể trong suốt của nó giờ không còn trong suốt nữa. Nó chuyển sang màu đỏ sậm của máu cũ, với những đốm đen như hư vô xoáy tròn bên trong. Kích thước của nó tăng lên gấp đôi, rồi gấp ba...
Trên mặt đất, thân xác khô héo của Mitten nằm bất động như một món đồ chơi bị vứt bỏ.
Nhưng điều kinh khủng nhất không phải là cảnh tượng đó. Mà là việc Sabata, với khả năng đặc biệt của mình, có thể cảm nhận được toàn bộ quá trình. Cậu cảm nhận được khoảnh khắc linh hồn Mitten bị rút ra khỏi cơ thể, cảm nhận được nỗi đau khi 700 năm ký ức bị nuốt chửng, và tệ hơn cả - cậu cảm nhận được niềm vui điên dại của sinh vật khi nó hấp thụ tất cả...
Sabata cảm thấy một nỗi tuyệt vọng vô hạn dâng trào. Mitten - người thầy đã dạy cậu cách đối mặt với những cảm xúc tiêu cực - giờ chỉ còn là một cái xác khô héo trên mặt đất.
Nhưng rồi, giữa cơn bão cảm xúc, một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí cậu.
"Nếu mình gục ngã ở đây..." - Sabata nghĩ, nước mắt chảy dài trên má. - "...thì tất cả sẽ là vô nghĩa."
Tất cả những bài học về yoga mèo. Những lời dạy về việc để cảm xúc trôi đi như mây. Bill và chai rượu quý. Smith và v·ụ n·ổ Void Iron. Và Mitten... sự hy sinh của cô...
Cậu phải di chuyển. Phải sống sót.
Bill đang ngồi trong xưởng rèn của Smith, nhâm nhi ly whisky cuối ngày - một thói quen đã có từ khi họ còn là đôi bạn trẻ mới vào nghề. Trên cổ tay ông đeo một vòng đá nhỏ - một món quà Smith tặng cho tất cả những người ông coi như gia đình. Những viên đá được rèn từ Trace Iron, một kim loại đặc biệt có khả năng "đánh dấu" và cảm nhận nguy hiểm từ người đeo những mảnh kim loại cùng nguồn gốc.
- Này Smith, - Bill nhấp một ngụm rượu, - Ông có nhớ hồi chúng ta...
"Ping!"
Tiếng chuông trong suốt vang lên từ vòng đá trên cổ tay Bill, đồng thời với tiếng kêu tương tự từ một viên đá tương tự trên bàn thợ rèn của Smith. Những đường vân xám nhạt trên đá chuyển sang màu đỏ máu.
- Sabata! - Cả hai người đàn ông đồng thanh kêu lên.
Smith đã gắn một mảnh Trace Iron nhỏ vào chiếc vòng cổ của Sabata - một biện pháp phòng ngừa sau vụ cậu bé suýt gặp nguy hiểm với lũ ma cà rồng tháng trước. "Để lỡ có chuyện gì," - Smith đã nói vậy khi đưa cho Sabata chiếc vòng, - "chúng ta sẽ biết ngay. Trace Iron luôn tìm được đường về với nhau."
- Khu vực E! - Smith nhanh chóng đọc vị trí từ phản ứng của viên đá. - Và... khỉ thật, mức độ nguy hiểm đang tăng chóng mặt!
Bill không nói thêm lời nào. Ông vớ lấy thanh mã tấu - một v·ũ k·hí được Smith rèn riêng cho ông từ thời họ còn trong đội tuần tra, cũng được gắn một mảnh Trace Iron nhỏ để có thể cảm nhận và phản ứng tốt hơn với năng lượng của người sử dụng.
Smith cũng không chậm trễ. Đôi găng tay rèn của ông - được tẩm trong máu rồng và gia cố bằng thần chú cổ - đã bắt đầu toát ra ánh sáng đỏ rực. Đây không phải lần đầu tiên họ phải chiến đấu cùng nhau, và nếu may mắn mỉm cười, cũng sẽ không phải lần cuối.
- Thằng nhóc đó định mua rượu cho tôi. - Bill lẩm bẩm khi họ phóng qua những con hẻm tối. - Chắc nó lại gặp rắc rối ở tiệm Ma Dwarf.
- Hoặc tệ hơn. - Smith đáp, giọng căng thẳng. Ông không nói ra, nhưng cả hai đều biết - Trace Iron chỉ chuyển sang màu đỏ máu khi người được đánh dấu đang đối mặt với nguy hiểm sinh tử.
Họ vừa rẽ vào góc phố cuối cùng thì nghe thấy tiếng gào thét - một âm thanh không thuộc về thế giới này. Viên đá trên cổ tay Bill giờ đã đỏ rực như than hồng, và họ có thể cảm nhận được hướng di chuyển của Sabata qua phản ứng của kim loại.
- Đi thôi, lão già! - Smith hét lên, đôi găng tay rèn bắt đầu cháy rực.
- Già cái đầu ông! - Bill gầm lại, thanh mã tấu đã sẵn sàng trong tay.
Và rồi họ thấy nó - sinh vật đỏ rực đang lơ lửng trước một đám đông bất động.
Thanh mã tấu khổng lồ xé gió, chém thẳng vào sinh vật. Bill xuất hiện từ một góc phố, theo sau là Smith với đôi găng tay rèn đang rực cháy.
- CHẠY ĐI, SABATA! - Bill gầm lên.
Smith không nói gì, nhưng cú đấm của ông khiến không khí vỡ vụn. Sinh vật, dù đã mạnh hơn gấp nhiều lần, vẫn phải lùi lại trước sức mạnh phối hợp của hai người.
"Những kẻ phiền phức..." - Nó gầm gừ, giọng nói giờ đã pha trộn với hàng trăm giọng nói khác - những linh hồn nó đã nuốt chửng.
Năm giây.
Bill và Smith di chuyển như một, t·ấn c·ông từ hai phía. Họ đã chiến đấu cùng nhau quá lâu để biết chính xác đối phương sẽ làm gì.
Bảy giây.
"CHẾT ĐI!"
Sinh vật bùng nổ thành một cơn mưa móng vuốt vô hình. Bill che cho Smith bằng thanh mã tấu, trong khi Smith tung một cú đấm thẳng vào trung tâm của nó.
Mười giây.
"Xoẹt!"
Cả hai người đàn ông ngã xuống cùng lúc, cơ thể họ bắt đầu khô héo từ những v·ết t·hương.
- CHẠY... - Bill gào lên lần cuối với Sabata, giọng yếu dần. - ĐỪNG PHÍ... THỜI GIAN...
Có gì đó trong Sabata vỡ ra.
Không phải vỡ như thủy tinh - sắc cạnh và b·ạo l·ực. Mà vỡ như một con đập trước áp lực quá lớn - từ từ, không thể tránh khỏi, và khi điểm tới hạn được chạm tới, không gì có thể ngăn cản được nữa.
Mọi cảm xúc tiêu cực - nỗi đau của Mitten khi bị rút cạn linh hồn, sự tuyệt vọng của Bill và Smith trong những giây cuối, nỗi sợ hãi của đám đông, niềm hân hoan méo mó của sinh vật - tất cả đều xoáy vào tâm trí Sabata như một cơn lốc hỗn độn. Nhưng lần này, thay vì bị nhấn chìm, cậu cảm thấy chúng... kết tinh lại.
Kết tinh thành lời.
"STOP!"
Giọng nói vang lên, không phải từ miệng cậu, mà là từ chính bản chất của thực tại. Âm thanh mang theo sức nặng của mệnh lệnh tuyệt đối.
Sinh vật khựng lại giữa không trung.
"STOP!"
Lần thứ hai. Sức mạnh của mệnh lệnh chồng lên nhau, như hai lớp xiềng xích vô hình.
"STOP!"
Lần thứ ba. Tối đa có thể với một mục tiêu. Sinh vật hoàn toàn bất động, đôi mắt đỏ rực mở to trong kinh ngạc.
Sabata cảm thấy máu chảy từ mũi, từ tai. Ba mệnh lệnh chồng lên nhau đã là giới hạn của cậu.
"MOVE!"
Sabata ra lệnh cho chính cơ thể mình. Tiếng hét ban đầu của sinh vật không còn kiểm soát được cậu nữa.
Trong khi chạy, một câu hỏi bùng lên trong tâm trí cậu:
"WHY?"
Câu hỏi không chỉ là từ cậu. Nó vang vọng với sức mạnh của voice command mới thức tỉnh. Tại sao? Tại sao một nơi vi diệu như Chợ Đen lại để một con quái vật như thế này tồn tại? Tại sao nó có thể...
Và rồi cậu nghe thấy. Không phải bằng tai, mà bằng toàn bộ cơ thể. Một âm thanh cổ xưa và sâu thẳm, như thể chính Chợ Đen đang thì thầm:
Câu hỏi của Sabata vang vọng trong không gian, và lần này, cả sinh vật kia cũng nghe được - một âm thanh như từ chính nền móng của thực tại, sâu thẳm và cổ xưa. Đó là giọng nói của Chợ Đen, một tiếng gầm chứa đựng cơn thịnh nộ của hàng nghìn năm.
Sinh vật khựng lại, không phải vì voice command của Sabata, mà vì nó nhận ra - lần đầu tiên trong suốt sự tồn tại của mình - nỗi sợ thực sự.
Bầu trời bỗng tối sầm. Không phải bóng tối bình thường, mà là một thứ bóng tối có tri giác. Mây đen cuộn xoáy thành những hình thù không thể tồn tại trong không gian ba chiều, như thể chính cấu trúc của vũ trụ đang bị bẻ cong.
"RẦM!"
Một tia sét đen xé toạc bầu trời, nhưng không phải sét - đó là vết nứt trong thực tại. Và từ vết nứt đó, một bóng người khổng lồ bước ra. Không ai có thể nhìn thẳng vào nó - não bộ con người không được tạo ra để xử lý hình ảnh của những sinh vật như vậy.
Trong tay người khổng lồ là một ngọn giáo. Không phải kim loại hay bất kỳ chất liệu nào con người biết đến. Nó được tạo thành từ chính bản chất của hư vô - một v·ũ k·hí có thể g·iết c·hết cả những vị thần.
"NGHÌN NĂM..." - Giọng nói vang lên, không phải bằng âm thanh mà bằng những rung động trong chính cấu trúc của thực tại. - "NGHÌN NĂM TA XÂY DỰNG NƠI NÀY..."
Sinh vật, dù đã hấp thụ sức mạnh của Mitten, vẫn run rẩy trước sự hiện diện này. Nó cố thoát ra khỏi voice command của Sabata, nhưng đã quá muộn.
"VÀ NGƯƠI DÁM..."
God Slayer vung lên, mang theo sức nặng của cả một vũ trụ. Mỗi inch không khí mà nó đi qua đều vỡ vụn thành những mảnh thực tại nhỏ li ti.
"...NGHĨ RẰNG CÓ THỂ QUẤY RỐI CHỢ ĐEN CỦA TA?"
"VZZZZZZZT!"
Ngọn giáo găm thẳng vào sinh vật. Không có máu. Không có tiếng thét. Chỉ có một khoảnh khắc mà thời gian và không gian dường như ngừng thở.
Rồi...
"UỲNHHHHH!"
Một v·ụ n·ổ im lặng - im lặng vì âm thanh không thể tồn tại trong chân không tuyệt đối được tạo ra. Sinh vật không bị tiêu diệt - nó bị xóa khỏi chính khái niệm về sự tồn tại.
Sabata thấy máu rỏ từ mắt - không phải vì voice command nữa, mà vì đôi mắt người phàm không nên chứng kiến cảnh tượng này...
Từ những mảnh hư vô vụn vỡ, sinh vật bắt đầu tụ lại. Không phải với sự sợ hãi nữa, mà với một cơn điên cuồng tuyệt vọng. Những mảnh linh hồn nó đã nuốt chửng - kể cả của Mitten - xoáy tròn như một cơn lốc đỏ thẫm.
Người khổng lồ - không, thực thể đó chỉ mang hình dạng người vì não bộ người phàm không thể hiểu được hình dạng thật của nó - chỉ khẽ nghiêng đầu. Ngón tay nó vươn ra, to lớn như một cột trụ chống trời, nhưng chuyển động thì nhẹ như lông hồng.
"Xoẹt!"
Sinh vật cắn vào ngón tay đó. Răng của nó - những cái răng đã xé toạc linh hồn của hàng ngàn n·ạn n·hân - găm sâu vào thịt.
"Hm."
Đó là tất cả phản ứng từ thực thể kia - như thể vừa bị một con muỗi đốt. Không phải vì nó đang diễn, mà vì với nó, một Nightmare Flea thực sự chỉ đáng giá như một con muỗi.
Bàn tay khổng lồ khép lại, nhẹ nhàng như khi người ta bắt một con đom đóm. Trong suốt thời gian tồn tại của mình, sinh vật chưa bao giờ cảm thấy một sức mạnh như thế này - sức mạnh của một thực thể có thể bóp nát cả một ngôi sao như bóp vỡ một quả trứng.
Từ trong chiếc áo choàng đen - mà thực ra không phải áo choàng, mà là một mảnh của chính bóng tối nguyên thủy - thực thể rút ra một chiếc lọ nhỏ. Nó trong suốt, nhưng theo một cách kỳ lạ - như thể nó trong suốt vì nó chứa đựng mọi màu sắc có thể tồn tại.
"VÀO ĐÓ..." - Giọng nói lại vang lên, lần này nhẹ nhàng đến mức không làm vỡ kính nữa. - "...CHO ĐẾN KHI NGƯƠI HỌC ĐƯỢC CÁCH TỒN TẠI MÀ KHÔNG GÂY PHIỀN PHỨC."
Sinh vật, lần đầu tiên, thốt lên bằng giọng của chính nó - không phải tiếng gầm gừ hay giọng nói trong đầu, mà là giọng của một sinh vật nhỏ bé và sợ hãi:
"Làm ơn..."
"KHÔNG."
Và thế là xong. Không màu mè, không kịch tính. Chỉ đơn giản là một thực thể có quyền năng gần như vô hạn nhốt một con bọ chét vào lọ.
Nhưng trước khi đậy nắp, thực thể khổng lồ khẽ thì thầm, giọng nói lần này chỉ dành cho sinh vật:
"Và lần sau... hãy chọn n·ạn n·hân cẩn thận hơn. Ta không thích khi ai đó làm tổn thương những người thuộc về Chợ Đen của ta."
"À phải..." - Thực thể khổng lồ khẽ nghiêng đầu, như thể vừa nhớ ra một chi tiết nhỏ bị bỏ quên. - "NHỮNG THỨ KHÔNG THUỘC VỀ NGƯƠI..."
Nó đưa chiếc lọ lên ngang tầm mắt. Bên trong, sinh vật đang cuộn tròn, cơ thể trong suốt giờ đã chuyển sang màu đỏ sậm của máu và linh hồn đánh cắp.
"TRẢ LẠI."
Không phải một lời yêu cầu. Không phải một mệnh lệnh. Đó là một tuyên bố về bản chất của thực tại. Như cách mà lửa phải nóng, nước phải chảy xuống, và những linh hồn b·ị đ·ánh cắp phải được trả về.
"ỌEEEEE!"
Sinh vật co giật trong lọ, cơ thể nó phồng lên như một quả bóng bay quá căng. Từ miệng nó - hay đúng hơn là từ chính bản thể của nó - những dải ánh sáng màu bạc tuôn trào ra như một dòng thác ngược. Mỗi dải sáng là một linh hồn, một mảnh của sự tồn tại mà nó đã nuốt chửng.
Những linh hồn bay lên như những dải lụa trong gió, xoay tròn trong không trung trước khi tìm đường về với chủ nhân của chúng. Một dải ánh sáng đặc biệt rực rỡ - mang theo dấu ấn của 700 năm tháng - bay thẳng về phía Mitten.
"NGỘ NGHĨNH..." - Thực thể lẩm bẩm, quan sát sinh vật đang oằn mình nôn ra những linh hồn. - "CẢ GAN NUỐT NHỮNG THỨ KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH..."
Trong lọ, sinh vật dần trở nên nhỏ đi, trong suốt trở lại, cho đến khi chỉ còn là một chấm sáng yếu ớt - kích thước thật của một Nightmare Flea khi không có sức mạnh đánh cắp.
Sau khi đậy nắp lọ, thực thể khổng lồ quay về phía những xác khô. Không nói một lời, nó đưa cánh tay trái lên - cánh tay không cầm lọ - và dùng móng tay sắc như dao cứa một đường dài trên cổ tay.
Máu chảy ra - nhưng không phải máu đỏ thông thường. Đó là một chất lỏng có màu của hoàng hôn trên một đại dương thủy ngân, ánh lên những tia sáng như những vì sao đang c·hết. Mỗi giọt rơi xuống đều mang theo tiếng vọng của những kỷ nguyên đã qua.
"Tách..."
Giọt đầu tiên chạm vào xác khô của Mitten. Bộ lông tam thể bắt đầu lấy lại màu sắc, như một bức tranh được vẽ ngược thời gian.
"Tách... tách..."
Từng giọt rơi xuống Bill và Smith. Cơ thể họ dần phục hồi, không phải như một xác c·hết được hồi sinh, mà như thể c·ái c·hết chưa bao giờ xảy ra.
"Tách... tách... tách..."
Máu tiếp tục rơi, bay trong không khí như những hạt mưa được điều khiển bởi ý chí, chạm vào từng n·ạn n·hân. Người phụ nữ đầu tiên. Hai người đàn ông. Con rồng nhỏ với ước mơ mở tiệm trà. Tất cả.
Trong không trung, những giọt máu phát ra ánh sáng dìu dịu, như những đốm lửa của đom đóm vũ trụ. Chúng xoay tròn, tạo thành những chòm sao mini, rồi rơi xuống theo một điệu vũ im lặng.
Sabata quan sát, không dám chớp mắt. Cậu có thể cảm nhận được - không phải bằng khả năng đặc biệt của mình, mà bằng chính bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất - rằng đây là loại máu cổ xưa hơn cả khái niệm về sự sống và c·ái c·hết. Loại máu chảy trong huyết quản của những thực thể được sinh ra cùng lúc với vũ trụ.
Từ dưới đất, một âm thanh nhẹ như hơi thở vang lên - tiếng thở đầu tiên của những người vừa trở về từ cõi c·hết. Mitten khẽ động đậy, đôi mắt xám bạc mở ra, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. Bill và Smith rên rỉ, tay chân cử động yếu ớt.
Thực thể khổng lồ đứng đó, im lặng quan sát như một người cha nhìn con mình thức dậy. Vết cắt trên cổ tay nó đã biến mất - không phải lành lại, mà là chưa bao giờ tồn tại.
Bầu trời dần trở lại màu sắc bình thường của tầng 2 Chợ Đen, dù những đám mây đen vẫn cuộn xoáy ở xa xa.
***
Đội đặc nhiệm của Hội Hộ Vệ đến nơi trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu tối đa - nghĩa là họ mang theo đủ loại v·ũ k·hí để đối phó với mọi tình huống từ rồng phun lửa cho đến cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, điều này đã từng xảy ra, vào một thứ Ba.
Đội trưởng Mai - một phụ nữ trung niên với mái tóc bạc sớm và khuôn mặt trông như vừa nuốt phải một quả chanh - nhìn quanh hiện trường:
- Báo cáo. Ngay bây giờ.
Thang nuốt khan:
- À... chuyện là...
- Thang à, - Mai nhẹ nhàng nói, theo cái kiểu nhẹ nhàng của một con mãnh hổ đang cân nhắc xem có nên vồ mồi ngay không. - Tôi vừa điều động hai mươi hộ vệ tinh nhuệ nhất, phá vỡ ba protocol an ninh, và lái xe vượt quá tốc độ cho phép sáu lần để đến đây. Vậy nên làm ơn, giải thích cho tôi tại sao mọi thứ lại... bình thường thế này?
Thang liếc nhìn đội đặc nhiệm đang đứng sau Mai. Họ trông như một đội quân đồ chơi được thiết kế bởi một đứa trẻ có trí tưởng tượng quá mức phong phú - người thì đeo kính phát hiện ma quỷ, kẻ thì mang theo súng bắn nước thánh, thậm chí có người còn khoác trên mình bộ giáp chống rồng.
- Thế này... - Thang bắt đầu. - Tôi phát hiện một sợi dây chuyền b·ị đ·ánh cắp...
"Không nên nhắc đến việc mua lại từ chợ đen." - Anh thầm nghĩ.
- ...rồi đưa nó đi khắc Rune chống trộm...
"Bỏ qua phần trả gấp đôi giá và nghe lão cú già kể chuyện ba giờ."
- ...sau đó một con bọ chét chui ra...
"Có lẽ không nên nhắc đến phần mình đứng như trời trồng vì quá sợ."
Mai nhướn mày:
- Và?
- Và... chủ của tầng 2 đã xử lý nó.
Một khoảng lặng dài.
- Thang này... - Mai xoa xoa thái dương. - Anh đang bảo tôi là tôi vừa phá sáu luật giao thông... để đến xem một con bọ chét bị bỏ vào lọ?