0
Trong mạng kín Dragon lúc này có mười người. Sau c·ái c·hết của Goodman thì họ càng cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
- Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ từ chức. Rồi tẩu tán hết tất cả cho con cháu.
- Như vậy bà không sợ tên Sol tìm đến con cháu của bà à?
- Chứ mấy ông có cách nào hay hơn sao?
- Hay là mở rộng giới hạn quyền truy cập cho tên Wil đi, như vậy tên Sol có mà chạy đằng trời.
- Thế thì cũng chỉ là đổi một cách c·hết mà thôi, đừng quên 50 năm trước chuyện gì đã xảy ra.
- Vậy còn các thử nghiệm của ông thì sao hả Bạch Tuộc?
- Vẫn còn thiếu một chút nữa.
- Một chút, lại một chút. Cái một chút nữa của ông đã kéo dài hơn 1 năm rồi đấy. Không làm được thì nói mẹ ra đi.
- Lần này thì khác, bên chúng tôi vừa có một người mới rất giỏi. Có người này tiến độ bắt đầu có khả quan rồi.
- Thế bao giờ thì xong?
- Tầm 1 tháng nữa đi.
- Quá chậm, trong 1 tháng bên mình c·hết 4 người rồi. 1 tháng nữa không biết c·hết thêm bao nhiêu người đây.
- Về vấn đề này thì mọi người đừng lo, tôi chợt nhận ra một điều này.
- Ồ điều gì vậy.
- Điều này là…
***
Emma bước chân ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm, lập tức bị cuốn vào dòng người ồ ạt đổ về phía cổng thành phố. Cô ngước nhìn lên những tòa tháp chọc trời hiện ra phía trước, ánh nắng gay gắt chiếu xuống những tòa nhà chọc trời bằng thép và kính. Capitala hiện ra như một rừng cọc thép lấp lánh, vươn mình cao ngất cả trăm tầng. Tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông vang lên khắp các ngõ ngách. Mùi nước hoa, mồ hôi và khí thải công nghiệp lẫn lộn trong không khí. Emma luồn lách giữa biển người, cố gắng tìm lối đi vào khu phố cổ.
Emma đi dọc lên phần đất cao, mắt cô đã thấy đỉnh nhọn của thánh đường phía xa, một ngôi thánh đường khổng lồ nhô lên, nhà cửa xung quanh như bị kéo dạt ra, nhường chỗ cho kiến trúc to lớn và tuyệt đẹp ấy. Emma ngước mắt lên, chớp chớp mấy cái để quen với ánh sáng chói chang phản chiếu từ mặt kính hợp kim của nhà thờ. Những ô cửa sổ hình vòm uốn lượn tinh tế, kết hợp hài hòa giữa thép khỏe khoắn và kính trong suốt mong manh. Phía trên cùng, biểu tượng thánh giá rực rỡ sắc màu, được bao quanh bởi những lá cỏ ba cành xanh mướt. Tổng thể ngôi thánh đường toát lên vẻ hùng vĩ như một pháo đài bất khả x·âm p·hạm, song lại vô cùng thanh tao và tôn vinh vẻ đẹp của đức tin.
Emma thầm cảm thán trước kiến trúc độc đáo ấy, và bước vào bên trong...
Tầm mắt Emma trở nên rộng mở khi cô bước vào sảnh chính của megachurch, Emma choáng ngợp bởi không gian rộng lớn đến kinh người. Cả một biển người trải dài tít tắp trước mặt, tụ tập trên những hàng ghế gỗ sạch bóng được xếp ngăn nắp. Tiếng xì xào hềnh hệch vọng lại dưới mái vòm cao v·út. Ánh sáng nhiều màu tràn ngập nơi đây, chúng được tạo thành bởi những ô cửa sổ được chế tác tỉ mỉ như những bức tranh nghệ thuật. Phía cuối cùng là bệ thờ lộng lẫy, nơi vị mục sư đang đứng rao giảng, giọng nói vang vọng khắp gian đường. Mái vòm sảnh chính rất cao, trang trí đầy những bức tranh sử thi khảm vàng rực rỡ. Nhìn vào đó, Emma liền nhớ lại những câu chuyện được kể lại trong kinh thánh.
Các thành viên của megachurch đã sẵn sàng cho buổi lễ, mặc trang phục chỉn chu và trang nghiêm. Trên bệ thờ, ban nhạc tôn giáo đang chuẩn bị các nhạc cụ, sẵn sàng bắt đầu một buổi hát ngợi khen đầy nhiệt huyết. Màn hình LED lớn phía sau bệ thờ hiển thị lời bài hát và hình ảnh liên quan, giúp mọi người dễ dàng theo dõi và tham gia cùng.
Buổi lễ bắt đầu với tiếng đàn guitar rộn ràng, cộng đồng cùng hòa giọng ca ngợi tình yêu và lòng trắc ẩn của Chúa. Mục sư bước lên bệ thờ, giọng nói truyền cảm của ông lan tỏa khắp không gian, khiến mọi người chú tâm lắng nghe. Emma đắm chìm trong lời giảng đầy cảm hứng, cảm nhận sự gắn kết giữa mình và cộng đồng tôn giáo lớn này.
Sau phần giảng dạy, mục sư dẫn cầu nguyện chung, cầu mong cho hoà bình và hạnh phúc đến với mọi người. Cuối buổi lễ, thành viên trong cộng đồng tụ tập lại, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống, cùng nhau tìm kiếm sự ủng hộ và động viên.
Cuối cùng màn hình LED bắt đầu chiếu rõ hình của vị mục sư đáng kính, ông ta có tóc hoa râm, cùng bộ râu khá ấn tượng, tuy khuôn mặt trông phúc hậu nhưng lại tỏ ra khí chất uy nghiêm của những chiến binh sùng đạo. Mục sư đứng trên bục giảng, ánh mắt nhìn xuống hàng ngàn tín đồ đang chú ý lắng nghe. Ông bắt đầu bài diễn thuyết của mình với một giọng nói trầm ấm và đầy quyến rũ:
- Anh chị em thân mến, hôm nay tôi muốn chia sẻ với anh chị em một thông điệp quan trọng mà Chúa đã truyền đạt cho tôi. Chúa đã hy sinh vì tội lỗi của chúng ta, để chuộc lại sự sống đời đời cho mỗi người trong chúng ta. Nhưng tại sao Chúa lại phải hy sinh như vậy? Căn nguyên của tội lỗi chính là sự tôn sùng vật chất, là điều mà con người dễ dàng sa vào.
Carisma để người nghe suy ngẫm một lát, rồi tiếp tục:
- Để thoát khỏi sự tôn sùng vật chất, chúng ta phải biết chia sẻ, phải dùng những gì Chúa đã ban cho chúng ta để giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Hãy nhớ rằng, khi chúng ta cống hiến cho Chúa và những người nghèo khó, chúng ta không chỉ làm việc thiện, mà còn giúp bản thân thoát khỏi sự tôn sùng vật chất, tiến gần hơn đến Nước Thiên Chúa.
Mục sư hít một hơi sâu, nhìn vào mắt từng người, và nói:
- Chúng ta phải xa lánh sự thờ phụng vật chất. Hãy dùng những gì Chúa ban cho để giúp đỡ kẻ khác. Khi bạn cống hiến và giúp đỡ, bạn không chỉ làm việc thiện mà còn xa lánh vật chất, tiến gần đến Nước Chúa hơn.
Khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, mọi người cùng chia sẻ tài sản của mình, biết rằng họ đang làm điều thiện nguyện vì mục đích cao cả, và hướng đến một cuộc sống đầy sự sống đời đời. Emma cũng vậy, cô cảm thấy vô cùng xúc động, mà bắn thẳng 50000p vào mã QR quyên góp trên màn hình LED.
- Anh chị em thân mến, hôm nay chúng ta đón nhận một đóng góp vô cùng lớn từ ngài Bộ trưởng bộ trưởng bộ truyền thông Corus là 100 tỷ p cho hoạt động từ thiện này. Xin mời ngài lên phát biểu đôi lời.
Khi nghe thấy cái tên quen thuộc, bao nhiêu cặp mắt lập tức đổ dồn về phía ngài Bộ trưởng. Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp gian đường thờ rộng lớn, nhưng nhanh chóng im bặt khi ánh đèn sân khấu tắt dần, rồi chiếu rọi thẳng xuống chiếc vest sang trọng màu chì.
Ngài Corus bước lên, từng bước chân vững chắc vang vọng trên sàn đá hoa cương. Mái tóc bạc trắng cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt hốc hác với đôi mắt sáng quắc, cùng cặp lông mày rậm rạp như muốn nhấn mạnh sự quyết đoán. Cả gian đường im phăng phắc, tất cả chú tâm vào vị khách đặc biệt.
Khi ông Corus bước lên bục giảng, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên từ khắp phía. Ông nhìn xuống hàng ngàn người đang chú ý lắng nghe và bắt đầu bài phát biểu của mình:
- Anh chị em thân mến, tôi rất vinh dự được đứng trước quý vị hôm nay để tham gia vào hoạt động quyên góp ý nghĩa này. Chúng ta hãy cùng chung tay hỗ trợ những người kém may mắn hơn và mang đến cho họ hy vọng, niềm tin vào cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ông Corus tạm dừng, để cho lời nói của mình ngấm sâu vào lòng mọi người, rồi tiếp tục:
- Tôi tin rằng, sự đóng góp của chúng ta không chỉ thể hiện lòng nhân ái, mà còn là nền tảng để xây dựng một xã hội phồn vinh, hòa bình và tương thân tương ái. Chính vì điều này, tôi quyết định đóng góp 100 tỷ p cho hoạt động quyên góp này.
- Tuy con số này có thể không đủ để giải quyết tất cả những khó khăn, nhưng tôi hy vọng nó sẽ góp phần khơi dậy tinh thần đoàn kết và sự giúp đỡ lẫn nhau trong cộng đồng. Và đêm qua tôi cũng có một giấc mơ. Chúa đã đến và nói với tôi rằng, ngài cảm thấy rất buồn vì không thể ban phát sự cứu rỗi cho những người không có đức tin, vì vậy tôi cũng quyên góp cho ngài Carisma đây một chiếc chuyên cơ riêng để tiếng nói của ngài có thể đi được đến tai nhiều người hơn.
Carisma nghe vậy thì cũng đáp lại ngay:
- Thật trùng hợp đêm qua tôi cũng có một giấc mơ rằng chúa muốn tiếng nói của ngài đến tai nhiều người hơn nữa, chiếc chuyên cơ của ngài Corus đây vừa hay giải quyết được vấn đề này. Thay mặt nhà thờ chúng tôi xin cảm ơn ngài Bộ Trưởng đây.
- Đâu có đâu có, đây là việc nên làm mà.
Lời phát biểu ý nghĩa của Bộ trưởng vừa dứt, cả hội trường vỡ òa trong tràng pháo tay nhiệt liệt. Tiếng vỗ tay vang dội như sấm sét dưới mái vòm cao nhất, át cả tiếng đàn organ đang rền vang khúc nhạc trang trọng. Emma cũng đứng dậy, hưởng ứng nhiệt tình cùng đám đông.
Thông điệp về tấm lòng và sự cống hiến của Bộ trưởng đã chạm đến trái tim mỗi người. Họ lại một lần nữa mở rộng tấm lòng và tay quyên góp. Emma tự nguyện đóng thêm 50000 p, trong cảm giác run run đầy xúc động.
Cuối cùng, khi tiếng chuông nhà thờ ngân vang, cả hội trường cùng hòa giọng hát thánh ca hùng tráng. Khúc ca về hy vọng và tình thương vang lên, khép lại buổi lễ trang trọng.
Rời khỏi megachurch, Emma cảm thấy lòng mình bừng sáng, đầy năng lượng và hy vọng. Cô biết rằng mình đã tìm thấy một nơi để trau dồi đức tin và kết nối với những người cùng chung niềm tin.
Trên đường về cứ thế cô cứ nhảy chân sáo mãi. Khi bước vào khu chợ, Emma chợt thấy một bóng người lướt nhanh ngang qua. Đó là một cô gái Người Thỏ Rabbitfolk, với đôi tai dài cụp xuống và bộ lông màu nâu nhạt. Cô nhỏ bé chỉ đến vai Emma, nhưng đôi chân nhỏ xíu lại di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, khiến cô ta dễ dàng lách qua đám đông.
Emma nghe thấy tiếng xì xào phía sau lưng. Một nhóm thanh niên đang rì rầm bàn tán, nhìn theo cô gái Người Thỏ với ánh mắt khinh bỉ. Emma thở dài. Căng thẳng chủng tộc ở đây thật sự nghiêm trọng. Nhưng cũng phải thôi Người Thỏ tin rằng họ là hậu duệ của Thỏ Trăng, vị thần đã tạo ra mặt trăng. Điều này thì trái ngược với đức tin của giáo hội ánh sáng mà cô đang theo.
Cô bước đến một gian hàng đồ thủ công do Người Thỏ điều hành. Trên quầy kệ là vô số món trang sức tinh xảo - những chiếc vòng đeo tay mỏng manh tựa lụa, được chạm khắc hoa văn cầu kỳ, lấp lánh ánh kim loại. Những ngón tay nhỏ xinh của Người Thỏ thật sự rất khéo léo.
Chợt một người từ trong hẻm tối túm lấy váy cô, giật mình cô cho người này một phát cùi chỏ sang ngang. Hàm của người này cứ thế mà ly biệt.
- Bớ người ta đánh người!
Thì ra là một người ăn xin bẩn thỉu, ông ta già rồi những vẫn có tay chân thế mà lại làm nghề này. Nhưng nghĩ mình cũng sai khi đánh người ta, mà trên người cũng không còn đồng não, do dự một lúc. Emma cuối cùng cởi chiếc dây chuyền hình biểu tượng thánh trên cổ ra mà đưa cho ông ta, mà nói:
- Ông đừng làm làm nghề này nữa, tay chân còn lành lặn, thì hãy nên cố kiếm việc mà làm đi.
Ông lão cầm lấy sợi dây chuyền rồi cảm ơn rối rít, lệch hàm nên nói không thành tiếng, nhưng nước mắt ông vẫn chảy thành dòng, Emma thấy vậy nghĩ rằng ông ta đã bị mình làm cảm động rồi đi, thế là cô không do dự mà rời đi. Còn ông lão ngồi dựa vào tường, cố nén nước mặt, nhục, nhục quá, bị đứa con gái đáng tuổi cháu mình nói thế ông cảm thấy mình thà c·hết đi cho xong, ông cũng muốn kiếm việc làm chứ, nhưng làm gì có việc nào mà làm. Ông nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, nện không ngừng xuống mặt đất, máu ứa ra nhuộm đỏ dấu thánh.
***
Hôm nay Sabata cảm thấy rất sảng khoái, đúng là có một giấc ngủ ngon lúc nào cũng quan trọng. Thế là cậu tràn đầy hứng khởi mà ra ngoài đi tìm mấy người trông mạnh mạnh để hỏi cách rèn luyện bản thân. Chợt đập vào mắt cậu là một furry sói mặt hao hao giống gấu lông lá to bự màu đen, cơ bắp bạo tạc, khoác áo khoác cùng đôi giày thể thao với màu đỏ chủ đạo, và đen làm điểm xuyết. “Trông mạnh thật” Sabata nghĩ.
- A Bloodghar kìa, nhìn ngầu quá.
Đó là một Bloodghar sao? Nhưng trong đầu Sabata nhớ trên mấy kênh thế giới động vật thi loài này đi bằng bốn chân, to hơn cả voi nhìn hung hãn kinh khủng còn lông thì lúc nào cũng dính máu cơ mà? Ơ kìa sao nó lại trông như thế này?
Vò đầu bứt tai nghĩ mãi không ra, nhưng mà thấy đám con gái đang vây xung quanh mà Bloodgnar này cũng chẳng t·ấn c·ông, thậm chí còn đang hưởng thụ thè lưỡi như chó sau những cái vuốt ve như thế kia thì cậu liền lấy dũng khí để chạy lại mà hỏi cách để trở nên mạnh hơn.
***
Còn Wil thì lúc này ăn nghe chửi té tát từ cấp trên xuống thì nóng hết cả người, tuy nhiên anh vẫn nghĩ đến việc thăm cậu con trai nuôi của mình trước, mấy ngày nay không thăm thằng bé không biết nó có buồn không.
Anh cầm trên tay quyển sổ tổng hợp cách nuôi dạy con mà đồng nghiệp tổng hợp lại. Trong đó có ghi những tâm đắc của bậc làm cha mẹ trong sở cảnh sát, cầm cuốn này đọc, anh cảm giác làm cha mẹ cũng không khó lắm “Đầu tiên là thương cho roi cho vọt” anh nghĩ lại về khoảng thời gian với tướng Jack, đúng là ổng đánh mình nhiều thật nhưng có thể đó là do xuất phát từ “tình thương đi”. Đúng vậy, phân tích rất hợp lý. Đúng lúc mới raid xong một động BDSM hôm bữa.
- Jean lấy cho anh cái roi ngựa tịch thu hôm bữa đây, hôm nay anh phải làm một người cha tốt.
Nói xong Wil liền rời đi, cả trụ sở lúc này cũng bắt đầu nhao nhao lên.
- Trời ơi ổng cầm roi ngựa đi đâu vậy?
- Không lẽ là b·ạo l·ực gia đình đi. Tôi nghe nói, những người bị áp lực công việc thường hay trút giận lên gia đình của mình.
- Lý nào lại vậy, sếp chưa bao giờ trút giận lên chúng ta mà. Chắc là ổng biết đó không phải là con ổng nên ổng mới đi trả thù.
Cả đám bu vào mà xì xà xì xồ.
- Không lẽ sếp hiểu sai rồi đi?
- Không được, ai đó mau cản ổng lại đi. Lực tay của ổng mà quất thì có án mạng như chơi.
- Tôi không muốn mất sếp đâu, nhờ có ổng gánh hơn một nửa công việc của bọn mình mà.
- Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, cản sếp lại cái đã.
- Phải đó, phải đó!
Bấy giờ cả trụ sở ùa ra như bầy ong vỡ tổ mà gào lên, cả đám nhào vào mà đè lấy người Wil, còn Wil thì chả hiểu cái mô tê gì nên bực bội:
- Mấy người buông tôi ra, tôi đang có việc gấp!
- Sếp, sếp khoan đi đã!.
- Sếp đừng nóng! Có gì từ từ đã. Chuyện đâu còn có đó, anh em luôn đứng về phía sếp.