Độ Ấm Môi Em
Phất Lý Xuyên Âm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20-1: Hẹn hò (1)
Lục Thời Dập nói đếnnhững điều mắt thấy tai nghe vềmấy năm ở nước ngoài, vớicách nóidí dỏm hài hước, bất luận giơ tay nhấc chân anh chàng đều tỏ ra rất tự tin cùng khéo léo.
Lục Thời Dập chờ đến gần 7 giờtôi,rốt cuộc cũng thấy côtrở lại.
Anh lại hỏi: “Vậy đãbao giờ chịnghĩ tới, khi nàomình sẽ kết hôn không?”
Đúng vậy!
Vu Vãn: “……”
Lục Thời Dập không dám nói tỉ mỉ, sợ bịphát hiện.Đau khổ khi yêu thầm, ai có thể thấu hiểu?
Cho dù làxảy ra loại chuyện như thế này với chính em trai mình, cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng. Huống chi đối phương lại là Lục Thời Dập, cậutalàmộtngườiđàn ông trưởng thành.Cùng đànôngduy trìkhoảnh cách thích hợp, là phongcách nhất quán trong ứng xử của cô. Lục Thời Dập từ nhỏ đãbừa bãi không quen ràng buộc, côthân làm“Tỷ tỷ” nêncư xửđúng mực, chủ động duytrìkhoảng cách, để tránh xảyra những hiểu lầm khôngđáng có.
“Ở trước mặtcô ấy, em cảmthấy vô cùngkhẩn trương hệtnhư mộthọc sinh tiểu họcvậy. Rồichỉ bởi vì một câu nói, haymột vẻ mặt của cô ấy mà làm em cả ngàybất an, nghihoặc sợ rằng có phải mình chọc giận gì cô ấy không.Cũng sẽ bởi vìmột câu cổ vũ, động viên hay một nụ cười khích lệ của cô ấy, mà kích động cả một đêm ngủ không được…… Chỉ cần côấy đến gần em một chút, tim đậpem sẽ đập loạn nhịp dường như em không còn là chính mình nữa……”
Ý tứ của hàng loạt câu chất vấn nàychính là hôm nay nếucôkhông đáp ứng điăn cùng với cậu ta thì chính là côkhông đủ rộng lượng, chuyện bé xé ra to, vốn đãlà chuyện quá khứmà vẫn mang lên bàn mổ xẻ, làmcảhai ngượngngùng……
Lúc này, Vu Vãn trả lời càng dứt khoát: “Không nghĩ tới, tôikhônghềchuẩn bịchokết hôn.”
–
Đã hỏitớivấn đềtình cảm, Lục Thời Dập cũngphải có qua có lại mới toại lòng nhau,hỏi cô
Lục Thời Dập lập tức đitới trước mặtVu Vãn nhưngtới cách côkhoảng hai mét thìdừng lại. Bâygiờ đối với cô, anh phải cố gắng giữ hành vi ngay thẳng đúng đắn, không dám có cử chỉ ngả ngón qúa trớn nào, sợlại làm côphản cảm.
Lục Thời Dập thấyvẻ mặt cô cóchútkhông đúng, đợi một látcũngkhông thấycô quay lại, liền đứng dậyrời khỏi bàn ăn.
Gần đâyLưu Nhất Minh vẫn luôn âmthầm phân tranh cao thấp vớiLục Thời Dập,vốn đã thu dọn giấy tờ chuyển bị ra về rồi,lạithấy Lục Thời Dậpở lạităng ca, anhta liềnlập tứcbỏ cặp công văn xuống, khởiđộngmáy tínhlên, cũng ngồilàm thêm giờ……
Tiểu hỗn đản không biếtngượng ngùngxấu hổlà gì này, thật đúng là rấtbiết cách dỗ dành phụ nữ. Vu Vãn bỗng nhiên nhớ tớihômấyở căng tin của công tykhông biếtLục Thời Dậpđã nói gì mà cũng làmĐường Uyển Tình vuivẻ như vâỵ.
Phòngthư ký.
“Không có.”
Nói đến tình yêu, Lục Thời Dập ở trước mặtcô như đangthương xuân buồn thu* vậy,một anh chàng si ngốc vì tình, màcũng không biếttiểu hỗn đảnnày có thể kiên trì yêu thích cô gái kia được bao lâu nữa?
Mục tiêu của đời củaLục Thời Dập là trở thànhchồng củaVu Vãn, sao có thể chuẩn bị tiền mừng đám cưới của cô với tên thối nào được chứ!
Không có việcgì màThạch Tinhtaolàm không đượccả, cổphần củaVinh Quang, tao nhất định phải có!
Tối nay, quanhệ của anh vớiVu Vãn vừa mới đượcxoa dịu. Nếu anhcứ to gan mà tỏ tình với cô, thì không biết sẽ bị cự tuyệt thành cái dạng gìnữa. Với VuVãn,nếuLục Thời Dập không cảm thấy chắc chắn,tuyệt đốikhông dám mở miệng thổ lộ.
Chỉ mới tưởng tượngra trong đầu,mà đã khiếnLục Thời Dậptrongnháy mắt nhiệt huyết đang trào, lòng đầy hăng hái.
Chương 20-1: Hẹn hò (1)
“Lànhất kiến chung tìnhsao?”
Thạch Tinhkhẽ nhếch khoé môi cười đầy mỉa mai,cùngánh mắtđầynham hiểm.
“Nếu chịkhông tức giận, vậy chính là đáp ứng lời mờicủa em đúng không. Emđã đặt chỗ rồi, chínhlà tốinay. Em rấttôn kính lãnh đạo, em đoán, nhất địnhgiám đốc chưa dùng bữa tối, cho nên chúng ta mau đi ănthôi.”
Mỗimón ăn bày trên bàn đều rấttinh xảo, như tác động tới vị giác của người ăn làm họ phải bắt đầu nuốt nước miếng..
NhưngLục Thời Dậpsẽkhông giải thíchchuyện này đâu, tiếp tục cùng cô vuvơ tánchuyện: “Nói một chút đi, khi nàothì chị muốnkết hôn?”
Thạch Tinh nhìntheo bóng dáng rời đi củaVu Vãn, bàtatừtừnắm chặthai tay lại, khẽ buông lờioán độc: “Thumóng vuốt?Lòng thamcủa tao? Hừ, còn không phải bởi vìmẹ của màycon tiện nhânkia thật quá quắt, sắp c·h·ế·t còn kịp đâm tao một dao! 10% cổ phần, vốn dĩ nênthuộc về tao!”
“Không có.”Từng chữ trong câu trả lời củaVu Vãn vôcùngdứt khoát.
Những lời này củaVu Vãn, vừatr*n tr** vừavô cùngchâm biếm, khiến nụcười trênThạch Tinh, hoàn toàn tắtlịm.
Làmsao anh lại có ảo giác như mìnhbị Vu Vãn bao dưỡngvậy?
Vu Vãn hơinhíumày, “Saocậu lại sợ cô ta như vậy, cô talàcọp mẹsao?”
Côvẫnnhớ rõ, Lục Thời Dập với Vu Mục, hìnhnhư bắt đầutừhồi đinhà trẻ, đãcó bạn gái rồi. Cólần cô mới không gặp bọn họ có một tuần,mà đã thay đổi vài người bạn gái nữa kìa. Giống nhưLục Thời Dậpmột cao thủ tình trường, từ bé đến lớn luôn được các bạn nữ hoan nghênh chào đón nồng nhiệt, cậuta đãra tay, làmsao lại không theo đuổi được cơ chứ?
Vu Vãn cười lạnh.
Vu Vãn cất tiếng hỏi: “Hiệngiờ cậu có người mình thích không?”
Vu Vãn nhướng mày, cóchútngoài ý muốn: “Còn có côgái nào mà cậu không theo đuổi được sao?”
Anhlàmra vẻ sầunão, “Em cũng đangđau đầu khôngbiết phải tiêu thế nào đây.”
Lục Thời Dậpthấymừng thầm. Thật tốt quá, không có yêu thích ai, thìcơ hội cho anh càng lớn!
Có lẽ là bầu không khí của bữa ăn tối naylàm người cảmgiác đượcthả lỏng,hoặc cũng có thể do hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ làmcho ngườita có thể tạm buông bỏ những nỗi đắn đo lo lắng qua một bên. Vu Vãn cũng bắtđầu nói chuyện nhiều hơn.
Lúc trướcVu Vãn đãđồng ý,vì anh đã lấy được hợp đồng vớiTây Đốn nên chắcchắn sẽ có thưởng, nhưng anh cũng không ngờ, cô lạithưởng hào phóng như thế.
Thậtbiết cách phủi sạch sẽ!
Lục Thời Dập lậptức nhe ra hàm răng trắng tinh, bắtđầu tự trách mình, “Đúngđúng đúng, đều là doem lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Vutổng bận rộn như vậy, làmgì có thời gian để ý đến chuyện vặt vãnh này!”
“Có yêu thích aikhông?”
Lại qua tiếphai ngày.
Vu Vãn xoay người lại, chỉ có thể nói, “Tôi thật không hềtức giận chỉ là gần đây công việc quá bận rộn chứ không hề cố tình lảng tránh cậu.”
*伤春悲秋/thương xuân buồn thu: Vào mỗi mùa, sự thay đổi của cảnh vật gợi lên sự bi thương buồn bã trong lòng.(Baidu)
Do dự một chút, anhmới dè dặt đáp, “Emcó người mình thích.”
Đương nhiên không phải!
Lục Thời Dập đặtchỗ tại một nhà hàngcáchcông tykhông xa, đâylà một nhà hàng củaItaly. Thiếtkế rất có cảm giác nghệ thuật, yếutố tinh giản kết hợp hài hoà với kỹ nghệ tạo một không gian rất mới mẻ. Ánh đèn, ghế dựa, quầy bar đều rất có phongcách.
Buổi chiềuVu Vãn cùng Dương Tụng ra ngoài.
Nhưng,với sự hiểu biết của cô về tình sử phong phú củaLục Thời Dập,thìchỉ sợ khôngquá được một tháng mà thôi.Tất nhiên những lời nàyVu Vãn sẽkhông nói ra trước mặtLụcThời Dập, chỉdámđể ở trong lòngmà thôi.
Anh cười nói, “Hôm nayem được nhậntiền lương. Nên muốnmời chị đi ăn, cảm ơnlãnh đạo đã hào phóng thưởng cho em nhiều tiền như thế.”
“……” Vu Vãn bỗng bịanh chàng nói như thế,đúng là đã trèo lên lưng hổ không phải muốn xuống là xuống được mà.
“Mới không phải ấy, côấy rất dịu dàng điềm đạm!”
Lục Thời Dập âm thầm thởphào nhẹ nhõm, may Vu Vãn không hỏi ngườianh thíchlà ai.
“Bâygiờsao? Bạnbè vẫnđang chờ dìở bên ngoài…… “
Cặp mắt đào hoa câu dẫnnhìn chăm chú Vu Vãndường như đangtỏa sánglấp lánh, anhlạitiếp tục nói, “Côấy đốivới em mà nói, giống như là ánh trăngtrên bầu trời, mà emthì chỉ tựa như một ngôi sao nhỏ bé, nỗ lực phát sángchỉ mong có thể khiếncho côấychú ýđến mình,mà rốt cuộc cũng chẳng được cô ấy quan tâm tới…… “
Từ chỗthư kýTrìnhanhđãbiết được lịch trình ngày hôm nay củaVu Vãn, tối naycôkhông có bữa tiệc xã giao nào cả.Làm việccùng Vu Vãn thời gian dài như vậy, Lục Thời Dập biết, nếucông việc ở bên ngoài kết thúc không quá muộn, kiểu gìVu Vãncũng sẽ quay lạicông ty một chuyến.
“Nếukhông tức giận thế vì sao đãhơn một tuần nay, chị cố tình xa lánhem? Khônghề tức giận?Thếvì saođãhai ngày nayngay cả một lời cũng hề nói với em? Nếuchị không tức giận, vì saochịlạivừa từ chối em?” Lục Thời Dập dồndậpchấtvấn cô, sau đó nghiêm túc nói rằng, “Việcchịtừ chối đi ăn với em, làlời giải thích rõ ràng nhất việc chị vẫn còn giận em, còn chorằng hôm ấy là do emcố ý. Chịcứ thế hiểu lầm, xa lánhem, đối vớiemkhông công bằngmột chút nào!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“……” Lục Thời Dập bị hỏithế thì hơisửng sốt. Anh không nghĩ, Vu Vãn sẽ đột nhiênsẽhỏi vấn đề này. Trong một lúc, anh không biết nên trả lời “Có”, hay là “Không có”nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắtLục Thời Dập bỗng sáng ngời, nhữnglời này thư ký Trình đúnglà đã chỉ điểm cho anh. Giờthì anh đãbiết nên làmthế nào để hoà hoãnmốiquan hệvới Vu Vãn.
“Lòng người không đủđểrắn nuốt voi, làmngười ấy,thông minhquá lại thường bị chính sựthông minh làmhại. Tôi khuyên bà, nêntự biết thu móng vuốt của bà lại!” Vu Vãn nóirồi quay lưng bỏ đi.
Bâygiờ, Vu Vãncảm thấycàngđau đầu.
Lục Thời Dập thầmtự hứa rằng,trước cái tuổi mà cô muốn kết hôn anhnhất định phải theođuổi được cô, sau đó cho cômàn cầu hôn thật cảm động, rồiđến khi cô muốn kết hôn,anh sẽlại cho mộthôn lễ thật lãng mạn vàthật hoàn mỹ, làm cô khó quêncả đời.
Vu Vãn: “……”
“Không phải,xem nhưlà lâu ngày sinh tình.”
Cho nên,trong khoảng thời gian nàycôchỉđơn giản là tránh mặtLục Thời Dập, mắt không thấy tâm không phiền.
Cách đầu ngón tay nhỏnhắn trắng mềm của Vu Vãn cầmly rượu đế cao, ngửa đầulênuống, trông thậtđẹp. Lục Thời Dập thấycô nhẹ hất cằm lên, anh bỗng cảmthấy vô cùngkhẩn trương.
Đa số các bạn thời trung học đều đã biếtĐường Uyển Tình tới Bắc Kinh làmviệc.Lớp trưởngcủanăm đó, cókế hoạch kêu gọi mọi người sang tháng, cũng chính là năm sau cùng nhau tổchức một buổi họp mặt, ngày hôm qua còn nhắntin cho cô nói nhất định cô phải tham dự.
Nụcười trênThạch Tinh bỗng cứng đờ, thoắtcái lạikhôi phụcvềtự nhiên, vénvén haibêntóc mái, “Tiểu Vãn,có phải concóhiểu lầmgì đối với ta không?Cho tới bây giờdì chưa bao giờxúigiục bà nội con làm cho ta cái gì cả. Bànộiyêu quýThiếuDương vớiQuảQuả,đều là chuyện của bà nội. Bàmuốn con đem cổ phần cho con của dì, cũng là ý muốn cá nhân của bà nội thôi……”
Đường Uyển Tình do dự một chút, muốn hỏi Lục Thời Dập có thamdự hay không?Nhưng lại sợthẳng quá, lại đổi thành, “Hômấycậucùng vớiVu Mục sẽ đến chứ?”
Vu Vãn cười.
“Chúng ta nóichuyện một chút đi.” Vu Vãn không rảnh nóimấy lờisáorỗng với bà ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Không cầnđâu, tiền thưởng là xứngđáng với công sức của cậu.” Vu Vãn trực tiếp từ chối, cầmlấy túi xách trên mặt bàn, chuẩn bị rời đi, “Cậucũng vềđi, tôi phảiđi rồi.”
Lục Thời Dập buồn bực phát hiện, Vu Vãn giống như hoàn toàn khônghề cùng anh trao đổi trò chuyện, ngay cả trongcông việc, côcũng không gặp mặt trực tiếp, màbảoDương Tụngtruyềnđạtlại tới anh……
Sắp tan tầm, thư ký Trình cùng mấy nữ đồngnghiệp bàn tán sôi nổi về list mua sắm tháng này. Lục Thời Dập cũngvừa nhận được tiền lương. Ngoài trừ tiền lương giốnghàng tháng,thìanhcòn được nhận được số tiền thưởng rất rất dày. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nayvừa đúng ngày cólương, đối nhânviên mà nói, đây chính làngày hạnh phúc nhất mỗi tháng, lại có thể tiếptục mua mua mua và mua..
Cho nên saukhitan tầm, Lục Thời Dập cố ýở lạichờ Vu Vãn trởvề.
Lục Thời Dập nhìn Vu Vãn, buông tiếng thở dài, “Đặc biệt khó theođuổi, emvẫn phải nỗ lực hơn……” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu Lục, với tiền lươngtháng này cậu đã có kế hoạch chi tiêu gì chưa?”Thư kýTrình bỗnghỏi tớiLục Thời Dập.
“Vàođi.” Vu Vãn đang mặcáo khoác, cũng chuẩn bị ravề. Tưởng Dương Tụng còn có việcnên quay lạitìm cô, không ngờ người tiến vào lại là Lục Thời Dập. Vu Vãn vớilấy găng tay, ngừnglại một chút hỏi, “Saovẫn chưa về?”
——
Đường Uyển Tình và Lục Thời Dậpnói chuyện với nhau rất nhiều về những kỷ niệm thời trung học, khi nói những vụ ngu ngốc củaVu Mục,hai người đều khôngnhịn đượcmàcườirộ lên.Cũng vì cócái tên ngốcVu Mụcnày mà, hai ngườimới có nhiềuđề tài đểnói chuyện đến thế.
Vu Vãn đã sớm muốngặp bà ta, hôm nay thậtkhéo, vừavặn chạm mặt nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vu Vãnbỗngdừng bước,bónglưng thẳng tắp, cũngkhông hềquay đầu lại, “Cậu suy nghĩ quánhiều rồi?”
Bànanh đặt ở tầng hai, bànsát bênbứctường kính.Có thểphóng tầm mắtnhìn raxa nơi thành phố phồn hoavới những toà nhà chọc trời, cùngdòng xe cộ chạy ngược xuôi. Lẫytĩnh trong động thậtvôcùngtao nhã.
Lục Thời Dập lạingồiđợi một lát, tận đếnkhi thấyDương Tụng từ phònggiám đốcrời đi, lúc nàyanhmới đứng dậy, đitớigõ cửa.
“……” Vì, vì sao? Lục Thời Dập chưa kịp hỏi hếtcâu, Vu Vãn bỗng nhiên đứng dậy, nói cômuốn đitoiletmột chút.
“Tôi nói ngắn gọnthôi.” Vu Vãn không cho bàta cơ hộicự tuyệt, “Thứ bànên có được bà cũng đã nhận được rồi, đừng lại đem Lư Xuân Hoa radùng như cây giáo như thế. Cácngười có tiếp tục làm ầm ĩ lên hơn nữa,chuyện chiacổ phần tuyệt đối không cóđâu.”
Vu Vãn gật gật đầu, lại hỏi: “Đãtheo đuổi được chưa?”
“…… Có việc?”
Quả thật,đúng là gần đâyVu Vãn cố tình lảng tránh cậuta. Sựviệc phát sinh ở phòngLục Thời Dập hômđó, nói khôngđể ýlà giả. Cứ xem như không phảiLục Thời Dập cố ý, cậuta coi cô như chị gái để chung đụng,thì cậu ta có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng Vu Vãnkhônglàmđược.
Vu Vãn cười: “Chuẩn bịbao nhiêu tiền mừngtôi?”
“Hỏi cái này làm gì?”
Lục Thời Dập nhìn chằm chằmsố dư tài khoản ngân hàng trongdi động, nhiềusố không tới nỗi làm anh phát đờ đẫn cả ra.
Quả thậtVu Vãn không phải muốn đi toilet, mà khiđang dùng bữa vớiLục Thời Dập,thìthấy bóngdáng củamột người quen cũ.Lúcnãy, vị này cònđánh mắt nhìn về phíabọn họ tậnmấy lần.
“Đểxem tình hìnhthế nào, nếu rảnh tớsẽ qua.”
Vu Vãn nhìnLục Thời Dập,có thể cảm nhậnmộtsức sống thanh xuân tràn trề mãnh liệt trong anh. Nụcười tươi đầy sức cảm hoá, dườngnhư ngay cả lúc gặp chuyện phiền não,cậu ta đều có thể giương khoé môi nở nụ cười làmmọi âu lo ngoài kia sẽ đềutan thành mây khói.
Vu Vãn giơ tay lênngắt lời bà ta, “Đủrồi, đừnggiả vờtrước mặttôi. Bà có thể lừa được Lư Xuân Hoavới Lâm KhảiMinh, nhưng không lừa được tôiđâu. Lư Xuân Hoa tuy vô sỉ, nhưngnếu không có bàởphía sauxúi bẩy, bày mưu tính kế, thìvới đầu óc chậm chạm của bà ta sao lại biết nháo loạn với Vu gia chúng tôi đây? Nhưng tôicũng phải thừa nhận, để đạt tới mục đích củamình, bàcũngrất có bản lĩnh, rất có nghị lựcđấy.”
Lục Thời Dập nhìndáng vẻ lạnh lùng củaVu Vãn, buồn bực hỏithẳng: “Cóphải chị vẫn giận emvì chuyệnngày hôm đóđúng không?”
“Làmsao, muốnbímậtvới tôi?” TrênmặtVu Vãn lại treolên nụcười, cầm ly rượulênuống một ngụm.
“Em đang đợi chị.”
Bầu không khí cũng thậtkhông tồi.
“Tỷ không biếtđâu, cô ấythật sự đặc biệt đặc biệt khótheo đuổi, ngaycảthổ lộem đây cũngkhông dám ……” Lục Thời Dập đemly nước trái cây trước mặt xem như ly rượu, ngẩng đầu lên uống một ngụm to, lúc này mới dám ở trước mặtVu Vãn, mậpmờ thổ lộ lòng mình,
“Vậy…… hiện tạichịcó bạn trai không?”
“Em, đểem chuẩn bị trước thôi.”
Sau khiThạch Tinh rửatay xong, từ toilet bước ra, quay người lạimột cáiđãthấy Vu Vãn đứng cách đó không xa đang chờ bà. Nhữngbước chân đầylưỡng lự, Thạch Tinh tiến lên chào hỏivới khuôn mặt niềm nở: “Tiểu Vãn, thật khéo, con cũng tới đây dùng cơm sao?”
Nói đến nhữngchuyện thú vị, Vu Vãn cũngbịanhchàng chọc cho rất cười rất thoải mái
“Ôi, xem ra tiềnlương tháng này của tiểu Lục cũng không ít nha.” ThưkýTrình cười.ThángtrướcLục Thời Dập lấy được hợp đồng vớiTây Đốn,tất nhiêntiền lương cộngvớitiền thưởng chắc chắn sẽ làm nhiều người đỏ mắt ghen tị. Nhưnglàm việc ở đâu cũng phải có quy tăc của nó,trong đó rất tối kỵ việc hỏi tiền lương của đồng nghiệp nhiều hay ít.Trìnhthư ký nóiđùa, “Nếu là tiền nhiều không biết tiêu thế nào, thìđưa người cậu thích điăn ăn ăn, mua mua mua thôi.”
Ha, còn biết baoche khuyết điểm cho nhau nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.