Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Độ Ấm Môi Em

Phất Lý Xuyên Âm

Chương 20-2: Hẹn hò (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20-2: Hẹn hò (2)


Xe chạynhanh trên cầucao tốc, cảnhđêm rực rỡ như nước chảy xuôi nhanh về phía sau xe, cũng giống nhưmột màn ký ức xưa cũ trong tâm trí dần trôi nhanh vào dĩ vãng.

Vu Vãn nghĩ,tiểu hỗn đảnnàygiỏidỗ dành con gái thế này, tương lai không biết côgáimay mắn nào, có thể cùng anhchàngtớibách niên giai lão đây.

Cả đờiVu Vãn trước nay đều quá quy củ, vôcùng nhàm chán vô vị, nhưng đêm nay, lại làmột đêm tronghai mươi mấy năm qua,cô có thể thả lỏng bản thân mình nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng hát vừa lảnh lót vừa mạnh mẽ, lậptức thu hút được rất nhiều ánh mắt của mọi người.

“Tôi rất vui vẻ, cảm ơn cậu.”

Lục Thời Dập vừacởi đai an toànvừađáp, “Công viên trò chơi.”

Lúc này gấuBrown mớilấy chiếc đầu to nặng trịch của mình xuống, hítthở một hơi thật sau, quay ra cất tiếng hỏi, “Đêm nay cóvui không?”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 20-2: Hẹn hò (2)

Lục Thời Dập thấy VuVãntò mò quansát mấy thứ đồ trong tay mọi người, liền tiến tới sát bên tai cô, khẽ cười: “Muốn không? Emmua cho chị.”

“Thật sự rất thúvị, chị vào xem đi!”

Tuy là đêm đông, nhưng cảnhđêm trongcông viên trò chơiđượctrang tríbằng nhiều bóng đèn lấp lánh trông vừa kỳ ảo lạivừaấm áp.

Vu Vãn: “……” Nói đưa cô về nhà, màlại đem côđưa tới đây, tên tiểu hỗn đảnnàythật biếttiền trảm hậu tấu! (đọc tại Qidian-VP.com)

Khigần tới11 giờ, nhiều trò chơi trongcông viên đã chuẩnbịđóng cửa, mọi người cũng bắtđầuravề.

Lục Thời Dậplái xe,thi thoảng vẫn liếc qua nhìnVu Vãn, thấycả quãng đường cô đều thẫn thờ nhìn những chiếc xe chạy vút qua ngoài cửa sổ. Nênanh cũngkhông vội vã đưa cô về nhà, liềncho xe ra khỏi cầu cao tốc, ngoặttay lái vào một đường lớn, trực tiếp lái đến một nơi khác.

Sau khi ra khỏi khu nhà ma, Lục Thời Dập nóirằngmuốn đi toilet rửa mặtcho đỡ sợ,cònVu Vãn đứng bên ngoài chờ. Nhưngcôđợi mãi, cũng khôngthấy anh chàng đi ra,đang sợ anh chàng ngất luôn ở toliet rồi,thìcôbỗng nghe thấy có tiếng âm nhạc truyền tới phía sau mình.

Lục trong kí ức của mình,Vu Vãn đúnglà chưa bao giờ tới những chỗ như thế này. BâygiờLục Thời Dậpkhông ngừngnăn nỉ, màcôđường đườnglà tổng giám đốc của một tập đoàn, cuối cùng vẫn bị cậuta cứng rắn kéo vàocông viên trò chơi.

Vu Vãn đầuthì đeo bờm tai mèo lấp lánh, taythìcầm kẹo bông, tổnggiám đốc cao ngạo lạnh lùng trongnháy mắt liền biến thành một emgái đáng yêu.Làmkhuônmặt già cỗi củaVu Vãnđỏ lựng cả lên.

“ÂYây ây, cậulàm cái gì vậy?” Vu Vãn độtnhiênbị Lục Thời Dập kéo tớiquần bán hàngcách đó không xa. Anh chỉ tay vào cái đống bờm hoa hoè hoa sói, chọn hai cáibờm tai mèocóthể lập loè phát sáng, lại cầmthêm cả một chiếc gậy huỳnh quang sặc sỡ. Cuối cùng, còn chẳngthèm khách khí bảoVu Vãn trả tiền choanh.

Vẻ mặtVu Vãn đầy mâu thuẫn, “Đãnói rồi, tôikhông vàođâu!”

“Lăn, ai thèmmấy đồ ấu trĩ ấy chứ.” Vu Vãn lạnhlùng cùng ghét bỏ đẩy anh chàng ra xa.

Lục Thời Dậpvội cản lại: “Đừng lấyxuống, chịbờm lên trông rấtđẹp.”

Từng đôi từng cặp tình nhân, độitrênđầumặt nạ các nhân vật hoạt hình đáng yêu, trong tay không phải cầm lytrà sữa, cũng là cầm kẹo bông, trên mặt mỉm cười đầyhạnh phúc.

Nói đến nhà ma, Vu Vãn lạicó cách nhìn mới vềlục ấu trĩ,lá gancòn bé hơn cả một đứa trẻba tuổi nữa. Toàn bộ hành trình chỉdám đứng phía sau lưng cô, sợ hãi kêu“Thật là khủng khiếp”, làm côphải bảo vệ cậu ta……

“Vângvâng vâng, emlà tiểu quỷấu trĩ!” Lục Thời Dập đạtđược ý đồ,nên mặc nhiên thừa nhận màkhông hềcó tí xấu hổ nào.Sau đó, lạikéo Vu Vãn quamột quầy hàng khác,anh chàngmuốn mua hai cáikẹo bôngsiêu lớn rực rỡ màu sắc.

Nóidứt lời, Lục Thời Dập bỗng vươnhai tay lênkhông trung, không hề ngạingùnghát vang: “Cảm giácgiống như bay, đây làchính là cảm giác củatự do~”

Giọng nóiLục Thời Dập thực sạch sẽ, đặc biệt làkhicố tìnhlàmmềm giọng, tiếng nóicủa anh lại càng mềm mạilại càng tê tê lỗ chân lông, cókhi ngay cả lòng đã vững như sắt đá cũng dễ dàng bị giọng nói này làm cho tan chảy, không thể cưỡng lại được mà đồng ý.

Con người ah, mộtkhinguyên tắcnào đó bịphá bỏ, thìsẽ rất khó quay trở về như cũ. Vu Vãn tiếptụcbịLục ấu trĩ kéo đimột vòng hếtngồi ngựa gỗxoay tròn, bánh xe quay, còn tớicảnhà ma đểkhảo nghiệm cảm giác tim đập chân run nữa.

Gấu Brown

“……Thật là lớnđầu rồi vẫn là quỷ ấu trĩ.” Vu Vãn lắclắc đầu, vẻ mặtcười bất đắc dĩ, vẫntới thanh toán cho anh.

Vu Vãn tưởng tượng rahình ảnh một nam thanh niên cao lớn nhưLục Thời Dập,mà ngay cả khuôn mặt đều chôn phía sau lưng cô không dám ngẩng lên nhìn dù chỉ một chút, hậnkhông thể đeo chặt lấy cô thì nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

Đúng lúc này, mộtchú gấuBrownto đùng bất ngờxuất hiện trước mặtcô, hướngtới cô làm một cái cúi chào kiểu thân sĩ,rồibỗng nhiên chú ta nhảyloạn lên,chẳng theo nhịp cũng chẳng theo một thể loại nhảy nào, lung tung loạn xạ.Điệunhảy không khác gì bị điện giật.

Đã nhiều năm qua,ngay cả Vu Mục cũng chưa bao giờdỗ dành côgiốngnhưLục Thời Dập đãlàm.

Kỳ thật tốinay lúc ở nhà hàngLục Thời Dậpđã nhìn thấyVu Vãn nóichuyện vớiThạch Tinh, sauđó lại thấy vẻ mặt cô có chút ưu tư, cólẽ cô lại đang nhớ tới mẹ mình. Lục Thời Dập giữim lặngmột chữ cũng không đềcập đến chuyện này. Anh muốn đưaVu Vãn tới đây, để hy vọng côcó thểthả lỏngbản thân, có thể tạm quên đi những phiền não. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Thời Dập lạicòn ra vẻ bề trên uốn nắn cô: “Tỷấy ah tỷ, đềuđãtan làmrồi, không cầnphải áp lực nghĩmình là tổnggiám đốc của tập đoàn gì nữa. Cứgò bó mìnhmột ngày 24 giờ nhưthế, khôngsớm thì muộn làm cho tỷchết vì mệt đấy. Thảlỏng bản thân một chút, nên cùng emthả bay bản thân nào.”

Vu Vãn: “……”Tiểu hỗn đảnnày, còn làm nũngvới cô nữa.

Nhưng, Vu Vãn khôngthểlay chuyển được Lục Thời Dập, cũng chỉ có thể liều mình bồiQuỷấu trĩnày mà thôi.

“Cậu bệnh tâm thần ah, xemđây thực sự là buổi biểu diễn sao!” Vu Vãnbị hành động bột phát vừa thần kinh vừa ấu trĩ củaLục Thời Dập làmcho bật cười ngặt nghẽo, giơ taylên đấm vào ngực anh chàng một cái, thúccậu ta mau chạy đi đừng tiếp tục ở đây mất mặt.

Nhấtlà lúc này, Lục Thời Dậpở trước mặt cô,đeo bờm tai mèo lên trông chẳng đẹp trai chút nào, hướngvề phía cô lắc lắc tỏ vẻ đáng yêu, còn họckêu“Meo meo”,rồi lại quay rahỏicô: “Có phải rất đáng yêu, rất đẹpkhông”, Vu Vãn hoàn toàn bị anhchàngđánh bại.

“Nửađêm nửa hômtới đây làm gì?”

Lúc đứng chờlàmkẹo bông, Lục Thời Dậptranh thủ lúcVu Vãn không đểý liền sáp lại đeo chiếc bờm tai mèo vừa mua lúc nãy lên cho cô.Vẻ mặtVu Vãnbỗng biến sắc, như sắpgặp quânđịchtới nơi, một bênvừamắng Lục Thời Dập làmloạn, vừanhanh tay gỡ chiếc bờm trên đầu xuống.

Vu Vãnliềnquay đầu lại, thấyđài phun nước ở phía sau bỗng lấp lánh ánh đèn, cả tối nay không hề thấy bật đài phun nước nhưng bây giờ cả âm nhạc, ánh đèn, hơi nước cùng tiếng nước chảy xuống như giao hoà vào nhau tạo nên một khung cảnh mờ ảo lung linh, vô cùng lãng mạn.

LàmVu Vãn cười bòra, thiếuchút nữa thì còn chảynước mắtvì quá buồn cười.

Quả thực đêm nay, Vu Vãn không thiếunhững màncười nhạo anhchàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến bây giờcômới biết được,hoá ra têntiểu hỗn đản nàythấy cô tâm trạng không vui mới cố ý kéo cô tới đây, mà tất cả những hành độngtối naycủa anh chàng,tất cảcũngđều là vìmuốncô vui vẻ……

Tận đếnkhi gấuBrownbị điện giật xong,cả người hết động đậynằm xõngxoài ra đất,nụ cười củaVu Vãn mới ngừng lại được. Côlau lau khoé mắt docườiquá nhiều ứa cảnước mắt, vươn tay về phía gấuBrown, kéoanh chàng đứng dậy.

“Chúng ta tới rồi.”

“Tỷấy, hiện tạicứcoibản thân như một người bình thường đi, phảinăng tới những chỗ như thế này đểcảm thụ niềm hạnh phúc của dân chúng.” Anhlại đeo bờm tai mèo lên cho cô, trực tiếp nhéthai cái kẹo bông vào trong tay VuVãn“Tỷmau nếm thử kẹo bông nàyxem, chị có thể cảm nhận đượcvị ngọt không giống nhau đấy!”

“Saongười lớn lạikhông thể tớiđâychơi? Tới thìcũngtớirồi, chúng ta vàođi dạo chơi một chút đi!” Lục Thời Dập khẽ giươngkhóe môi, nhiệt tình mờicô.

Hai mươi phút sau, tậnkhi xe đã dừng, Vu Vãn mới địnhthần lại.Nhìnquangcảnh lạ lẫm xung quanh, côbỗng nhíu, “Đây là đâu?”

Bắc Kinh đôngngười, cho dù làvàođêm đông giárét cũng có vô sốngườitới công viên trò chơi. Ngoạitrừ những cặp vợ chồng trẻ mang theoconnhỏ, thìcòn có không ít cáccặp tình nhân tới đây để hẹn hò. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù saoLục Thời Dập cũng không biết xấu hổ, sánlại gần nói: “Em muốn, em thíchmà, vậychị mua cho em chứ.”

Lục Thời Dập mới lười quảnđếnánh mắtcủa người khác, miễnlàmVu Vãn vui vẻ, cái gìcũngđềukhôngquan trọng.

“Thử mộtchút một chút thôi, chịbờmlên rất đẹp, chịthử đeo đi mà.” Lục Thời Dập lầubầu trongmiệng, khẽgiọng khuyênnhủ.

“Cáithứ linh tinh gì vậy, lấy xuốngđi!” Vu Vãntỏ raghét bỏ gỡđồ trên đầu xuốngnhét vào trong ngựcanh.

“Đã nhiều năm rồi chưa tớicông viên trò chơi, đêm nay bỗng nhiênemmuốn đến đây chơi, chị với em cùng vào chơi đi.”

“Chỉ dạo một chútthôi, khoảng10 phút thôirồi ra!”Khuôn mặt đẹp trai củaLục Thời Dập, sánlại gần trước mặt cô lắclư không ngừng, cònkéo kéocánh taycô, giốngđứa trẻ vòi kẹo, rất có kiên nhẫn quấyrầy cô, “Được không? Được không? Được không?”

Vu Vãn nhìnkhuôn mặt đầy mồ hôi củaLục Thời Dập, trong lòng bỗng nhiêncó một dư vị nào đó không nói nên lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20-2: Hẹn hò (2)