Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Độ Ấm Môi Em

Phất Lý Xuyên Âm

Chương 22: Sinh bệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Sinh bệnh


Vu Vãn nhìn qua thấy Lục Thời Dập đang dẩu môilên,hết nhọn môi sang trái lại nhọn môi qua phải, lại quay ra phùng má bên nọ, phùng má bên kia, cuối cùng còn hámiệng kêu, “A a a” đếnrung cả quai hàm. Làmxong một loạtđộng tác này, anh chàng mới quay ra nói, “Emđang vận động cơ miệng.Chị cómuốn làmcùng không?”

“Thần kinh!” Vu Vãn híp lại mắt, khuônmặt còn mang theo chút ngái ngủ, bấtngờ kêu “ah”, “Cậuvừa làm rơi cái gì ấy?”

“Có, có sao?”

“Có phải là di độngkhông?”

“…… Em,đểem xemnào.” Lục Thời Dập nhanh chóngcúi xuống, nhặtchiếcdi động lên, nhanhtay đóng ứng dụng camera lại.Sau khingồithẳng lưng trở lại,còn cố tình chìa cái di động ra, vẻ mặt tươicười hết sức tự nhiên, “Đúnglàdi động rớtnày.”

Vu Vãn không hềcảm thấyhành động củaLục Thời Dậpcó gìkhác thường cả,hoặccũng có thể nóilà, ngày thườngLục Thời Dập cũngđãcó rất nhiềubiểu hiệnkỳ quái cùngnhững hành động đặc trưng của bệnhtâm thần, cho nên côtập mãicũngthành quen.

Vu Vãn hỏi anhchàng còn bao lâu thì máy bay sẽ hạ cánh,sau khi biết được mình đã ngủ được mười mấy tiếng thìcảm thấy vô cùngkỳdiệu.

“Khôngngờ tôi có thể ngủ lâu như thế……”

Vu Vãn chưa bao giờ ngủnhiều trên máy bay như thế này.

Côquay sang nhìnbên cạnh, ngườivẫncòn ởđó màkhoa trương làm mấyđộng tác vận động cơmiệng–Lục Thời Dập, khẽcong congkhóe môi.

Cũngcólẽ bởi vìbên cạnh luôncómột người hài hước vui vẻ,năng lựclàmviệclại tốtnhưtiểu hỗn đảnnày, mà côcảmthấy mình đượcthả lỏngcùng an tâm. Cũng cóthể làbởi vì Lục Thời Dập cho cô nghe những âm thanhkỳ quái đó,mà cả cơ thể cùng tâm trí cô được thư thái, tạm thời quênđi sựphiền muộitrong lòng, đểcôcó thểđi vào giấc ngủ không hay biết gì như thế.

Đương nhiên,những việc phiền não ấy chỉ là tạm thời quên đi mà thôi, đâu có phải thật sự biến mất.

Saukhi máy bay hạ cánh, Vu Vãn liền gọi điện thoại vềnước, đểnắm bắt tình hình củaLư Xuân Hoa.

“Vu tổng, theođúngchỉ thịcủa ngài, tôiđãtìm bác sĩgiỏi nhất để làm phẫu thuật cho bà ấy. Bác sĩ nói rằngchỉ cần cẩn thận điều dưỡng thân thể một hai tháng là có thể hồi phục lại sức khoẻ.”Ở đầu kia điện thoại, giám đốcbộ phận bảo vệ chậm rãi đi tới bên cửa sổ, cung kính ngheđiện thoại, “Vutổng,xinngài yên tâm, hiện tạibà tachắc chắn làkhông còntinh lực* mà gây rối nữa đâu.”

*Tinh lực: Tinh thân và sức lực

“Cáinày thì không chắc.” đôimôi đỏ củaVu Vãn toátlên sự lạnh lùng mà gợi cảm, “Các anh tiếp tụctheo dõi tốt bà ta cho tôi.”

Hiện tạicô lạikhôngở trong nước,nên tất nhiên phải cử người của mình tới giám sát để phòng ngừaLư Xuân Hoa lại làmra chuyện gìxấuxa.

……

Vừa tới Paris, không kịp làmquen với múi giờ, mọi ngườiđã lập tứcbắt tay vào công việc. Chuyếnđi công tác này hơn một tuần, cầnphảiđi tớivài quốc giatại châu âu. Paris là trạmdừng chânthứ nhất, hai ngàynày, bọn họphải đi khảo sát tận năm công ty nên lịch trình vô cùng gấp rút.

Ngày đầu tiên, saukhikhảo sát xong hai công ty, trở lại khách sạn, đã làhơn 10 giờ tối. Vu Vãnở tại chính phòng họp,nênsau khi trở về côlại tiếp tục gọi mọi người vào phòng mình để mở cuộc họp ngắn, trọngđiểm thảo luận là buổi khảo sát ngày mai.

Hiệu suấtlàm việccủa Vu Vãn rấtcao, cuộchọp triển khaikhông đến mười phút đã kết thúc.

Sau khi tan họp sau, côbảo một mìnhLục Thời Dậpở lại.

“Lãnh đạo, vẫncòncông việc gì cần giao cho tôi sao?” một tayLục Thời Dập cầm xấp tài liệu, mộttay nắnbópvai. Thân hình caolớnđứngbên cạnhsô pha chờở phòng khách, đợi Vu Vãn giaocông việc.

“Không có.” ánh mắtVu Vãn dừng trên vaicủa anh chàng,lúcban ngày tuybận rộn nhưng cô vẫn để ý thấy, hôm nay Lục Thời Dậpliên tục đưa tay lên xoa bóp vai.Côcất tiếnghỏi: “Bả vaicậulàm sao vậy?”

Lục Thời Dập ngónhìn cô rồiho nhẹmột tiếng, “Có thể là tối hôm qua ngủ nằmkhông đúng tư thế,không có việc gìđâu, ngày mai sẽ thì tốt thôi.”

Ở trước mặtVu Vãn, một chữanhcũng khôngđểlộ ra lý do tại sao, lúcở trên máy bay chính bản thân lấy bả vai xem như gối thịt cho ai đó dựa vào ngủ suốt mười mấy tiếng liền không dám nhúc nhích,giờ bả vai mới nhức mỏi như thế.

“Cậu chờ tôi một chút.” Vu Vãn xoay người bướcvào phòng ngủ.

Lục Thời Dậpđứngchờ ởngoàiphòng khách, nghe thấytiếng kéo va li ở bêntrong phòng truyền tới, không biết Vu Vãnmở va li đểtìm cái gìnữa, mộtlúc sau côcầm một cáibình nhỏmàu nâu bướcra, đi tới trước mặt anh, đưa qua.

“Đây là cái gì?”

“Tinh dầu. Saukhi cậutắm xong, thìlấy một chút xoa đều lên bả vai khoảnghai mươi phút. Loạitinh dầu này có thể tănglưu thông tuần hoànmáu, giảm đau.” Vu Vãn không mang theo caodán, màgiờ này đi cửa hàng thuốc thì không tiện,thật khéo là cô nhớ ra có mang loại tinh dầu giúp tuần hoàn máu này,hiệu quả thực sự rấttốt.

“Lãnh đạo bỗng nhiên lại quan tâmđến tôi như vậythật làm tôi cảmthấysủng nhược kinh*.” Lục Thời Dập đem chiếcbình nhỏnắmgắt gao trong lòng bàn tay, tâmtrạngvui vẻ,khóe miệngsắp ngoác tới tận mang tai, hào phóng khenngợilấy lòng lãnh đạo, “Người là lãnhđạo tốt nhấttrên thế giới này! Lãnh đạo, tôi yêu người, moazzhh moazzhh!”

Vu Vãn thấy anhchàng bắt đầu ăn nói linh tinh, nhanhchóng chỉ tay ra, “Được rồi, đừng đứngđóvuốt mông ngựa nữa! Tôiđâykhông phải quan tâm cậu,màchỉ là không muốncậubởi vì bả vai bịđau,lạiảnh hưởng đếncông việc của ngày mai.”

Lục Thời Dậpravẻ không tin. Mộtkhuônmặtđẹp trai, bỗng nhiên tiến sát lại gần trước mặtVu Vãn,cặpmắt đào hoa híp lại, tiếngcười khẽ nghe rất ngứa đòn, “Đừng lấy cớ, chị chính là vì quan tâm em!”

“……” Độtnhiên cậu ta tiến sát lại gần như thế, làmcho trái tim củaVu Vãn tim bỗngđậplỡ nhịp.Sắc mặt côliền thay đổi, ra vẻ hung hãn, giơ tay muốnđánh anh chàng.

“Vângvâng vâng, chị không phảilà đangquan tâm đếnem!” Lục Thời Dập lập tức vụtraxa, cườiđùa cợt nhả, “Thôicứ coi như đây không phải làchị quan tâm đếnem đi,nhưng ởtrong lòng em, chịvẫn là vịlãnh đạotốt nhất!”

“Đâu ra màlắm lời thế hả? Nhanhchóng về phòng cậuđi!” Vu Vãn đem anhchàng đuổi ra ngoài.

Trước khi cửa phòng khép lại,Lục Thời Dậpđã kịp ngáng chân ra chặn lại.Ở khe cửa, cặpmắt câu dẫn đào hoa nhìn về phía côchớp chớp, từtrongđáy mắtánh lên sựphong lưu mị hoặc. Anh cốýtrầmgiọng mình xuốngnói: “Haylàem tắm xong,lại qua đây để chị giúp em xoa bóp một chút nha?”

“Cút!” Vu Vãn trực tiếp thô lỗ đem cửa phòngđóng kêu“Pang” một tiếng.

Côdựa vàocả người vàocánhcửa, tráitim cô không hiểu vì sao mà đập loạn xạ.Bìnhtĩnhlại một chút,Vu Vãn càng nghĩ càng thấycó gì không đúng, tên hỗn đảnnày, vừa trêu chọc côsao?

Cànrỡ quá rồi!


Cường độ công táccaolạithêm thời thiết củaChâu Âu thayđổi thất thường lúc nóng lúc lạnh, làmmột vị quản lý nữ cấp cao trong đoàn, đổbệnhsốt cao phải đưa đi nhập viện,ngay cả mấy bị đồng nghiệp làm việc chung với cô ta cũng bị lây bệnh,làm ảnh hưởngnghiêm trọng tớikế hoạchcông việc.

Hai ngày này, Vu Vãn cho các côấy ởlại khách sạn nghỉ ngơi.Vì lịch trình kế hoạch đã lên sẵn từ trước,nênVu Vãn phảitự mình đi xem xét,vìthiếu đi nhữngngười cộng sự nên không ít lượngviệcphải dồn về cho cô

Sáng sớm,Lục Thời Dập kéo cửaphía sau xe ra,đã thấyVu Vãn ngồi ở trong xe,trong tay côđangcầmmột cốc cà phê, Lục Thời Dậpchợtnhíu mày, “Chịlại uống cà phê? Tối hôm qua không ngủ đúng không?”

Vu Vãn “Ừ” mộttiếng, lại tiếp tục vừauống cà phê, vừa nhìn tàiliệu trong tay.

Lục Thời Dập nhíumàycàng sâu, anh biếthai đêm nayVu Vãn đềukhông chợpmắt nghỉ ngơi. Anh đau lòng nói: “Không phải làem đã nói với chị rồi sao, có côngviệc gì cầnxử lý, cứgiao cho em mà?”

Vu Vãn ngẩng đầulên, liềnnhìn thấy quầng thâm quanh mắt anh chàng, tâm tìnhcô liền trở nênphức tạp. Mấy đồngnghiệpbị bệnh, tên hỗn đản này mấy ngày nay cũng phải thức đêmthức hôm làm việc cùng cô.

“Côngviệc trên tay cậuđã rấtnhiều rồi.”

“Em là đànông, thân thểem đềucó thể gánhđược. Cònchị nhìn chị đi, mặtmũiđều gầyrộc cả rồi.” Lục Thời Dập bộc bạch sự quan tâm của mìnhđối vớicô, không hềche giấu.

“……” Vu Vãn lảngtránh tầm mắtcủa anh, chỉnhàn nhạt nói, “Không có việc gì, tôivẫncó thể trụ được. Khụ khụ……”

Cổhọng bỗng thấy đau rát, cô che miệng khụkhụhai tiếng. Gần đây không biếtcô bịlàm sao nữa,côbỗngphát hiệnra rằngbảnthân không thể nhìn thẳng vào ánh mắt củaLục Thời Dập đượcnữa……

“Cổhọnglàm sao vậy?” Lục Thời Dậpđầy vẻlo lắng, lạitiến sát đến gần cô, “Để emxemnào.”

Không gianphía ghế sau rất rộng, nhưng không biết có phảilà dovócdáng củaLục Thời Dập quá cao lớn haysao mà khi anh chàng tiến lại gần về phía cô, không gian trong xe bỗng trở nên vô cùng nhỏ hẹp,Vu Vãn cảm thấyhô hấp của mình không thông thuận nữa.

Cô giơ tay hạ cửa sổ xexuống,làmkhông khí tronglành bên ngoài lập tức ùa vào trong xe, lúc nàycômới cảm thấy dễchịu một chút. Vu Vãn hắnghắnggiọngrồinói, “Có thể làdohai ngày nay phảinói quá nhiều,nêngiọng nói mớikhàn đi như vậy.”

“Embảotài xế dừngở chỗ tiệm thuốc nào đó gần đây, muaítthuốccho chị nha.”

“Không cầnđâu, không kịpnữarồi. ĐớiDuy đangchờ chúng taở công tyJOrồi.”

Cổ họngVu Vãn bắt đầuthấy đau rát từ nửa đêm hôm qua. Nhưngchút bệnh nhỏ này đối với cô chẳng đáng là gì.Giữa trưa, khicùng tổnggiám đốc của công ty JO – Đới Duy đi dùng bữa, thấyLục Thời Dậpxin phépđi ra ngoài một chuyến, cũng không biếtlàđi đâu nữa.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tiễnĐới Duy đi xong,lại thấyLục Thời Dập đi tớibên cạnhVu Vãn, nói: “Cho chịnày.”

“Cái gìvậy?”

Lục Thời Dập giốngnhư sử dụng phép thuật vậy, bàn tay to lớnvừa móc vào túi áo, miệng thì bắt chiếc theo âm thanh ma thuật“Teng ten ten tèn” rồilấyra một hộpkẹo ngậm nhuận giọng, đưa tới trước mặtcô, “Này, cho chịđấy.”

Vu Vãn nhìn hộpkẹo, lại ngướclênnhìnanh.Cả buổi sángLục Thời Dậpluôn đi cùng cô,chỉ còn mỗi lúc đang dùng bữa thì xin phép đi ra ngoài thôi.Tâm trạngcô bỗng trở nênphức tạp, liềnhỏi, “Cậu cố ý đi muaah?”

“Cũngkhông phải thế,chỉ làlúcnãynhìn thấyở gần đâycó tiệm thuốc, liền tiện tay muathôi.” Dưới ánh mắtcủa Vu Vãn, Lục Thời Dập chỉcó thểngượng ngùng gãi gãi đầu. Ngaysau đó, lạikhẽgiương khóe môilên, rắmthối nói, “Không cần cảmơn em đâu,cũng không cầnphảicảm độngnhư thế, embiết mìnhưu tú, hiểu chuyện, lại cònlà một bảo bốitri kỷ ấmáp nữa.”

Bảo bối ấm áp này chỉ thuộc về mộtmình chị.

Vu Vãn cười hẩymột tiếng, “Lạicòn bảo bối ấm áp…… Saocậukhông nóibản thân là mặt trời nhỏ lấp lánh lung linh luôn đi?”

“Mặttrời nhỏ thì quá nóng bỏng rồi, lạigần quá nhỡ làm chị bị bỏng thì sao,bảo bốiấmáp là thích hợp nhất rồi.” Lục Thời Dập nghiêm giọngnói, thân hìnhcao lớnbỗng nhiên tiến sátlạigầnmặtVu Vãn,“Chịcó cảm nhận được sự thoải mái,ấmáp của bảo bối này mang lại không?”

“Lượnqua một bên đi!” Vu Vãn đẩymặt anh chàng raxa.

Cômỉmcười, Lục Thời Dập cũng cườitheo.Nụ cười của anh chàngsạch sẽ tươi mới,và ấm áp đến mứcdường nhưcó thể hòa tanđược băng giá trong trời đông,cùnglàmcho tráitim ai đó đập thình thịch.

Vu Vãn đang định mở miệng nói cái gìđó thìdi động bỗngvang lên, là Dương Tụng gọitới. Côvừa tiếp điện thoại, vừahướng đi ra xe ô tô của bọn họ, khóe miệng còn mang theo ý cườichưa kịp tắt.

Ở đầu bênkia điệnthoại Dương Tụngbáocáo lại những việc phát sinh trong nước ngày hôm nay, anhtanói, bà Lưlénlútliêntạc với giớitruyền thông,đemsự việc xảy ra ở bên ngoài tập đoànngày đó, đổitrắng thay đen, nói tổng giám đốc Vu Vãn của tập đoànVinh Quang, nhiều lần sai bảo an đemchặn bà ta ở bên ngoài, việc cự tuyệt gặpngười bà nội nàykhông nói, cònsaibảo an đánhđập bà,xô bàngãlên cầu thang đá, rồi dùng dao gọt hoa quả đâmbàbị thương ……

Tin tứcnày truyền ra đã ảnh hưởngnghiêm trọngđến hình tượng tập đoànVinh Quang, cùng với danhdự cá nhân củaVu Vãn.

Sự tươi cười trên mặtVu Vãn biếnmất hoàn toàn, chỉ còn lạisựlạnh nhạt tràntrên khoé môi.

Cô đã sớm dự liệuđược, Lư Xuân Hoadù có bị gẫy chân đi chăng nữa thì có tính làgì, chỉ cần bàta còn một hơi thở, sẽkhông ngừng tác yêu tác quái.

“Vutổng, tin tức nàytuyrằng tôi đã ép xuống, nhưng vẫn vôcùnglo lắng, bàLư này sẽlàmra nhiều việc khác nữa……” Dù saođâycũng làbà nội của tổng giám đốc, mặc dù mối quan hệ không tốtnhưng khi xử lý việc này vẫn cần phảiđúng mực,làmbọn họ vôcùngđắn đo.

“Trực tiếp báo án đi.” ÁnhmắtVu Vãn lạnhnhưbăng, từnglời từng chữ nói ra đều vô cùng dứtkhoát, “Không cần bận tâm bàtalà ai, bất kểlà tôi haylàcông ty, cùng bàtađều không tồn tại bất cứmột tầng quan hệ nào cả. Có người tới công ty gây sự, cậucứ dựa theopháp luậtmà giải quyết. Hiểuchưa?”

“Tôi đãhiểurồi, Vu tổng.”


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Sinh bệnh