Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Độ Ấm Môi Em

Phất Lý Xuyên Âm

Chương 22-2: Sinh bệnh 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22-2: Sinh bệnh 2


Côcố mở miệng ra nhưng làm sao lại không hề có một âm thanh nào phát ra

Vu Vãn: Chưa tỉnh, cậu định làm gì?

Vu Vãncất giọng nói khàn đục lênhỏi, “Tìm tôicóchuyện gì?

Lục Thời Dập nhìn cônắm chặt cánh cửa không chịu buông,liềngấpgáp nói: “Chị lúc nào cũng thế, vì saolại không muốnđi bệnh viện?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thời Dập ngồi ởbêncạnh giường, liêntục thay khăn ướt đắp trán hạ nhiệt cho cô.Anh ngồi ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không huyết sắc, lònglại quặn thắt đau đớn. Anh không đành lònggiáo huấn cô khi cô tỉnh lại, cũng chỉ có thể nhânlúc cô ngủ nói vài câu trách móc như bây giờ.

“Không sao.”

Trongnước.

Thạch Tinh nhìnvàomắtngười đang ngồitrên giường bệnh, đứng lênkhỏimép giường, hỏi: “Đồngchí cảnh sát, ngài tìm mẹtôi có chuyện gì?”

“Chịnói thử đi, đãlớn như vậy rồi, màvẫn không biết tự chăm sóc bản thân mình như thế?”

Khôngphải xảy ra chuyện gì chứ?

Chung quy vẫnlàkhông lay chuyển được Vu Vãn, nhưng anh không thảcô xuống mà trực tiếp bế cô trở lại phòng ngủ.

“Tôi không đi, đểtôixuống.” Vu Vãn tuy rấtyếu nhưng thái độlại rất kiên quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thạch Tinhtớitìmngười bạn làmphóng viêntại một công ty truyền thông có sứcảnh hưởngrất lớn. Nhưng bàta lạikhông ngờtới, Vu Vãn thếmà có thể ép tin tức xuống nhẹ nhàng như vậy……

KhiLục Thời Dập đỡlấy cô, anhcó thể cảmnhậnđược thân thể côvô cùngsuy yếu. Làm khuôn mặt anh tràn đầy vẻ lo âu,âm vựcgiọngnói cũngtheo đó cao lên vài phầnLục Thời Dập gấpgáp hỏi: “Rốt cuộcchị bịlàm sao vậy?”

“Tôi không thíchmùi củabệnh viện……” Mỗi lầnvàobệnh viện, sẽ làm Vu Vãn nhớ tớimẹ của mình. Khibà ở trong giai đoạn nguy kịch, luônphải thường trú tạibệnh viện…… Vu Vãn không thích bệnh viện, nơiđó vừa làm ngườita thấythương cảm, vừalàm người ta thấychán ghét.

“Chị làm sao vậy?”

“Tôichỉ là có chút…… váng đầu, ngủ một giấc làoỏn thôi.” Vu Vãn đẩy tay Lục Thời Dập ra, đứng thẳng ngườilên, tiếptục bước nhưngbước chânvô lực, đi hướngvàotrong phòng, “Đi ra ngoàinhớđóng cửa lại.”

“Chịngã bệnh rồi, ngaybây giờ em đưachịđi bệnh viện.”Vẻ mặtLục Thời Dậptrở nên rất nghiêm trọng, trực tiếp đem Vu Vãn bế lên, vộivàngđira ngoài.

Côvẫn chưa c·h·ế·t đâu,cái tên hỗn đản nàycứgọi tên cô mãi không dứt thế làm gì?

Đãthế này rồicòn nóikhông sao?

Vìcông việc vẫn còn giang dở mà cô chẳng màng tới sốt39 độ,ngoan cố làm việc.

Chương 22-2: Sinh bệnh 2

Lục Thời Dập: hi hi, muốn xem chị đã tỉnh hay chưa thôi

Anh biết Vu Vãn chưahề rời khỏi khách sạn,mà giờ này vẫn còn rất sớm không thể làđang ngủđược. Cứxem như là đãngủrồi,nhưngchuông cửa ầmĩ như vậy, côkhông thể khôngnghe thấychứ. Huống hồ, lúctrước,bất kểlúcnàoLục Thời Dập tớitìm cô, Vu Vãn đều sẽra mở cửa rất nhanh.

Giọngđiệu cô có chút bình tĩnh trở lại, “Chỉlà phát sốt một chút thôi,không cầnphảichuyện bé xé ra to. Mau buông tôi xuống.”

Khi cặp mẹ chồng nàng dâunàyđangngồi bàn tính đối sáchở trongphòng bệnh,thìcửa phòng chợt bị gõ vang, tiến vàolàhai vị. cảnhsátmặc cảnh phục. Mộtvịcảnh sát, quét mắt nhìnhai ngườitrong phòng, nghiêmkhắchỏi: “Ai là Lư Xuân Hoa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em cho mangcho chịbữa tối……”

Saunăm sáu lần ấn chuông cửa, thấybên trong vẫnkhông hề có động tĩnh gì, làmtrongLục Thời Dập nóngnhư lửa đốt, trongkhi anh đang tính gọi lễ tân mở cửa phòng,thì cánh cửatrước mắt rốt cuộccũng kêu“Cách” một tiếng, mởra.

“Loại tiện nhân, ỷ vào mình có tiền có thế, ngangnhiên ép tin tức xuống, thật là tức muốnchết!” Bàgià Lưmắngchửiđếnmặt mũi đỏ gay,gương mặt với ngũ quan vặn vẹo chồng chấtnếpnhăn.

TráitimLục Thời Dập, như bị mộtbàn tayvô hình bópnghẹt, từng hồi từng hồi trong đau đớn.

Vu Vãn ngủ đến mơ mơ màng màng,chỉcảm thấy cả một đêm đều có người ởbên tai côlải nhải, làm cô không thể ngủyên giấc được. Cô rất muốn mở mắt ra, nhìn xem là cái đứa hỗn đản không sợ c·h·ế·t ngồiđó mà giáo huấn cô, chỉ làcảm giácmí mắt quá nặng,cô không thể nàomởmắtra được.

“Lư Xuân Hoa bị nghi ngờ có liên quanđến một vụgiết người, cùngphỉ báng, xâm hại danh dự cùngnhiều tội danh khác,bà ấy phảicùng chúng tôiđi tới cục cảnh sátđể tiếp nhậnđiều tra.”

Vu Vãn: ……….. (đọc tại Qidian-VP.com)

BàLư tức khắc sợ tới mứcxanh mặt, vẻ mặt đầyhoang mang lo sợcùnghoảngloạn, “Thạch Tinh,connhanh chóng gọi điện cho Khải Minh, bảonó lập tức về nước để cứu mẹ!”

Trên tủ đầu giường cómột chiếcnhiệt kế, vàmột vài loạithuốc cảmcúm. Lục Thời Dập không dám cho côuống thuốc linh tinh,chỉcầmlấy chiếcnhiệt kế đưachoVu Vãn đonhiệt độ cơ thể, sauđó lại đi rót cho cô chén nước.

“Chịlà một cô gái xinh đẹp như vậy, nên đượcngười khác yêu thương chiều chuộng, chịcứ liều mạng công tác làm gì chứ? Còn cứtiếp tục như vậy, chịsẽ không gả được ra ngoài mất! Kiếp sau chịcứ gả cho công việc là được rồi!”

“Lần trước thì uống nhiều rượu tới mức bị trúng độc, lần nàylạisốt cao tớimức thiếu chút nữa một mình hôn mê trong phòng, chị cũng thật có bản lĩnhmà! Chịchính là không thể yêu bản thân mình một chút sao?!”

Gọicái gì mà gọi?

Mấy ngày hôm nayVu Vãn thỉnhthoảng lại ho khụ khụ vài tiếng, Lục Thời Dậplạiluôn cho rằng chỉ là cổhọng cô có chút không thoải mái,hoára lại làdấu hiệucủa cảm mạo. Hơn nữa, hai ngày này, sắc mặt củaVu Vãnđều không tốt lắm, anh cũng lạicho rằng cô chỉ là làmviệc quá mệt mỏi…… (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Thời Dập đenhết cả mặt, lập tức gọimột cuộcđiện thoại, nửa giờ sau, bác sĩ giađìnhvàotới phòng củaVu Vãn, cẩn thậntỉ mỉ khám cho cô. Bác sĩ nói, Vu Vãn làdomệt mỏi quá độ dẫn đếnhệ miễn dịch bị suy yếu, lại gặpkhí lạnh, mới khiến chocơ thểphát sốtlên như vậy.

Khinhữngđầu ngón tayVu Vãn, chạm vàoda thịt anh,lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt nóng hầm hập truyền đến. Lục Thời Dập tiến lênvài bước, vòng tớitrước mặtVu Vãn, giơ tay áplên vùng trán của cô, quả nhiên nóng đến dọa người.

Có lẽ nếukhông phải bị ốm, Vu Vãn khôngbao giờởtrước mặtLục Thời Dập tỏra một chút yếu đuối nào.Mắtcô nhoè đi bởi một tầng nước mắt, giọngnói khàn đặc, làm người ta cảm thấy chua xót.

Chạng vạngtối, khólắm mới có một ngày quay trở về khách sạn sớm sủa. Vu Vãn khôngcó khẩu vịnên khôngđi ăn cơmcùng các đồng nghiệp, một mìnhquayvề phòngtrước. Khoảng hơn 7 giờ tối, Lục Thời Dập đilên mang bữa tối cho Vu Vãn,đứng gõ cửa một hồi lâu mà mãi không thấy bên trong phòng có phản ứng gì.

Vu Vãn rất muốn phẫnnộ đáp: Tôichính làkhông gả cho cậuđấy, tôi gảra ngoài được hay không, đâuđến lượt tiểu hỗn đản cậunhọc lòngchứ.

Gần 40 độ,cái gì mà chỉ hơi sốt chứ?!

Vu Vãn: Gọi hồn ah?

Cáithứ bà ta phảilăn lộn nửa ngàymới tạo ra được, giờchỉgiống như mộthạt bụi rơi xuống biển rộng bao la, ngaycả một gợn sóng nhỏ cũng không tạo ra nổi.

Đến bây giờ mới biết đượcrằngcôbị ốm, anh thật là quá vôtâm rồi!

Càngnghĩ càng làm cho người ta thêm giận giữ!

Cô rất muốn mở miệng ragiận dữ đáp trả, nhưngngay cả sức cử động môi cũng không có.

Lục Thời Dập: Hôn trộm chị.

“Chị mỗi ngày chỉbiết đến công việc, công việc, công việc, chịsắp thành một nàng tomboy* đến nơi rồi!”

Cả đêm nay, anh sẽluônmột tấc không rời ngồibên cạnh giườngVu Vãn,đểchămsóccô.

Năm phút sau, Lục Thời Dập lấy nhiệt kếra kiểm tra.

Lục Thời Dập mộtmực tự trách bản thân mình.

Trái timVu Vãn trong nháy mắt bỗng ngừngđập.

Lục Thời Dập: Vãn Vãn, Vãn Vãn, Vãn Vãn,…. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phòng bệnhcủa một bệnh viện nào đó, truyền ranhững tiếng mắng chửi tục tĩu vô cùng khó nghe.


Vu Vãn nằmbẹp trên giường, lập tức liền ngủlịm đi.

Rốt cuộc, xungquanhvừayên tĩnh trở lại, Vu Vãnnhưchỉđang nằm mơ thôi, bên tai lại truyềnđến tiếng nói như gọi hồn vậy—— “Vãn Vãn? Vãn Vãn? Vãn Vãn? Vãn Vãn……”

Lục Thời Dập cảm thấy cógì không đúng.

“Tôikhông có khẩu vị, cậucầm về đi.” Vu Vãn xuaxua tay,lúcxoay ngườiquay vào trong, bước chân dườngnhư vô lực nhẹ bẫng, suýt nữathìté ngã. Lục Thời Dập nhanhtayđỡ lấycô.

Liên tục một tuần làm việc ở cường độ cao,trướckế hoạch về nướcmột ngày, Vu Vãn rốt cuộc cũngkhông trụ nổi nữa, liềnđổbệnh.

“Saolâu như thế chị mới mở cửa……” Lục Thời Dập đẩy cửa phòngra, liền nhìn thấycả ngườiVu Vãn đangđược bọc trong tấm thảmlông, sắc mặt trắngbệch ra trông rấtdọa người, tay chống dựatường, dườngnhư chỉ sơ sẩy một chút thôi cô sẽ ngất xỉu ngay vậy……

Sự việc củaLư Xuân Hoa đốivới sựbận rộn củaVu Vãn mà nói, chỉ làmột sự việc nhỏ nhoi trong một chồng công việc cần cô xử lý mà thôi.Mỗi ngày cô đều phải đi nhiều nơi khác nhau, gặp vô số người để bàn bạc hợp tác.Không có thời giancùng tinh lực* để lo cho mối tình thân vụn vỡ này.

Ý chí củaVu Vãn đấutranh vùng vẫymuốn tỉnh lại, muốn giơ tay đem cái ngườiphát ra thứ âmthanh phiềnnhiễu trong mộng kia, hung hăng đáluôn đi. Bỗng nhiên,một hơi thở nóng rẫy truyền đếntrên mặtcô, hơi thở cáchcôcàng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ởtrênmôicô……

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22-2: Sinh bệnh 2